Tổng Tài Tôi Hung Dữ
Chương 108 Chuyến Du Lịch Ngượng Ngùng (6)
CHƯƠNG 108: CHUYẾN DU LỊCH NGƯỢNG NGÙNG (6) Nghê Tiên Như ngồi ở vị trí dễ thấy nhất, cô ta đeo một chiếc kính râm, khi thấy bọn họ đi vào cô ta vẫy vẫy tay, “Ayza, Nguyên, tại anh đấy, hại em cả đêm qua ngủ không ngon giấc, anh xem này, quầng mắt thâm hết rồi.” Nghê Tân hơi bỏ cặp kính râm, Nhã Lan để ý thấy, cho dù cô ta có trang điểm đậm nhưng vẫn có thể nhìn rõ quầng mắt thâm đen. Lãnh Mạn Nguyên trước nay là một người đàn ông tinh lực dồi dào, anh ta có thể làm tình đến sáng hôm sau, xem ra, tối qua bọn họ không hề nghỉ ngơi. Nghĩ như vậy khiến trong lòng cô cảm thấy khó chịu , thấy Lãnh Mạn Nguyên ngồi xuống, cô chọn cho mình một chỗ cách hai người họ khá xa rồi cũng ngồi xuống. “Người ta cùng anh “lướt sóng” cả đêm hôm qua, bây giờ đau nhức toàn thân, anh phải chịu trách nhiệm đấm bóp cho em đấy.” Miệng của Nghê Tân Nghi chu ra, bộ dáng làm nũng. “Ở đây sao? OK, cởi đồ đi, anh không quen phục vụ người còn đang mặc đồ.” Lãnh Mạn Nguyên bĩu môi, nói rất rõ ràng. “Anh, hừm! Dù sao cũng chạy không thoát!” Nghê Tân Nghi cười hì hì, quay đầu về phía đồ điểm tâm sáng. Cô ta hôm nay mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lá cây, tóc buộc hai bên, trẻ trung tràn đầy sức sống, toát lên dáng vẻ của đứa trẻ mới lớn. Nhân vật hoàn toàn thay đổi, cô ta ăn vận ra sao đều đẹp, bắt mắt. Cô ta hôm nay mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lá cây, tóc buộc hai bên, mỗi bên một túm, trẻ trung tràn đầy sức sống, tính trẻ con không hề thuyên giảm. Vai diễn thay đổi khôn lường, cô ta ăn vận ra sao đều đẹp, bắt mắt đến thế. Bữa sáng nhạt nhẽo, vô vị, Nhã Lan không thể nuốt nổi khi có hai người, cô không có khẩu vị nên đành ăn qua loa vài thứ, rồi buông đũa xuống. “Hôm nay đi đâu?” Nghê Tiên Như vừa ăn vừa hỏi, mắt chăm chăm nhìn Lãnh Mạn Nguyên , giống như anh chính là món ăn ngon của của cô ta vậy. “Em nói xem?” Mặt của Lãnh Mạc Nguyên hướng về phía Nhã Lan, hỏi cô. “Tôi? Tùy đi.” Nhã Lan cũng không có hứng thú gì với chuyến du lịch lần này , đi đâu đối với cô mà nói cũng không quan trọng. “Chúng ta đi leo núi đi.” Lãnh Mạn Nguyên sau khi ngó qua cách ăn mặc của Nhã Lan, cuối cùng quyết định. “Anh tệ quá, rõ ràng biết em không thích leo núi mà.” Nghê Tiên Như lên tiếng phản bác, Lãnh Mạn Nguyên ghé sát tai cô ta thì thầm vài tiếng. “Ừ, được, em nhận thách thức của anh, nhất định phải thắng lại tất cả những cái trước đây em đã thua với anh.” Khuôn mặt đang tối sầm lại của Nghê Tiên Như thoáng cái trở về bình thường, cô ta vui vẻ vỗ vai Lãnh Mạc Nguyên, hai người suýt chút nữa cười cùng lúc. Ăn sáng xong, du thuyền đã đến, ba người lên thuyền, con thuyền như mũi tên được phóng vun vút về phía trước. Nhã Lan vì để tránh bối rối, cầm một chai nước đứng ở một nơi khá xa, chốc chốc lại uống một vài ngụm. Những tiếng cười đùa ở sau lưng không ngừng truyền đến bên tai, cô thật muốn tìm một cái gì đó để nhét vào tai. Cố gắng làm lơ hai người ở phía sau, tập trung toàn bộ sự chú ý vào biển cả vô tận. Lồng ngực cô tiếp nhận những con thuyền đến và đi, gói gọn chúng trong vòng tay, giống như người mẹ hiền từ.... Nhã Lan bất chợt nhớ lại những thứ mình đã học được, những bài thơ có liên quan đến biển. Cô thích nhất bài “Mặt hướng ra biển, xuân ấm áp hoa đua nở”. Bắt đầu từ ngày mai làm một người hạnh phúc, cho ngựa ăn, bổ củi, du lịch khắp thế giới; bắt đầu từ ngày mai bắt đầu quan tâm đến lương thực và rau cỏ. Tôi có một ngôi nhà, mặt hướng ra biển xuân ấm áp hoa đua nở..... Cô cũng muốn có một ngôi nhà như vậy, khi mùa xuân ấm áp đến trăm hoa đua nở, cùng với người mình yêu, lặng lẽ tận hưởng phong cảnh biển, nương tựa lẫn nhau, cho đến khi già đi..... Nguyện vọng như vậy thật là đẹp, đồng thời cũng là điều xa vời không với tới được, Nhã Lan nắm chặt tay, cô luôn cảm thấy tay của mình quá bé nhỏ, không nắm giữ được hạnh phúc trước mắt. Nếu như ngày đó, cô dũng cảm đưa áo khoác, xin lỗi anh ấy, vậy hôm nay, tình cảm giữa cô và Lãnh Mạn Nguyên phải chăng sẽ thay đổi theo hướng tích cực? Có điều, bây giờ cô đã không còn tự tin nữa rồi, bởi vì sự trở về của Nghê Tiên Như, mang lại sự thay đổi quá lớn của Lãnh Mạn Nguyên. Cô thậm chí tin rằng, chỉ có Nghê Tiên Như mới có thể sưởi ấm nội tâm băng giá của anh, cho nên, bọn họ mới là một đôi. Lãnh Mạn Nguyên luôn coi cô là thế thân của Nghê Tiên Như, cô có thể tức giận, nhưng không biết tại sao, cô không thể tức giận nổi, mỗi lần sau khi tức giận, đối mặt với đêm dài cô đơn, cô lại bất giác tha thứ cho anh. Quắc Nhã Lan, mày làm sao vậy? Trước mặt xuất hiện một ngọn núi nhỏ, Nhã Lan biết, sắp tới nơi rồi. “Sắp tới rồi.” Muốn nhắc nhở hai người bọn họ, quay đầu lại, dưới ô không còn một ai, trên bàn chỉ còn lại lon nước đã uống cạn, có một cái lon rơi trên sàn, một mình đơn độc ở đó. Bọn họ đi đâu rồi? Tìm bốn phía, cô không hề thấy bóng dáng của hai người. Bỏ đi, lắc đầu, cô quyết định về phòng lấy chút đồ. Đúng lúc cô đi qua hành lang, sắp đến phòng của mình, một bóng dáng yêu kiều lướt qua. Phải Nghê Tiên Như không? Cô ấy tiếp tục tìm, rất nhanh ở một góc nào đó nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên đang ôm Nghê Tiên Như. Lưng anh hướng về phía cô, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ là, tay anh ta đang ôm chặt eo của Nghê Tiên Như. Nghê Tiên Như đặt đầu ở dưới cổ của Lãnh Mạn Nguyên, môi hôn lên cổ của anh, hướng về phía cô cười đắc chí! Tuy biết rằng hai người sớm đã có mối quan hệ mật thiết, nhưng khi tận mắt chứng kiến, trái tim của Nhã Lan vẫn trầm xuống, cảm giác đau nhói lan đến.. Lưng của Nghê Tiên Như rất nhanh dán vào cửa phòng của cô ta, không rõ là cô ta hay là Lãnh Mạn Nguyên, đang gấp gáp mở cửa. Sự việc tiếp theo, không cần đoán cũng biết. Đi thôi, Quắc Nhã Lan! Nỗ lực lê bước chân, Nhã Lan cũng không có quay đầu lại mà cứ như vậy đi vào phòng. Lồng ngực cô không ngừng phập phồng, màn vừa rồi khắc sâu vào tâm khảm, làm sao cũng không thể xóa đi được. Bước chân dồn dập của Lãnh Mạn Nguyên, đôi tay lớn ôm tại nơi eo thon, nụ cười hạnh phúc của Nghê Tận Nhi, đôi môi đỏ hôn cổ của Lãnh Mạn Nguyên, tất cả những điều này như đang chế nhạo cô, không các nào quên được. Còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, cánh cửa vang lên tiếng gõ cửa, Nghê Tiên Như ở bên ngoài cửa gọi. “Nhã Lan, đến rồi, nhanh lên một chút.” Cần phải ra đó sao? Nhã Lan bất chợt không có dũng khí đối mặt với hai người bọn họ, kẹp giữa hai người, quá ngượng ngùng, cô ấy không muốn đứng sau người khác sống qua ngày. Nhưng, có thể không đi sao? Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này là tiếng của nhân viên phục vụ. “Phu nhân, chủ tịch bảo phu nhân nhanh nhanh một chút.” “Ừ, được.” Cô yếu ớt đáp lại, soi gương sửa sang lại gương mặt nhếch nhác, hít sâu một hơi, cho đến khi chắc chắn bản thân có thể đối diện với tất cả, cô mới mở cửa bước ra. “Núi Tình Yêu, em còn nhớ chứ?” Lãnh Mạc Nguyên và Nghê Tiên Như đứng dưới thuyền, hoa chân múa tay chỉ về ngọn núi nhỏ. “Tất nhiên là nhớ rồi, đây là tên mà anh đặt mà.” Lãnh Mạc Nguyên đánh giá ngọn núi, quay đầu nói với cô ta. Nhã Lan lặng lẽ đi đến bên cạnh hai người. “Nhã Lan, chắc cô không biết, có một năm, chúng tôi hai người lái thuyền đi chơi, sau đó thì bị lạc đường, lúc chúng tôi không biết làm cách nào thì nhìn thấy ngọn núi này. Trên núi có một ngôi chùa, nên đến đó cầu nguyện, rất thiêng nha.” Nhã Lan gật gật đầu, đối với những chuyện trên núi cô không có chút hứng thú nào. “Cô cũng không cần tham gia cuộc thi này với chúng tôi đâu, cầm lấy cái này đi.” Nghê Tiên Như đưa chiếc túi trong tay cô ta cho cô, bên trong rất nặng, ngoài quần áo, dưới đáy còn có hai cái gì tròn tròn, rất nặng. Nhã Lan không kịp phản ứng, thì hai người đã chạy lên núi rồi. “Em sẽ không thua anh đâu, đợi đấy.” Giọng Nghê Tiên Như truyền đến, cô còn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Lãnh Mạc Nguyên. Nhã Lan cố gắng leo lên núi, hai chân đau nhức càng ngày càng dữ dội, mới đi được vài bước, cô đã thở phì phò, không thể không khom lưng, để đồ đạc ở hai đầu gối, thở hổn hển, muốn nghỉ ngơi một lát. “Nhanh thế mà đã thấy mệt rồi à, đỉnh núi còn xa lắm.” Một người đàn ông trẻ tuổi dừng ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi. Anh ta đeo kính râm, che đi hơn nửa khuôn mặt, mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, để lộ ra tính cách không chịu gò bó của mình. Cái cằm nhọn tinh tế, kèm theo một chút duyên dáng nữ tính. Nếu không phải vì giọng nói nam tính của anh ta thì Nhã Lan vẫn còn khó khăn trong việc nhận định giới tính của anh ta. “Ồ, cảm ơn.” Cô thật sự rất mệt, vừa vận động mới phát hiện ra, đau nhức không chỉ ở hai chân mà lưng, vai cũng sắp rơi ra rồi. Từ bé đến lớn cũng không có làm việc gì nặng ngọc, từ trước tới này chưa từng có loại cảm giác này, xem ra là bị thoái hóa rồi. Nhã Lan ngại ngùng đặt đồ đạc lên tay người đàn ông, tay anh ta thon dài trắng muốt, cổ tay còn săm một chữ, chỉ để lộ ra một nửa nên không nhìn rõ. “Nào, tôi kéo cô đi.” Nhanh chóng treo đồ đạc lên balo anh ta, một lần nữa giơ tay ra. “Cái này, không cần đâu.” Từ đầu đến cuối cô cũng không thể chấp nhận nắm tay người một người xa lạ, vội vàng để tay ra sau lưng. “Đường còn dài, cô lại yếu ớt như vậy nếu không có ai giúp đỡ thì về cơ bản là cô không thể lên được đỉnh núi.” Nhã Lan ngẩng đầu nhìn đường đi lên núi, bậc thềm hiện ra ngay trước mắt, nhìn lên , nhìn lên mãi vẫn không điểm cuối. Dưới chân cách biển không xa, cô vẫn còn cảm nhận được sự mát mẻ của gió biển, cô rời đi cũng chưa được bao xa. Người đàn ông này nói đúng, nếu không tìm kiếm sự giúp đỡ thì cô không có khả năng để leo lên đỉnh núi. Dần dần đưa tay qua, anh ta rất nhanh lấy bàn tay mềm mại của cô. “Tay của cô nhỏ thật.” Anh ta cười nói, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. Đúng vậy, tay anh ta cũng không to, nhưng vẫn dễ dàng nắm trọn bàn tay của cô, khít không kẽ hở. Nhã Lan ngại ngùng gạt đầu, cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của anh ta. “Chúng ta đi thôi.” Dưới sự lôi kéo cả anh ta, cô sải bước leo lên đỉnh núi. Ngọn núi này cũng chỉ dốc một chút, đường lên núi quangh co một chút chứ thật ra nó cũng không phải là quá cao, trải qua sự kiên trì cố gắng hơn nửa tiếng đồng hồ, bọn họ thuận lợi lên được đỉnh núi. Đỉnh núi như Nghê Tiên Như đã nói, có một ngôi chùa rất lớn tọa lạc ở đó, dường như chiếm trọn toàn bộ đỉnh núi. Ngôi chùa này hương khói nghi ngút, xem ra người đến đây thắp hương cầu Phật quả thật không ít. “Nhã Lan, lại đây.” Nghê Tiên Như làm động tác như gọi chó gọi cô lại. “Những người này là bạn của cô?” Người đàn ông chu chu miệng, từ mũi hừ ra mấy tiếng, khinh thường nói. Anh ta nhìn Lãnh Mạc Nguyên ở bên cạnh Nghê Tiên Như, nhìn thách thức, sau đó mới giao đồ đạc lại cho Nhã Lan. “Tôi cũng đến nơi rồi, tạm biệt.” Người đàn ông bước mấy bước vào trong đại điện, chớp mắt một cái đã không thấy đâu. Dường như anh ta đã quen với loại tình huống này, nhìn dáng vẻ anh ta vội vội vàng vàng không giống như là người đến để đây du lịch mà giống người đang đi tìm người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương