Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 36



Kết quả điều tra rất nhanh đã có, nhưng đáp án lại khiến Tạ Vân không mấy hài lòng.

Bởi vì ám vệ đã cẩn thận báo lại với nàng rằng, trong chuyện này  Trinh Quý nhân không nhúng tay, nàng ta trong sạch đến mức còn sạch hơn cả bạch liên hoa.

Nói cách khác, hoàn toàn không liên quan gì đến nàng ta.

Tuy Tạ Vân vốn có thành kiến với Trinh Quý nhân, nhưng nếu điều tra ra được sự thật là nàng ta vô tội, nàng cũng không đến mức cố ý gán tội danh cho người ta.

Thôi thì tạm thời bỏ qua vụ việc này.

Về phần Nhu Tần, mệnh đúng là rất lớn, biết bao nhiêu người vì nàng ta mà bị tội, vậy mà chính nàng ta lại cứ sống lay lắt mãi không chết, kéo dài đến tận bây giờ.

Thậm chí bệnh tình của nàng cũng không giống người đang bệnh: không ho khan, không yếu ớt, mà lại như có tâm sự, kéo dài lê thê, rồi rất nhanh khỏe lại.

Tạ Vân nhìn thấy nàng ta đến tạ ơn, đôi mắt nhỏ lấp lánh sóng nước, ánh mắt long lanh sáng rỡ, khác hẳn với dáng vẻ uể oải thường ngày.

Trong lòng không khỏi giật mình cảnh giác: Cuốn sách này đã xuyên thành cái sàng (ẩn dụ: ai cũng xuyên đến), không chừng lại thêm một kẻ xuyên không nữa rồi.

Nàng khẽ buông chén trà trong tay, khẽ cười nói: “Ngươi xưa nay vẫn làm bổn cung vui lòng. Mấy ngày nay không thấy mặt, trong lòng thật bức bối khó chịu. Sau này phải biết chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để ốm đau nữa.”

Nói đoạn, ánh mắt nàng nhìn chăm chú, mỉm cười thêm một câu: “Gần đây trong lòng bổn cung cũng rất lo lắng cho ngươi đấy.”

Nàng nói ra những lời đầy tình cảm chân thành, thấy ánh mắt của Nhu Tần dần buông lỏng, còn lộ ra vài phần thân thiết đáp lại.

“Chân tình của Nương nương, thần thiếp trong lòng vô cùng cảm kích.”

Nhu Tần hơi nghiêng người về phía trước, hai ngón tay trắng mảnh đan lại, đặt trước người.

Tạ Vân vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn nàng ta, nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ và quan sát.

Cúi người về phía trước, là biểu hiện của sự ỷ lại, các ngón tay xoắn lại, lại là dấu hiệu của bất an hoặc là đang giấu giếm điều gì.

Hơn nữa, tất cả những lời vừa rồi, nàng chỉ là ngẫu hứng nói dối, nếu thật sự thường xuyên qua lại, thì Nhu Tần hẳn phải phản ứng khác, chí ít sẽ nói một câu kiểu như: “Thần thiếp lo lắng quấy rầy nương nương” hoặc “Thần thiếp sợ hãi không dám”.

Nhưng bây giờ lại không, không giống phong cách vốn có của Nhu Tần.

Tạ Vân khẽ mỉm cười, quay đầu gọi Lệ Chi, giọng nói nhẹ nhàng: “Lần này Nhu Tần chịu khổ, mang chiếc vòng Nước Mắt Giao Nhân mà bổn cung vừa chế tác tới đây.”

Nước Mắt Giao Nhân là một chiếc vòng cổ tinh xảo, sợi dây mảnh được đính kèm một viên đá quý rủ xuống. Viên đá ấy trong suốt lấp lánh, như giọt lệ long lanh, tựa như nước mắt của người cá.

Cũng vì thế nên nó được đặt tên là Nước Mắt Giao Nhân.

Trong các thần thoại, giao nhân (người cá) thường mang ý nghĩa đặc biệt, mộng ảo, dịu dàng nhưng lại mang theo bi thương. Việc nàng ban thưởng món trang sức này, rõ ràng là có dụng ý sâu xa.

Chiếc vòng cổ này là thiết kế riêng của nàng. Thời đó tuy cũng có vòng cổ, nhưng người mang không nhiều. Hơn nữa trang sức bằng vàng bạc thời đó thường phải làm dày, thô một chút mới khó bị đứt gãy.

Chiếc vòng cổ tinh tế như vậy không hợp với thị hiếu phổ biến lúc bấy giờ, nên càng thể hiện sự khác biệt và dụng tâm của Tạ Vân.

Hơn nữa, Nước Mắt Giao Nhân vốn là cách gọi của thời đại này. Nếu đổi sang hiện đại, e rằng người ta sẽ càng nhạy cảm hơn với cái tên “nước mắt người cá” bởi nó không chỉ gợi sự đẹp đẽ, mà còn chạm đến một tầng cảm xúc sâu kín, mơ hồ mà ám ảnh.

Tạ Vân không hề nói rõ hàm ý, cũng không trực tiếp nhắc đến cái tên đó, là bởi nàng muốn thăm dò phản ứng của Nhu Tần, để xem đối phương có thực sự lĩnh hội được ý tứ trong đó hay không.

Khi Lệ Chi dâng vòng cổ lên, Nhu Tần vừa nhìn thấy liền sững sờ.

Viên đá quý lấp lánh dưới ánh sáng, đúng là đẹp đến rực rỡ. Trong trẻo, mềm mại, ánh lên như một giọt lệ động lại giữa không trung.

Nàng ta nhẹ nhàng cầm lấy, đầu ngón tay chạm vào viên đá quý, ánh mắt hơi lay động: “Nước Mắt... Giao Nhân sao?”

Giọng nàng ta nhẹ như khói, xen chút ngỡ ngàng và tiếc nuối, như thể trong lòng đang trỗi dậy một nỗi cảm hoài không tên.

Tạ Vân lặng lẽ quan sát, ánh mắt sâu thẳm, vẫn giữ nụ cười ôn hòa nhưng trong lòng lại càng thêm phần chắc chắn, người phụ nữ trước mặt này… không còn giống như trước nữa.

“Đúng vậy.” Tạ Vân khẽ gật đầu, tay cầm quạt lông gõ nhẹ lên mu bàn tay của Lệ Chi, như vô tình nhưng rõ ràng có ẩn ý. Nàng mỉm cười, liếc nhìn Nhu Tần: “Vốn dĩ chiếc vòng này chưa có tên. Nếu ngươi gọi là Nước Mắt của người cá, vậy nó chính là Nước Mắt Giao Nhân rồi.”

Câu nói nghe nói đùa, nhẹ nhàng và có vẻ vô thưởng vô phạt, nhưng lại khiến tâm trí Nhu Tần khẽ rung động, khóe môi nàng ta nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt, ánh mắt có phần khác thường.

Tạ Vân vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Vốn dĩ nàng chỉ tùy tiện thử một lần, không ngờ lại thật sự gợi ra được phản ứng như thế.

Chẳng lẽ… lại là một người xuyên không nữa sao?

Nàng âm thầm cân nhắc, chỉ là không rõ Nhu Tần đến từ thời đại nào, nếu đúng là người xuyên, thì e rằng tuổi cũng chưa lớn. Bởi sự sơ hở và thiếu cảnh giác trong ánh mắt cùng phản ứng đều không thể giấu được.

Nghĩ đến đây, Tạ Vân bèn thay đổi chủ đề, cười nói những chuyện lặt vặt trời nam đất bắc, như thể không có gì xảy ra. Trong khi đó, ánh mắt nàng vẫn lặng lẽ dò xét từng cử chỉ, từng câu trả lời của Nhu Tần.

Lúc này đây, Tạ Vân thầm nghĩ: Nếu biết trước cốt truyện thì còn đỡ, chứ nếu không biết gì, lại không quen thuộc thời đại này, thì sớm muộn cũng sẽ buột miệng nói sai điều gì.

Chỉ cần sơ suất một chút, rất dễ để lộ dấu vết.

Người từng trải thì như bánh quẩy chiên kỹ, khó mà dò xét, chứ người non nớt mới đến như thế này lại dễ bị thử.

Nhưng nàng ta xuyên qua với mục đích gì đây? Là muốn đoạt sủng? Hay còn có toan tính sâu xa nào khác?

Tạ Vân khẽ thở dài. Cuộc sống trong cung đúng là gian nan thật. Trước mặt là sói, sau lưng là hổ, chưa từng có một khắc nào được bình yên.

Nhu Tần, dưới giọng nói dịu dàng và thái độ thân thiện của Tạ Vân, cũng dần thả lỏng hơn, bắt đầu lơ đãng để lộ ra vài điều suy nghĩ trong lòng.

Dù là người xuyên không, có dung hợp ký ức với nguyên chủ, thì cũng khó mà phân biệt rạch ròi đâu là trải nghiệm thật, đâu là trí nhớ tiếp nhận.

Cho nên khi nhắc đến chuyện thời thơ ấu, Nhu Tần bắt đầu lộ ra sơ hở.

Nàng ta nói với vẻ mặt hoài niệm: “Thần thiếp khi còn nhỏ, món ăn yêu thích nhất là cá xào hương xuân. Không biết nương nương đã từng dùng qua chưa?”

Dì nhiên Tạ Vân Đã từng ăn rồi. Vào độ xuân về, khi lá hương xuân vừa mới nhú mầm, hái những chồi non, đem cuộn cùng thịt cá, trộn thêm chút trứng rồi chiên lên. Hương thơm ngào ngạt, vị lại thanh dịu, quả thật ngon đến khó quên.

Nhưng Tạ Vân, với thân phận là Hoàng hậu lại không thể để lộ ra hiểu biết về món ăn dân dã ấy. Bởi vậy, nàng chỉ mỉm cười nhẹ, giả vờ tò mò hỏi: “Thứ đó là gì vậy? Nghe tên có vẻ thú vị.”

Nhu Tần lập tức hào hứng kể lại cách làm món cá xào hương xuân, từ bước chuẩn bị đến lúc chế biến, ánh mắt sáng rỡ như đang sống lại trong ký ức xưa. Nhưng đến cuối cùng, nét mặt nàng ta lại thoáng ảm đạm: “Chỉ tiếc rằng giờ đã không còn cơ hội ăn lại nữa.”

Tạ Vân nghe thế liền hỏi: “Vì sao lại không thể ăn?”

Nhu Tần bên ngoài thì dịu dàng đáp: “Vào cung rồi, những món dân dã ấy tất nhiên không còn xuất hiện nữa.”

Trong lòng Tạ Vân tự hỏi vì sao? Nhu Tần ngoài miệng nói vào cung không được ăn nữa. Đã không thể quay về quá khứ, thì làm sao còn có thể nếm lại được hương vị hương xuân cá năm nào.

Hai người hàn huyên thêm đôi câu nữa, Tạ Vân liền khéo léo mời: “Trời sáng rồi, khí trời hôm nay khá dễ chịu. Cùng bổn cung ra Ngự Hoa Viên dạo một lát chứ?”

Chỉ lát nữa thôi trời sẽ nắng gắt, không khí sẽ bắt đầu ơi bức, e rằng nàng cũng không tiện đi ra ngoài lâu.

Nhu Tần lập tức vui vẻ đồng ý.

Hai người một trước một sau bước đi, Tạ Vân vừa đi vừa trò chuyện nhẹ nhàng với nàng ta, chẳng bao lâu đã nắm bắt được không ít thông tin.

Kiếp trước của Nhu Tần chỉ thuộc tầng lớp khá giả, không lo cơm ăn áo mặc, nhưng cũng chẳng thể gọi là giàu có.

Nàng ta được giáo dục đến nơi đến chốn, trình độ học vấn cũng không thấp, có thể là tốt nghiệp chính quy, cũng có thể dưới một chút.

Tính cách thì đơn thuần, ngay thẳng. Còn việc có “bàn tay vàng” (ý chỉ năng lực đặc biệt sau khi xuyên không) hay không thì vẫn chưa thể nhìn ra. Những thứ như thế nếu có cũng sẽ được giấu rất kỹ, không dễ dàng thể hiện ra ngoài.

Sau khi đã nắm được đại khái, Tạ Vân liền dịu dàng cáo biệt Nhu Tần. Nàng mỉm cười, từ ái vẫy tay: “Lúc rảnh rỗi không có việc gì, cứ thoải mái đến tìm bổn cung chơi.”

Nhu Tần gật đầu, mỉm cười nói: “Vậy thần thiếp xin được phép làm phiền nương nương bất cứ lúc nào.”

Tiễn Nhu Tần rời đi xong, Tạ Vân trở lại trong cung. Nàng lập tức gọi ám vệ tới, cẩn thận dặn dò: “Theo dõi Nhu Tần thật sát. Bất kể nàng ta làm gì, hay nói gì, đều phải báo lại cho ta không sót một chữ, nhớ kỹ chưa?”

Ám vệ gật đầu nhận lệnh.

Tạ Vân lúc này mới yên tâm. Những ám vệ này là lực lượng được truyền lại từ đời trước, trung thành hơn hẳn cung nhân bình thường, nàng có thể hoàn toàn tin tưởng.

Chỉ có điều, có một điểm bất tiện, nhân lực trong tay nàng quá ít, tổng cộng chỉ có năm ám vệ.

Muốn có thêm cũng không dễ, bởi để đào tạo được một ám vệ đủ tiêu chuẩn thực sự quá khó.

Tạ Vân khẽ cười rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trống không.

Ánh nắng chiếu xuống, hình vuông sáng rực đổ bóng lên sàn, đặc biệt đẹp mắt.

Buổi tối, khi Quý Cảnh Lẫm trở về, khó tránh khỏi hỏi nàng đôi câu về tình hình của Nhu Tần.

Với Tạ Vân mà nói, từ trước đến nay chưa từng có phi tần nào khiến nàng ở chung lâu đến thế.

Nàng cũng không thể nói thật được, đành tìm lý do qua loa: “Lần này nàng ấy khỏi bệnh xong, có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều.”

Quý Cảnh Lẫm liếc mắt nhìn nàng đầy nghi hoặc, phi tần hiểu chuyện không phải là không có, nhưng Hoàng hậu xưa nay luôn tỏ vẻ khinh thường, chưa từng để tâm đến.

Tạ Vân chỉ nhún vai, ý tứ rõ ràng: Tin hay không tùy ngươi. Không tin thì thôi, ta cũng lười quen với cái tật thích bới móc của ngươi.

Hai người trò chuyện vài câu, Quý Cảnh Lẫm liền cầm sách lên bắt đầu đọc.

Lịch trình mỗi ngày của hắn vô cùng dày đặc, vừa luyện kiếm vừa học văn, ngoài ra còn phải xử lý quốc sự. Thời gian dành cho nữ sắc vốn đã ít, thật sự chẳng được bao nhiêu.

Có thể rảnh rỗi mà ở lại bầu bạn với nàng một lúc, mười phút, hai mươi phút thôi… cũng đã là điều hiếm có.

Một vị hoàng đế siêng năng như vậy, không dây dưa vào chuyện nữ sắc, thì quả thật cũng xứng là một vị minh quân.

Chỉ tiếc rằng… nàng chính là cái nữ sắc kia.

Hắn không ham mê nữ sắc, nghĩa là… cũng không ham nàng.

Một nỗi bi thương dữ dội, vừa thê lương vừa lạnh lẽo, trào dâng trong lòng.

Nghĩ đến đây, khóe môi Tạ Vân lại khẽ cong lên, mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Thật ra… hắn không tham cũng tốt, như vậy nàng cũng bớt phải bận tâm.

Rốt cuộc thì nàng cũng không có đủ kiên nhẫn để ứng phó với hắn lâu dài. Nếu chỉ là một khoảng thời gian ngắn, nàng còn có thể chấp nhận được. Nhưng thời gian kéo dài quá lâu, nàng sợ chính mình sẽ không chịu nổi mà sụp đổ mất.

Tối nay là Thất Tịch. Buổi chiều còn phải đi kiểm duyệt lại hoa đăng thêm một lần. Ban ngày nhìn qua thì thấy cũng bình thường, không có gì quá rực rỡ hay hoành tráng.

Trong lòng Tạ Vân có phần thất vọng, cảm giác chẳng khác gì bị dội một chậu nước lạnh lên người.

Vì thế khi đến buổi tối, Quý Cảnh Lẫm đến rủ nàng cùng đi dạo chơi, nàng lại chẳng hứng thú gì, cảm thấy chẳng có chút thú vị nào.

Bụng nàng đang mang thai lớn dần, và bản thân nàng cũng sinh ra một nỗi sợ vô hình mỗi khi ra khỏi cửa.

Với thân thể như vậy, chỉ cần một chút sơ suất thôi là cũng không chịu nổi. Huống chi nơi đây đâu phải thời hiện đại, chẳng có những biện pháp giữ thai khoa học, tiên tiến gì cả.

Quý Cảnh Lẫm: “…”

Đến lúc lâm trân thì lại bỏ cuộc, thật sự là giỏi lắm rồi.

“Hôm nay trẫm đã gọi nàng đi cùng, tất nhiên sẽ không để nàng gặp chuyện gì.” Hắn nói.

Tạ Vân chậm rì rì đáp lại một tiếng “ừm”, nhưng trong lòng vẫn không tin tưởng cho lắm.

Dù sao hắn cũng chỉ là một vị hoàng đế, chứ đâu phải thần thánh gì. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm sao có thể kiểm soát hết được?

Toàn là lời ngon tiếng ngọt gạt người ta thôi.

Quý Cảnh Lẫm cũng chẳng buồn khuyên nữa, trực tiếp ra lệnh cho người hầu thắp hết đèn hoa lên. Từng đốm sáng lấp lánh dần dần rực rỡ khắp nơi trong cung.

Tiện thể cũng khiến đôi mắt của Tạ Vân bừng sáng, quả thật rất tráng lệ.

“Gió đông thổi, đêm rực rỡ ngàn hoa nở, như mưa sao rơi trong tiếng trống canh.”

Câu thơ xưa dùng để miêu tả đêm rằm tháng Giêng, đặt vào khoảnh khắc này cũng thật là phù hợp đến lạ.

Quý Cảnh Lẫm cố tình trêu ghẹo: “Đi thôi, nếu Hoàng hậu nương nương không muốn ra ngoài, vậy thì trẫm đành cô đơn đi một mình vậy.”

Tạ Vân cắn cắn môi, rõ ràng trong lòng muốn đi cùng, nhưng lại làm thế nào cũng không nói ra miệng được.

Hừ!

Không đi thì không đi! Chỉ là mấy cái lồng đèn thôi mà? Nàng cũng chẳng thèm xem cho lắm!

“… Bệ hạ, ngài không định dắt ta theo sao?” Cuối cùng, Tạ Vân dứt khoát vứt bỏ cả vẻ đoan trang, túm lấy tay áo huyền sắc của Quý Cảnh Lẫm, lắc qua lắc lại, dịu dàng làm nũng.

Quý Cảnh Lẫm cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa rồi. Ban đầu còn định làm bộ dỗi nàng thêm một chút rồi mới đồng ý, ai ngờ chỉ một khoảnh khắc không kìm được, khóe miệng khẽ nhếch, liền gật đầu cái rụp.

Tạ Vân hân hoan reo lên một tiếng, trong chớp mắt đã bỏ mặc hắn lại phía sau, nhanh chóng gọi Lệ Chi đến, vội vội vàng vàng bảo Lệ Chi thu dọn đồ rồi đưa lên xe.

Nàng còn cẩn thận để lại hai cung nữ nhỏ, dặn dò các nàng phải chăm sóc Thạch Lựu cho thật tốt. Đã đáng thương vì không được ra ngoài, nay lại còn phải nằm dưỡng thương, quả thật là khổ sở quá chừng.

Cung nhân mang theo đủ loại hoa đăng rực rỡ, đi phía trước mở đường cho bọn họ.

Đi suốt dọc đường, hoa cỏ, chim muông, côn trùng, từ những thứ nàng tưởng tượng ra được đến những thứ kỳ lạ không thể ngờ tới, đều có đủ cả.

Đêm đen như mực bị ánh đèn lồng chiếu rọi đến mức sáng rỡ như ban ngày, từng cơn gió nhẹ thoảng qua còn mang theo hương thơm dìu dịu, khiến người ta cứ muốn đắm chìm mãi trong đó.

Mà đây còn chưa ra tới phố lớn, mới chỉ là khu vực đèn lồng trong cung đình thôi.

Đợi đến khi xe đi qua cổng Chu Tước, chính thức ra đường lớn bên ngoài, dân chúng đã sớm cầm đèn lồng trong tay, tự giác đi theo hai bên đoàn cung nhân, vừa đi vừa cười nói rôm rả, không khí náo nhiệt tưng bừng.

Tạ Vân liếc nhìn qua, chỉ thấy trước mắt là cả một biển đèn rực rỡ. Người thì đông như nêm, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp nơi, sôi động đến mức tưởng chừng có thể chạm tới trời cao.

Điều khiến nàng ngạc nhiên nhất chính là, dù người đông đến vậy, nhưng lại trật tự vô cùng, không hề có cảnh chen lấn xô đẩy như nàng tưởng tượng.

“Thế nào?” Quý Cảnh Lẫm khẽ nhếch môi, lộ ra vẻ tự mãn đầy ẩn ý.

“Bệ hạ anh minh, trị ra cảnh thái bình thịnh thế như thế này, thật khiến người ta thán phục.”

Hiện giờ đúng là thời kỳ phồn thịnh bậc nhất của vương triều, tràn đầy sinh khí, thịnh thế huy hoàng.

Quý Cảnh Lẫm được nàng khen như vậy, trong lòng còn khoan khoái hơn cả mùa hè được ăn một bát đá bào mát lạnh.

Dù lời khen của nàng chẳng có kỹ xảo gì, hoàn toàn thua xa những câu tán tụng hoa mỹ bóng bẩy của các triều thần.

Triều thần khen ngợi, câu cú thì trau chuốt văn hoa, lại còn phải vần điệu ý tứ đủ cả.

Nhưng chỉ vài câu mộc mạc giản đơn của Tạ Vân, lại có thể lay động tận sâu trong lòng hắn. Điều này, chỉ có nàng mới làm được.

Nghĩ đến đây, khóe môi Quý Cảnh Lẫm bất giác nhếch lên thành nụ cười dịu dàng, cất giọng ôn tồn: “Lại còn biết nói lời ngọt nữa kia.”

Tạ Vân buông tay, rõ ràng là tự mình đòi người ta khen, giờ lại quay sang trách nàng.

Chỉ là, nhìn gương mặt rạng rỡ, tinh thần phấn chấn của bá tánh, trong lòng nàng cũng dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả.

Nàng khẽ xoa bụng, hơi bất đắc dĩ. Có lẽ là vì bên ngoài quá đông người, lại ồn ào náo nhiệt, đám tiểu gia hỏa trong bụng bắt đầu nhốn nháo, đứa nào cũng hiếu động hơn cả đứa trước.

Ngay lúc này, có một bé con quay cuồng như đang nhảy múa ba lê trong bụng nàng.

“Tiểu gia hỏa, ngoan một chút thôi.” Nàng nhẹ giọng thì thầm, qua lớp áo mỏng, có thể nhìn thấy rõ từng chỗ nhô lên, lúc thì bên trái, lúc thì bên phải.

Quý Cảnh Lẫm lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi sững sờ.

Sắc mặt hắn lập tức trở nên lo lắng, cúi thấp giọng hỏi: “Da nàng thế này… có đau không?”

Tạ Vân không biết nên lắc đầu hay gật đầu. Có những lúc, nàng chỉ muốn đá đám nhóc trong bụng bay ra ngoài một phát cho rồi. Không phải đau quá mức, mà là đang ngủ cũng bị đá tỉnh, dễ bị giật mình.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể tổng kết một câu: "Không đau."

Vừa dứt lời ngắn gọn, nàng đột ngột “a” lên một tiếng, cái đứa nghịch ngợm này thật quá đáng, lại đá thẳng vào sườn nàng một cú, không chịu dừng lại, cứ dẫm tới dẫm lui ngay đúng chỗ ấy.

"Đau… đau… đau quá…"

Quý Cảnh Lẫm: “…”

Vừa mới nói là không đau mà, vậy mà quay đi quay lại đã kêu đau rồi.

Thấy Tạ Vân dùng tay nhẹ nhàng xoa chỗ tiểu quậy đang đạp, Quý Cảnh Lẫm bỗng động lòng, liền đặt tay lên bụng nàng, cách lớp y phục mềm mại mà nhẹ nhàng v**t v*. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động chào hỏi mấy tiểu gia hỏa trong bụng.

Theo Tạ Vân thì, chắc chắn là chân, vì tay nhỏ không thể tạo ra lực mạnh đến vậy.

"Ai nói thai đôi thì phát triển không tốt? Nhìn cái cú đá này mà xem, lực chẳng nhỏ chút nào."

Trước kia, Tạ Vân thật sự rất lo, chỉ sợ sinh non, hoặc hai đứa bé ra đời lại yếu ớt như cọng hành, không biết phải nuôi dưỡng kiểu gì.

May mắn là, từ cường độ thai động mà nói, nỗi lo ấy giờ xem ra là thừa.

Nghĩ đến đó, thần sắc Quý Cảnh Lẫm cũng trở nên ôn hòa, dịu giọng trấn an: "Ngươi chịu khổ, trẫm đều ghi nhớ trong lòng. Đợi hai tiểu quỷ này ra đời, trẫm nhất định sẽ mắng cho một trận."

Tuy biết hắn nói vậy là vì muốn xoa dịu nàng, nhưng vừa nghe đến chuyện muốn đánh con của mình, Tạ Vân thấy thế nào cũng khó chịu. Nàng lập tức trừng mắt lườm hắn: "Ngươi dám!"

"Trẫm không dám, không dám." Quý Cảnh Lẫm vội vàng đáp lời, rồi lại thở dài cảm khái:

"Ngươi là người tốt, là trẫm không tốt."

Một câu chẳng đầu chẳng đuôi, khiến Tạ Vân không khỏi trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng châm chọc: "Sao nào, tốt nhất là nhớ cho kỹ. Đừng nói xong rồi quay lưng lại quên sạch."

Nhìn dáng vẻ người nào đó bày ra bộ dạng "có mũi liền trèo lên mặt", Quý Cảnh Lẫm đành bất đắc dĩ đưa tay sờ mũi, như thể tự kiểm điểm chính mình.

Dường như chính hắn là người đã chiều nàng đến mức sinh hư, vốn cũng từng nghĩ phải sửa lại tính tình cho nàng một chút. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười ẩn hiện nơi đuôi mắt nàng, Quý Cảnh Lẫm lại không đành lòng.

Nghĩ vậy, hắn đưa tay lớn ra nắm lấy tay nàng, rồi mới vén rèm xe lụa lên, hướng về phía đám đông xa xa vẫy tay chào.

Còn Tạ Vân với cái bụng tròn trịa nổi bật, lập tức khiến bầu không khí quanh đó bùng lên đến cao trào.

Hoàng đế có hậu, đó là chuyện vui đáng để thiên hạ cùng chung mừng rỡ.

Chỉ trong chốc lát, tiếng hô “Vạn tuế bệ hạ”, “Hoàng hậu nương nương thiên tuế” vang lên khắp nơi, từng đợt nối tiếp nhau, càng lúc càng vang dội.

Từng đợt từng đợt dội lại, âm thanh ấy dường như muốn xé rách cả bầu trời.

Được lòng dân như thế, khiến Tạ Vân không khỏi cảm động đến ươn ướt khóe mắt, đây là một loại xúc động hoàn toàn khác biệt.

Bất chợt, nàng nảy sinh một ý nghĩ: Muốn vì bá tánh mà làm điều gì đó. Không chỉ đơn giản là sống yên ổn trong cung, tồn tại qua ngày là đủ.

Kiếp trước nàng cũng chỉ là một dân thường nhỏ bé, chẳng khác mấy so với những người dân đang đứng trước mặt nàng lúc này.

Những điều nàng từng mong chờ cũng rất đỗi giản đơn: Có một mái nhà, không lo áo cơm, con cái được đến trường, ốm đau thì có thể chữa trị, không phải nhẫn nhịn chịu đựng.

Chính những nhu cầu cơ bản ấy, nàng hy vọng mình có thể góp phần thực hiện được điều gì đó cho mọi người.

Lén lau nước mắt, Tạ Vân không do dự nữa, vén rèm xe lên, hướng về phía bá tánh bên ngoài vẫy tay.

Trong khoảnh khắc ấy, những chiếc đèn hoa đăng dường như trở thành điều nhỏ bé nhất, không còn quan trọng nữa, cái chính là sự kết nối, là trái tim của dân chúng.

Thực ra lúc này, Đại Sở đã làm rất tốt.

Nhưng nàng vẫn muốn đem những điều mình biết, những kinh nghiệm mình có, mang ra một chút, để giúp Đại Sở trở nên càng thêm tốt đẹp.

Trên thế giới này, không chỉ có Đại Sở, mà còn có hàng ngàn hàng vạn quốc gia khác, mọi nơi đều không ngừng phát triển và tiến lên.

Tạ Vân khẽ nghiêng đầu nhìn sang Quý Cảnh Lẫm, mỉm cười nhẹ: “Thần thiếp có chút đồng cảm với bá tánh, thật lòng muốn vì họ làm điều gì đó. Không biết... Bệ hạ có đồng ý không?”

Lúc cất lời hỏi, trong lòng nàng vẫn còn hơi thấp thỏm, lo lắng.

Nhưng khi Quý Cảnh Lẫm mở miệng trả lời, trái tim nàng lập tức an ổn lại.

“Được. Trẫm sẽ để vài bộ phối hợp với nàng. Chỉ là... phải tuân theo quy trình.”

Mắt mày Quý Cảnh Lẫm cong cong, mỉm cười, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

Việc phải "đi theo quy trình" càng cho thấy Quý Cảnh Lẫm không phải đang nói đùa với nàng, mà là thực sự nghiêm túc. Dù nàng chưa nói rõ ràng điều gì, chỉ thuận miệng nhắc đến một câu, hắn vẫn sẵn lòng ủng hộ đến vậy, điều đó khiến Tạ Vân không khỏi cảm động.

“Được, nhất định không làm phụ lòng giao phó.” Nàng ôm quyền, mỉm cười đáp lời.

Quý Cảnh Lẫm không nói gì thêm, chỉ khẽ mỉm cười với nàng.

Xe ngựa theo lộ trình vòng quanh thành một vòng, đoàn rước đèn lồng cũng theo sau xe ngựa mà đi.

Trời đầy ánh đèn, tựa như còn rực rỡ lộng lẫy hơn cả sao trời trên bầu trời đêm.

Khi quay trở về, nàng vẫn còn chút luyến tiếc. Đi đến đường Chu Tước, nhìn cung điện yên tĩnh trầm mặc, nàng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.

“Đừng nhìn nữa, đến Tết Trung Thu, trẫm sẽ lại đưa ngươi ra ngoài.”

Việc hoàng đế đưa hoàng hậu ra ngoài vốn là điều nên làm, nhưng hắn lại muốn cố ý làm vậy, như thể muốn tuyên cáo với thiên hạ rằng: Đây là hoàng hậu của trẫm.

Cứ như thế mà bình yên trôi qua, Tạ Vân cảm thấy có chút không thể tin được.

Dựa theo thường lệ trong các tiểu thuyết, lẽ ra giờ này nàng phải gặp đủ loại rắc rối mới đúng chứ?

Nào là ám sát, sắc dụ… tất cả đều phải được “sắp đặt” rồi chứ.

Thế nhưng nàng lại chẳng gặp cái nào cả, đúng là lo lắng phí công một trận.

Nhưng mà bình an cũng tốt. Thân thể nàng hiện giờ, thật sự không chịu nổi sóng gió gì nữa.

Sau khi rửa mặt xong thì cũng đã là nửa đêm, chẳng buồn để ý chuyện Quý Cảnh Lẫm đang ôm nàng, Tạ Vân vừa nằm gối đầu, liền lập tức thiếp đi.

Một giấc ngủ thật ngon đến khi tỉnh dậy, bên người đã chẳng còn bóng dáng đối phương, chỉ còn quả vải truyền lại lời nhắn: “Chờ ngươi tỉnh dậy, hãy chỉnh lý rõ ràng việc đêm qua cần làm. Trẫm đã phái một vị quan văn chờ trước điện Vị Ương Cung, ngươi chỉ cần gọi hắn đến là được. Hắn sẽ giúp ngươi soạn biểu tấu.”

Tạ Vân: “…”

Chuẩn bị chu đáo như vậy rồi, nếu nàng không đưa ra được gì thì đúng là chẳng còn gì để nói. Nhưng chuyện này đâu phải có thể giải quyết trong một sớm một chiều.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong hậu cung còn có hai người cũng xuyên không giống nàng, chi bằng để họ góp kế, so với việc nàng tự mình ra mặt còn an toàn hơn, tránh để lộ thân phận.

Hôm qua nàng suýt nữa đã quên mất việc này, đúng là nhất thời xúc động, suýt thì dại dột lộ đầu.

Nghĩ vậy, Tạ Vân liền lập tức hạ lệnh, triệu tập toàn bộ lục cung đến Vị Ương Cung để nghị sự.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...