Tống Thì Hành
Chương 461: Tử sĩ (1)
- Chủng công, Tiểu Ất sẽ ra tay sao? Chủng Sư Đạo khoanh tay đứng ở lương đình trong hoa viên, Từ Xứ Nhân đứng sau lo lắng hỏi. - Mặc kệ hắn xuất thủ hay không, lão phu đã quyết ý giết Tiêu Khánh rồi. - Nhưng... - Từ tướng công cứ yên tâm, ta đã triệu tập trăm tên tử sĩ, ngày mai hành động. Chuyện này nếu có sai lầm, đều có lão phu dốc hết sức gánh chịu, tướng công sẽ không bị liên lụy vào trong đó...Ta thấy Tiểu Ất, có ý phục kích Oát Ly Bất, đến lúc đó còn muốn tướng công giúp đỡ nhiều. Nếu ta xảy ra chuyện, đại cục trong triều còn phải dựa vào tướng công gánh vác. Thần sắc Chủng Sư Đạo ngưng trọng, xoay người nhìn lại Từ Xứ Nhân. Bên Ngọc Doãn không có tin tức khiến Chủng Sư Đạo không khỏi có chút lo âu. Nhưng lão lại không thể đi hỏi, càng không thể bức bách Ngọc Doãn. Nói đã nói rất rõ ràng rồi, làm thế nào, còn phải xem quyết định của Ngọc Doãn. Chủng Sư Đạo rất rõ ràng, nếu giết Tiêu Khánh, ít nhất có thể chặt đứt một cánh tay của Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi. Minh ước Yến Sơn trong mắt lão không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục. Rõ ràng đánh thắng trận, nhưng kết quả lại chẳng khác gì thất bại. Đường đường Đại Tống, lại yếu đuối như vậy hay sao? Tuy rằng Chủng Sư Đạo hiểu rõ Triệu Hoàn làm như vậy vì ứng phó Triệu Cát về triều. Nhưng bất kể thế nào, hơn mười vạn tướng sĩ đẫm máu chiến đấu giành chiến thắng không thể vô duyên cớ mà vứt bỏ. Bởi vậy dù phải liều cái mạng già này cũng phải xử lý Tiêu Khánh. Với quốc lực hiện nay của Nữ Chân, trong thời gian ngắn cũng không có khả năng lại đi khai chiến. Cho nên mà nay, tru sát Tiêu Khánh là thời cơ tốt nhất. Đối với kế hoạch này của Chủng Sư Đạo, Từ Xứ Nhân cũng không phải đặc biệt tán thành. Thiên triều thượng quốc, nhân hiếu thống trị thiên hạ. Đường đường Đại Tống sao có thể dùng loại thủ đoạn ám sát này? Nếu truyền ra ngoài thì thật sự làm mất quốc thể. Nhưng Chủng Sư Đạo khăng khăng như vậy, làm cho Từ Xứ Nhân không có lựa chọn nào khác. Y cũng biết, giết chết Tiêu Khánh đối với người Nữ Chân mà nói, chính là một đả kích trầm trọng. Nhưng trong lòng dù gì vẫn cảm thấy có chút không thoải mái. - Ngọc Tiểu Ất muốn giết Oát Ly Bất? Từ Xứ Nhân lộ ra vẻ kinh ngạc. Chủng Sư Đạo khẽ mỉm cười, ánh mắt lại cực kỳ linh hoạt, sắc bén: - Tướng công nghĩ sao? Oát Ly Bất kia không đáng chết sao? - Việc này...Chủng công chớ trách, ta không phải có ý này. Chỉ có điều cảm thấy, Thiên triều thượng quốc ta lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, nhưng lại đi làm loại chuyện như này, truyền đi chỉ sợ cũng không tốt lắm đâu. - Triều đình của ta lấy nhân nghĩa dựng nên thiên hạ. Nhưng kẻ giặc kia có chút nhân nghĩa nào không? Lúc trước triều đình ta ký kết minh thư với người Nữ Chân, nhưng người xé bỏ minh thư lại là Lỗ tặc kia. Trận chiến Khai Phong, lão phu đã nghĩ thông suốt! Nhân nghĩa với người trong nhà thì không vấn đề gì, nhưng nhân nghĩa với kẻ giặc, không khác bảo hổ lột da. Chuyện cho tới bây giờ, đã không phải do ta và ngươi quyết định. Lão phu chỉ hỏi, tướng công có thể nguyện giúp ta giúp một tay giữ Oát Ly Bất và Tiêu Khánh lại không? Trong nội tâm Từ Xứ Nhân vô cùng rối rắm. Trầm ngâm thật lâu sau, y hạ giọng nói: - Ta biết Chủng công một lòng vì nước. Nếu Chủng công không màng danh lợi đi làm việc lớn này, Từ mỗ tiếc thân gì chứ? Chuyện Oát Ly Bất, tạm thời không nói đến. Ngày mai nếu thật sự có thể giết Tiêu Khánh, Từ mỗ thì sẽ nghĩ cách giải vây cho Chủng Công. Chủng Sư Đạo nghe vậy lập tức mỉm cười! Có lẽ ngay cả Ngọc Doãn cũng không biết, trong lúc vô tình, hắn đã làm tăng thêm tâm huyết cho Đại Tống. Nếu là trước kia, loại chuyện như này Chủng Sư Đạo tuyệt đối khinh thường không xen vào. Nhưng sau khi trải qua trận Khai Phong đại thắng, Chủng Sư Đạo đã không cam lòng. Lão thật sự thật sự không thể thừa nhận thành quả thắng lợi phó mặc kết quả. Bất kể như thế nào, cũng phải hòa nhau một ván. Giết Tiêu Khánh, Nữ Chân còn sẽ có Lý Khánh, Mã Khánh xuất hiện. Nhưng chấn nhiếp đối với Nữ Chân, chắc chắn sẽ có một chút tác dụng. Nam nhi Đại Tống ta không phải ai cũng tiếc thân. Nếu bị áp bức quá thì cũng sẽ liều mạng... Bóng đêm càng thâm, ánh trăng như gột rửa. Triệu Phúc Kim mở mắt, thở dài sâu kín. Ngày 14 tháng 8, ngày mai là Trung thu. Người ta thường nói, đêm trung thu, đoàn viên đêm, nhưng Trung thu năm nay sợ là phải 'Tịch mịch ngô đồng thâm viện tỏa thanh thu' rồi. Giờ này năm ngoái, Thái phủ vô cùng náo nhiệt. Dù là Thái Kinh bị bãi chức quan, nhưng vẫn đông như trẩy hội, ngựa xe như nước. Mà nay năm, vắng ngắt. Chốc cọc buộc ngựa ở cửa Thái phủ đã kết mạng nhện rồi. Tình cảm giữa Triệu Phúc Kim và Thái Điều cũng không quá tốt, hàng năm phần lớn Thái Điều đều ở thanh lâu, rất ít khi ở nhà. Nguyên nhân? Triệu Phúc Kim không rõ lắm, cũng không muốn hiểu rõ. Người này thật ra rất tốt, tuy rằng hơi lạnh lùng. Nhưng hôm nay, thật sự là vắng lạnh rồi. Trong lòng Triệu Phúc Kim lại lại có chút không thể tiếp nhận. Trong phủ đệ to như vậy nhưng lặng yên không một tiếng động...Không lâu trước đó, Thái phủ có hơn ngàn nô bộc nay đã giảm hơn một nửa. Không phải Triệu Hoàn gây khó Triệu Phúc Kim, Thái Kinh vừa chết, uy thế của Thái phủ cũng theo đó mà tan biến. Nếu không phải Triệu Phúc Kim là muội muội của Triệu Hoàn, chỉ sợ Thái phủ có thể tồn tại hay không cũng là một vấn đề. Triệu Phúc Kim cảm thấy rất mệt mỏi nhưng cố gắng chống đỡ Thái phủ. Mặc kệ như thế nào, nàng là tức phụ của Thái phủ. - Công chúa, vừa rồi có người đưa tới một vật, nói là lễ vật của Công chúa. Khang Lý ở ngoài phòng hạ giọng nói, làm Triệu Phúc Kim từ trong trầm tư tỉnh lại. Triệu Phúc Kim kinh ngạc nói: - Lễ vật? Là ai đưa tới? - Lại không rõ ràng lắm... Người gác cổng nói, chạng vạng có một tiểu nha đầu lại đây, mang thứ đó đưa cho y rồi đi luôn. Nô tài cũng đã hỏi, nói xem cách ăn mặc của tiểu nha đầu kia thì cũng là gia đình giàu có, cho nên không dám chậm trễ, liền đưa tới cho Công chúa. - Vào đi. Triệu Phúc Kim hơi hơi nhíu mi, xoay thành một chữ Xuyên (川). Khang Lý khom người đi vào đặt túi đồ trên bàn trước mặt Triệu Phúc Kim. Dưới ánh nến mờ mờ, Triệu Phúc Kim mở túi đồ ra, đã thấy bên trong là một quyển sách. Mở ra, đôi mắt - xinh đẹp đảo qua, Triệu Phúc Kim liền nhìn rõ nội dung trong cuốn sách, rõ ràng là một bản cầm phổ, bên phải viết ba chữ lớn: Phổ Am Chú. Tự thể cực kỳ phóng khoáng, Triệu Phúc Kim nhìn càng cảm thấy nhìn quen mắt. Đây là...chữ của Tiểu Ất! Chữ của Ngọc Doãn siêu thoát, ở thời đại này, có thể nói là duy nhất. Dù là Tống Huy Tông Triệu Cát cũng vô cùng tán thưởng Ngọc Doãn. Trước đây Triệu Phúc Kim từng được mấy bản cầm phổ của Ngọc Doãn, cho nên không xa lạ gì với chữ viết của Ngọc Doãn. Chỉ có điều Ngọc Doãn đã lâu không làm khúc phổ, thế cho nên Triệu Phúc Kim cũng hơi cảm thấy lạ lẫm. “Hôm qua ta thấy Đế Cơ rầu rĩ không vui, cho nên có chút bận tâm. Trong khoảng thời gian này, ta nghiên cứu Phật pháp, nên đã sáng tác một khúc Phổ Am Chú, có thể làm cho tâm trạng Đế Cơ thư thái hơn” Phổ Am Chú, vốn là cao tăng Nam Tống là Phổ Am Thượng Nhân sáng tác. Ngọc Doãn ghi chép lại Phổ Am Chú tặng Triệu Phúc Kim, lại làm cho Triệu Phúc Kim ấm áp trong lòng. Hôm qua mới chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Tiểu Ất lại nhớ ở trong lòng. - Lấy cầm đến! Triệu Phúc Kim do dự một chút, liền chỉ bảo Khang Lý. 《 Phổ an nhân tố thiện sư ngữ lục 》 nói: Phương pháp sung sướng, từ bi tốt nhất xua đuổi trùng, chuột, muỗi, kiến; dùng phương pháp đơn giản, thoải mái nhất để tránh đi hung tà, oán kết, ác sát. Phổ am thiền sư là thập tam đại pháp tự Thiền tông lâm tế pháp hệ, cũng là một vị thiền sư đại triệt đại ngộ lớn. Phổ Am Chú này được lưu truyền rộng rãi ở hậu thế. Căn cứ đơn âm so le tổ hợp, cấu thành một giai điệu tự nhiên, giống như Thiên Địa Nhân giao hòa lẫn nhau có thể làm cho con người quên mất hết thảy phiền não. Lúc ban đầu Triệu Phúc Kim còn thấy hơi mới lạ. Cảm giác kinh văn kia không thích hợp lắm. Nhưng hợp với tấu vài lần, tiếng đàn đột nhiên dừng lại. Triệu Phúc Kim nhắm mắt lại, sau một hồi hít sâu một hơi. - Tiểu Ất ngày trước vẫn còn ở đây, tài hoa này, ai có thể sánh bằng? Mở đôi mắt sáng ra, trên mặt Triệu Phúc Kim hiện lên nụ cười rạng rỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương