Tổng Tài Tôi Hung Dữ
Chương 112 Chuyện Cũ Của Thím Liễu
CHƯƠNG 112: CHUYỆN CŨ CỦA THÍM LIỄU “Haixx, đều tại tôi.” Dư Thiện Trình bất lực đấm đấm đầu gối, tự trách nói: “Năm đó, Hàn Thanh và bố của Nguyên yêu nhau say đắm, sau đó xảy ra một số chuyện bọn họ không thể không chia tay.” Chuyện đó là do mẹ của Lãnh Mạc Nguyên mang thai anh, Nhã Lan gật gật đầu, nghiêm túc lắng nghe lời Dư Thiện Trình nói. “Tôi vốn luôn có cảm tình với Hàn Thanh, ngại tình cảm bạn bè với bố Nguyên, mà bọn họ lại là người yêu, nên không dám bày tỏ tình cảm với bà ấy. Sau khi nghe thấy tin tức bọn họ chia tay, thì ngay lập tức tỏ tình với Hàn Thanh. Hàn Thanh cũng không có chấp nhận tình cảm của tôi ngay, nhưng tôi vẫn sống chết khăng khăng theo đuổi, cuối cùng cô ấy mới đồng ý cho tôi cơ hội, hai người mới bắt đầu thử qua lại với nhau.” “Lúc đó, Hàn Thanh vẫn còn đang làm việc ở công ty của bố Nguyên, công ty đó thật ra là do hai người đó cùng nhau gây dựng kinh doanh. Tôi không thích ngày ngày bà ấy đối diện với bố Nguyên, sợ tình cũ không rủ cũng tới, cộng thêm mấy lời khuyên nhủ của người khác, nên mới khuyên bà ấy rời đi. Nhưng lúc đó, công ty của bọn họ vừa mới đi vào quỹ đạo, Hàn Thanh lo bà ấy rời đi sẽ ảnh hưởng đến bố Nguyên, vì thế một mực không đồng ý.” “Vì chuyện này, tôi và bà ấy cãi nhau rất nhiều lần, có một lần vì tức giận quá nên đã tát bà ấy một bạt tai. Haixx, đúng là khốn nạn.” Dư Thiện Trình không ngừng thở dài, tự trách bản thân. “Tự trách chính mình, tôi có xin lỗi bà ấy, đồng thời hứa hẹn sẽ không kích động như thế này nữa, bà ấy cũng chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Chúng tôi lại sánh bước cùng nhau, cho dù tôi biết tâm bà ấy không thật sự đặt lên người tôi, nhưng tôi vẫn yêu bà ấy không thuốc chữa, đến một ngày cầu hôn bà ấy. Bà ấy đồng ý, ngày đó, tôi vui đến nỗi không ngừng ôm bà ấy reo hò, nhảy nhót, như một kẻ điên.” Dư Thiện Trình chìm đắm trong ký ức đẹp đẽ, cho dù là đã qua rất nhiều năm rồi, nhưng qua nụ cười trên gương mặt ông ấy là có thể cảm nhận được ký ức năm đó đẹp đẽ nhường nào. “Haizz, nếu là như thế thì mọi việc đã tốt rồi. Có một ngày, mẹ Nguyên đến tìm tôi, muốn tôi nhìn rõ vợ chưa cưới của mình, đưa cho tôi một bức ảnh, trong ảnh, Hàn Thanh dìu bố Nguyên vào trong phòng khách sạn.” Lại là họa từ ảnh mà ra! “Lúc đó tôi tức giận mất đi lý trí, nổi giận đùng đùng đi tìm bà ấy, ném bức ảnh vào mặt bà ấy, không nghe bà ấy giải thích. Sau này, tôi mới biết mẹ Nguyên đã cử gián điệp theo dõi, để lấy được nhiều tiền hơn thì đã đổi trắng thay đen chụp mấy tấm ảnh đó. Hôm đó, ngoài Hàn Thanh, thì bên phải bố Nguyên còn có một nhân viên nữa, hơn nữa đằng sau còn có mấy nhân viên đi theo, bọn họ đã làm chứng, hôm đó mọi người đi uống rượu cùng nhau, sau khi bố Nguyên uống say thì đưa về khách sạn nghỉ ngơi. Người ở lại chăm sóc bố Nguyên là một anh nhân viên nam.” “Sự việc rõ ràng, Hàn Thanh không biết ra sao, đồng thời người mất tích còn có Nguyên. Tôi đã cử rất nhiều người đi tìm, bố Nguyên cũng liên tục dò la tin tức, nhưng một chút tin tức cũng không có, chỉ có mẹ Nguyên, một mực khăng khăng là Hàn Thanh đã đưa Nguyên đi, mục đích là bắt cóc thằng bé, ép bố Nguyên, chúng tôi không ai tin là bà ấy có thể làm ra chuyện này.” “Mãi đến ba tháng sau, chúng tôi mới biết được chút tin tức từ miệng mấy tên lưu manh ở sòng bài, dưới sự bày mưu tính kế của mẹ Nguyên, bọn họ đã bắt một người phụ nữ và một đứa bé, ném bọn họ đến núi sâu ở phía Bắc để nuôi sư tử. Ba tháng trôi qua, ở núi sâu như thế, một người phụ nữ yếu ớt và một đứa bé còn chưa vị thành niên thì có thể sống sót không? Chúng tôi cũng không có bất cứ hy vọng gì, nhưng vẫn phái một lượng lớn người đi tìm. “ “Rất may là tìm thấy bọn họ, ngày đó, chúng tôi bị một đám sư tử hoang dã vây quanh, suýt chút nữa thì chết. Mất đi rồi mới nhận ra Hàn Thanh đối với tôi quan trọng cỡ nào, tôi thề rằng sẽ hoàn toàn tin tưởng bà ấy. Nhưng bà ấy đã mất niềm tin vào tôi, chủ động nói lời chia tay.” “Sau này, bố Nguyên cũng bị bệnh rất nghiêm trọng, bà ấy nhận trách nhiệm chăm sóc ông ấy, cùng ông ấy đi nốt những ngày cuối cùng của cuộc đời. Bố Nguyên mất, bà ấy vẫn ở lại nhà họ Lãnh, tôi đã từng hỏi bà ấy lý do, bà ấy trả lời tôi rằng đời này chỉ có bố Nguyên là tin tưởng bà ất, ủng hộ bà ấy, từ trước tới nay chưa từng nghi ngờ nhân cách của bà, ở trước mặt ông ấy, bà mới có sự tôn trọng, bà ấy muốn sống cùng với người như vậy, cho dù chết rồi, vẫn muốn sống ở một nơi mà ông ấy đã từng sống, hít thở bầu không khí mà ông ấy đã từng hít thở.” “Tất nhiên, còn có một lý do quan trọng nữa là lúc đó mẹ Nguyên giận dỗi rời khỏi nhà họ Lãnh, chỉ còn lại mình Nguyên rất đáng thương, một đứa bé mới bảy tuổi đáng thương như thế, bà không nỡ để nó tiếp tục chịu khổ thêm nữa. Vì thế, đáp ứng với bố Nguyên, nhận lấy trách nhiệm chăm sóc thằng bé.” “Thím ấy không sợ mẹ Nguyên sẽ đuổi thím ấy đi sao?” Đây là vấn đề mà Nhã Lan vẫn không hiểu, Dư Hồng mai cũng không phải là bóng đèn tiết kiệm nhiên liệu, chẳng lẽ đối với một người yếu đuối như thím Liễu lại chịu bó tay sao? “Trước khi bố Nguyên mất có để lại di chúc, Hàn Thanh có quyền sở hữu nhà họ Lãnh, hay nói cách khác, ông ấy đã giao nhà họ Lãnh cho bà ấy, bà ấy mới là chủ nhân chân chính. Chỉ có điều, Hàn Thanh không phải là người tham lam, bà ấy trao quyền sở hữu nhà họ Lãnh cho Nguyên, chỉ giữ lại một cổ phần nhỏ trong công ty, để bảo đảm cuộc sống sau này.” “Cô đừng nghĩ Nguyên đối với bà ấy lạnh nhạt, thật ra tình cảm của hai người cũng không khác mẹ con ruột thịt trong nhà, Nguyên đã hoàn toàn coi bà ấy là mẹ rồi.” Nhã Lan gật gật đầu, cô không ngờ thím Liễu lại có mối tình buồn miên man đến vậy, đáng tiếc, người yêu nhau lại không đến được với nhau. “Cô xem, chúng tôi cũng dần dần già đi, tình cảm mà tôi dành cho Hàn Thanh từ trước đến nay không hề thay đổi, tôi không muốn sống tiếc nuối suốt quãng đời còn lại, vì thế muốn đến đây để bày tỏ tình cảm với bà ấy, nhiều năm như vậy rồi, tôi vẫn không lấy vợ, cũng chính là bày tỏ sự quyết tâm của tôi với bà ấy, chờ đợi nhiều năm rồi, tôi mong có thể được nắm tay bà ấy cùng nhau sống nốt những ngày còn lại.” “Chỉ là Hàn Thanh vẫn còn có ác cảm với tôi, muốn bà ấy hồi tâm chuyển ý thật không dễ dàng gì, cô Lãnh, không tôi gọi cô là Nhã Lan được không?” Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của cô, Dư Thiện Trình mới nói tiếp: “Cô có đồng ý giúp tôi không?” “Tất nhiên là đồng ý rồ, chỉ có điều là tôi không biết nên làm thế nào để giúp ông.” Tôi thật lòng muốn thím Liễu sống hạnh phúc, chỉ mong sao thím ấy có thể tìm được một bến đỗ bình yên. “Ha ha, được, được, cảm ơn cô.” “Hai người đang nói chuyện với nhau thì thím Liễu bước vào phòng khách, nhìn thấy Dư Thiện Trình rõ ràng là sững sờ một lúc, sau đó mới vuốt vuốt tóc, không tự nhiên nói: “Ông…sao ông lại tới đây?” “Bác Dư đợi thím rất lâu rồi, hai người nói chuyện đi, cháu đi rót trà.” Nhã Lan biết điều để lại không gian cho hai người, nhanh chóng rời đi. Lúc cô đang chậm chà chậm chạp đưa trà tới thì trong phòng khách đã không còn thấy bóng dáng của Dư Thiện Trình đâu, chỉ có một mình thím Liễu ngồi như có tâm sự gì đó, ánh mắt nhìn chăm chú ra ngoài. “Bác Dư đâu rồi ạ?” Theo ánh mắt của thím Liễu, cô nhìn thấy bóng lưng của Dư Thiện Trình, ông đang từng bước bước về phía cửa chính, sau lưng để lại chiếc bóng dài dài, phản chiếu sự cô đơn, hiu quạnh của ông. “Sao lại không nói chuyện lâu thêm chút nữa?” Sắc mặt của thím Liễu có gì đó không đúng, vành mắt đo đỏ như vừa mới khóc xong, rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì? “Ông ấy có chuyện nên về trước.” Thím Liễu quay mặt đi, lau lau khóe mặt, nói không được tự nhiên. “Bác ấy không phải là…” Muốn đến tìm thím Liễu tỏ tình sao? Sao lại đi rồi? Nhã Lan nhìn thím Liễu, dường như tâm trạng tương đối suy sụp. Muốn hỏi chứ? Cuối cùng Nhã Lan cũng không có mở miệng hỏi, nét thương cảm của thím Liễu đã truyền sang cô, cô không biết nên an ủi thím thế nào. “Trong nhà kính vẫn còn một vài thứ vẫn chưa thu dọn xong, thím đi qua đó một lúc.” Thím Liễu nhanh nhanh chóng chóng rời đi, Nhã Lan biết thím cần yên tĩnh nên cũng không có hé răng. Thiết kế trang phục đã hoàn thành, lễ tốt nghiệp gần ngay trước mắt, Nhã Lan quyết định đến trường tìm thầy cô và các em ở lớp model nhờ họ giúp mình trình diễn trang phục. Bạn bè cũng đều làm như vậy, khóa thiết kế tốt nghiệp mỗi năm đều đi tìm lớp model, hoặc những cô gái cao gầy xin đẹp để nhờ trình diễn hộ, cô cũng đã mấy lần giúp anh chị khóa trên rồi. Thời gian vẫn còn sớm, Nhã Lan thu dọn qua loa một lúc, cũng không có gọi xe một mình bước ra khỏi nhà họ Lãnh. Rẽ mấy lần mới tìm được trạm xe công cộng đến trường, Nhã Lan bước lên theo thói quen. Người đàn ông trong ảnh quảng cáo trên thân xe rất quen, cằm nhọn, lại có gương mặt ấm áp nữ tính, mái tóc tơ ngắn ngủi, cô bỗng nhớ tới người đàn ông kéo cô lên núi. Trong xe rất đông, cô cũng không có thời gian phân tích điểm giống nhau giữa bọn họ, người bên trái, phải, trước sau đều ép vào nhau, lắc lư theo chuyển động của xe, chen chúc nhau. Một vài người không chịu được mà mở miệng mắng người, có người lại trách kỹ thuật lái xe của tài xế không tốt mới để bọn họ lắc lư kinh khủng như vậy. Nhã Lan cũng chen chúc quá chừng, nhưng cô vẫn mỉm cười, giữ thái độ bình tĩnh. Lâu lắm rồi không được lên phố, trên đường có thay đổi nhỏ, quảng cáo đa dạng nhiều mẫu mã thường ngày đều được đổi thành một người đàn ông, hơn nữa còn là cùng một người. Nhã Lan xuống xe, nhìn thấy khắp đường phố đều treo ảnh người đàn ông trong quảng cáo trên xe công cộng. Anh ta có một đôi mắt hoa đào rất đẹp, dường như lúc nào cũng có thể quét điện vào mọi người. Sống mũi cao, thẳng tắp, đôi môi nhếch lên cá tính, trên người anh ta toát ra một loại cảm giác nắm chắc thế giới trong lòng bàn tay. “What’s up, RainbowKing, nhìn xem, RainbowKing!” Một cô gái nhìn như sinh viên bên cạnh kéo theo bạn mình, hét lên như nhìn thấy quỷ, thu hút sự chú ý của người đi đường. “Anh ấy quả nhiên tới rồi.” Bạn cô ta bình tĩnh hơn nhiều, mặc dù trên mặt có nét kinh ngạc cùng vui mừng nhưng vẫn đứng vững, không có nhảy cẫng lên. “Mấy ngày trước tớ có xem tạp chí, có báo nói anh ấy sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy.” “Mình yêu anh ấy chết mất, đẹp trai lại còn hát hay nữa.” Cô gái ngay cả chớp mắt cũng không nỡ, cứ nhìn chằm chằm vào tờ poster, nước miếng suýt chút nữa thì rơi ra, cô ngây ngốc ôm mặt, vẻ mặt mong chờ nhìn người đàn ông trên tấm poster. “Đúng đấy, anh ấy không những hát hay mà diễn cũng rất tốt, nghe nói năm nay giải oscar dành cho diễn viên xuất sắc nhất có khả năng sẽ thuộc về anh ấy đấy.” Cô gái thứ hai nói những tin tức mà mình đọc được nói cho bạn mình nghe. “Ồ, tốt quá, một người đàn ông xuất sắc thế này, gairi diễn viên xuất sắc nhất không thuộc về anh ấy thì làm gì còn ai có tư cách để nhận chứ.” “Nếu như năm nay vẫn là anh ấy, thì sẽ là lần thứ ba anh nhận được giải thưởng vinh dự thế này rồi đấy, mà anh ấy ra mắt cũng chưa tới ba năm.” Cô gái đối với người đàn ông trên tấm poster này là sùng bái tới cực điểm, đôi mắt cô như sói nhìn thấy miếng mồi ngon vậy. “Ừm, những bài mà anh ấy hát không hề tầm thường nhá, ra mắt ba năm mà đã giành được không biết bao nhiêu là giải thưởng trên phương diện ca từ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương