Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh
Chương 51
Lại là dịch điều Vi? ! Cô đang ở đó làm gìTrong lúc nhất thời, Nhan Mạt Hàn đau khổ thất vọng không biết có nên nói cho Nam Cung Ảnh biết hay khôngXe, dừng ở hồng lục đèn."Nam Cung ảnh. . . Kia, có phải là Điều Vi?" Quả nhiên, do dự một lúc , Nhan Mạt Hàn vẫn chỉ chỉ ngoài cửa sổ.Cô cũng muốn xem thái độ của Nam Cung Ảnh"Ừ? Thật sự là..." Nam Cung ảnh nghiêng đầu, xác định thấy dịch điều Vi, sau đó, ấn khóa xe, đem Mạt Hàn dựa vào cửa sổ"Điều Vi!" Nam Cung ảnh hướng về ngoài cửa sổ gọi, dịch điều Vi quay đầu, hai mắt lộ ra cực kì vui mừng"Ảnh! Anh thế nào ở này?" Cô cũng nhanh chóng hướng tới cửa xe"Lên xe trước đã, ở đây là hồng lục đèn." Nam Cung ảnh đang nói đem xe tỏa giải khai."Ừ." Dịch điều Vi nghiêng nghiên đầu, kéo ra cửa xe ngồi vào sau ngồi. Đột nhiên, ngồi ở phó điều khiển là Nhan Mạt Hàn, trong lòng một trận đắc ý. . . Đáng ra cô mới là người ngồi ở đóCó rất nhiều thời điểm, tâm tình của mình Nhan Mạt Hàn cũng quên"Mạt Hàn~" dịch điều Vi cố tỏ vẻ thân tình chào hỏi , Mạt Hàn quay đầu lại"Ôi chao, Dịch tiểu thư ~ cô khỏe không?." Miệng tỏ vẻ nhu mì , nhưng trong lòng thầm nhủ Dịch Điều Vi là Tiểu TamXe khởi động."Điều Vi, em đi đâu anh đưa em đi" Nam Cung ảnh lên tiếng."Nè , Em phải đi , trễ rồi !"Nhan Mạt Hàn chỉ ra trung tâm" Em là chủ sợ cái gì?" Nam Cung ảnh mấp máy miệng." Chính là Lạc ca ca , đang đợi em" Nhan Mạt Hàn vui vẻ khi nhắc đến người của mình, chính là cô cũng hạnh phúc" Ây , Ảnh . Vậy tiễn em , Mạt Hàn trễ rồi kìa" Dịch Điều Vi cười cười , thêm mắm muối"Điều Vi em đii đâu?" Nam Cung ảnh hỏi,không đếm xỉa đến Mạt Hàn( JJ muốn đấm vào mặt thằng cha này ghê +__+, anh có phải là đàn ông?)"Em cũng vậy , cũng gấp , thôi để em gọi taxi cũng được , Anh đưa Mạt Hàn đi trước đi , không thôi lại trễ " Dịch điều Vi Tâm trong sớm đã có tính toán, dù như thế nào Nam Cung Ảnh cũng sẽ không bỏ cô ở lại vì bất cứ lí do gì" Mạt Hàn , em không thể để Lạc Thần đợi mọt chút?" Nam Cung Ảnh hiển nhiển nhiên là muốn đưa Dịch Điều Vi đi trước , Nhan Mạt Hàn thất vọng đau khổ , trong lòng bừng bừng lửa"Không thể!" Nhan Mạt Hàn nghiên một bên" Nếu không được thì em tự mình xuống xe tự đi , còn không thì em sẽ phải đợi" Nghe giọng điệu của Mạt Hàn , Nam Cung Ảnh cũng không vui , Ngôn Lạc Thần cũng không phải là không chờ đợi được" Anh.. Ok ! Vậy được , tôi liền xuống xe" Nhan Mạt Hàn nói , đưa tay kéo cửa xe , Nam cung ảnh không nói gì , ngừng xe bên đường , Nhan Mạt Hàn đóng cửa xe lại , liền quay về hướng trở vềỞ chỗ xa, rõ ràng nhìn thấy dịch điều Vi xuống xe, mở cửa vào ghế kế bên Nam Cung Ảnh" Nam Cung Ảnh ! Anh khốn khiếp" Cô giẫm chân , thật không biết có lúc mình sẽ như vậy . Nhưng suy nghĩ một chút , hình dáng như vậy , sẽ để Dịch Tiểu Tam được như ý? Ngay Lập tức , Nhan Mạt Hàn cười khổ . Được như ý? Dịch Điều Vi và Nam Cung Ảnh vốn dĩ là trời sinh một cặp , Nếu không vì cô , họ đã lấy nhauChân thật mà nói người thứ ba rốt cuộc là ai?Là cô ? hay Dịch Điều Vi?... Dù sao từ nhỏ đã có rất nhiều người hơn cô...Khi kết thúc hợp đồng , cô và Nam Cung ảnh sẽ trở thành người xa lạNhan Mạt Hàn lắc lắc đầu , tự lẩm bẩm" Nhan Mạt Hàn , suy nghhĩ cái gì vậy? Mày vĩnh viễn chỉ là quân cờ của Nam Cung Ảnh thôi"Cô đưa tay , gọi taxi , không ngờ , giày cô đang mang bị lỏng lúc nào không biết , làm chân trái giẫm chân phảiLảo đảo từ trên lối đi bộ xuống lòng đường , mà lúc này taxi cũng chuẩn bị chạy đến . Tài xế taxi đạp một bên thắngĐáng tiếc chậm trễ . Lúc đó , mọi người banh quanh thành một đám đông****"Bác sĩ, bác sĩ! Nhanh nhanh nhanh, có người bị thương." Y viện thành phố M , người chạy nhanh chân tìm bác sĩ" Tiên sinh , mau đưa cô ta đến phòng cấp cứu" Đang nói , tài xế đem Nhan Mạt Hàn để lên giường , bác sĩ nhanh chóng đẩy giường bệnh về phía cấp cứu" Ông trời , phù hộ cho cô ấy không có chuyện gì" Người tài xế , còn có người mẹ 90 tuổi , còn có hai đứa con dưới tuổi vị thành niên . Bàn tay người tài xế tạo thành hình chữ thập , miệng lẫm bẫm"A , Lão Tiên Sinh , đừng lo lắng" Hạ Doãn Hi an ủi tài xế , trong lòng cũng thấy bất an
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương