Tống Thì Hành
Chương 517: Bát phương phong vũ hội Đông Kinh (3)
Nhưng Triệu Thúc Hướng nói, thời gian của bọn họ quả thật là không nhiều. Tấu chương của Thân quân Thái tử thỉnh cầu về kinh đã trình Xu Mật viện, tuy bị Cảnh Trọng Nam giữ lại, nhưng không kéo dài được lâu. Triệu Thúc Hướng và Triệu Cấu cũng đều rõ, nếu Thân quân Thái tử về kinh, ngoại trừ tấu sớ Xu Mật viện ra, Đông cung tất có báo cáo. Dù sao Thân quân Thái tử là cấm quân của Thái tử, nhất cử nhất động đều báo cáo Thái tử. Một khi Thái tử nhận được tin tức, mà nếu Xu Mật viện chậm trễ không có thượng tấu, chuyện này tất nhiên trở nên lớn, làm chuyện không tốt sẽ đưa tới trước mặt Triệu Hoàn. Ai cũng biết, cuộc chiến Yến Sơn đánh tới bây giờ, Triệu Hoàn đã không muốn đánh nữa! Cho nên điều động Thân quân Thái tử trở về, ở thế tất phải làm, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản... Lầu Khánh Phong thuộc mái hiên hữu nhị thành ngoài Khai Phong, quy mô chỉ thuộc trung đẳng trong thành Khai Phong. Theo cuộc chiến Tống Kim, thái độ của Triệu Hoàn đối với Nữ Chân càng thêm cứng rắn, đãi ngộ mà sứ đoàn Nữ Chân nhận được cũng từ từ giảm dần. Cửa hàng chính Cao Dương từ mới bắt đầu tới bây giờ là lầu Khánh Phong hai mái hiên quả thật không thể giống ngày xưa. Nhưng, sứ giả Nữ Chân Da Luật Dư Đổ không có quan tâm lắm, vẫn mỗi ngày lui tới trong phố xá Khai Phong, tích cực tìm kiếm con đường cầu hòa Đại Tống. Thời gian ngắn ngủi hai tháng, Da Luật Dư Đổ gần như đi thăm hỏi các danh sĩ thân danh lưu cả Khai Phong, nhưng đáp án nhận được cũng không làm y lạc quan. Da Luật Dư Đổ không nổi giận, càng không từ bỏ hy vọng nghị hòa, chờ đợi thời cơ đến. Ngàn 15 tháng giêng, cuối cùng chuyện xảy ra chuyển biến. Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi quyết tâm muốn hòa đàm với Đại Tống, thậm chí không tiếc bỏ ra một số thứ, mục đích chính là vùng vẫy ra khỏi vũng bùn ở cuộc chiến Tống Kim. Mà Triệu Hoàn tựa hồ cũng cảm thấy phiền chán với cuộc chiến kéo dài hai tháng này, muốn kết thúc chiến sự, một là không thể đánh tiếp, một là không muốn đánh nữa. Ngày 22 tháng giêng, nghị hòa Tống Kim cuối cùng đưa lên mặt bàn, Da Luật Dư Đổ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cùng sứ giả Đại Tống là Yến Mô bắt đầu đàm phán khó khăn. Khó khăn! Da Luật Dư Đổ trải qua lưỡng triều Liêu Tống, chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Cuộc chiến Yến Sơn cho triều Đại Tống quá nhiều lo lắng, lúc đàm phán, cũng tỏ ra đặc biệt cứng rắn. Thậm chí có lúc Da Luật Dư Đổ muốn ngừng nghị hòa, không đàm phán tiếp...Nhưng y cũng rõ, Kim quốc đã không thể chịu được thêm một cuộc đại chiến nữa. Tia sáng mờ mờ trong phòng, Da Luật Dư Đổ ngồi trên ghế, trầm ngâm không nói. Đang đối diện y còn có hai người. Một ngồi, một đứng, có vẻ vô cùng nặng nề. - Di trượng, còn chưa quyết định sao? Nói lại là một nữ nhân, Dư Đổ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang ngồi ở chỗ tối: - Thục Quốc, làm như vậy có lợi ích gì với người? - Ít nhất ta có thể giải thoát. Cô gái nói chuyện rõ ràng là Da Luật Dư Lý Diễn. Lúc đang hỗn loạn như vậy, bất cứ ai cũng không ngờ đường đường quốc chủ Tây Liêu, có Thiên mệnh nữ vương tên là Da Luật Dư Lý Diễn, lại xuất hiện ở Đông Kinh. Cho dù là Da Luật Dư Đổ lần đầu tiên nhìn thấy Dư Lê Yến cũng là chấn động. Dư Lê Yến vẫn phong thái như trước, gió cát Tây Vực cũng không hủy đi dung nhân của cô, ngược lại trong hiên ngang đó tăng thêm một chút mỹ diễm dày dặn. Cô hạ giọng nói: - Lần này ta mạo hiểm đến Đông Kinh cũng chính là nói chuyện này với di trượng. - Nhớ ngày trước, ta một lòng muốn noi theo Thừa Thiên hoàng Thái hậu làm một chuyện lớn cho Đại Liêu...Nhưng dù sao ta cũng là nữ nhân. - Làm vua của Tây Liêu mới biết Thừa Thiên Hoàng Thái hậu năm đó bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. Thừa Thiên hoàng Thái hậu có Da Luật Tà Căng và Hàn Đức Nhượng, nhưng bên cạnh ta lại không có người thật sự phó thác. Hai năm nay, ta ở Tây Châu tuy gây dựng nên một mảnh cơ nghiệp, nhưng theo binh xuất Mạc Bắc, áp lực nhận được cũng trở nên càng ngày càng lớn... - Đồng tông của Bát Lạt Sa, tự thành một phái. Những hoàng thân quốc thích đó lưu vong đến, ai ai cũng ngang ngược kiêu ngạo. - Lý Thừa Càn Tây Hạ từng bước ép sát ta, lần này nếu không phải bọn họ phái người uy hiếp, ta sao có thể bỏ qua cơ hội tốt tiêu diệt Niêm Bát Cát. - Nói một ngàn đến một vạn, ta là nữ nhân. - Những người này trong tư tưởng, chính là xem thường ta, cho dù ta làm tốt hơn nữa cũng không có lợi ích gì... Dư Lê Yến nói xong, đôi mắt đỏ lên. Cô ngẩng đầu nhìn Da Luật Dư Đổ: - Di trượng, Đại Liêu ta nếu muốn hưng thịnh, nhất định phải có người mạnh mẽ tọa trấn mới được. - Ta cũng là nghe được phong thanh, những Phiên tử đó định thả Da Luật Định trở về Đại Liêu...Da Luật Định là người thế nào, di trượng nghĩ cũng rõ. Nếu y trở về Mạc Bắc, những quyền thần hậu duệ quý tộc đó nhất định sẽ nghe theo căn dặn của y. Tới lúc đó giang sơn ta vất vả cực khổ đánh hạ, sợ phải đổ sông đổ biển, ta sao có thể ngồi yên không lo? - Cho nên, ta nghĩ đi nghĩ lại, duy có truyền ngôi cho di trượng. - Năm đó di trượng đầu nhập Phiên Tử, cũng chính là có chút bất đắc dĩ, văn võ trong triều cũng đều biết rõ khổ trung của di trượng. Huống hồ di trượng tài cán trác tuyệt, đối với sự vụ Mạc Bắc cũng rõ như lòng bàn tay, nếu di trượng kế vị, ta cũng có thể yên tâm nhường vương vị. Da Luật Dư Đổ mở to hai mắt, hồi lâu không nói. Những lời của nói của Da Luật Dư Lý Diễn, thật sự nằm người dự liệu của y. - Truyền ngôi! Thục Quốc lại muốn giao giang sơn người vất vả gây dựng nên cho ta xử lý sao? Da Luật Dư Đổ có chút không biết làm sao, há miệng, hồi lâu không nói ra một câu. Trên thực tế, Da Luật Dư Đổ tuy bên ngoài thừa nhận Dư Lê Yến, nhưng trong lòng...nếu không y làm sao có thể gọi Dư Lê Yến là Thục Quốc mà không phải Vương thượng! Nói tới cùng, y vẫn không thừa nhận Dư Lê Yến có thể đại diện cho Đại Liêu quốc tộ. Cô là nữ nhân, đường đường Đại Liêu sao có thể lấy nữ nhân làm chủ? Cho dù là năm đó Thừa Thiên hoàng Thái hậu Tiêu Yến Yến thống trị Đại Liệu, cũng không dám ngông tự xưng vương. Dư Lê Yến gây dựng nên Tây Liêu, duy trì Đại Liêu quốc tộ không sai, nhưng vẫn chưa đủ chấp chưởng Đại Liêu. Da Luật Dư Đổ động tâm rồi! Chính như Dư Lê Yến nói, y tuy đầu nhập Nữ Chân, nhưng chưa từng bị người Liêu thù ghét. Năm đó y phản bội Thiên Tộ Đế, cũng là có chút bất đắc dĩ, vợ con của y bị Tiêu Phụng Tiên làm hại, nếu không phản bội, chỉ có một con đường chết. Da Luật Dư Đổ ở Đại Liêu, ở Mạc Bắc, tự có danh vọng của y. Nhớ năm đó đường đường Kim Ngô Vệ đại tướng quân cũng không phải là hư danh, cho dù là Lý Thừa Càn Tây Hạ gặp được y cũng không dám có chút lòng chậm trễ với y. Nữ nhân chung quy cũng không thể làm hùng chủ chân chính. Nội bộ Tây Liêu phe phái san sát, giống như Dư Lê Yến nói cũng chính là đấu tranh gay gắt. Đồng tông người Liêu Bác Lạt Sa, ban đầu tuy đầu nhập Dư Lê Yến nhưng theo lớn mạnh của Tây Liêu, tự nhiên sinh lòng riêng. Về phần những quyền thần hậu duệ quý tộc này lưu vong đi, sao có thể chân chính thần phục Dư Lê Yến. Công chúa Đại Liêu? Nghe ra danh tiếng rất to. Nhưng trên thực tế, trong mắt những người này không có chút chỗ tốt. Càng đừng nói là Lý Thừa Càn Tây Hạ, cũng sẽ không ngồi nhìn Tây Liêu lớn mạnh. Da Luật Dư Lý Diễn là một nữ nhân, ở trong xã hội lấy nam nhân làm tôn kính, bản thân không có bất kỳ ưu thế gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương