Tống Thì Hành
Chương 503: Tình thế hỗn loạn Mạc Bắc (14)
Ngày hôm sau là trận tuyết lớn. Tuyết rơi thật sự lớn khiến tốc độ hành quân bị chậm lại, nhưng lại che giấu được hành tung của Ngọc Doãn. Tuyết lớn như thế, quân Kim cũng thả lỏng cảnh giác. Sau khi vượt qua sông Tang Can, Ngọc Doãn suất bộ một đường đi thẳng, nhưng lại không gặp phải một thám báo quân Kim nào. Sau khi đội ngũ vượt qua huyện thành Vĩnh Ninh, tuyết ngừng rơi, nhiệt độ giảm mạnh, trời đông giá rét. May mắn Ngọc Doãn sớm sai người chuẩn bị xong rượu mạnh, cũng có thể chống đỡ cái rét lạnh. Tuy rằng hành quân khó khăn, nhưng Hắc Kỳ tiễn đội vẫn còn dư thời gian, đến ngoài Hồ Lô Khẩu, cũng thừa dịp bóng đêm ẩn núp xuống dưới. Để ẩn núp hành tung, cho nên không thể nhóm lửa. Ngọc Doãn nhìn sắc trời một chút, đã là sau nửa đêm, gần giờ dần. Xa xa, Hồ Lô Khẩu đèn đuốc sáng trưng, loáng thoáng truyền đến điêu đấu. Quay lại nhìn tướng sĩ quân Tống mỏi mệt không chịu nổi, Ngọc Doãn biết, nếu tiếp tục kéo dài, tình huống sẽ càng thêm không ổn. Lần này hành quân gấp, lặn lội đường xa năm trăm hai mươi dặm, lại còn gặp bạo tuyết bất ngờ. Ngựa Ba Châu hao tổn hơn ba trăm con, mà Hắc Kỳ tiễn đội cũng bởi vì thời tiết chưa chiến đã tổn thất gần trăm người. Người kiệt sức, ngựa hết hơi, thời tiết lại lạnh. Hơn nữa xâm nhập địch hậu, xung quanh tất cả đều là kẻ thù. Tuy là mặc theo cách ăn mặc của Lỗ tặc, nhưng cũng không thể đảm bảo an toàn. Một khi đại tuyết dừng lại, còn muốn đánh lén Hồ Lô Khẩu, chỉ sợ sẽ trở nên càng thêm khó khăn. Ngọc Doãn cũng biết, các tướng sĩ rất vất vả. Nhưng với thời điểm này, cố gắng cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không thể có nửa điểm nhân từ nương tay. - Lang quân! Ngay lúc Ngọc Doãn chuẩn bị đi tìm Bàng Vạn Xuân, Bàng Vạn Xuân lại tìm hắn trước. - Không thể chờ đợi như vậy mà lập tức xuất kích...Nếu đợi đến hừng đông, thì khó khăn lớn hơn nữa, kính xin lang quân quyết đoán. Ngọc Doãn lập tức mỉm cười. - Không ngờ Bàng đại ca lại cùng một suy nghĩ với ta. Hắn nhìn thoáng qua Hắc Kỳ tiễn đội ngồi trên chiếu, hạ giọng nói: - Chỉ có điều các huynh đệ lặn lội đường xa, có thể chịu được một trận chiến không? Bàng Vạn Xuân nói: - Lang quân yên tâm, nghỉ ngơi sa trường, các con tự nhiên sinh long hoạt hổ. Trong lời nói mang theo chút hào khí. Ngọc Doãn gật gật đầu, lại nhìn mầu trời, đã qua giờ dần. Trời vẫn tối đen như cũ, Xa xa Hồ Lô Khẩu lặng ngắt như tờ. Thời điểm như này, nghĩ chắc quân Kim thủ vệ Hồ Lô Khẩu đang ngủ say, tuyệt sẽ không nghĩ tới sẽ có người đã thần không biết quỷ không hay tới trước mặt bọn họ rồi. - Đem tất cả rượu phát ra, để các huynh đệ uống vào ấm áp thân mình. Một khắc sau, toàn quân xuất kích, mã đạp Hồ Lô Khẩu! - Vâng! Bàng Vạn Xuân khom người lui ra, Dương Tái Hưng và Địch Lôi, thì hưng phấn không thôi, nóng lòng muốn thử. Ngọc Doãn bình ổn tâm trạng một chút, lấy hai quả Chưởng Tâm Lôi từ trong túi ngựa ra, treo bên hông, rồi sau đó rút ra trường đao, thở hắt ra ngụm khí trọc, trọc khí, liền trở mình lên ngựa. Một lát sau, Hắc Kỳ tiễn đội ăn no nê, tập kết xong. Trời tối đen không thấy sao. Ngọc Doãn giục ngựa mà đi. Theo đồi núi từ từ xuống, hướng tới đại doanh quân Kim ở Hồ Lô Khẩu. Gần, càng ngày càng gần! Mắt thấy rất rõ tinh kỳ bên ngoài viên môn đại doanh quân Kim ở Hồ Lô Khẩu, Ngọc Doãn đột nhiên giơ trường đao lên, lớn tiếng quát: - Các con, theo ta giết giặc. ... Trời sắp sáng! Hoàn Nhan Tông Hàn khoác áo đứng ở cửa hiên, mày nhíu chặt. Tiếng bước chân truyền đến, Tông Hàn quay sang nhìn lại, chỉ thấy một gã văn sĩ, đang vội vàng đi tới. - Đại Lang quân, đêm khuya gọi tiểu nhân đến, có gì chỉ bảo? Tông Hàn đã trầm mặc một lát, hạ giọng nói: - Tôn tiên sinh, chẳng biết tại sao, tối nay ta có chút không yên, liên tiếp gặp ác mộng, khó có thể ngủ tiếp. Cho nên gọi Tôn tiên sinh đến, chính là muốn thỉnh giáo tiên sinh, rốt cuộc là nguyên nhân gì? Văn sĩ này là khi Tông Hàn vây công Thái Nguyên đã đi theo gã tới Thái Nguyên. Người này là một thư sinh thất bại, nguyên nhân khoa cử không trúng, cho nên ở nhà làm ruộng. Tuy nhiên, xác thực là có chút kiến thức, khi chiến đấu ở Thái nguyên, cũng là gã liên tiếp hiến kế, mới khiến cho Tông Hàn bình an lui lại, thậm chí còn phục kích đuổi theo quân Tống. Tôn tiên sinh ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu cười nói: - Hẳn là lang quân quá lo lắng...Mà nay viện binh Niêm Bát Cát và Bạch Đạt Đán đến, quân ta binh lực sung túc. Mấy ngày nữa, viện quân mười ba bộ Tháp Linh cũng đến, Đại Lang quân lại tiếp xua binh nam hạ, phục đoạt Úy châu. Người Tống có câu cách ngôn: ngày có chút suy nghĩ, đêm có điều mộng. Nghĩ đến là lang quân đã nhiều ngày suy nghĩ quá nhiều, nên mới không thể ngủ ngon. - Không đúng, không đúng! Tông Hàn do dự một chút, lắc đầu liên tục. - Hai ngày này, ta luôn luôn nghĩ tới một sự kiện. Người nam vì sao đột nhiên dụng binh với ta? Dường như có chút cổ quái...Tuy nói lão Triệu quan gia muốn dùng chuyện này đến giảm bớt áp lực của hắn, nhưng sự tình thật sự là quá mức đột nhiên, có chút bất ngờ. Phải biết rằng, Dư Đô Cô mà nay còn tại Khai Phong, dựa theo tình huống trước kia, cho dù lão Triệu quan gia muốn dùng binh, cũng sẽ đi trước đuổi đi Dư Đô Cô, quyết không có thể nào bắt đầu 1 cuộc chiến không báo trước. Ta vẫn cảm thấy, chuyện này có cổ quái, nhưng đến tột cùng là cổ quái như nào, thì lại không rõ ràng. Tôn tiên sinh cũng đã trầm mặc! Đối với chiến sự lần này đích xác có rất nhiều chỗ cổ quái. Cho dù có nhân tố Triệu Hoàn bên trong, nhưng vẫn không thể nào giải thích rõ. Đích xác, quân Tống lần này bắt đầu một cuộc chiến không báo trước, đích thật là lộ ra quỷ dị. Điều này đặt ở trước đó, căn bản chính là sự việc không thể tưởng tượng, kết quả lúc này đây...Mục đích tuyên chiến của quân Tống, đến tột cùng là cái gì, đến hiện tại cũng không thể nghĩ hiểu được. Trước ánh bình minh, bóng đêm như mực. Hoàn Nhan Tông Hàn và Tôn tiên sinh cứ đứng như vậy ở cửa hiên, thì thầm nói chuyện. Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng sấm mơ hồ. Tông Hàn ngẩn ra, vội ngẩng đầu xem, đã thấy bầu trời đêm như mực bình tĩnh dị thường. - Sao lại có sét đánh? Y nghi hoặc nhìn Tôn tiên sinh. Tôn tiên sinh cũng nghe được tiếng sấm, vẻ mặt mờ mịt nói: - HÌnh như là từ phương Bắc truyền đến. - Phương Bắc? Tông Hàn vẻ mặt vẻ ngạc nhiên, bỗng nhiên dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng bước nhanh đi ra ngoài. Hồ Lô Khẩu! Chẳng lẽ là Hồ Lô Khẩu? - Đại Lang quân, việc lớn không tốt. Việc lớn không tốt! Từ bên ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, theo sát sau chỉ thấy một Hợp Trát đã chạy tới, quỳ gối trước Tông Hàn, lớn tiếng nói: - Đại Lang quân, hướng Hồ Lô Khẩu ánh lửa ngút trời, không biết xảy ra chuyện gì, xin Đại Lang quân nhanh chóng quyết định. Quả nhiên là Hồ Lô Khẩu! Quả tim Tông Hàn đập manh, sắc mặt trở nên xanh mét. Y bước nhanh đi đến tiền viện, đi lên vọng lâu soái phủ, đưa mắt nhìn hướng bắc xa xa, mơ hồ trong đó có thể thấy được hướng Hồ Lô Khẩu có ánh đỏ trên không trung. Tông Hàn giật nảy mình, nếu lúc này y vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, vậy thật sự là quá ngu ngốc rồi. - Truyền mệnh lệnh của ta, tam quân tập kết, gấp rút tiếp viện Hồ Lô Khẩu! Hồ Lô Khẩu, độn có rất nhiều lương thảo, có thể cung cấp một trăm ngàn đại quân, hơn tháng lương bổng. Một khi Hồ Lô Khẩu gặp chuyện không may, như vậy quân Kim tập kết ở Định An tất nhiên sẽ xuất hiện hỗn loạn. Đặc biệt viện binh mười ba bộ Tháp Lĩnh sắp đến, nhất định phải xuất ra đủ lương thảo, đảm bảo nhu cầu cho mười ba bộ Tháp Lĩnh. Nếu lương thảo cung ứng không được, mười ba bộ Tháp Lĩnh cũng sẽ xuất hiện dao động, thậm chí rất có thể sẽ nhanh chóng lui về Tháp Lĩnh Đây cũng không phải là một chuyện tốt. Nếu viện binh Tháp Lĩnh rút lui đi, thế tất sẽ tạo nên một sự ảnh hưởng lớn. Lúc này Tông Hàn đã bất chấp rất nhiều, thậm chí không kịp thay quần áo. May mắn Tôn tiên sinh theo kịp thời gian cầm theo một chiếc áo bông cho Tông Hàn, nếu không Tông Hàn rất có thể mặc áo đơn đã lên ngựa gấp rút tiếp viện. Ba nghìn kỵ quân, nhanh chóng tập kết xong, hướng tới Hồ Lô Khẩu, chạy như bay mà đi. Tông Hàn vừa giục ngựa đi vội, vừa âm thầm cầu nguyện: ngàn vạn đừng có sai lầm gì. Tuy nhiên, nghĩ đến tướng phòng giữ Hồ Lô Khẩu là tiểu vương Bạch Đạt Đán, Tông Hàn lại không hề để tâm. Tiểu vương Bạch Đạt Đán thật sự là một viên mãnh tướng, dũng mạnh vạn người không bằng. Chỉ cần người này có thể tỉnh táo một chút, là có thể xoay chuyển thế cục. Nhưng nếu chẳng may... Tông Hàn càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, đánh ngựa như bay, hận không thể sườn sinh hai cánh. Từ thị trấn Định An đến Hồ Lô Khẩu cách hơn mười dặm, nhưng bởi vì tuyết rơi dầy khắp nơi, ngựa đi lại cực kỳ khó khăn ở trên mặt đất tuyết, ước chừng hao phí gần hai canh giờ, mới đến Hồ Lô Khẩu. Trời đã sáng. Hồ Lô Khẩu yên tĩnh. Trong không khí, tràn ngập một mùi hỏa dược nồng đậm, gay mũi đến cực điểm. Tông Hàn ghìm chặt chiến mã, nhìn Hồ Lô Khẩu ngút trời lửa cháy, tâm đã chìm đến đáy. - Cứu hoả, nhanh đi cứu hoả! Vừa dứt lời, chợt nghe trong đại doanh quân Kim Hồ Lô Khẩu truyền đến liên tiếp tiếng nổ ầm ầm. Hỏa thế lập tức tăng vọt, dòng khí phun ra cực nóng làm cho người ta căn bản không thể tới gần. Chiến mã hí lên những tiếng không ngừng, Tông Hàn nhảy xuống ngựa đến, nhìn lửa cháy ngút trời, không khỏi lớn tiếng la lên. Nhưng vấn đề là, hỏa thế quá lớn, toàn bộ Hồ Lô Khẩu đã trở thành biển lửa. Từ bên trong truyền đến tiếng nổ mạnh của Chưởng Tâm Lôi càng khiến cho hỏa thế trở nên càng thêm kinh người. - Đại Lang quân, Đại Lang quân... Hai quân Kim nón trụ oai giáp vẹo, nghiêng ngả lảo đảo đã chạy tới, quỳ gối trong đống tuyết: - Người nam trước sáng sớm đánh lén Hồ Lô Khẩu, tiểu vương Bạch Đạt Đán bị người Nam giết chết, tất cả lương thảo, đều bị người Nam đốt rồi. Tông Hàn nghe vậy không khỏi nhắm mắt lại. Tình trạng trước mặt, y có thể nào đoán không ra kết quả Nhìn hai quân Kim nhếch nhác, Tông Hàn đột nhiên nổi giận: - Nếu tiểu vương Bạch Đạt Đán, vì sao các ngươi không chết. Nói xong, y rút bảo đao ra, định chém chết hai quân Kim kia. May mắn Tôn tiên sinh ngăn trở Tông Hàn, rồi sau đó lớn tiếng quát hỏi: - Người nam kia hiện giờ đang ở đâu? - Người nam đánh lén Hồ Lô Khẩu xong thì chạy về hướng đông. - Đuổi, đuổi theo cho ta... .Tông Hàn không đợihai quân Kim nói xong, xoay người trèo lên chiến mã, lớn tiếng quát: - Nếu không giết chết đám người Nam kia, khó giải mối hận trong lòng ta. Dứt lời, gã giục ngựa đi. Mấy ngàn quân Kim theo sát Hoàn Nhan Tông Hàn, vội vã đi về phía đông. Tôn tiên sinh lại trầm mặt, một lát sau mắt y sáng lên, như nghĩ ra chuyện gì đó. Do dự một chút, ý ra hiệu cho hai quân Kim kia đứng lên, rồi sau đó hạ giọng nói: - Theo ta quay về Định An, chỉ mong Đại Lang quân có thể đuổi theo kịp người Nam, nếu như không, hai người các ngươi khó bảo toàn tính mạng. Hai gã quân Kim mang ơn vội liên tục cảm tạ Tôn tiên sinh. Trời đông giá rét này, lại ở trong hoang dã, sớm muộn gì cũng bị đông chết...Chỉ hy vọng Đại Lang quân có thể đuổi kịp người Nam, bằng không mà nói, thật có thể tai vạ đến nơi. - Các ngươi có biết rõ là binh mã phương nào đánh lén không? Tôn tiên sinh thật sự cũng kỳ lạ, căn cứ thám báo Định An báo lại, quân Tống ở Tùng tử khẩu không có bất cứ động tĩnh gì. Vậy thì, đội quân Tống này từ đâu mà đến? Một gã quân Kim ngẫm nghĩ một chút: - Lúc ta đang lẩn trốn, có nghe người nam gọi to “Ngọc Lang quân”, nhưng cũng không rõ đó là binh mã phương nào. Ngọc Lang Quân? Tôn tiên sinh ngẩn ra, trong đầu chợt hiện ra một người. Nếu là hắn ta, thì thật sự có chút cổ quái! Vào thời điểm này, hắn ta sao có thể khinh thân mạo hiểm, đến đánh lén Hồ Lô Khẩu? Tử Kinh Lĩnh khẩu là hắn suất bộ phá được, Lão Long Lĩnh lại là hắn phục kích thành công. Mà nay hắn suất bộ đóng quân ở Tùng Tử khẩu, lại muốn đánh lén Hồ Lô Khẩu, chỉ sợ phương diện này... Ngay tức khắc, trong mắt Tôn tiên sinh chợt lóe lên... Nếu ta đoán không sai, chỉ sợ cần phải sớm an bài đường lui cho mình rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương