Tổng Tài Tôi Hung Dữ
Chương 100 Câu Chuyện Của Bạch Lang
“Tôi cho rằng cậu ấy nhất định không có cách nào cứu được nữa rồi, nhưng Bạch Lang lại một lần nữa xuất hiện, nó từng bước tiến lại gần chúng tôi. Nguyên đã rơi vào trạng thái hôn mê, tôi cũng rất mệt, căn bản không có cách nào đưa cậu ấy chạy thoát thân. Tôi nghĩ, nó đã từng cứu chúng tôi một lần, vậy để nó ăn thịt chúng tôi cũng coi như là báo đáp. Tôi nhắm mắt lại, che Nguyên ở phía sau mình, hy vọng nó ăn thịt tôi trước, như vậy thì có thể không cần bởi vì nhìn thấy Nguyên bị ăn thịt mà buồn khổ, thương tâm.” Nói đến đây, bà nghẹn ngào lại, Nhã Lan cũng nhập tâm theo câu chuyện mà khởi tâm, mặc dù biết bọn họ không chết, nhưng vẫn lo lắng đến sự an nguy của bọn họ, trong lòng khấn cầu, nhất định phải để bọn họ bớt chịu khổ mới được. “Đợi một lúc lâu, Bạch Lang chỉ dừng lại ở bên cạnh tôi, không làm gì cả. Tôi mở mắt ra, nhìn thấy nó lại đưa đầu vú vào trong miệng của Nguyên, đút sữa cho cậu ấy. Tôi chỉ có thể quỳ xuống cảm ơn nó. Biết nó không có ý định độc ác gì với chúng tôi, tôi dứt khoát ổn định ở lại chỗ đó. Mỗi ngày Bạch Lang đều sẽ đến cho Nguyên ăn sữa một lần, có được nguồn dinh dưỡng khá tốt, Nguyên rất nhanh chóng hết sốt, cũng dần dần bình phục.” “Có một lần, tôi nhìn thấy những đứa con của nó, nhưng điều đáng sợ là, bọn chúng lại bị lũ sói ăn thịt từng miếng một! Đó là một trận chiến vô cùng thê thảm giữa sói và sói, vì bảo vệ chúng tôi, nó và bầy sói con đã đánh lại lũ sói kia. Sói nhiều như vậy, bọn chúng đã bao vây lấy nó và những đứa con của nó, nó dùng hết sức lực để tranh đấu với bọn chúng, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn lũ sói tha xác những con sói con đi! Nếu như không phải sự cố gắng của nó, người phải chết có lẽ chính là chúng tôi. Vì tôi và Nguyên, nó đã mất đi những đứa con thương yêu nhất!” “Tất cả những điều này cũng chưa hề kết thúc. Sau khi sức khỏe của Nguyên bình phục, chúng tôi lại bắt đầu tìm kiếm lối ra. Trong khoảng thời gian này, nó tiếp tục cho Nguyên uống sữa để bảo đảm dinh dưỡng cho cậu ấy, đồng thời đưa chúng tôi cùng đi săn bắt những con vật nhỏ như thỏ. Trong quá trình này, chúng tôi giống như người thân, quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Nguyên và nó đã nuôi dưỡng được quan hệ rất tốt đẹp, thậm chí cậu ấy bắt đầu dựa dẫm vào nó, còn nó đối xử với Nguyên như con trai của mình!” Ồ, đây là câu chuyện kiểu gì vậy, quá thần kỳ. Nhã Lan chỉ có thể dùng từ này để hình dung, cô vừa cảm thấy đau buồn cho những gian khổ mà Lãnh Mạn Nguyên phải chịu, vừa thấy vui vì có người bạn đồng hành tốt như Bạch Lang. “Nếu không phải tự mình trải qua, tôi căn bản không có cách nào tin đây là sự thật. Có một hôm, chúng tôi cuối cùng cũng tìm được đường lớn, trong phút chốc sẽ phải chia xa, Bạch Lang rơi nước mắt, Nguyên cũng khóc không chịu rời đi. Nhưng điều chúng tôi không biết là, hôm đó có một đám người vừa mới thả mấy con sư tử, những con sư tử này ngửi thấy mùi thịt tươi nên lần theo đến, chặn đường đi của chúng tôi. Chúng tôi bị bầy sư tử được trải qua huấn luyện đặc biệt ngoài rừng này bao vây, căn bản không có khả năng chạy trốn. Bạch Lang đột nhiên hú lên, nó chặn ở trước mặt chúng tôi, tranh đấu kịch liệt với bầy sư tử.” Tình cảnh thảm thiết, cho dù có qua hai mươi mấy năm vẫn như mới xảy ra ngày hôm qua, thân thể của thím Liễu sợ hãi đến mức run rẩy. “Cuộc chiến đó vô cùng thê thảm!” Vì cứu chúng tôi, Bạch Lang bị bầy sư tử tấn công, tôi kéo thật chặt người của Nguyên lùi về phía ngoài rừng, bởi vì cách đó không xa chính là đường quốc lộ, đến nơi rộng rãi, sư tử sẽ không dám tới. Chúng tôi trơ mắt nhìn mấy con sư tử xé da thịt của nó, cắn lên đùi của nó…” “Hứ, đừng kể nữa!” Nhã Lan quả thực không nghe nổi nữa, cô cuối cùng cũng có thể hiểu, tại sao Lãnh Mạn Nguyên lại quan tâm đến Bạch Lang như thế. Thím Liễu cũng không hề ngừng lại, biểu cảm của bà vô cùng đau thương, nước mắt đã rơi xuống, những lời tiếp theo hầu như là khóc lóc kể lể: “Người tìm kiếm chúng tôi kịp thời chạy đến, bọn họ dùng súng ép bầy sư tử lùi lại, nhưng lúc chúng tôi chạy đến nhìn Bạch Lang, bụng của nó đã bị xé toang, một chân suýt chút nữa bị bẻ gãy.” “Nguyên ôm lấy nó, gào khóc lên, nhất định muốn những người đến cứu Bạch Lang cùng đi mới chịu rời đi.” “Sau đó thì sao?” Tuy rằng sợ hãi, nhưng cô vẫn không kiềm chế nổi sự quan tâm về chuyện tiếp sau. “Vốn tưởng rằng không cứu nổi Bạch Lang, nhưng cũng thật là một kỳ tích, nó lại sống lại nhờ sự cứu chữa của Uy Nghiêm – cha của Uy Vỹ Thiên . Chỉ có điều, thứ giữ lại được là sự tàn tật, nó căn bản không có cách nào thích ứng với cuộc sống trong rừng rậm. Nguyên liền giữ nó lại bên mình, quan tâm chăm sóc nó thật tốt. “Hơn hai mươi năm rồi, Bạch Lang cũng già rồi nhưng lại khôi phục lại tính “thèm máu”. Chỉ cần ngửi thấy mùi máu tanh, bản tính chó sói của nó sẽ bùng phát.” Ồ, ra là vậy, ngày hôm đó cô từng không cẩn thận ngã bị thương ở chân. “Bây giờ Bạch Lang thế nào rồi?” Cô rất muốn cùng Lãnh Mạn Nguyên đến bên cạnh nó. Ngày hôm đó Lãnh Mạn Nguyên dùng súng bắn trúng nó, cô nhìn thấy trong miệng súng chảy ra rất nhiều máu, bịt cũng không bịt nổi, chỉ mong có thể chữa khỏi. Ngày âm u, cơn gió lạnh quất lên ngọn cây tùng Thường Thanh, đung đưa khí lạnh của tự nhiên, hạt mưa nhỏ rơi trên người, hơi tê tê, truyền đến sự tiêu điều của ngày đông giá lạnh. Những cây tùng Thường Thanh ở xung quanh vừa mới trồng chưa được bao lâu, từng hàng từng hàng xếp đến tận cùng, nơi đó, có một ngôi mộ vừa mới xây. Trên tấm bia mộ dựng cao thẳng khắc vài chữ trơ trọi, thể hiện thân phận của người mất. Ngồi trước phần mộ là một người trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu đen. Trong thời tiết giá lạnh ngày đông làm nổi lên sự yếu ớt mà hờ hững. Có thể nhìn thấy góc nghiêng dễ nhìn của anh, chỉ là lúc này trên mặt tuôn ra tất cả đều là sự bi thương. Anh yên lặng ngồi ở chỗ đó đã được mấy tiếng đồng hồ. Nhã Lan đứng cách khoảng trăm bước, cũng yên lặng như vậy nhìn anh, cũng đã được mấy tiếng đồng hồ. Cô mặc một chiếc áo khoác lông thú màu trắng, nhưng vẫn bị cơn gió lạnh mùa đông thổi đỏ khuôn mặt. Cô không mang theo áo mưa, những hạt mưa nhỏ không ngừng đọng lại, trên tóc cô trôi dạt từng chuỗi giọt nước. Người ngồi trước phần mộ là Lãnh Mạn Nguyên, còn người được chôn trong phần mộ là Bạch Lang – ân nhân cứu mạng của anh, người hơn cả mẹ! Cô không có can đảm lại gần, cảm giác áy náy mãnh mẽ đã ngăn cản bước chân đi về phía trước của cô. Nếu ngày hôm đó cô không đến chỗ đó, hoặc cẩn thận một chút không bị té ngã, cũng sẽ không thu hút Bạch Lang, như vậy tất cả mọi thứ cũng sẽ không xảy ra. Chỉ là, tất cả những điều này đều biến thành nếu như, phát súng đó bắn trúng động mạnh lớn quan trọng nhất trên người nó, nó mất máu quá nhiều, vô phương cứu chữa, Bạch Lang đã trở thành một thi thể lạnh băng, mãi mãi nằm trên phần đất thuộc về con người này. Ngôi mộ đó cao lớn mà sang trọng, đường kính khoảng bảy tám mét tạo thành một ngôi mộ cực lớn cao gần bằng người, xung quanh dùng đá hoa cương loại tốt nhất để khảm nạm. Một vòng xung quanh đều là cây tùng xanh mới trồng, bao lấy toàn bộ phần mộ, chiếm khoảng một mẫu đất. Đây là phần mộ sang trọng nhất ở nơi này, Lãnh Mạn Nguyên đã chi hàng chục tỷ đồng mua phần mộ có vị trí tốt nhất ở khu nghĩa địa cao cấp này, tiến hành sửa sang với giá cao nhất, cho Bạch Lang sự hưởng thụ tốt nhất của loài người. Chỉ có điều, điều này đều không đủ để bù đắp sự áy náy cho việc anh tự tay giết chết ân nhân. Khung cảnh Lãnh Mạn Nguyên cô độc bao phủ sự đau thương vô tận, Nhã Lan rất muốn bước lên ôm lấy anh, an ủi anh. Nhưng, cô không dám. Cô thật sự không biết đối mặt anh như thế nào. Hiểu lầm anh, trách mắng anh, coi ý tốt của anh thành ý xấu, tất cả những điều này đủ để anh hận mình cả đời, còn cái chết của Bạch Lang càng có thể khiến cô chết đi trăm vạn lần. Từ xa xa dường như truyền đến tiếng ho của Lãnh Mạn Nguyên, anh bị cảm rồi sao? Anh mặc quần áo mỏng như vậy phải chăng sẽ bị bệnh? Nhã Lan lo lắng tiến lên trước vài bước, nhưng lại lần nữa dừng lại. Khoảng cách trăm bước không tính là xa, nhưng trái tim bọn họ thì sao? Có phải chỉ có sự xa xôi của trăm bước này hay không? Cô không dám nghĩ, vào lúc này, người anh không muốn gặp nhất chính là cô. Dù sao cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy anh đau buồn tuyệt vọng như vậy. “Người mới khỏe lại một chút, lại dầm mưa, cẩn thận bị nhiễm lạnh.” Một chiếc ô lớn che kín đỉnh đầu, ngăn lại mưa gió. Quay đầu nhìn lại, gương mặt hiền hòa của thím Liễu xuất hiện trước mắt. Gật đầu một cái, cổ họng cô nghẹn đến luống cuống, thậm chí ngay cả câu “Cảm ơn” cũng không nói ra được. “Đi đi, đưa áo qua đó, an ủi cậu ấy một chút.” Một chiếc áo khoác được đưa đến trên tay cô, đó là áo của Lãnh Mạn Nguyên. Thím Liễu dùng đầu chỉ về hướng của Lãnh Mạn Nguyên. Chần chừ nhận lấy áo, Nhã Lan nhìn thấy được sự ủng hộ và khích lệ trong mắt thím Liễu. Cô thật sự có thể đến sao? Ôm chặt chiếc áo, trong đó có mùi đặc trưng của Lãnh Mạn Nguyên. Cô rất thích thứ mùi này, ôm lấy chiếc áo đó giống như ôm lấy cơ thể của anh. “Đi đi.” Thím Liễu nhẹ nhàng thúc giục. Nhã Lan ôm chiếc áo tiến về phía trước. Cố lên, Quắc Nhã Lan, đi nói với anh lời xin lời, đến ôm anh vào trong lòng tận tình an ủi, đi đi. Nhưng khi mấy chữ “phần mộ của Bạch Lang” in vào tầm mắt, cô liền như quả cầu da bị xì hơi, một bước cũng không bước nổi. Mấy chữ này nhắc nhở sai lầm của chính cô, cô không có dũng khí bước về phía trước một bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương