Tống Thì Hành
Chương 453: Hóa ra là hắn (1)
- Ngươi khẳng định người đó là người Nữ Chân? Ngọc Doãn ngồi thẳng người, ngưng mắt nhìn nam tử trước mặt. Nói là nam tử, chi bằng dùng từ thiếu niên để hình dùng cho thích hợp. Câu nhìn qua không quá mười bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ áo vải màu xám, lâu ngày đã phai nhạt màu. Tướng mạo rất thanh tú, lúc nói chuyện thậm chí còn đỏ mặt, làm cho người ta có cảm giác khó xử. Thiếu niên tên là Vận Ca, cũng coi là vô lại ở phủ Khai Phong. Ngày bình thường dựa vào việc buôn bán trái cây mà sống, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, biết khá nhiều người. Thuộc hạ của Ngọc Doãn, vốn cũng có một người như vậy, đó là em họ của Hoàng Tiểu Thất tên là Hoàng Văn Đào. Tuy nhiên trong cuộc chiến vây thành Khai Phong, Hoàng Văn Đào chiến đấu ở Triêu Dương Môn bị tử trận, chuyện này thường làm Ngọc Doãn cảm thấy đáng tiếc. Vận Ca này là đồ đệ của Cát Phổ cũng là đồ tôn của Lý Bảo. Lúc này cậu đứng ở đại sảnh Ngọc phủ có chút nơm nớp lo sợ, mới nhìn đã nhận thấy. - Vận Ca, Lang quân hỏi ngươi, ngươi phải trả lời. Lý Bảo nhận ra Vận Ca có chút căng thẳng, liền cười nói: - Ngươi cứ đem chuyện ngươi thấy được, từ đầu đến đuôi nói lại cho Lang quân. Ngày nay Ngọc Doãn đã không còn là tên đồ tể buôn thịt trên phố Mã Hành. Ngồi ở đó, tự có một vẻ uy nghiêm, Lý Bảo một người kiệt ngạo đến như thế, cũng không dám tùy tiện gọi tên hiệu của Ngọc Doãn. Vận Ca hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. - Ngày ấy khi sứ đoàn Kim quốc vào thành, tiểu nhân vừa lúc đứng ở cửa dịch trạm. Lúc ấy người đó còn mua trái cây của tiểu nhân, cho nên tiểu nhân có ấn tượng sâu sắc với người đó. Hôm qua người đó dù đã thay đổi quần áo, nhưng liếc mắt một cái là nhận ra chân tướng của hắn. Lúc ấy ta cảm thấy có chút kỳ quái, hắn là người của sứ đoàn. Tại sao lại đi ra từ nhà của dân thường. Thêm nữa lúc trước sự việc mật thám của Lỗ Tặc, tiểu nhân liền vô cùng chú ý. Sau khi người đó đi rồi, tiểu nhân còn đi đến gõ cửa, hỏi người trong nhà muốn mua trái cây mới không. Cái người kia vẫn không có nghi ngờ với tiêu nhân, còn mua một ít trái cây. Lúc ấy tiểu nhân và người trong nhà đó nói chuyện vài câu, tuy rằng tên đó nói một hơi khẩu âm Quan Thoại nhưng để ý vẫn nghe ra được, hắn không phải là người ở địa phương này, vẫn còn mang theo hơi hướng khẩu âm Yến Vân. Người này, thật đúng là thông minh. Chẳng qua cũng chính là loại người như hắn sẽ không bị người ta nghi ngờ... Cái người này, đóng giả thật tốt, nếu không phải đã biết lai lịch của hắn, thì ta lần đầu giao tiếp với hắn cũng sẽ không nhận ra. Trên mặt Ngọc Doãn hiện ra một vẻ cười nhàn nhạt. Hắn gật gật đầu, sau khi trầm ngâm một lát lại nói: - Ngươi làm sao mà biết hắn khẩu âm Yến Vân? - Lang quân cười chê, trong phủ Khai Phong này, từ nam đến bắc không ít người, người Hán Yến Vân ở trong các ngõ nhỏ nhiều nhất. Tiểu nhân đi khắp hang cùng ngõ hẻm, giao tiếp không ít với đám người đó. Nghe nhiều đâm quen, nên chỉ cần hắn vừa nói ra miệng thì có thể nghe ra manh mối. Khu vực đất đai trong ngõ hẻm, nơi thôn dã, trên phố chợ Không ít khách thương phương Bắc tụ tập nơi đó, buôn bán ngựa. Nếu như vận khí tốt, nói không chừng còn có thể mua được Hải Đông Thanh. Ngọc Doãn sinh sống ở phủ Khai Phong cũng vài năm, mặc dù không nói thuộc nằm lòng phủ Khai Phong như lòng bàn tay, nhưng những khu ngõ nhỏ cũng biết. - Ngươi cái thằng ranh này, sinh ra đã có lỗ tai thính. Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút. Lại hỏi: - Có thể có cách nào tìm hiểu xem trong nhà kia có mấy người. Ngoài ra nghĩ cách xác định cái người đi vào trong nhà kia tên gì, trong sứ đoàn thân phận là gì? Vận Ca gãi đầu ngượng ngùng cười - Chuyện này có đáng gì. Chỉ có điều cần một chút thời gian mới được. - Phải bao lâu? Vận Ca nghiêng đầu suy nghĩ một lát sau nói: - Ba ngày! Ngọc Doãn nói: - Không được, ba ngày có chút hơi lâu, nhiều nhất hai ngày...Ngoài ra, xin Lý Giáo Đầu cử người giúp đỡ một chút, theo dõi kỹ hai nơi nhà dân kia và trạm nghỉ chân. Một khi có thay đổi gì, xin Lý Giáo Đầu nhanh chóng báo cho. Lý Bảo khẽ mỉm cười - Ta hiểu. Hiện nay, y dựa vào sự ủng hộ của Ngọc Doãn, liên kết vơi đám người Tưởng Môn Thần và Trương Tam mặt rỗ, nhiệm vụ hàng đầu là âm thầm chỉnh đốn Khai Phong. Toàn bộ thành Khai Phong, tất cả lớn nhỏ đều nghe lệnh của Lý Bảo, có thể nói là nở mày nở mặt vô cùng. Nói khó nghe một chút, y bây giờ là lưu manh đầu sỏ ở thành Khai Phong. Nếu thật đi theo dõi một người nào đó, dò la tin tức, thật sự không tính là khó khăn Lý Bảo này, cứ như là người trời sinh đi kiếm sống, lăn lộn phát triển nhanh chóng. Ngọc Doãn cũng là âm thầm may mắn biến thù thành bạn với Lý Bảo. Nói cách khác, hắn ở Khai Phong này tuy nói là một nhân vật có thể diện, nhưng cũng không so được với bây giờ, thông thạo tin tức Ngọc Doãn lệnh cho Cao Trạch Dân lấy một quan tiền thưởng cho Vận Ca, xong việc bảo cậu ta đi ra. Nhưng Lý Bảo còn ở lại, dường như có chuyện muốn nói. - Lý Giáo Đầu, hẳn là còn có việc? Lý Bảo do dự một chút hạ giọng nói: - Nói ra không sợ Lang quân chê cười, ta bây giờ gặp chút phiền toái. - Hả? - Trong khoảng thời gian này, một đám lưu manh vô lại không biết từ chỗ nào, vẫn đối địch cùng ta. Nếu là đấu quyền cước khí công, ta cũng không sợ hãi. Nhưng bọn người kia, dường như có chút ô dù, vài lần va chạm, quan phủ đều thiên vị bọn họ, mệt mỏi ta hao tổn không ít huynh đệ. Rất nhiều người vào quân phố, thì muốn có bạc mới xong. Ta tuy có chút gia sản, nhưng cũng là do đám đồ đệ kính biếu, không coi là nhiều...Cho nên mặt dày muốn xin Lang quân giúp đỡ một cái. - Chuyện có gì đâu, một chút tiền lẻ, không cần lo lắng. Như thế này, ta sẽ sai người lấy một ngàn quan tiền đưa đến quý phủ của Lý Giáo Đầu...Chỉ có điều Lý Giáo Đầu có biết lai lịch của đám lưu manh này không? - Cũng không rõ lắm! Lý Bảo gãi gãi đầu - Ta và thủ lĩnh bọn chúng đã từng quen biết, cảm giác tên đó có tác phong quan cách, không giống như người bình thường. Nếu không phải như vậy, ta làm sao có nhiều đắn đo, đã sớm đánh cho bọn họ bật ra ngoài. Ngọc Doãn nghe xong lời này, trong đầu không có một manh mối. Xem ra, có người cũng theo dõi khả năng của đám giang hồ này. Dựa vào bản lĩnh của Lý Bảo, hơn nữa những năm gần đây mạng lưới quan hệ của hắn, kẻ đầu đường xó chợ quyết không phải là đối thủ của hắn. Mà trong quan phủ lại có đám người Tiếu Khôn âm thầm giúp đỡ, sao có thể bị thiệt hại nặng? “Là ai? Là ai chỉnh đốn lực lượng cả đám giang hồ thành Khai Phong?” Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu: - Lý Giáo Đầu, trước tiên nghĩ biện pháp tìm hiểu rõ lai lịch những người đó. Trước khi biết rõ ràng thân phận của những người đó, cố hết sức tránh phát sinh xung đột với bọn họ. Nếu thật sự không được, thì đi tìm Thạch Tam tìm hiểu tin tức...Xem ra thành Khai Phong lại muốn có một hồi long tranh hổ đấu. Càng vào những thời điểm như thế này lại càng phải cẩn thận. Chớ để người ta biết. Lý Bảo gật đầu đồng ý, rồi cáo từ rời đi. Y vừa mới bước chân đi, thì lại thấy một cánh cửa phòng ở đại sảnh rèm cửa nhấc lên, Trần Quy từ bên trong đi ra - Lang quân, xem ra sự việc có chút phức tạp. - Hả? - Trước tiên nói về sự việc Lỗ Tặc...Lang quân cảm thấy, người ở trong nhà dân kia là ai? Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút. Lắc đầu cười khổ nói: - Người này, đoán không ra. Căn cứ theo những lời vừa rồi Vận Ca nói, cái người đến nhà dân kia chính là người Nữ Chân. Hắn là thân phận không thấp. Có thể nói một hơi lưu loát giọng Quan Thoại, vả lại địa vị không tầm thường...Ta càng nghĩ thì chỉ một người có khả năng nhất là Tiêu Khánh - Ngươi nói là... - Nếu người đó là Tiêu Khánh, thì người ở bên trong nhà dân kia tất nhiên thân phận hẳn là cao quý Lúc trước ta nghe người ta nói. Tiêu Khánh nhận bảo vệ cho Hoàn Nhan Oát Ly Bất ở trạm nghỉ chân, nhưng hiện giờ xem ra chưa chắc Hoàn Nhan Oát Ly Bất đã ở trạm nghỉ chân, chỉ sợ là ở trong nhà dân kia. Ta vừa mới nghĩ, nếu người trong nhà dân là Hoàn Nhan Oát Ly Bất, vậy nguyên nhân là gì? Theo lý mà nói, Tiêu Khánh phải để Hoàn Nhan Oát Ly Bất ở trạm nghỉ chân mới đúng, tại sao lại để hắn ở trong nhà dân? Tròng mắt Ngọc Doãn hơi híp lại. Như có điều suy nghĩ. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Quy, một lúc lâu sau hạ giọng nói: - Có gian dối sao? Trần Quy mỉm cười khe khẽ gật đầu. - Lang quân phát ra Giang hồ Tuyệt sát lệnh, lẽ nào Tiêu Khánh không sợ? Nếu ta là Tiêu Khánh, nhất định phải bảo vệ Hoàn Nhan Oát Ly Bất an toàn trở về Thượng Kinh...Nếu đi cùng đại đội nhân mã như thế không tính là an toàn. Khả năng cao nhất là để cho Hoàn Nhan Oát Ly Bất một mình rời đi, cũng bố trí thủ hạ tốt đi theo bảo vệ. Lang quân, ngươi cảm thấy Hoàn Nhan Oát Ly Bất kia vì sao đến bây giờ còn chưa đi? Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một lát. Trầm giọng nói: - Người giỏi của Lỗ Tặc, còn chưa đến. - Đúng vậy. Trần Quy hít một hơi thật sâu - Lang quân cần nên cho người giám sát nghiêm ngặt nhà dân kia, có lẽ không lâu nữa thì sẽ có người qua lại với bọn hắn. Chỉ có điều, chính vì như vậy, Hoàn Nhan Oát Ly Bất tất nhiên sẽ không đi hai đường Hà Đông và Hà Bắc Ta đoán, bọn họ có thể đi tới Đăng Châu, từ Đăng Châu rời bến về Bắc đi Thượng Kinh. Nếu ta đoán không sai, Lỗ Tặc kia sẽ làm theo chủ ý này. Mà nay, chỉ cần xác định thân phận cái người hay đi lại chỗ nhà dân kia, thì có thể khẳng định. - Đi Đăng Châu, rời bến? Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu, cảm thẩy có chút phiền phức Hắn vốn định mượn tay lục lâm đạo Hà Đông, Hà Bắc giải quyết hai vạn Tỗ Tặc và Hoàn Nhan Oát Ly Bất kia. Nhưng bây giờ xem ra sự việc không như hắn dự tính đơn giản như vậy. Người Nữ Chân cũng có cao nhân đã nghĩ ra đối sách. Như vậy tiếp theo đây, thì phải xem đối sách của hắn. Nhưng loại tình huống như thế này, hắn lại nên đối phó như thế nào đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương