Trả Nợ Chân Tình
Chương 36: Lễ Phong Hậu
Minh Châu cũng không ngờ dưới thân mình đã ướt đến như vậy, chỉ thầm quay mặt ra chỗ khác trốn tránh, Kiêu Vương thấy nàng xấu hổ đến mặt đỏ tía tai cũng không đành chọc ghẹo nàng thêm, tay đưa vào T*** h***t mềm mại sớm đã trơn trượt, đưa 2 ngón tay vào sâu hơn, nơi sâu thăm bên trong như có cảm tính cứ muốn nuốt lấy bất cứ thứ gì đi vào, mút mát không tha.
“Thoái mái quá”.
Minh Châu đã hơn 1 tuần không được đưa vào, đêm nay được dịp được chiều chuộng không cưỡng lại được mà toàn thân mềm nhũn, chân tự giác mở lớn tiếp nhận sự xâm nhập từ 2 ngón tay kia. Tay nàng cũng không quên liên tục mát xa cự long nóng hổi trong tay, cảm giác được nó càng lớn hơn, làm thân dưới của nàng càng thấy không trống trải vô cùng, ngứa ngáy muốn thứ nó vào bên trong.
“ƯM … Ta muốn, chàng cho ta”.
"Sớm như vậy đã muốn rồi ".
Binh Thần nhìn ánh mắt thống khổ cầu xin của nàng cũng không đành lòng để nàng đói lâu, di chuyển tư thế để mình quỳ giữa 2 chân của nàng, xoa xoa bầu ngực nàng ôn nhu nhắc nhở:
"Ta chỉ làm nhẹ nhàng thôi, nếu có đau phải nói cho ta biết ".
“Được”.
Kiêu Binh Thần trán đã căng lên, chầm chậm đưa cự long to lớn vào bên trong huyệt nhỏ, bên trong nó ấm áp làm cho dây thần kinh của chàng thư giãn hơn, vừa vào nó đã đói đến điên dại, tham lam như có nhiều miệng nhỏ hút lấy dị vật ở trong mình.
“Sao hôm nay to như vậy?”
Minh Châu đón lấy dị vật có chút giật mình, di vật to hơn bình thường, chưa gì đã muốn đi sát vào tử cung của nàng hơi trướng ở phần bụng.
Chàng nghe vậy chẳng biết trả lời như thế nào, chỉ bắt lấy ai chân nàng để lên một bên vai chậm rãi di chuyển nhất có thể, toàn bộ sự chú ý dồn vào vết thương trên ngực của nàng chỉ sợ nó bị động đến mà toác chỉ ra thì khổ.
Bọn họ chậm rãi dây dưa đến gần sáng vì tốc đồ ra vào chậm, nàng lại phải phục vụ tên cầm thú đến 3 lần trong suốt cả đêm, cũng may lần này ra vào nhẹ nhàng, nàng cũng không phải làm nhiều tư thế khó nhằn, chỉ nằm im cho chàng tự xử, dễ dàng biết bao nhiêu.
Hôm nay nghe Đại Thần nói Hoàng Thượng mệt không tiếp bất cứ ai, nên chẳng có vị Quan nào dám yết kiến, chỉ để lại đống văn thư chất dồn ở thư phòng cao như núi.
Minh Châu nằm trong lòng Kiêu Vương mệt mỏi mở mắt ra, nàng liếc nhìn xung quanh canh phòng dát vàng lớn, nhìn ánh sáng bên ngoài ước chừng cũng đã đến giờ trưa, nhưng chẳng ai đến gọi cửa, nàng càng thoải mái hơn, đã lâu lắm rồi mới yên tĩnh như lúc này, cũng không bị giục uống thuốc như trước.
Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn đang ngủ say nàng lại càng thấy vui vẻ hơn, gương mặt đẹp trai như vậy lại thuộc về nàng, đời này quá may mắn rồi chăng.
Nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt gò má cao của chàng, đôi lông mi rậm đen nhánh, lông mày đậm, tất cả đều rất sắc nét. Kiêu Vương có lẽ đã quá mệt mỏi sau mấy ngày mất ngủ, mặc kệ nàng có đụng chạm bao nhiêu cũng mặc kệ chỉ muốn ngủ bên cạnh nàng thôi.
ỌT ỌT
Bất giác bụng nàng lại kêu lên, phản đối việc hôm nay bị nàng bỏ đói đến nửa ngày, nghe thấy tiếng động rõ ràng như vậy Kiêu Vương mới chầm chậm mở mắt phượng nhìn nàng:
“Tiểu Bảo Bối đói rồi sao?”.
“Tự nhiên bụng kêu lên thôi”.
“Nàng muốn ăn gì?”.
“Ta thèm ăn gà”.
“Được”.
Binh Thần sau giấc ngủ dài tinh thần thoải mái hơn, mới ôm Minh Châu ngồi dậy mặc lại quần áo chỉnh tề cho nàng mới bước ra mở cửa phòng, đã sớm có Ánh Dương, Ánh Nguyệt đứng đợi ở bên ngoài chờ phục vụ.
“Trang điểm chuẩn bị cho nàng ấy, chuẩn bị thịt gà dùng bữa”.
“Dạ Hoàng Thượng”.
Ánh Dương Ánh Nguyệt hiện tại đã là cung nữ cấp cao, tổng quản cung nữ ở Lục Long Cung nên là mọi việc đều thành thục, Ánh Dương chạy đi phân phó ở Ngự Thiện Phong, Ánh Nguyệt phụ trách trang điểm cho Minh Châu.
“Ánh Nguyệt, em có thấy ta mập lên nhiều không?”
Minh Châu ngồi trước gương, cứ soi đi soi lại cái mặt bầu bĩnh của mình mấy lần, gò má thanh mãnh bây giờ đổi thành 2 cái cục tròn vo trên mặt.
Ánh Nguyệt thuần thục chải từng lọn tóc lên cho nàng, sắc mặt không đổi cười cười đáp lời:
“Tiểu Thư không hề mập, người có da có thịt nhìn xinh đẹp hơn nhiều, để em cài thêm vài trang sức lên đầu cho Tiểu Thư”.
“Đừng thêm nữa, nặng đầu lắm”.
Minh Châu nhìn thấy trên đầu mình ít nhất cũng chục cây trâm vàng thì đưa tay rút ra vài cái, như vậy mới dễ vận động hơn một chút, đeo nhiều lại khiến cổ nàng rụt lại như con rùa mất.
“Tiểu Thư, chỉ mới có như vậy đã chê nặng đầu, tháng sau làm Lễ Phong Hậu rồi thì phải làm sao?”
Ánh Dương cũng từ cửa bước vào trong, tay cầm 2 bình hoa Lưu Ly đặt bên 2 góc phòng.
“Lễ Phong Hậu?”
Minh Châu hơi nhăn mặt nhìn Ánh Dương qua gương, vẻ mặt vẫn không hiểu rốt cuộc Lễ Phong Hậu đó tháng sau tổ chức mà nàng lại không biết gì.
“Đúng vậy, Lễ Phong Hậu tổ chắc vào giữa tháng sau, lúc đó mùa xuân hoa đã nở đẹp, rất thích hợp”.
“Đúng vậy, Tiểu Thư không biết có lẽ là Hoàng Thượng sợ Tiểu Thư lo lắng nhiều”.
Ánh Nguyệt cuối cùng đã búi tóc trang điểm cho nàng xong, tiện tay choàng thêm một cái áo khoác cho nàng.
“Xong rồi, em gọi Hoàng Thượng đến đưa Tiểu Thư ăn, đồ ăn đã để sẵn ở đình nghỉ mát rồi”.
“Không cần đâu, em dìu ta đi bộ là được rồi, đã đến lúc phải tự đi lại rồi”.
“Như vậy có ổn không? Hoàng Thượng nhìn thấy sẽ đánh chết bọn em mất”.
Ánh Dương nhìn thấy Minh Châu đứng dậy cũng vội chạy đến đỡ lấy tay nàng, mỗi người một bên dìu nàng đứng dậy.
“Không đâu, 2 em là tâm phúc của ta, Hoàng Thượng cũng không động đến, đi thôi”
Minh Châu được sự dìu dắt của 2 nô tì Ánh Dương, Ánh Nguyệt cũng từng bước một chầm chậm đi đến đình nghỉ mát cách phòng ngủ không xa, Kiêu Vương sớm đã ngồi ở đó duyệt vội vài bản tấu chương quan trọng chờ nàng.
“Nàng không thể gọi ta đến sao? Đi như vậy ngã ra đó rất nguy hiểm”.
Binh Thần từ xa đã nhìn thấy Minh Châu chậm chạp bước đến liền chạy đến ôm nàng lên, nhìn nàng thở dốc, trán lấm tấm chút ít mồ hôi thì đau lòng. Đi thêm vài bước đặt nàng xuống ghế dựa dưới hiên lại cẩn thận đặt gối sau lưng nàng, chắc chắn nàng cảm thấy thoải mái mới ngồi bên cạnh.
“Thần Thần đừng làm như ta là người liệt nữa, để ta đi lại vài bước sẽ nhanh chóng bình phục hơn đấy”.
“Nàng thì biết gì, Thái Y đã nói không được vận động mạnh”.
Binh Thần vốn không muốn để ý đến lời thỉnh cầu của nàng, tập trung gắp thức ăn và canh trong bát để trước mặt nàng, thịt gà cũng đã nói nô tì cẩn thận lọc xương, xé nhỏ cho nàng dễ ăn hơn.
“Đúng vậy, Tiểu Thư nên nghe lời Hoàng Thượng mới đúng, Người chỉ muốn tốt cho Tiểu Thư thôi mà”.
Ánh Dương đứng bên cạnh hầu hạ cũng tiếp lời, từ thuở khai thiên lập địa đến giờ chưa từng thấy Hoàng Đế nào chỉ yêu say đắm một người phụ nữ cả, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy cũng là người chứng kiến tình yêu của bọn họ.
“Em thì biết gì, chẳng phải chàng nói tháng sau làm Lễ Phong Hậu sao, ta phải nhanh khỏe lại để thực hành nghi thức mới đúng chứ”.
“Nàng biết rồi sao?”
“Ừm”.
“Vậy thì cố gắng ăn nhiều một chút, phục hồi sức khỏe”.
Kiêu Vương đưa chén cháo gà lên miệng nàng, đút cho nàng ăn, ánh mắt vô cùng cưng chiều sủng nịnh. Trong đáy mắt chỉ có Nữ Nhân này, thật may mắn ông trời thương xót trả nàng lại, nếu không cũng chẳng có chàng ngày hôm nay, vui vẻ tươi cười, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng chàng thật sự có thể hy sinh tất cả.
Trong khoảng thời gian 1 tháng sau đó Minh Châu rất ngoan ngoãn tẩm bổ, ngoan ngoãn uống thuốc đều đặn, đôi khi còn tập luyện đi bộ lại, cùng Kiêu Vương dạo quanh Vườn Thượng Uyển. Có điều nàng cảm thấy xung quanh nàng hình như có nhiều người hơn trước, binh lính ở đâu cũng có, mặt mày lúc nào cũng rất căng thẳng như đang đề phòng điều gì đó.
“Sao gần đây nhiều người đi theo ta vậy?”
“Muội bị thương suýt mất mạng, Kiêu Vương như muốn phát điên lên, Huynh ấy sao có thể để sơ xuất như vậy xảy ra lần nữa”.
Trung Quân dẫn đoàn thị vệ đi theo sau tiếp lời, vì hôm nay có quá nhiều phải giải quyết cho Lễ Phong Hậu vào 3 ngày tới, Kiêu Vương tạm phải thượng triều sắp xếp mọi việc cho chu đáo, chỉ có thể để Trung Quân dẫn vệ binh bảo vệ cho nàng.
“Có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Dù sao cũng trong Cung Điện giữa thanh thiên bạch nhật sao có thể?”
Minh Châu phất phất tay tỏ vẻ không quan trọng, nàng chỉ lơ đãng đi vào giữa rừng hoa đang nở rộ, lươn tay đón lấy ánh nắng ban mai đầu mùa xuân.
“Minh Châu cô nương lại còn lơ là như vậy … Bị một lần vẫn không sợ sao?”
Phía trước nàng bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên, nàng mở mắt ra nheo nheo mí nhìn về phía xa xa người vừa nói chuyện đứng đó, nàng thả tay xuống, vai hơi co lại có vẻ e dè, lắp bắp nói:
“Ngươi … Bắc Hầu … Sao người lại ở đây?”
“Ngạc nhiên lắm sao? Thần đến để tham dự Lễ Phong Hậu, lễ lớn như vậy sao có thể vắng mặt”.
Kiêu Hạo Quan bình thản đi qua rừng cây, tay ngắt vài bông hoa đưa lên cho Minh Châu.
“Cảm ơn, nhưng đừng ngắt hoa lung tung”. Minh Châu hơi cười gượng lùi xa vài bước víu lấy tay Ánh Nguyệt bên cạnh cao chân bước nhanh ra khỏi những đám hoa cao.
Trung Quân nhìn thấy vẻ mặt của Minh Châu khác thường liền ngoắc kiệu 8 người khiêng đặt về phía bên cạnh nàng, nhìn về phía Kiêu Hạo Quan chu đáo giải vây:
“Minh Châu muội ấy có vẻ hơi mệt, ta đưa muội ấy về cung trước, đợi Hoàng Thượng quay về chúng ta hẹn ở Đông Phương cung đánh cờ nhé”.
“Được, ta đợi”.
Hạo Quan hình như đã quen với thái độ của Minh Châu đối với chàng nên cũng không mấy làm lạ nữa, vẫy vẫy tay đang cầm hoa như đang chào tạm biệt nhìn kiệu 8 người khiêng của Minh Châu đi xa.
“Minh Châu này có phải là bị nuông chiều quá rồi không? Chưa được lập Hậu nhưng đãi ngộ còn hơn cả Hoàng Thái Hậu đến nơi rồi”.
Từ phía xa xa lại xuất hiện một đoàn người đang đi qua cầu giữa hồ mà đi đầu lại là Thái Hậu Quách Giai Giai, sắc mặt bà có vẻ không được mấy vui vẻ đi về phía Hạo Quan:
“Ngạch Nương, sao người ở đây”.
Hạo Quan bước đến ôm lấy một bên tay của Thái Hậu, hai mẹ con họ dường như đã lâu không gặp rồi.
“Có phải người đang ganh tị với Minh Châu không?”
“Đứa trẻ Binh Thần đó, trước kia mỗi ngày đều đến thỉnh an Ai Gia, đến dạo gần đây chỉ quanh quẩn bên Nha Đầu Minh Châu kia đã quên mất ta còn sống rồi”.
Thái Hậu được con trai dìu đến một cái ghế cạnh hồ ngồi xuống, không khỏi thở dài than phiền, bây giờ mọi chuyện đều là quay quanh Minh Châu kia, bà già này dường như chẳng còn chút tiếng nói nào rồi, chẳng ai quan tâm đến bà.
“Nào có, Minh Châu cô ấy thẳng người thẳng dạ, không có ý trù quến Hoàng Thượng, có thể là dạo này bận rộn không có thời gian đến Thỉnh An người thôi”.
“Nghịch Tử nhà ngươi có phải cũng bị trù quến rồi không?”.
Thái Hậu dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ vào thái dương của Hạo Quan cười, mặc dù có chút không vui nhưng vì được con trai miệng ngọt dỗ dành nên cũng không để bụng.
Lục Long Cung - Thư Phòng
"Hoàng Thượng, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng! Đảm bảo ngày hôm đó không xảy ra sơ sót ".
Xuất Qủy vẽ sẵn bản đồ diễu hành trong kinh thành đến trước mặt Kiêu Binh Thần, hắn và Nhập Thần đã dùng cả 1 tháng để xem xét tất cả các ngõ nghách trong kinh thành một lượt mới cẩn thận vẽ ra bản đồ và những mấu chốt quan trọng.
“Thần cũng đã có tin tức của Hương Hoa, đằng sau nàng ta không phải là Cao Qúy Phi, là một thế lực lớn, thần không cách nào điều tra được”.
“Nói như thế, Cao Phi cũng chỉ là con cờ bị giật dây?”
Kiêu Vương ngồi dựa vào ghế mắt phượng nhìn chằm chằm tấm bảng đồ nheo mắt, còn có thế lực khó đoán nào ảnh hưởng lớn như vậy?
"Hoàng Thượng ".
Bên ngoài lại có tiếng vọng vào, Lý Công Công cuối người bước vào
“Bắc Hầu Vương đã vào cung, chờ yết kiến Người”.
“Cho vào đi”.
2 giây sau, có bóng người cao lớn bước vào, quỳ dưới đất
“Hoàng Thượng Vạn Tuế”.
“Bình Thân, Bắc Hầu đến đúng lúc, ta đang cần có người đi đầu cho buổi diễu hành 3 ngày tới, tiện thể bảo vệ tốt Kiệu Hoa khi trên phố”.
Chiều hôm đó cả bốn người ở rất lâu trong thư phòng bàn chuyện chính sự, Minh Châu lại chỉ có thể ở ngoài đợi chờ, nàng sớm đã được cho ăn đầy đủ, chỉ đang ngồi thẫn thờ trên bàn trang điểm.
“Mặt có vẻ suy tư nhỉ?”
Bên cạnh nàng lại xuất hiện có bóng dáng của Cupid cậu đứng khoanh tay dựa vai vào vách tường nhìn Minh Châu đang không mấy vui vẻ:
“Cậu nói xem, bọn họ rốt cuộc đang bàn chính sự gì mà không cho ta vào?”
“Chuyện đàn ông, cậu quản nhiều làm gì?”
“Sao không quản? Hạo Quan không biết sẽ bày trò gì nữa?”
"Hay là đi nghe lén đi ".
“Nói cũng đúng, Thư Phòng cũng có ghế rồng, chắc chắn là nghe được chút ít”.
Minh Châu không nói 2 lời, đi đến ghế rồng trong phòng ngủ mở mật thất ra len lén cùng Tiểu Thiên Thần chạy đến phía sau Thư Phòng nghe lén.
Đi bộ tầm 2 phút là đến nơi, nàng áp tai lên vách tường, nhăn mặt cố nghe chút gì đó trong phòng:
“Đợi đến lúc đó Minh Châu ngồi đợi trong cung đến khi Diễu Hành kết thúc là được”.
“Vậy ta vẫn giữ vai trò bảo vệ nàng ấy, chắc chắn không để cho ai biết”. Trung Quân sớm đã có mặt ở trong Thư Phòng cùng hội họp.
“Chắc chắn phải để cho buổi lễ thành công”.
“Được”.
“Giải tán”.
Nói rồi mọi người lui ra ngoài để lại không gian yên tĩnh trong thư phòng.
“Hả? Chỉ vậy thôi hả, ta đến trễ rồi sao?”
Minh Châu chỉ nghe được một chút thì mọi người đều giải tán, cũng không nghe được tin tức gì quan trọng, bực bội giậm mạnh chân, đợi đến lúc trong phòng không phát ra bất kì âm thanh nào thì mới lén mở mật thất ra.
“Ta thật xui xẻo … A”.
Nàng định than phiền vài câu với Tiểu Thiên Thần thì không may đụng trúng bức tường thịt cứng cáp làm nàng giật thót tim, nhìn lên đã thấy Kiêu Vương nhướn mày nhìn nàng.
“Xui xẻo cái gì?”.
“Ai Da, cũng không còn liên quan đến chuyện của ta rồi, Đồng Học hẹn ta câu cá, ta đi trước”.
Tiểu Thiên Thần biết mình vừa mách sai cho Minh Châu khiến nàng bị bại lộ nên nhanh chóng tìm cớ chạy mất hút, để lại nàng khó xử đối mặt một mình:
“Ta … Ta … Chàng sớm đã biết ta ở đằng sau nghe lén rồi sao?”
"Đúng rồi ".
“Cho nên chàng mới kết thúc sớm như vậy?”
“Đúng rồi”.
Kiêu Vương sủng nịnh ôm lấy nàng đặt nàng ngồi trên ngồi vuốt ve
“Nàng an phận là được rồi, mọi việc cứ để Tướng Công của nàng lo”.
"Ai là Tướng Công chứ, vẫn chưa thành thân đâu ".
Minh Châu ngoay ngoắt mặt đi, chối bay chối biến
“Không phải chứ, nàng đã sớm là Nương Tử của ta rồi, cái lễ Minh Hôn đó cũng phải tính vào chứ?”
"Chàng … ".
"Sao? Nương Tử đừng giận, vui vẻ lên nàng sắp thành Hoàng Hậu rồi ". Kiêu Vương đẩy mặt nàng sang nhìn mình, vuốt vuốt cái mũi cao của nàng sủng nịnh.
"Ta sớm muộn đã là Phu Thê, vậy có thể cho ta gánh vác chút gánh nặng của chàng không, đừng lo lắng tự suy đoán một mình có được không? "
“Đói quá, ta chưa ăn gì, nàng bồi ta ăn tối đi”.
Kiêu Vương không trả lời câu hỏi của Minh Châu chỉ giả vờ lái qua chuyện khác nhanh tay ôm lấy Mỹ Nhân nhanh tay bước ra khỏi Thư Phòng mặc cho nàng có gào thét phản đối như thế nào cũng vô dụng.
“Thoái mái quá”.
Minh Châu đã hơn 1 tuần không được đưa vào, đêm nay được dịp được chiều chuộng không cưỡng lại được mà toàn thân mềm nhũn, chân tự giác mở lớn tiếp nhận sự xâm nhập từ 2 ngón tay kia. Tay nàng cũng không quên liên tục mát xa cự long nóng hổi trong tay, cảm giác được nó càng lớn hơn, làm thân dưới của nàng càng thấy không trống trải vô cùng, ngứa ngáy muốn thứ nó vào bên trong.
“ƯM … Ta muốn, chàng cho ta”.
"Sớm như vậy đã muốn rồi ".
Binh Thần nhìn ánh mắt thống khổ cầu xin của nàng cũng không đành lòng để nàng đói lâu, di chuyển tư thế để mình quỳ giữa 2 chân của nàng, xoa xoa bầu ngực nàng ôn nhu nhắc nhở:
"Ta chỉ làm nhẹ nhàng thôi, nếu có đau phải nói cho ta biết ".
“Được”.
Kiêu Binh Thần trán đã căng lên, chầm chậm đưa cự long to lớn vào bên trong huyệt nhỏ, bên trong nó ấm áp làm cho dây thần kinh của chàng thư giãn hơn, vừa vào nó đã đói đến điên dại, tham lam như có nhiều miệng nhỏ hút lấy dị vật ở trong mình.
“Sao hôm nay to như vậy?”
Minh Châu đón lấy dị vật có chút giật mình, di vật to hơn bình thường, chưa gì đã muốn đi sát vào tử cung của nàng hơi trướng ở phần bụng.
Chàng nghe vậy chẳng biết trả lời như thế nào, chỉ bắt lấy ai chân nàng để lên một bên vai chậm rãi di chuyển nhất có thể, toàn bộ sự chú ý dồn vào vết thương trên ngực của nàng chỉ sợ nó bị động đến mà toác chỉ ra thì khổ.
Bọn họ chậm rãi dây dưa đến gần sáng vì tốc đồ ra vào chậm, nàng lại phải phục vụ tên cầm thú đến 3 lần trong suốt cả đêm, cũng may lần này ra vào nhẹ nhàng, nàng cũng không phải làm nhiều tư thế khó nhằn, chỉ nằm im cho chàng tự xử, dễ dàng biết bao nhiêu.
Hôm nay nghe Đại Thần nói Hoàng Thượng mệt không tiếp bất cứ ai, nên chẳng có vị Quan nào dám yết kiến, chỉ để lại đống văn thư chất dồn ở thư phòng cao như núi.
Minh Châu nằm trong lòng Kiêu Vương mệt mỏi mở mắt ra, nàng liếc nhìn xung quanh canh phòng dát vàng lớn, nhìn ánh sáng bên ngoài ước chừng cũng đã đến giờ trưa, nhưng chẳng ai đến gọi cửa, nàng càng thoải mái hơn, đã lâu lắm rồi mới yên tĩnh như lúc này, cũng không bị giục uống thuốc như trước.
Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh tuấn đang ngủ say nàng lại càng thấy vui vẻ hơn, gương mặt đẹp trai như vậy lại thuộc về nàng, đời này quá may mắn rồi chăng.
Nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt gò má cao của chàng, đôi lông mi rậm đen nhánh, lông mày đậm, tất cả đều rất sắc nét. Kiêu Vương có lẽ đã quá mệt mỏi sau mấy ngày mất ngủ, mặc kệ nàng có đụng chạm bao nhiêu cũng mặc kệ chỉ muốn ngủ bên cạnh nàng thôi.
ỌT ỌT
Bất giác bụng nàng lại kêu lên, phản đối việc hôm nay bị nàng bỏ đói đến nửa ngày, nghe thấy tiếng động rõ ràng như vậy Kiêu Vương mới chầm chậm mở mắt phượng nhìn nàng:
“Tiểu Bảo Bối đói rồi sao?”.
“Tự nhiên bụng kêu lên thôi”.
“Nàng muốn ăn gì?”.
“Ta thèm ăn gà”.
“Được”.
Binh Thần sau giấc ngủ dài tinh thần thoải mái hơn, mới ôm Minh Châu ngồi dậy mặc lại quần áo chỉnh tề cho nàng mới bước ra mở cửa phòng, đã sớm có Ánh Dương, Ánh Nguyệt đứng đợi ở bên ngoài chờ phục vụ.
“Trang điểm chuẩn bị cho nàng ấy, chuẩn bị thịt gà dùng bữa”.
“Dạ Hoàng Thượng”.
Ánh Dương Ánh Nguyệt hiện tại đã là cung nữ cấp cao, tổng quản cung nữ ở Lục Long Cung nên là mọi việc đều thành thục, Ánh Dương chạy đi phân phó ở Ngự Thiện Phong, Ánh Nguyệt phụ trách trang điểm cho Minh Châu.
“Ánh Nguyệt, em có thấy ta mập lên nhiều không?”
Minh Châu ngồi trước gương, cứ soi đi soi lại cái mặt bầu bĩnh của mình mấy lần, gò má thanh mãnh bây giờ đổi thành 2 cái cục tròn vo trên mặt.
Ánh Nguyệt thuần thục chải từng lọn tóc lên cho nàng, sắc mặt không đổi cười cười đáp lời:
“Tiểu Thư không hề mập, người có da có thịt nhìn xinh đẹp hơn nhiều, để em cài thêm vài trang sức lên đầu cho Tiểu Thư”.
“Đừng thêm nữa, nặng đầu lắm”.
Minh Châu nhìn thấy trên đầu mình ít nhất cũng chục cây trâm vàng thì đưa tay rút ra vài cái, như vậy mới dễ vận động hơn một chút, đeo nhiều lại khiến cổ nàng rụt lại như con rùa mất.
“Tiểu Thư, chỉ mới có như vậy đã chê nặng đầu, tháng sau làm Lễ Phong Hậu rồi thì phải làm sao?”
Ánh Dương cũng từ cửa bước vào trong, tay cầm 2 bình hoa Lưu Ly đặt bên 2 góc phòng.
“Lễ Phong Hậu?”
Minh Châu hơi nhăn mặt nhìn Ánh Dương qua gương, vẻ mặt vẫn không hiểu rốt cuộc Lễ Phong Hậu đó tháng sau tổ chức mà nàng lại không biết gì.
“Đúng vậy, Lễ Phong Hậu tổ chắc vào giữa tháng sau, lúc đó mùa xuân hoa đã nở đẹp, rất thích hợp”.
“Đúng vậy, Tiểu Thư không biết có lẽ là Hoàng Thượng sợ Tiểu Thư lo lắng nhiều”.
Ánh Nguyệt cuối cùng đã búi tóc trang điểm cho nàng xong, tiện tay choàng thêm một cái áo khoác cho nàng.
“Xong rồi, em gọi Hoàng Thượng đến đưa Tiểu Thư ăn, đồ ăn đã để sẵn ở đình nghỉ mát rồi”.
“Không cần đâu, em dìu ta đi bộ là được rồi, đã đến lúc phải tự đi lại rồi”.
“Như vậy có ổn không? Hoàng Thượng nhìn thấy sẽ đánh chết bọn em mất”.
Ánh Dương nhìn thấy Minh Châu đứng dậy cũng vội chạy đến đỡ lấy tay nàng, mỗi người một bên dìu nàng đứng dậy.
“Không đâu, 2 em là tâm phúc của ta, Hoàng Thượng cũng không động đến, đi thôi”
Minh Châu được sự dìu dắt của 2 nô tì Ánh Dương, Ánh Nguyệt cũng từng bước một chầm chậm đi đến đình nghỉ mát cách phòng ngủ không xa, Kiêu Vương sớm đã ngồi ở đó duyệt vội vài bản tấu chương quan trọng chờ nàng.
“Nàng không thể gọi ta đến sao? Đi như vậy ngã ra đó rất nguy hiểm”.
Binh Thần từ xa đã nhìn thấy Minh Châu chậm chạp bước đến liền chạy đến ôm nàng lên, nhìn nàng thở dốc, trán lấm tấm chút ít mồ hôi thì đau lòng. Đi thêm vài bước đặt nàng xuống ghế dựa dưới hiên lại cẩn thận đặt gối sau lưng nàng, chắc chắn nàng cảm thấy thoải mái mới ngồi bên cạnh.
“Thần Thần đừng làm như ta là người liệt nữa, để ta đi lại vài bước sẽ nhanh chóng bình phục hơn đấy”.
“Nàng thì biết gì, Thái Y đã nói không được vận động mạnh”.
Binh Thần vốn không muốn để ý đến lời thỉnh cầu của nàng, tập trung gắp thức ăn và canh trong bát để trước mặt nàng, thịt gà cũng đã nói nô tì cẩn thận lọc xương, xé nhỏ cho nàng dễ ăn hơn.
“Đúng vậy, Tiểu Thư nên nghe lời Hoàng Thượng mới đúng, Người chỉ muốn tốt cho Tiểu Thư thôi mà”.
Ánh Dương đứng bên cạnh hầu hạ cũng tiếp lời, từ thuở khai thiên lập địa đến giờ chưa từng thấy Hoàng Đế nào chỉ yêu say đắm một người phụ nữ cả, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy cũng là người chứng kiến tình yêu của bọn họ.
“Em thì biết gì, chẳng phải chàng nói tháng sau làm Lễ Phong Hậu sao, ta phải nhanh khỏe lại để thực hành nghi thức mới đúng chứ”.
“Nàng biết rồi sao?”
“Ừm”.
“Vậy thì cố gắng ăn nhiều một chút, phục hồi sức khỏe”.
Kiêu Vương đưa chén cháo gà lên miệng nàng, đút cho nàng ăn, ánh mắt vô cùng cưng chiều sủng nịnh. Trong đáy mắt chỉ có Nữ Nhân này, thật may mắn ông trời thương xót trả nàng lại, nếu không cũng chẳng có chàng ngày hôm nay, vui vẻ tươi cười, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng chàng thật sự có thể hy sinh tất cả.
Trong khoảng thời gian 1 tháng sau đó Minh Châu rất ngoan ngoãn tẩm bổ, ngoan ngoãn uống thuốc đều đặn, đôi khi còn tập luyện đi bộ lại, cùng Kiêu Vương dạo quanh Vườn Thượng Uyển. Có điều nàng cảm thấy xung quanh nàng hình như có nhiều người hơn trước, binh lính ở đâu cũng có, mặt mày lúc nào cũng rất căng thẳng như đang đề phòng điều gì đó.
“Sao gần đây nhiều người đi theo ta vậy?”
“Muội bị thương suýt mất mạng, Kiêu Vương như muốn phát điên lên, Huynh ấy sao có thể để sơ xuất như vậy xảy ra lần nữa”.
Trung Quân dẫn đoàn thị vệ đi theo sau tiếp lời, vì hôm nay có quá nhiều phải giải quyết cho Lễ Phong Hậu vào 3 ngày tới, Kiêu Vương tạm phải thượng triều sắp xếp mọi việc cho chu đáo, chỉ có thể để Trung Quân dẫn vệ binh bảo vệ cho nàng.
“Có cần phải nghiêm trọng như vậy không? Dù sao cũng trong Cung Điện giữa thanh thiên bạch nhật sao có thể?”
Minh Châu phất phất tay tỏ vẻ không quan trọng, nàng chỉ lơ đãng đi vào giữa rừng hoa đang nở rộ, lươn tay đón lấy ánh nắng ban mai đầu mùa xuân.
“Minh Châu cô nương lại còn lơ là như vậy … Bị một lần vẫn không sợ sao?”
Phía trước nàng bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên, nàng mở mắt ra nheo nheo mí nhìn về phía xa xa người vừa nói chuyện đứng đó, nàng thả tay xuống, vai hơi co lại có vẻ e dè, lắp bắp nói:
“Ngươi … Bắc Hầu … Sao người lại ở đây?”
“Ngạc nhiên lắm sao? Thần đến để tham dự Lễ Phong Hậu, lễ lớn như vậy sao có thể vắng mặt”.
Kiêu Hạo Quan bình thản đi qua rừng cây, tay ngắt vài bông hoa đưa lên cho Minh Châu.
“Cảm ơn, nhưng đừng ngắt hoa lung tung”. Minh Châu hơi cười gượng lùi xa vài bước víu lấy tay Ánh Nguyệt bên cạnh cao chân bước nhanh ra khỏi những đám hoa cao.
Trung Quân nhìn thấy vẻ mặt của Minh Châu khác thường liền ngoắc kiệu 8 người khiêng đặt về phía bên cạnh nàng, nhìn về phía Kiêu Hạo Quan chu đáo giải vây:
“Minh Châu muội ấy có vẻ hơi mệt, ta đưa muội ấy về cung trước, đợi Hoàng Thượng quay về chúng ta hẹn ở Đông Phương cung đánh cờ nhé”.
“Được, ta đợi”.
Hạo Quan hình như đã quen với thái độ của Minh Châu đối với chàng nên cũng không mấy làm lạ nữa, vẫy vẫy tay đang cầm hoa như đang chào tạm biệt nhìn kiệu 8 người khiêng của Minh Châu đi xa.
“Minh Châu này có phải là bị nuông chiều quá rồi không? Chưa được lập Hậu nhưng đãi ngộ còn hơn cả Hoàng Thái Hậu đến nơi rồi”.
Từ phía xa xa lại xuất hiện một đoàn người đang đi qua cầu giữa hồ mà đi đầu lại là Thái Hậu Quách Giai Giai, sắc mặt bà có vẻ không được mấy vui vẻ đi về phía Hạo Quan:
“Ngạch Nương, sao người ở đây”.
Hạo Quan bước đến ôm lấy một bên tay của Thái Hậu, hai mẹ con họ dường như đã lâu không gặp rồi.
“Có phải người đang ganh tị với Minh Châu không?”
“Đứa trẻ Binh Thần đó, trước kia mỗi ngày đều đến thỉnh an Ai Gia, đến dạo gần đây chỉ quanh quẩn bên Nha Đầu Minh Châu kia đã quên mất ta còn sống rồi”.
Thái Hậu được con trai dìu đến một cái ghế cạnh hồ ngồi xuống, không khỏi thở dài than phiền, bây giờ mọi chuyện đều là quay quanh Minh Châu kia, bà già này dường như chẳng còn chút tiếng nói nào rồi, chẳng ai quan tâm đến bà.
“Nào có, Minh Châu cô ấy thẳng người thẳng dạ, không có ý trù quến Hoàng Thượng, có thể là dạo này bận rộn không có thời gian đến Thỉnh An người thôi”.
“Nghịch Tử nhà ngươi có phải cũng bị trù quến rồi không?”.
Thái Hậu dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ vào thái dương của Hạo Quan cười, mặc dù có chút không vui nhưng vì được con trai miệng ngọt dỗ dành nên cũng không để bụng.
Lục Long Cung - Thư Phòng
"Hoàng Thượng, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng! Đảm bảo ngày hôm đó không xảy ra sơ sót ".
Xuất Qủy vẽ sẵn bản đồ diễu hành trong kinh thành đến trước mặt Kiêu Binh Thần, hắn và Nhập Thần đã dùng cả 1 tháng để xem xét tất cả các ngõ nghách trong kinh thành một lượt mới cẩn thận vẽ ra bản đồ và những mấu chốt quan trọng.
“Thần cũng đã có tin tức của Hương Hoa, đằng sau nàng ta không phải là Cao Qúy Phi, là một thế lực lớn, thần không cách nào điều tra được”.
“Nói như thế, Cao Phi cũng chỉ là con cờ bị giật dây?”
Kiêu Vương ngồi dựa vào ghế mắt phượng nhìn chằm chằm tấm bảng đồ nheo mắt, còn có thế lực khó đoán nào ảnh hưởng lớn như vậy?
"Hoàng Thượng ".
Bên ngoài lại có tiếng vọng vào, Lý Công Công cuối người bước vào
“Bắc Hầu Vương đã vào cung, chờ yết kiến Người”.
“Cho vào đi”.
2 giây sau, có bóng người cao lớn bước vào, quỳ dưới đất
“Hoàng Thượng Vạn Tuế”.
“Bình Thân, Bắc Hầu đến đúng lúc, ta đang cần có người đi đầu cho buổi diễu hành 3 ngày tới, tiện thể bảo vệ tốt Kiệu Hoa khi trên phố”.
Chiều hôm đó cả bốn người ở rất lâu trong thư phòng bàn chuyện chính sự, Minh Châu lại chỉ có thể ở ngoài đợi chờ, nàng sớm đã được cho ăn đầy đủ, chỉ đang ngồi thẫn thờ trên bàn trang điểm.
“Mặt có vẻ suy tư nhỉ?”
Bên cạnh nàng lại xuất hiện có bóng dáng của Cupid cậu đứng khoanh tay dựa vai vào vách tường nhìn Minh Châu đang không mấy vui vẻ:
“Cậu nói xem, bọn họ rốt cuộc đang bàn chính sự gì mà không cho ta vào?”
“Chuyện đàn ông, cậu quản nhiều làm gì?”
“Sao không quản? Hạo Quan không biết sẽ bày trò gì nữa?”
"Hay là đi nghe lén đi ".
“Nói cũng đúng, Thư Phòng cũng có ghế rồng, chắc chắn là nghe được chút ít”.
Minh Châu không nói 2 lời, đi đến ghế rồng trong phòng ngủ mở mật thất ra len lén cùng Tiểu Thiên Thần chạy đến phía sau Thư Phòng nghe lén.
Đi bộ tầm 2 phút là đến nơi, nàng áp tai lên vách tường, nhăn mặt cố nghe chút gì đó trong phòng:
“Đợi đến lúc đó Minh Châu ngồi đợi trong cung đến khi Diễu Hành kết thúc là được”.
“Vậy ta vẫn giữ vai trò bảo vệ nàng ấy, chắc chắn không để cho ai biết”. Trung Quân sớm đã có mặt ở trong Thư Phòng cùng hội họp.
“Chắc chắn phải để cho buổi lễ thành công”.
“Được”.
“Giải tán”.
Nói rồi mọi người lui ra ngoài để lại không gian yên tĩnh trong thư phòng.
“Hả? Chỉ vậy thôi hả, ta đến trễ rồi sao?”
Minh Châu chỉ nghe được một chút thì mọi người đều giải tán, cũng không nghe được tin tức gì quan trọng, bực bội giậm mạnh chân, đợi đến lúc trong phòng không phát ra bất kì âm thanh nào thì mới lén mở mật thất ra.
“Ta thật xui xẻo … A”.
Nàng định than phiền vài câu với Tiểu Thiên Thần thì không may đụng trúng bức tường thịt cứng cáp làm nàng giật thót tim, nhìn lên đã thấy Kiêu Vương nhướn mày nhìn nàng.
“Xui xẻo cái gì?”.
“Ai Da, cũng không còn liên quan đến chuyện của ta rồi, Đồng Học hẹn ta câu cá, ta đi trước”.
Tiểu Thiên Thần biết mình vừa mách sai cho Minh Châu khiến nàng bị bại lộ nên nhanh chóng tìm cớ chạy mất hút, để lại nàng khó xử đối mặt một mình:
“Ta … Ta … Chàng sớm đã biết ta ở đằng sau nghe lén rồi sao?”
"Đúng rồi ".
“Cho nên chàng mới kết thúc sớm như vậy?”
“Đúng rồi”.
Kiêu Vương sủng nịnh ôm lấy nàng đặt nàng ngồi trên ngồi vuốt ve
“Nàng an phận là được rồi, mọi việc cứ để Tướng Công của nàng lo”.
"Ai là Tướng Công chứ, vẫn chưa thành thân đâu ".
Minh Châu ngoay ngoắt mặt đi, chối bay chối biến
“Không phải chứ, nàng đã sớm là Nương Tử của ta rồi, cái lễ Minh Hôn đó cũng phải tính vào chứ?”
"Chàng … ".
"Sao? Nương Tử đừng giận, vui vẻ lên nàng sắp thành Hoàng Hậu rồi ". Kiêu Vương đẩy mặt nàng sang nhìn mình, vuốt vuốt cái mũi cao của nàng sủng nịnh.
"Ta sớm muộn đã là Phu Thê, vậy có thể cho ta gánh vác chút gánh nặng của chàng không, đừng lo lắng tự suy đoán một mình có được không? "
“Đói quá, ta chưa ăn gì, nàng bồi ta ăn tối đi”.
Kiêu Vương không trả lời câu hỏi của Minh Châu chỉ giả vờ lái qua chuyện khác nhanh tay ôm lấy Mỹ Nhân nhanh tay bước ra khỏi Thư Phòng mặc cho nàng có gào thét phản đối như thế nào cũng vô dụng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương