Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 17



Đêm mưa rơi rả rích, từng giọt lộp độp vang lên nơi tàu chuối ngoài hiên, đều đều, dai dẳng, như muốn xoa dịu cơn sóng ngầm trong lòng Quý Cảnh Lẫm.

Nỗi phẫn uất âm ỉ bấy lâu, đến lúc này cũng dần tan biến theo tiếng mưa rơi.

Nghe Tạ Tam Lang chậm rãi thuật lại mọi chuyện, lời nào lời nấy đều thẳng thắn không chút nể nang, như từng cái tát nảy lửa vào mặt hắn.

Những chuyện đó, hắn sống lại một đời, làm sao có thể không nhớ?

Kiếp trước đã từng ầm ĩ đến thế, cuối cùng Tạ Tam Lang vẫn không thể dứt bỏ tình cảm dành cho người con gái dịu dàng ấy. Đến khi người đã mất, mới biết hối hận thì đã quá muộn. Mà hắn, chẳng phải cũng giống y như vậy sao?

Khi Hoàng hậu còn sống, hắn không hề trân trọng. Nàng buồn hay đau, hắn chẳng bận tâm. Chỉ thấy nàng khó hiểu, tính khí lại cổ quái.

Chỉ đến khi Hoàng hậu và đứa con thơ lần lượt ra đi, hắn mới biết thế nào là mất mát, là đau thấu tâm can. Đau đến nỗi không biết trút vào đâu, chỉ có mấy con chim sâu trong đêm pi pi ai oán làm bạn.

Quý Cảnh Lẫm khẽ vuốt chén trà trong tay, ánh mắt dõi về phía Tạ Vân đang thong thả bước ra từ phòng bên cạnh. Bỗng hắn nhướng mày, nửa trêu ghẹo: “Định đi đâu vậy?”

Tạ Vân bị gọi khựng lại một nhịp, rồi quay đầu nở một nụ cười đẹp như tranh vẽ. Chính nụ cười ấy như một mũi tên bén nhọn đâm thẳng vào lòng Quý Cảnh Lẫm, khiến hắn nghẹn họng, không thốt nên lời.

Qua bao nhiêu lần đối đầu, hắn đã hiểu rõ một điều: Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu.

Huống chi, đời này được sống lại, đâu phải ai cũng có phúc phần đó?

Nghĩ đến đây, hắn hoàn toàn không hay biết rằng, ở một góc tối nào đó trong kinh thành, một đôi mắt đào hoa tuyệt mỹ đang từ từ mở ra. Trong ánh mắt ấy ánh lên một sự cố chấp sâu không đáy.

Mà lúc này, hắn lại đang đắc ý nói: “Trẫm vừa bàn với Tạ Tam Lang, dự định mở một cửa hiệu son phấn đứng tên nàng. Mỗi năm chia cho nàng ba phần lợi nhuận. Thế nào? Hài lòng chứ?”

Lời hắn nói hoàn toàn là thật lòng. Hắn chỉ muốn cho Tạ Vân một chỗ dựa chắc chắn, có thể sinh lợi ổn định. Không gì thực tế bằng bạc trắng từng năm chảy vào túi.

Ai ngờ Tạ Vân chẳng mảy may động lòng, chỉ nhàn nhạt đáp: “Ta không cần ba phần lợi nhuận đó. Ngài cứ xem như ta làm từ thiện đi. Hễ nơi nào gặp thiên tai, nhân họa cần tiền cứu trợ, thì dùng số đó thay ta quyên góp.”

Trước kia nàng đã tính rồi: tài sản trong tay nàng thật sự nhiều đến mức dọa người. Nào là hồi môn nhà họ Tạ, sính lễ do hoàng đế ban, tiền riêng Thái hậu lén đưa… Tính sơ sơ cũng đủ tiêu mấy đời chưa chắc hết.

Quý Cảnh Lẫm nghe xong, nụ cười trên mặt liền cứng lại. Rõ ràng lúc này cũng vừa nhớ ra tình hình tài chính... “khủng khiếp” của nàng.

Thế nhưng câu nói của Tạ Vân lại khơi lên trong đầu hắn một suy nghĩ mới. Quốc khố năm nào cũng thâm hụt, chẳng khác gì một tửu quán tiêu tiền không đáy, hôm trước còn đầy, hôm sau đã cạn sạch.

Đột nhiên, hắn nghiêm túc hỏi: “Vậy... nàng có đề xuất gì để cải thiện nguồn thu từ thuế không?”

Câu hỏi ấy không phải nói chơi. Là một vị Hoàng đế, hắn lại đích thân đi hỏi ý kiến một nữ nhân chốn thâm cung, mà lại là nữ nhân của chính mình.

Tạ Vân tuy không rành việc quốc gia định thuế thế nào, nhưng kiếp trước từng phải nộp thuế nên dù không biết làm ra sao, thì chuyện nộp như thế nào nàng vẫn nhớ rõ mồn một.

Vì vậy, khi bắt đầu nói thì nói rất mạch lạc, thao thao bất tuyệt giảng giải các loại thu nhập khác nhau, từng tầng lớp nên đánh thuế thế nào, không sót điều gì.

Nàng còn nhắc đến chuyện miễn thuế cho nông dân, vừa nói ra, suýt nữa làm Quý Cảnh Lẫm giật mình định phản bác, nhưng nghe thêm vài câu lại thấy có lý, liền chăm chú lắng nghe.

Chỉ là triều đình hiện nay vẫn theo chính sách trọng nông ức thương, nếu miễn thuế cho nông dân thì hệ lụy sẽ rất lớn, dễ gây rối loạn thế cục.

“Đánh thuế hà khắc chẳng khác gì nuôi hổ trong nhà, là căn nguyên dẫn tới quốc suy dân bại.” Tạ Vân nói đến đây thì thần sắc nghiêm túc hẳn, không còn nửa phần đùa giỡn như thường ngày.

Dù sao Quý Cảnh Lẫm cũng là vị hoàng đế đời thứ ba của Đại Sở, quốc gia đang thời thịnh trị, mọi thứ phát triển rực rỡ, chưa thấy dấu hiệu diệt vong.

Chính vì vậy, càng phải cẩn thận mà trị nước giữ nhà.

Tạ Vân nói đến thế thì dừng, không tiếp tục đào sâu thêm. Chuyển giọng, nàng nhẹ nhàng nói sang chuyện khác: “Nội Vụ Phủ vừa đưa tới một cuộn đoạn hoa mới, sắc màu phong phú, muốn đem thưởng cho các vị mệnh phụ trong cung. Chỉ là thứ này vốn là đồ đặc chế dành riêng cho hoàng gia, nên ta cũng nói trước một tiếng.”

Quý Cảnh Lẫm còn đang ngẫm nghĩ chuyện thuế má, nghe vậy hơi ngẩn ra một chút, rồi đáp lơ đễnh: “Chuyện đó nàng cứ tự quyết là được.”

Tạ Vân ngáp một cái, khóe mắt khẽ nhướng, lười biếng liếc nhìn hắn một cái: “Đồ trong cung và đồ người thường dùng vốn có sự khác biệt. Ta chỉ sợ ngươi để ý.”

“À, không sao.” Quý Cảnh Lẫm thuận miệng đáp, đoạn đứng dậy, lững thững quay về Tử Thần Cung.

Lúc này Tạ Vân mới thực sự thấy nhẹ nhõm, yên tâm đánh một giấc ngon lành tới tận sáng hừng đông.

Thật ra nàng cố ý lái chủ đề sang chuyện khác. Lúc đang nói về chính sự, trong lòng cứ thấy ngứa ngáy, như thể không thể không làm chút gì đó cho dân chúng Đại Sở. Nhưng nói xong rồi lại thấy hơi hối hận.

Dù không có luật lệ rõ ràng cấm hậu cung can dự vào chính sự, nhưng nàng biết quá nhiều thì cũng là một cái tội. Nàng và hắn lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, hắn chẳng lẽ không nhận ra nàng vốn không đơn giản?

Lỡ một ngày sơ ý để lộ sơ hở, bị nghi ngờ, một mồi lửa thiêu rụi là cái chắc. Khi đó đừng nói gì tới nhiệm vụ hay tương lai, chỉ còn nước chờ chết!

Nàng đưa tay khẽ đặt lên bụng, khuôn mặt bỗng trở nên dịu dàng như nước. Đứa nhỏ này đã được hơn hai tháng, bụng cũng nhô lên đôi chút, nàng chẳng biết tương lai thế nào, nhưng mỗi ngày v**t v* một chút, là đã thấy lòng ngập tràn vui sướng.

Khi tới giờ thỉnh an, hiếm khi nàng ra sớm, Quý phi liền tiến lại gần trêu chọc: “Hoàng hậu nương nương gần đây khí sắc càng lúc càng tốt, nương nương dưỡng thân khỏe mạnh, thần thiếp nhìn cũng thấy vui lây.”

Tạ Vân trước tiên mời mọi người ngồi xuống, sau đó mới mỉm cười nói: “Ngươi lúc nào cũng thích pha trò, chẳng lẽ thấy bổn cung mập lên nên đến nịnh nọt cho vui sao?”

Quý phi – người đứng đầu trong số các phi tần – cũng bật cười, hành lễ rồi mới ngồi xuống theo phép.

“Trong cung này, ai có thể sánh với ngài, phượng nghi rực rỡ? Thần thiếp muốn lấy lòng ngài cũng chẳng tìm được lý do đâu.”

Vài câu qua lại, không khí trở nên vui vẻ, tiếng cười vang khắp điện. Hiền phi chợt cau mày hỏi: “Trinh quý nhân đâu rồi? Sao giờ này còn chưa tới?”

Vừa dứt lời, liền có cung nữ vào bẩm báo: Trinh quý nhân đã tới.

Tạ Vân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu cho vào. Nhưng Hiền phi thì tỏ rõ vẻ không hài lòng, thấp giọng nói: “Nương nương rộng lượng quá rồi. Có vài người, thật không biết điều.”

Người mà nàng ta nói đến, đương nhiên là Trinh quý nhân, người vừa mới vào điện.

Tạ Vân đang định nhẹ nhàng khuyên bảo vài câu để giữ hòa khí chốn hậu cung. Nào ngờ, vừa ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chạm ngay gương mặt của Trinh quý nhân thì suýt nữa đánh rơi cả chén trà trong tay.

Thật dọa người.

Quá mức dọa người.

Một gương mặt chi chít những nốt đỏ, lốm đốm rải khắp mặt. Ai mắc chứng sợ mật độ dày đặc mà nhìn thấy cũng sẽ phát hoảng.

Hiền phi bị dọa đến mức suýt thốt lên “Ma quỷ!”, nhưng may kịp nuốt lời lại.

Trinh quý nhân vẫn thướt tha bước vào, dáng vẻ dịu dàng, miệng mỉm cười, hành lễ như thường. Nhưng khi thấy sắc mặt mọi người đều bất ổn, nàng ta có hơi bối rối.

Hiền phi nhìn nàng ta một cái, rồi vội quay mặt đi. Một khuôn mặt như vậy... đúng là nhìn không nổi.

Tạ Vân cũng phải mất một lúc mới trấn tĩnh lại được, sau đó nghiêm giọng nói: “Được rồi. Mặt Trinh quý nhân bị nổi mẩn, nàng cũng đã biết lỗi. Mọi người đừng tỏ thái độ khiến nàng khó xử thêm.”

“Bị mẩn đỏ?” Trinh quý nhân cụp mắt, trong lòng có phần không phục, cảm thấy Hoàng hậu cố tình bêu xấu mình.

Ai ngờ Hiền phi lại quay đầu nhìn nàng ta lần nữa, ánh mắt như bọ cạp nhìn mồi, lạnh đến dựng tóc gáy. Rồi quay phắt đi.

Trong lòng Trinh quý nhân dâng lên linh cảm chẳng lành. Nàng ta không kìm được mà đưa tay sờ mặt. Cái cảm giác sần sùi, gồ ghề kia làm nàng ta không nhịn được hét toáng lên một tiếng.

Hôm qua nàng đã thấy bất an. Lúc ở Ngự Hoa Viên, nàng cố tình tỏ vẻ ngây thơ như bướm lượn hoa, mềm mại thướt tha. Nàng ta tính toán rất kỹ với hệ thống, dáng vẻ thiếu nữ nhẹ nhàng th* d*c, động tác mềm mại nhất định sẽ mê hoặc người nhìn.

Nàng mặc váy lụa mỏng, hóa thân thành một chú thỏ nhỏ tinh khôi, dáng đi uyển chuyển, là muốn cố tình tạo cảnh “gặp gỡ tình cờ”.

Khi thấy hoàng đế đi đến, nàng ta chẳng những không tránh mà còn giả vờ hoảng sợ rồi “vô tình” ngã xuống đất.

Ai ngờ hoàng đế chẳng thèm để ý, chỉ phất tay áo rời đi, để nàng ta nằm đó một mình, vẻ mặt đầy chán ghét.

Sáng nay nàng đến muộn, chính là vì sợ điều đang xảy ra bây giờ, sợ trên mặt mình thật sự có điều gì không ổn.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...