Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 89 Động Viên



CHƯƠNG 89: ĐỘNG VIÊN

“Ừ, đương nhiên không phải rồi, chỉ là vết thương của cô ấy không thể kéo dài thời gian được.” Uy Vỹ Thiên vội vàng lui về một khoảng cách an toàn, tránh cho anh đột nhiên tức giận lại xem mình như Quắc Nhã Lan mà bóp chết. Hắn hất mái tóc dài ngang vai của mình, lấy điện thoại ra, biểu cảm ngỗ nghịch: “Hi, người đẹp, dạo này có khỏe không? Ừ, khá cô đơn, vẫn còn sợ hãi, qua đây với anh đi, anh cần sự an ủi của em.”

“Chẳng lẽ cậu không thể quan tâm chút chuyện gì khác ngoại trừ phụ nữ sao?” Lãnh Mạn Nguyên đứng đối diện rất bất mãn với hành động của hắn, gào lên.

“Ừ, có cậu ta ở với cậu là được rồi.” Lấy ly chỉ về phía Uông Minh Thiên đang đi về phía này, hắn quyết định nhanh chóng chạy đi. Nữ thì bướng bỉnh, nam thì ngang tàn, hắn không thể trêu ghẹo ai trong ai người này được.

Uông Minh Thiên cũng chú ý đến hai người, đi thẳng qua đó, trong tay cầm một chiếc cặp công văn rất to, xem ra là có chuyện muốn nói.

Uy Vỹ Thiên cảm thông vỗ vai anh: “Chúc hai người vui vẻ!”

“Có chuyện gì thế?” Anh đổi một cái ly mới, rót đầy rượu vang rồi đưa lên miệng nốc mấy ngụm.

“Đã làm xong việc rồi.” Đưa mấy tờ tài liệu qua, Uông Minh Thiên ngồi xuống chỗ Uy Vỹ Thiên vừa ngồi, “Tất cả cổ đông đều đã đồng ý hết, đây là giấy chuyển nhượng.”

“Ừ, hai ngày nữa đến chỗ Thím Liễu lấy di chúc về đây.”

“Anh không đích thân đi lấy ư?”

“Không, cậu đi đi.” Lãnh Mạn Nguyên ngẫm nghĩ, vẫn nên giao nhiệm vụ này cho Uông Minh Thiên thì hơn.

“Những vướng mắc nên giải quyết thì phải giải quyết.” Uông Minh Thiên nhắc nhở.

Lãnh Mạn Nguyên gật đầu không nói tiếp nữa. Những vướng mắc anh phải giải quyết đâu phải chỉ mình cái này.

“Cứ làm việc đi, tôi còn có chút chuyện.” Như nhớ ra chuyện gì đó, anh cầm chiếc áo khoác bị ném trên ghế sofa lên, một mình rời đi. Vài người nhân viên lập tức đi theo, đương nhiên còn có cả tài xế riêng Đại Hưng nữa.

“Làm sao để cư xử với phụ nữ?” Lãnh Mạn Nguyên đột nhiên hỏi, Đại Hưng đang ngồi ở ghế lái hơi ngây người.

“Kìa, ông chủ.” Đại Hưng gãi đầu gãi tai. Lãnh Mạn Nguyên biết ngay cậu ta sẽ không cho anh đáp án phù hợp với thực tế.

Anh phất phất tay, nói: “Thôi vậy, cậu cũng không hiểu đâu.”

“Tôi đúng là không hiểu, nhưng ông chủ này, anh nên dịu dàng hơn với cô Quắc.” Đại Hưng lấy cản đảm nói: “Mẹ tôi nói, phụ nữ chính là bông hoa được nâng niu trong lòng bàn tay, phải quan tâm tưới nước mới không bị héo tàn. Cô Quắc lại là bông hoa xinh đẹp hơn hẳn, phải đặc biệt trân trọng yêu thương mới được.”

“Mẹ nào của cậu?” Đại Hưng luôn tỏ ra là một người thật thà chất phác, không ngờ mẹ cậu ta là người có trình độ như vậy. Lãnh Mạn Nguyên nhận được sự chỉ bảo, đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc.

“À, là mẹ nuôi, thím Liễu.” Đại Hưng nhỏ giọng đáp. Biết mối quan hệ kì lạ giữa Lãnh Mạn Nguyên và thím Liễu, bình thường mọi người đều không dám nhắc đến bà trước mặt anh. Đại Hưng từ nhỏ đã không còn cha mẹ, cậu là do một tay thím Liễu nuôi lớn, từ nhỏ đã gọi bà là mẹ nuôi.

Là bà ư? Lãnh Mạn Nguyên dựa lưng vào ghế.

“Ông chủ, mẹ nuôi tôi là người tốt, bà cả đời không kết hôn là để chờ đợi người bà yêu. Thật ra bà cũng rất quan tâm ông chủ, vẫn luôn mong anh có thể làm lành với cô Quắc. Ông chủ, anh nên mở rộng trái tim để đón nhận người yêu anh và người anh yêu.”

Đại Hưng lau mồ hôi chảy đầy trán, nhìn lén Lãnh Mạn Nguyên. Lần đầu tiên nói chuyện nhiều như vậy với ông chủ, lại còn là khuyên nhủ nữa chứ, chỉ mong rằng ông chủ sẽ không tức giận.

“Ừ.” Lãnh Mạn Nguyên không những không tức giận mà còn như thể đã ngộ ra được điều gì đó. Thật là kì diệu quá! Phải chăng đúng như lời mẹ nuôi đã từng nói, sự xuất hiện của cô Quắc đã khiến ông chủ thay đổi ít nhiều?

Đại Hưng tăng ga chạy thẳng về phía nhà họ Lãnh.

“Bây giờ Nhã Lan đang ngủ, cả ngày hôm nay cô ấy cứ làm ầm lên muốn đi tìm cậu, cũng không chịu phối hợp điều trị với cậu Uy. Cậu Uy mong cậu có thể ổn định tâm trạng của cô ấy, nhanh chóng tiến hành phẫu thuật.”

Mấy ngày nay không biết Dư Hồng Mai bận rộn chuyện gì mà suốt ngày không về nhà. Thím Liễu chủ động nhận việc chăm sóc Nhã Lan.

Bà đứng ở trên hành lang, nhỏ giọng nói.

“Ừ.” Anh gật đầu, đứng bên ngoài chiếc cửa mở một nửa có thể nhìn thấy tình hình bên trong. Nhã Lan nằm trên giường không hề động đậy.

Thím Liễu nhìn vào trong theo ánh mắt của anh, lòng thầm than thở. Rõ ràng là đôi bên yêu nhau nhưng lại cứ giày vò lẫn nhau. Đến bao giờ đôi tình nhân này mới có thể hiểu được lòng mình đây.

Đáng tiếc bà không thể giúp được gì. Bà lắc đầu, dáng vẻ bất lực đi xuống dưới lầu.

“Đợi đã.” Ánh mắt đang nhìn Nhã Lan của Lãnh Mạn Nguyên chuyển sang nhìn khuôn mặt thím Liễu, phút chốc có chút mất tự nhiên: “Cảm ơn.”

Đây là lần đầu tiên anh đối xử với bà lễ độ như vậy kể từ khi bà vào nhà họ Lãnh. Nước mắt đong đầy khóe mắt, bà nhanh chóng xoay người đi, không để Lãnh Mạn Nguyên nhìn thấy: “Đối xử tốt với Nhã Lan nhé, cô ấy là một cô gái tốt.”

“Ừ.”

Lần đầu tiên anh cảm thấy, mình là một cậu con trai, còn bà, lại là người mẹ hiền.

Tạm biệt thím Liễu xong, anh nhẹ nhàng đi vào phòng, nhìn chăm chú vào người nằm trên giường không rời mắt. Khuôn mặt cô ấy trắng bệch, trắng đến nỗi chẳng khác là bao so với drap trải giường. Đôi mắt to xinh đẹp của cô nhắm nghiền, tạo thành một vòng cung đẹp đẽ, hệt như người đẹp ngủ trong rừng trong câu chuyện cổ tích, chỉ là, khóe mắt cô vẫn còn vương vệt nước mắt cho thấy cô đã từng khóc.

Chuyện gì khiến cô đau buồn đến vậy?

Cô ngủ không hề yên giấc, đôi lông mày nhíu chặt như không có điều khúc mắc không thể giải quyết, dồn nén trên vầng trán xinh đẹp, lông mi dài cong vút còn vương giọt nước mắt lấp lánh, trong mơ vẫn còn khóc thút thít.

“Nhã Lan.” Anh nhỏ giọng gọi, nắm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô. Tay cô rất nhỏ, nhỏ đến mức không to bằng một nắm tay, làn da trắng nõn gần như trong suốt, bày ra một vẻ đẹp bệnh tật.

Ngón tay thon dài lạnh lẽo không chút hơi ấm.

“Em an toàn rồi, không cần phải sợ nữa đâu.” Tay anh nắm trọn lấy bàn tay ngọc ngà của cô, truyền cho cô hơi ấm của sự an toàn. Lông mày Nhã Lan dần dãn ra, cô không khóc thút thít nữa, bình yên ngủ say.

Cởi áo khoác ngoài ra, Lãnh Mạn Nguyên ôm cơ thể nhỏ bé vào lòng. Cô gầy đi rất nhiều, vòng eo vốn đã nhỏ nhắn nay còn mảnh khảnh hơn, một tay anh có thể nắm trọn cả hai cánh tay cô, ngoài cổ áo ngủ, xương quai xanh lộ ra, cổ cô mảnh khảnh, cả người gầy yếu như cành liễu.

Mái tóc dài mượt như tơ buông xõa sau lưng tỏa ra hương thơm dìu dịu. Cầm lọn tóc bên tay khẽ ngửi, anh vô cùng nhớ nhung mùi hương này.

Cơ thể nhỏ bé trong lòng anh hơi nhúc nhích tìm một vị trí thoải mái hơn rồi tiếp tục ngủ say.

Nếu cô có thể giống như thế này, không còn ác cảm khi nhìn thấy anh nữa thì tốt biết bao.

Anh ôm cô chặt hơn, muốn vùi cô vào lòng mình.

“A...”

Người trong lòng rên lên một tiếng khó chịu, anh mới bất ngờ nhận ra sự thất thố của mình. Dùng tư thế thoải mái nhất ôm cô vào lòng, hai người dựa sát vào nhau, hòa thành một thể.

Tối qua cô nằm mơ một giấc mơ dài!

Cô mơ thấy một tên ngốc cứ chảy nước miếng kêu “đẹp, đẹp”, hắn hoa tay múa chân chạy lại gần cô, muốn hôn lên má cô, cô cố gắng giãy dụa, trốn tới trốn lui không muốn hắn ta chạm vào mình.

“Phụ nữ không còn trinh thì có gì đáng giá cơ chứ!” Mẹ của tên ngốc nói.

Cơ thể bà ta đồ sộ, sải bước chạy lại. Bà ta to khỏe, dễ dàng nhấc bổng cô lên: “Con trai, cô ta là của con đấy.”

“Không, không, không...” Cô không chịu khuất phục.

“Nào, để ta kiểm tra thân thể cô nào.” Người phụ nữ ném cô lên giường, kéo quần cô xuống ngay trước mặt tên ngốc kia. Tên ngốc vui mừng đi lại phía này, vụng về vung vẩy hai tay hệt một chú gấu trúc tìm thấy đồ ăn ngon vậy.

Ai sẽ đến cứu tôi? Người phụ nữ xem xong thì quay lại cười với con trai của bà ta, cất tiếng gọi: “Con trai, qua đây ngủ với vợ con đi!”

Không được, tôi không thể gả cho người đàn ông như thế này được. Cứu tôi với! Cô dùng hết sức mà vẫn không thể hét ra tiếng. Cô bị mất tiếng rồi!

Một đôi tay ấm áp nắm lấy cô, cứu cô khỏi tay người phụ nữ kia. “Nhã Lan, em an toàn rồi.” Là ai đang thì thầm bên tai cô? Không thấy người phụ nữ kia đâu nữa, tên ngốc cũng biến mất rồi. Cô được một đôi tay rộng lớn ôm vào lồng ngực dày rộng ấm áp.

Cô không nhìn rõ người cứu cô là ai, nhưng lại cảm thấy một sự ấm áp và an toàn từ trước đến nay chưa từng có. Trái tim bất an của cô dần lắng xuống, bình yên dựa sát vào người bên cạnh, dần ngủ say.

Một đêm ngon giấc. Bầu không khí trong lành chạm vào làn da mềm mại của cô, đánh thức người đang say giấc là cô. Nhã Lan mở mắt, vẫn là một khoảng không tối đen. Cô nhớ ra rồi, đôi mắt cô vẫn chưa được chữa khỏi.

Chắc là sáng rồi, bầu không khí trong lành đến mức có thể đọng cả sương. Nhã Lan giơ tay sờ. Rõ ràng cô nhớ có người ôm cô cả đêm, vỗ về cô, nhưng bên cạnh lại trống rỗng, chẳng lẽ đều là mơ hết sao?

Cửa bị mở ra, một cơn gió mát lạnh tràn vào. Tiếng bước chân khe khẽ nói cho cô biết, có người tiến vào.

“Là thím Liễu ư?” Cô gọi.

Không có ai lên tiếng. Người nọ đứng yên tại chỗ không bước lên nữa.

“Thím Liễu, sáng rồi ư? Không khí thật trong lành.” Cô cố gắng mỉm cười để mình nhìn có vẻ có sức sống hơn một chút.

“Là anh.” Giọng nam rất dễ nghe. Nhã Lan rõ ràng hơi kinh ngạc. Cô vĩnh viễn không quên giọng nói này – Lãnh Mạn Nguyên.

Nhã Lan xoay mặt đi. Mặc dù không nhìn thấy nhưng cô vẫn muốn dùng hành động để thể hiện sự quyết liệt của mình với anh.

Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng lại gần. Kí ức không vui kích thích thần kinh của cô, cô không ngừng lui về phía sau mong tìm được một góc an toàn.

“Vì sao?” Lãnh Mạn Nguyên bị hành động của Nhã Lan làm tổn thương. Anh hỏi.

Nhã Lan hiểu ý của anh. Cô dựa cơ thể nhỏ bé của mình vào đầu giường, cố gắng thẳng lưng lên: “Lãnh Mạn Nguyên, anh đối xử với tôi như thế nào cũng được, nhưng anh tha cho Thành Kiên Vỹ đi, anh ấy vô tội.”

Lại là Thành Kiên Vỹ! Lãnh Mạn Nguyên nắm chặt tay, hận không thể đấm cô hai cái. Giữa bọn bọ, ngoại trừ Thành Kiên Vỹ ra, chẳng lẽ không còn đề tài gì để nói nữa hay sao?

“Vì sao tôi lại phải tha?” Anh cố gắng khống chế cơn giận, giọng nói lạnh lùng, giả vờ không quan tâm nói, nhưng khuôn mặt anh đã trở nên tái nhợt, sự phẫn nộ ngập tràn đôi mắt.

Đáng tiếc, Nhã Lan không thấy gì cả.

“Vì sao anh lại không chịu buông tha? Anh phái người đuổi theo chúng tôi, ám sát chúng tôi, như vậy còn chưa đủ ư? Bây giờ tôi đã về rồi, anh muốn chém muốn giết gì thì tùy!”

“Tôi không có.” Anh bình tĩnh trả lời.

“Không có cái gì?” Nhã Lan xem sự phủ nhận của anh là sự vô nghĩa. Cô chế giễu anh: “Làm còn không dám nhận, giả dối!” Cô phỉ nhổ, vô cùng kinh thường anh.

“Tôi đã nói rồi, tôi không có.” Anh tìm một chỗ ngồi xuống. nếu cứ tiếp tục giằng co như thế này, anh không dám chắc mình có bị cô bức điên đến mức đi giết người hay không.

“Vậy thì chứng minh cho tôi thấy đi.” Cô chuyển chủ đề: “Nếu anh không làm thế thì thả Thành Kiên Vỹ ra đi.”

“Em phải làm phẫu thuật, nếu em phối hợp thì tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện thả anh ta.”

“Không, anh thả anh ấy rồi tôi mới nghĩ đến chuyện làm phẫu thuật.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...