Tổng Tài Tôi Hung Dữ
Chương 56 Cô Là Chinh Nữ
CHƯƠNG 56: CÔ LÀ CHINH NỮ Lãnh Mạn Nguyên thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn của mình, tiếng xé toạc chiếc quần lót của cô vang lên, “chúng ta là vợ chồng, có gì mà không được chứ.” Tất cả, áo ngực, váy của cô đề bay tung lên. Như vậy, cơ thể của Nhã Lan với một tư thế e nhẹn nhất đã được phơi bày ra trước mắt anh, làn da nõn nà như một em bé, lấp lánh rực rỡ đầy vẻ quyến rũ. Lãnh Mạn Nguyên lướt qua những đường cong trên cơ thể cô, tặc lưỡi cảm thán với vẻ đẹp toát ra từ cơ thể cô: “ Quả nhiên không giống, sự nhạy cảm của cơ thể giống như trinh nữ vậy.” “Không…” Lời nói của Lãnh Nguyên đã làm tổn thương đến cô, cô cố gắng dùng lực để chuyển mình lại, cô muốn đứng thẳng dậy, nhưng lại bị một cơ thể khác ép chặt, không thể nào cựa quạy được. “Đừng vội đi nào, chẳng nhẽ em lại không muốn trải nghiệm thử sự ngạc nhiên mà chồng em sẽ mang đến cho em sao? Anh sẽ làm tốt hơn bất cứ người trai nào, làm cho em cảm thấy hạnh phúc nhất, thoả mãn nhất.” Nụ cười của anh biến thành một nụ cười băng giá, Lãnh Mạn Nguyên bỗng chốc rất muốn làm tổn thương cô một chút. Nghĩ đến việc người đàn ông khác chiếm dụng lấy cơ thể ngọc ngà này của cô, anh có chút cảm giác bồng bột muốn giết người. “Aaa, đừng mà, đau…”Ngón tay anh không chút thương sót chọc thẳng vào vùng kín của cô, thế nhưng bị chặn lại ở một nơi nào đó ở phía trong. Cơ thể đầy nhạy cảm của Nhã Lan đây là lần đầu tiên có vật thể từ ngoài xâm nhập, cô căng thẳng gàng làm cho cô kẹp chặt hơn hai đùi của cô lại. “Cô…” Lãnh Mạn Nguyên đơ ra trong một thời gian ngắn, cái thứ chặn lại mềm mềm đó chẳng lẽ là? “Cút ra, cút ra, anh cút ra…” Nhã Lan khóc thét lên, rồi không ngừng đạp chân vẫy vùng. Khuôn mặt hoa lệ điểm chút những dòng nước mắt thật là đáng thương, cô dùng tay ôm lấy ngực, không ngừng lui về phía sau, chỉ nhìn là biết cố sắp ngã xuống dưới bàn. “Cẩn thận!” Lãnh Mạn Nguyên kịp thời kéo lại được cô ngã vào trong lòng anh, cơ thể nhỏ bé đó không ngừng khóc lên từng đợt thảm thiết trong lòng anh và đánh liên hồi lên ngực anh. “Cô là gái trinh?” Anh hỏi trong mất tiềm thức. “Không cần anh quản.” cô trả lời một cách bướng bỉnh, tiếp đó là những cơn khóc thảm thiết. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, sự ô nhục hoà lẫn với nỗi sợ hãi đã chiếm lấy toàn bộ tầm hôn cô. Trên khuôn mặt của Lãnh Mạn Nguyên nở một nụ cười. “Bảo bối, đừng sợ, từ một thiếu nữ biến thành một người phụ nữ vô cùng đơn giản nó là một quá trình khoái lạc…” Cốc cốc cốc, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa không đúng thời điểm khiến cho khuôn mặt Lãnh Mạn Nguyên thoáng chút sát khí. “Chán sống rồi à?” Anh gắt lên. “Là tôi.” Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói thanh thót của một người con gái. Lãnh Mạn Nguyên không nói gì thêm, ta cửi chiếc áo đang mặc trên mình đưa cho Nhã Lan khoác lại rồi đi ra. “Sao cô vào được đây.” Từ phía ngoài căn phòng chuyền vào giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên. “Phòng của anh từ trước tới giờ tôi đều như vậy.” Đối phương trả lời một cách hết sức hợp tình. Hình ảnh người con gái ở nơi cửa thoát gió nhà bếp lướt qua, để lộ ra một nửa khuôn mặt, Nhã Lan liền nhận ra cô, đó chẳng phải là tiểu tư Báo Văn Phục sao. “Cô đi đi.” Lãnh Mạn Nguyên đưa tay ra che đi mép cửa, người con gái đó, không thể nào nhì thấy cô, vừa đúng lúc co nhìn thấy cánh tay của anh đặt trên vai của cô ta, rồi từ từ giọng nói của hai người xa dần, chỉ còn lại tiếng văng văng thành thót của một người con gái và tiếng cười đầy sảng khoái của Lãnh Mạn Nguyên. Đây chắc là cô gái mà anh thích đồng hành cùng nhất. Nhã Lan chưa từng thấy anh ta lại nuông chiều người con gái nào như vậy, giống như người mẫu được công nhận Trương Thanh An, anh ta chẳng phải là lạnh nhạt lắm sao, cô nhớ lại cái tát trên mặt của Trương Thanh An hôm trước. Cái cảm giác thoáng mát nhắc nhở cô, trên người cô không còn một mảnh vải, mặt Nhã Lan liền đỏ ửng lên. Cô nhanh chóng bò xuống bàn, quần lót và vay đã bị xé rách thành từng mảng nằm trên mặt đất chỉ còn lại áo ngực và phần áo cánh còn mặc tạm được. Hy vọng rằng ở đây có thể tìm thấy được quần áo và đồ dùng hằng ngày, cô lật tung tất cả các tủ đựng quần áo nhưng không tìm thấy một bộ quần áo cho nữ nào cả. Không còn cách nào khác ngoại việc cô chỉ còn cách mặc chiếc áo sơ mi mà Lãnh Mạn Nguyên đã để lại cho cô, vừa may nó đủ dà, chỉ để lộ ra một chú phần đùi của cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương