Trong lòng có tâm tư khó nói, Tạ Vân nằm trên giường cứ như con mèo nhỏ cào cắn — xoay trái lăn phải, thế nào cũng không yên ổn.
Quý Cảnh Lẫm bị nàng quấy đến hết cách, khó khăn lắm mới vừa nhắm mắt, chìm vào cơn mơ mơ màng màng, liền lại bị nàng trở mình làm phiền tỉnh.
Hắn mở mắt, giọng trầm thấp dịu dàng, mang theo lo lắng: “Vân Vân, khó chịu ở đâu sao?”
Giọng nói vừa dễ nghe vừa chân thành khiến Tạ Vân cắn môi nghẹn lời, suýt khóc.
Rốt cuộc chịu hết nổi, nàng như một con sâu nhỏ bò lại gần, lặng lẽ trườn vào ổ chăn của hắn, mềm nhũn dán môi lên má hắn một cái.
“Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ.”
Nghe thấy bốn chữ ấy vang lên trong đầu, Tạ Vân lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, không nói một lời liền quay đầu trốn về ổ chăn của mình, quấn lại như bánh tét.
Nếu không vì nhiệm vụ, nàng tuyệt đối không chịu thiệt thòi như vậy!
Dù gì Quý Cảnh Lẫm cũng là đại mỹ nam số một Đại Sở, gương mặt kia đẹp đến mức trời cao cũng phải ghen tị. Nhưng nàng là thanh niên mới của chủ nghĩa xã hội, làm sao có thể chỉ vì mặt đẹp mà quỳ rạp dưới chân quần tây chứ?
Nàng tuyệt đối không phải loại người vì nhan sắc mà cúi đầu!
Tạ Vân thầm nghĩ như vậy, thế nhưng khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm như sao trời của Quý Cảnh Lẫm, trong đó còn có một tia chế nhạo nhẹ, nàng lại đỏ bừng cả mặt chỉ trong chớp mắt.
Ưm...
Môi nàng lập tức bị lấp kín, nụ hôn nhẹ nhàng như gió xuân thoảng qua, dần dần sâu thêm, khiến tim nàng nháy mắt rối loạn như bầy nai chạy loạn trong rừng.
Đâm vào cây, vấp vào đá, cả người choáng váng, như chẳng phân nổi hôm nay là ngày nào.
Đến khi hai người tách ra, Tạ Vân bất giác thấy có chút hụt hẫng. Cảm giác dịu dàng ngọt ngào ấy, thật sự khiến người ta... đắm chìm không thoát.
“Ngủ thôi.” Nàng làm bộ như không có gì xảy ra, xoay người úp mặt vào gối, chôn đầu vào trong chăn gấm, định giấu đi khuôn mặt đang đỏ bừng như lửa cháy.
Quý Cảnh Lẫm nhẹ nhàng ừ một tiếng, tiếng nói mềm nhẹ như gió thoảng, khiến Tạ Vân càng thêm xấu hổ, chỉ biết cắm đầu sâu hơn vào chăn.
Nàng chính là một con đà điểu khi gặp chuyện thì trốn là thượng sách, không dám đối diện.
Quý Cảnh Lẫm dứt khoát kéo nàng từ trong ổ chăn ra, mặt không biểu cảm như thường, khẽ nhắm mắt lại.
Nhưng khóe môi hơi cong lên, nụ cười mờ nhạt kia lại bán đứng toàn bộ tâm trạng hắn.
Tạ Vân nhìn thấy, cũng không nhịn được mà bật cười, ôm lấy nụ cười đó mà chìm vào giấc ngủ.
Nắm tay có thể nhận được 3 điểm tích phân,
Hôn môi được 5 điểm,
Dẫn đối phương lại gần được 10 điểm.
Cộng lại đêm nay nàng thu được 18 điểm, còn thiếu 82 điểm nữa thôi, hình như cũng không xa lắm?
Nghĩ vậy, nàng yên tâm nhắm mắt, rơi vào một giấc mộng đẹp ngọt ngào.
…
Sáng hôm sau, lúc Tạ Vân tỉnh dậy, Quý Cảnh Lẫm đã rời đi.
Bên giường, chăn gấm được gấp gọn gàng, chỉ hơi hé mở một góc nhỏ.
Nếu không phải tích phân trong hệ thống đã tăng lên, nàng thật sự sẽ cho rằng tối qua chỉ là một giấc mộng đẹp do mình tưởng tượng.
Nghĩ tới đây, Tạ Vân uể oải rời giường, bắt đầu từ từ mặc quần áo.
Vì muốn tăng cường vận động để khỏe mạnh, mấy việc rửa mặt, thay y phục, nàng đều tự làm, không cần cung nữ hầu hạ nữa.
Nếu cứ mãi sống kiểu "duỗi tay có người hầu, há miệng có người bón", thi thoảng chỉ đi dạo mấy bước trong viện, nàng sợ đến lúc sinh con sẽ không chịu nổi. Chỉ khi bản thân đủ khỏe mạnh, lúc vượt qua ải quỷ môn quan mới có thêm chút hy vọng.
Thấy trời mỗi lúc một nóng hơn, vừa ra ngoài được một lát, mặt trời đã lên cao chói chang, nàng vội vã quay trở lại. Nắng này mà phơi thêm chút nữa chắc chắn thành gà quay mất.
Giờ đã vào đầu hạ, cái nóng đến mức khiến người ta chỉ muốn khóc, không khí oi nồng đến nghẹt thở. Trong cung lại xây cất nghiêm ngặt, tường cao vây kín, càng khiến không gian thêm bức bối.
Tạ Vân vẫn luôn nghĩ, nếu có cách nào dẫn gió mát vào thì tốt biết mấy. Chỉ cần mở thêm vài cánh cửa cung thôi, chắc cũng đỡ hơn phần nào. Nhưng lại sợ chẳng may có kẻ xấu nhân cơ hội trà trộn vào.
Mấy ngày gần đây, nàng mới biết trong cung có một "quy tắc ngầm". Những món đồ dân thường mang vào bằng sọt tre đều có thể bị các cung nữ hay thái giám âm thầm lén đi mua. Chuyện này ai cũng biết, nhưng không ai nói ra, chẳng ai muốn phá vỡ cái ngầm hiểu ấy.
Tạ Vân đoán, Quý Cảnh Lẫm hẳn cũng nắm rõ chuyện này.
Trước đây khi xuân còn đậm, hoa hạnh trong cung nở rộ thành từng chùm, khung cảnh đẹp như tranh. Giờ thì những bông hoa ấy đã kết trái, từng quả hạnh chua chua mọng nước khiến nàng nhìn thôi đã thèm nhỏ dãi.
Nàng hái được một rổ đầy, sai người mang sang cung Thái hậu. Lưu ma ma trong cung làm món mứt hạnh đường ăn ngon vô cùng, vị chua chua ngọt ngọt, lần trước đưa tới một đĩa. Nàng chưa kịp chớp mắt đã ăn hết sạch, đến giờ vẫn còn nhớ mãi.
Đi dạo thêm một chút nữa, nàng cảm thấy người bắt đầu nóng bừng, mồ hôi đã lấm tấm đầy trán. Đầu óc có chút choáng váng, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nghĩ vậy, nàng bèn quyết định quay về nghỉ ngơi. Đợi đến tối trời dịu lại rồi ra ngoài tiếp cũng chưa muộn.
Thái hậu trong cung nhận lấy rổ hạnh to kia, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Đang mang thai mà cứ như trẻ con, hết làm nũng lại giả ngốc, chỉ để xin chút đồ ăn cho thỏa cơn thèm.
Thế nhưng bà lại yêu cái vẻ ngây ngô đáng yêu ấy vô cùng, dáng vẻ ngọt ngào, khờ khạo ấy cứ khiến bà mềm lòng. Khóe môi Thái hậu hiện lên một nụ cười dịu dàng, nhưng chưa cười được bao lâu, khóe mắt đã hoe đỏ.
Bà cứ luôn cảm thấy dạo gần đây, Vân Vân đối với mình không còn thân thiết như trước. Ban đầu cứ nghĩ là do có phu quân rồi nên quên mẫu thân, ai ngờ đến cả Hoàng đế nàng cũng không mấy gần gũi.
Bà từng lo lắng đến mất ăn mất ngủ, cứ sợ là có ai bắt nạt nàng, nhưng hôm nay nhìn thấy, hình như mọi thứ đều ổn cả.
Tính tình nàng cũng đã dịu lại, cư xử với bà lại thân thiết như xưa, thái độ cũng dần dần trở lại như lúc trước.
“Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươ...” Thái hậu quay sang dặn dò Lưu ma ma, chỉ vào rổ hạnh: “...là chăm chút cho món này thật ngon lành. Chỉ cần Hoàng Hậu ăn thấy ngon miệng, ấy là công đức của ngươi đó.”
Thái hậu nắm tay Lưu ma ma, tha thiết căn dặn như trao gửi kỳ vọng.
Lưu ma ma mỉm cười gật đầu đồng ý, cung kính hành lễ: “Xin Thái hậu cứ yên tâm. Chúng ta đã làm bạn bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ ngài còn không rõ tính nô tỳ sao?”
Bà là người thật sự cẩn trọng, từ trước đến nay đều hết lòng chu toàn mọi việc.
“Cũng phải, không thì cái việc quan trọng thế này, ai dám giao cho ngươi chứ.” Thái hậu cũng bật cười theo.
Trong Từ Ninh Cung mọi chuyện đều yên ổn, chỉ có Tạ Vân là cảm thấy hơi khó chịu. Vừa về tới điện, nàng liền tựa nghiêng lên giường, chẳng buồn nhúc nhích, khiến Thạch Lựu lo đến mức sắc mặt tái mét.
“Có cần mời thái y không ạ?” Nàng ấy như kiến bò trên chảo nóng, quýnh quáng hỏi.
Tạ Vân khoát tay từ chối. Nàng vừa mới hỏi hệ thống xong, đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường trong thời kỳ mang thai.
Nàng vốn đã có tiền sử nhịp tim chậm, nên khi mang thai dễ dẫn đến tức ngực, khó thở, thậm chí mệt mỏi đến mức không muốn rời giường.
Tạ Vân: “…”
Thạch Lựu càng thêm hoảng hốt. Ngày thường vẫn khỏe mạnh, sao hôm nay lại như người kiệt sức thế này?
Nàng hết lời khuyên nhủ: “Vì sức khỏe của hoàng tự, nương nương nên để thái y khám thử đi ạ. Chẩn đoán một chút cũng yên tâm hơn.”
Nhưng Hoàng hậu nương nương đã không đồng ý, các nàng cũng chẳng còn cách nào.
Chỉ đành lén phái một tiểu thái giám đi truyền tin cho Hoàng đế, bởi vì chuyện của Hoàng hậu, dù là nhỏ thôi, cũng tuyệt không thể xem nhẹ.
Mà Tạ Vân lại là người tính tình kỳ quái, lỡ xảy ra chuyện gì thật thì ai cũng không gánh nổi.
Quý Cảnh Lẫm đến rất nhanh. Vừa nghe nói Hoàng hậu không khỏe, hắn lập tức gác lại công vụ, gần như chạy thẳng về.
Lúc đó Tạ Vân đang ngồi ăn dưa hấu. Đây là giống dưa mùa sớm, ruột đỏ nhưng ngọt không bằng mùa chính vụ. Dù vậy, vì đã lâu không được ăn, nàng cũng thấy ngon lành lắm.
Tay ôm miếng dưa to, nước chảy ròng ròng, còn chưa kịp lau miệng thì Quý Cảnh Lẫm đã sải bước bước vào, như thể dẫm lên Phong Hỏa Luân.
“Bệ hạ, sao ngài về sớm như thế?” Tạ Vân vội lau miệng, nuốt vội miếng dưa còn dang dở.
Quý Cảnh Lẫm nhíu chặt đôi mày kiếm, ánh mắt lướt từ đầu đến chân nàng: “Có chỗ nào khó chịu không?”
Trông bên ngoài thì vẫn ổn, nhưng hắn hiểu, những cơn khó chịu từ bên trong, không phải lúc nào cũng nhìn ra được.
Tạ Vân vô tội lắc đầu: “Thật sự không sao.”
Quý Cảnh Lẫm vẫn còn nghi ngờ, liền quay sang nhìn Thạch Lựu, sắc mặt trầm xuống, không còn nhẹ nhàng như với Tạ Vân: “Ngươi nói.”
Thạch Lựu lập tức quỳ xuống đất, không dám giấu giếm điều gì, kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Tạ Vân suýt thì tức đến đau gan. Cái người hầu này, chuyện gì cũng tự tiện quyết định, chẳng thèm hỏi lấy một tiếng. Làm ăn kiểu này, đúng là làm nàng tức nghẹn luôn.
※※※
Tạ Vân: Có thể nói là rất tức giận.
Lẫm Lẫm: Phu quân ôm một cái nè~ Đừng giận, đừng giận nữa nha.