Không thể không thừa nhận… chỉ số thông minh của nàng thật sự bị tụt xuống sát đất khi đứng trước mặt Hoàng đế.
Tạ Vân bứt rứt lấy ngón tay chọc chọc nhau, nghiêng đầu làm bộ ngây ngô đáng yêu, bắt đầu mở ra con đường… nịnh bợ hoàng đế.
Những câu thành ngữ ca ngợi khí khái anh hùng, dáng dấp bất phàm, được nàng rải ra như không tốn tiền, tuôn ào ào không ngừng nghỉ.
Miệng thì tán tụng, ánh mắt thì lén liếc sắc mặt của Quý Cảnh Lẫm, chỉ cần thấy có dấu hiệu không vui, nàng lập tức chuẩn bị… chạy lấy người.
Mà Hoàng đế thì nhìn nàng, vừa tức vừa buồn cười. Trong lòng thầm hận không thể túm lấy tai nàng kéo lại, dạy nàng thế nào mới gọi là “phu cương”! (ý là đạo làm vợ phải giữ lễ với chồng)
Sau một hồi vừa trêu vừa dỗ, cuối cùng hai người cũng ngồi sát vai trên giường nệm mềm, không khí trong phòng dịu lại.
Tạ Vân khẽ nghiêng đầu nhìn sang, nở nụ cười lười biếng mà lại đầy ẩn ý:
“Lần này… vì sao ngươi lại cảnh giác Tiêu Thu Mính đến vậy?”
Quý Cảnh Lẫm không đáp ngay. Hắn im lặng một hồi, trầm ngâm thật lâu mới chậm rãi mở lời: “Bởi vì… hắn không chỉ một mình chạy thoát. Hắn còn kéo theo cả đám binh lính từng đóng quân cùng hắn bỏ trốn.” Lời vừa dứt, cả người Tạ Vân lập tức căng thẳng.
Trong lòng nàng thầm kêu một tiếng: Giỏi thật… đúng là nhân tài.
Đổi vào thời loạn, thể nào cũng là loại nhân vật có thể xưng hùng xưng bá, làm vương làm tướng cũng không quá lời. Chỉ tiếc bây giờ là thời thịnh thế. Gặp phải kiểu người như vậy… chẳng khác nào gậy chọc cứt.
“Được rồi, ta hiểu. Từ giờ sẽ cẩn thận hơn.” Nàng thu lại nét cợt nhả thường ngày, lần đầu tiên nghiêm túc.
Nếu chuyện Quý Cảnh Lẫm nói là thật, vậy thì tình thế này đúng là không đơn giản nữa. Trước đây chỉ một mình Tiêu Thu Mính mà còn dám một thân một mình xông vào hoàng cung, suýt nữa làm ra chuyện lớn. Bây giờ lại có cả một nhóm người đứng sau chống lưng…
Nàng chỉ có thể tưởng tượng ra bốn chữ: “Long trời lở đất.” Hoàng cung này, chỉ e sắp không còn được yên bình.
Mấy ngày nay, khắp nơi đều đang âm thầm cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt. Nhưng dù đã đề phòng như vậy… vẫn chẳng thấy tung tích của Tiêu Thu Mính đâu. Không một dấu vết, không một manh mối.
Cái cảm giác này… khiến người ta càng thêm bất an.
…
Riêng Nhu tần và Trinh quý nhân thì lại bận rộn theo cách khác.
Hai người chẳng biết từ đâu lôi lại mấy kịch bản kiếp trước, những thứ từng xảy ra, từng được "an bài" rồi cẩn thận chép lại, biên soạn thành sách, mang tới đây.
Ngày qua ngày, cả hai tiều tụy thấy rõ. Suốt ngày vùi đầu ghé vào nhau, thì thầm to nhỏ, bàn bạc không dứt.
Tạ Vân thoáng nhìn qua một lần, liền mất hết hứng thú.
Toàn là những lời lẽ sáo rỗng, những chi tiết vặt vãnh tầm thường. Đa phần chỉ xoay quanh việc làm sao để từng người từng đoạn đều gắn bó đúng như cũ, thương tiếc nhau, không thay đổi.
Nàng thầm lắc đầu, chuyện đời đâu đơn giản đến thế. Thời thế đã khác, con người đã đổi, những thứ từng xảy ra… chưa chắc còn đúng.
Nàng chỉ sợ, kết cục cuối cùng… vẫn sẽ là: Chạy trời không khỏi số.
Còn lại các phi tần khác cũng không hề nhàn rỗi. Ai nấy đều lần lượt trình lên bản đề xuất riêng của mình.
Khác với Nhu tần và Trinh quý nhân, hai người chỉ chăm chăm giữ lại "kịch bản cũ", mong mọi chuyện quay lại đúng quỹ đạo, những phi tần này thì lại chọn một hướng đi khác: gần với thực tế, sát với đời sống hiện tại hơn.
Các nàng đưa ra nhiều kiến nghị thiết thực, có tính khả thi, tuy bước đầu còn đơn sơ nhưng cũng đã có hình hài.
Có điều, vừa tính đến kinh phí để thực hiện những đề xuất đó… thì lập tức hiện ra một con số khổng lồ. Tạ Vân thoáng lo lắng Quý Cảnh Lẫm sẽ không đồng ý.
Thế nên trước khi hắn lên tiếng, nàng đã chủ động đưa ra lời hứa: Toàn bộ tài sản riêng, nàng đều nguyện hiến dâng cho quốc sự, không giữ lại một đồng.
Chuyện này, nói ra thì nhẹ nhàng, nhưng thực chất lại là hành động không hề đơn giản.
Bởi vì số của cải nàng đang nắm trong tay… về bản chất, đã tương đương với một cái quốc khố thứ hai. Tài lực ấy, không phải ai cũng có thể tưởng tượng nổi. Đếm cũng đếm không xuể, mà nắm được thì nắm quá chắc.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng bất giác dấy lên một ý niệm mơ hồ: Nếu đã như vậy… Kiếp trước nàng chết, liệu có phải cũng bởi vì khối tài sản này?
Nói không chừng, Hoàng đế… cũng có phần trong đó.
Rốt cuộc thì… toàn bộ sản nghiệp đều nằm trong tay nàng. Nếu một ngày nàng không còn, vậy thì những của cải ấy chẳng phải sẽ thuận lý thành chương rơi hết vào tay Hoàng đế hay sao?
Nàng thở dài một tiếng trong lòng.
Có điều, nguyên tác lại không hề viết như vậy.
Dù sao lúc ấy đang là thời đại thịnh hành "trời quang trăng sáng", nam chính phải luôn cao thượng, chí tình chí nghĩa. Nếu để lộ ra dù chỉ một chút sát thê đoạt tài (giết vợ cướp của), thì chắc chắn bị xem là "hắc hóa", mất luôn cả hào quang nam chủ.
Nhưng giờ nàng không phải đang sống trong sách nữa. Mà là sống giữa những bí ẩn… chưa được viết ra.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, ánh mắt nàng nhìn Quý Cảnh Lẫm bất giác đã mang thêm vài phần nghi ngờ. Chỉ một chút khác lạ ấy thôi, cũng không thoát khỏi đôi mắt của người kia.
Hắn tinh ý đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Tạ Vân vừa mới hơi nhướn đuôi mắt, còn chưa kịp nói gì, thì đã bị Quý Cảnh Lẫm gõ nhẹ một cái lên đầu.
"Không được nghĩ mấy chuyện linh tinh lung tung!" Hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc mà vẫn cố giữ nhẹ nhàng.
Tạ Vân: “…”
Nàng còn chưa mở miệng mà…
Vậy mà không ngờ, Quý Cảnh Lẫm lại không đồng tình.
“Trẫm biết ngươi có bạc trong tay.” Hắn điềm đạm nói: “Nhưng đó là tiền của ngươi. Tự ngươi giữ lấy, không cần phải dâng lên.”
Tạ Vân còn đang định mở miệng phản bác, thì hắn đã mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói tiếp: “Trẫm hiểu ngươi định nói gì. Nhưng đó là của hồi môn, là gốc rễ giúp ngươi đứng vững ở nơi này.”
Lời hắn không hề khoa trương. Nếu một ngày nào đó hắn gặp chuyện chẳng lành, thì tài sản ấy cũng đủ để đảm bảo Tân Quân kế vị không dám bạc đãi nàng.
Nhưng Tạ Vân lại không nghĩ đơn giản như vậy. Nếu thật sự Quý Cảnh Lẫm xảy ra chuyện, thì một vị Tiền Hoàng hậu như nàng… hoặc sẽ bị nhập vào hậu cung làm phi tần, hoặc bị xử lý ngay tại chỗ, để dẹp yên lòng người.
Làm gì còn cơ hội giữ lấy tài sản mà tính chuyện dừng chân? Thứ nàng cần… không phải vàng bạc.
Nàng cần là danh vọng, địa vị, một thân phận đủ vững chắc để bảo vệ cái ngôi vị Hoàng hậu này, không ai dám động đến.
Tiền tài? Với nàng mà nói, chỉ là những con số không hình không bóng.
Nếu nói đến ăn mặc, thì trong cung mỗi tháng đều có phân lệ rõ ràng.
Còn nếu thiếu cái gì, nàng chỉ cần mở hệ thống, rút đại một phần thưởng là có ngay, đủ để sống đến nửa đời sau cũng chẳng hết.
Hệ thống Cổ Ngôn Tấn Giang: …
Nhưng mà hệ thống cũng không khỏi xúc động, ký chủ có thể suy nghĩ thấu đáo đến vậy, đúng là khiến nó cảm động đến… suýt rơi lệ rồi còn gì.
Nghĩ đến đây, Tạ Vân lại càng cảm thấy mình làm rất đúng, càng nói càng có lý lẽ. Nàng đặt lợi ích của bách tính lên hàng đầu, không khỏi thấy bản thân cao thượng không gì sánh được.
Đến mức chính nàng cũng cảm động… suýt chút nữa thì rớm nước mắt. Nàng đúng là một vị quốc mẫu tốt, vĩ đại, vì nước quên thân!
Khẽ khịt mũi một cái, Tạ Vân cất giọng trong trẻo, nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Đây là giang sơn của ngươi. Ta chỉ hy vọng… nơi này có thể ngày càng phồn vinh, hưng thịnh.”
Quý Cảnh Lẫm khựng lại trong giây lát. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt búi tóc nàng, ánh mắt dịu lại, giọng nói cũng trở nên trầm thấp ôn nhu: “Tấm lòng của ngươi, trẫm đã biết. Như vậy đi, việc xây dựng học đường, giao cho ngươi phụ trách. Còn những chuyện khác… trẫm sẽ nghĩ cách.”
Việc lập học đường là một hạng mục lớn, hao phí tiền tài vô số kể. Nhưng cũng là thứ dễ dàng mang lại danh tiếng nhất.
Tạ Vân kinh ngạc ngẩng đầu. Thật ra ban đầu nàng chỉ đơn giản muốn bá tánh khen một câu "Hoàng hậu vì dân", chứ hoàn toàn không có ý độc chiếm công lao hay giành giật danh vọng gì.
Nhưng bây giờ Quý Cảnh Lẫm lại để việc lập học đường mang danh nghĩa của nàng, chuyện này liền trở thành một điều hoàn toàn khác. Bởi chỉ cần là người đọc sách, tất sẽ cảm kích dưới ơn trạch của nàng.
Quý Cảnh Lẫm dịu dàng mỉm cười với nàng, rồi ôm nàng vào lòng, giọng khẽ mang theo âm mũi nhẹ nhàng: “Vân Vân, sinh hài tử sớm một chút cho trẫm đi.”
Tạ Vân lập tức đỏ bừng cả mặt.
Chuyện họ đang bàn rõ ràng nghiêm túc và đứng đắn, sao người này lại có thể đột nhiên đổi chủ đề như vậy? Thật đúng là... cầm thú mà!
Hơn nữa, nàng vẫn còn bụng bầu lớn thế này! Hình tượng đã chẳng ra sao rồi.
Mỗi ngày soi gương, nàng đều thấy mình như mọc đốm khắp mặt. Nhưng hỏi mấy người cung nữ như Thạch Lựu hay Lệ Chi, ai nấy đều lắc đầu nói không có.
Cầm thú thì đúng là cầm thú thật, nhưng năng lực làm việc lại khiến người ta không thể không phục. Dù trong triều có người phản đối, cuối cùng hắn vẫn có thể ép mọi chuyện phải thông qua, gọn gàng, dứt khoát như chém tre.
Và thế là, chuyện giáo dục quốc gia trọng đại này… cuối cùng lại rơi vào tay Tạ Vân.
Mà như vậy cũng đồng nghĩa với việc, nàng càng cảm thấy bản thân mang theo một sứ mệnh thiêng liêng.
Mới bắt đầu nàng cũng không hấp tấp. Trước tiên chọn vài địa điểm quanh kinh thành làm thí điểm, sau đó mới dần dần triển khai ra các địa phương khác.
Đến khi cấp dưới trình sổ sách xin tiền xây dựng lên... Tạ Vân suýt chút nữa bị con số kia dọa đến nghẹn thở.
Tiểu quốc khố của nàng bị vét sạch chỉ trong một lần rót vốn. Đào đến cạn đáy. Không sót lại nổi một đồng lẻ.
Đại Sở đất rộng người đông, chỉ tính riêng việc lập học đường tại các châu phủ lớn thôi, đã khiến của cải tiêu tán như nước chảy qua kẽ tay.
Mắt Tạ Vân đỏ hoe, cắn răng chịu đựng, cuối cùng vẫn phải mang toàn bộ “tiểu kim khố” của mình giao cho Hộ Bộ. Nàng cảm thấy cả người như không thở nổi, tựa hồ bị rút cạn sinh khí.
Từ nay về sau... nàng chính thức trở thành một kẻ nghèo. Đúng nghĩa nghèo rớt mồng tơi, không xu dính túi.
Tối hôm đó, Quý Cảnh Lẫm vừa trở về Vị Ương Cung, liền thấy Tạ Vân rũ rượi nằm nghiêng trên giường nệm, dáng vẻ chán nản, thở dài thườn thượt như thể thế gian đã không còn hy vọng.
“Làm sao thế? Đau lòng lắm à?” Hắn hỏi.
Tạ Vân yếu ớt gật đầu, như một cái cây khô thiếu nước.
“Đâu chỉ là đau lòng…” Nàng rầu rĩ đáp: “Ta cảm thấy tim gan phèo phổi thận… toàn bộ đều đau hết.”
Thật sự là… khổ quá đi thôi!
Quý Cảnh Lẫm bật cười thành tiếng, vòng tay ôm lấy eo nàng, cũng cùng nàng dựa nghiêng trên giường, bắt chước tư thế y chang, rồi mới mỉm cười dỗ dành: “Được rồi, đợi tình hình ổn lại, trẫm sẽ bù đắp cho ngươi.”
Nghe vậy, Tạ Vân cũng thôi than thở, tuy vẫn đau lòng, nhưng tiền thì vẫn phải tiêu.
Chuyện đầu tư cho giáo dục... không thể tiếc được.
Hơn nữa, nàng cũng muốn tích chút phúc đức cho nguyên chủ, cầu mong hai người — dù là nàng hay thân xác này — sau này đều có thể sống bình an vô sự.
Ở nơi này càng lâu, nàng càng cảm thấy mình và nguyên chủ hòa làm một. Mà càng hòa hợp, thì lại càng thêm xót xa cho nguyên chủ.
Quý Cảnh Lẫm dùng đầu ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt mịn màng của nàng, dạo gần đây có hơi tròn ra một chút, cả người cũng có thêm vài phần phúc hậu.
Con heo nhỏ nằm bên cạnh bị làm phiền, không vui hừ hừ phản đối.
Tiểu đệ tử (con heo nhỏ) không chịu yên, đá đá Quý Cảnh Lẫm mấy cái, thái độ bài xích lộ rõ mồn một. Bị Quý Cảnh Lẫm bình thản túm lấy lớp mỡ cổ, ném sang một bên không thương tiếc.
Cái con ngốc chỉ biết ăn với ngủ này càng lúc càng tròn lăn tròn lóc, bốn cái chân ngắn tí giờ gần như không đỡ nổi thân thể.
Nhìn nó lắc lư mông tròn trịa bỏ đi, Quý Cảnh Lẫm cười trêu: “Dáng đi của ngươi bây giờ, thật sự chẳng khác gì con heo nhỏ kia.”
Tạ Vân theo ánh mắt hắn nhìn sang con heo con đang lủi thủi vẫy đuôi bỏ đi, lập tức cảm thấy cả người khó chịu.
Nàng vớ lấy chiếc gối mềm trong tầm tay, không nói không rằng tông thẳng vào ngực Quý Cảnh Lẫm, rồi hậm hực bỏ đi.
Bổn cung là ôn hương noãn ngọc, nhan sắc vô song, cớ gì lại để một phàm phu tục tử như ngươi ôm gối mềm đến sỉ nhục?
Với vẻ mặt lạnh lùng của một đế vương bị phũ, Tạ Vân ngẩng đầu cao ngạo, quay người rời đi không thèm ngoảnh lại.
Tính khí nàng dạo này càng ngày càng lớn, mà càng đến gần kỳ sinh nở, nàng lại càng bất an. Đây là song thai cơ mà! Lại còn đang sống trong thời cổ đại, không có bất kỳ biện pháp y học hiện đại nào để bảo đảm an toàn.
Nàng sợ sẽ một xác ba mạng, sợ đến mức ngủ cũng chẳng ngon giấc.
Điều thảm nhất là gì? Là giữa trưa đang nghỉ ngơi, mơ thấy chuyện xấu, tự hù mình đến tỉnh cả giấc ngủ!
Nàng mơ thấy mình chỉ là một tiểu nha hoàn, còn Trinh quý nhân thì là tiểu thư quyền quý.
Nàng với Quý Cảnh Lẫm yêu nhau đắm đuối, tình cảm nồng nàn, thậm chí đã bàn đến chuyện hôn sự. Thế mà lại bị Trinh quý nhân chen ngang, cướp đoạt mọi thứ.
Trinh quý nhân cưới Quý Cảnh Lẫm, mà nàng thì không những phải lo chuyện chuẩn bị hôn lễ, còn phải hầu hạ trải giường, gấp chăn…
Điều khiến người ta tức đến nghẹn là: Đến cả chuyện phòng the của họ, nàng cũng phải đứng ra hầu hạ!
Đã thế, sau đó Quý Cảnh Lẫm còn “thu nàng làm thông phòng”!
Trong mơ, nàng tức đến khóc lóc vật vã. Từ đại phòng biến thành thông phòng, nỗi nhục này thật sự không thể nói nên lời.
Thế nên tỉnh dậy rồi nhìn thấy Quý Cảnh Lẫm, nàng cảm thấy sao mà nhìn đâu cũng thấy chướng mắt. Lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng vẫn ấm ức đến nghẹn thở, nàng tiện tay lại túm lấy một chiếc gối mềm, ném thẳng vào người Quý Cảnh Lẫm.
“Còn trái ôm phải ấp cơ à? Đúng là cái đ* h** s*c!”
Quý Cảnh Lẫm: ???
Cái gì vậy? Nàng đang nói cái quái gì thế?
Nhìn vẻ mặt vô tội ngơ ngác của hắn, Tạ Vân bực bội kể lại toàn bộ hành vi đê tiện của hắn trong mơ, còn gằn từng chữ ở cuối: “Ngươi nói xem, có phải là quá đáng không hả?”
Quý Cảnh Lẫm: ……
Hắn cảm thấy bản thân mình... thật sự vô cùng tủi thân!
Vấn đề là… Tạ Vân đang “tạc mao” (tức nổi trận lôi đình) thì cực kỳ khó dỗ dành, mà lần này nàng thật sự khóc tỉnh luôn.
Trong mơ, nàng vẫn nhớ rất rõ, nếu không đè được Trinh quý nhân xuống, nàng sẽ chết.
Nhưng nàng chỉ là một nha hoàn đã hầu hạ người ta hơn mười năm, làm sao nhẫn tâm ra tay với “chủ tử” chứ?
Đó là người có tình cảm gắn bó bao năm mà. Còn với Quý Cảnh Lẫm, cái tên “cẩu nam nhân” kia thì giữa họ cũng từng có một đoạn tình yêu ngọt ngào.
Hai bên đều là người có tình cảm sâu nặng, giờ phải giằng co, phải chọn một bên để đấu đến cùng… cảm giác như cả người sắp phát nổ đến nơi.
Thức dậy rồi, mà trong lòng vẫn chưa thoát khỏi nỗi thống khổ và tuyệt vọng trong mơ, vừa mở mắt đã thấy ngay cái “móng heo to xác” kia nằm bên cạnh, tâm trạng có thể tốt nổi sao?
Quý Cảnh Lẫm chỉ còn biết bất lực đỡ trán, cuối cùng hắn cũng hiểu cái gì gọi là tai họa giáng xuống từ trên trời.
Hắn đây không phải là minh chứng sống sao? Sau khi bị ép ký kết cả đống “hiệp ước bất bình đẳng”, Tạ Vân mới chịu miễn cưỡng tha cho hắn một con đường sống.
Mà hiện tại, Tạ Vân đi đứng chẳng dễ dàng gì. Mỗi lần xuống giường, cả người đau đến suýt khóc.
Nàng cũng chẳng biết nên khóc cho ai xem, thế là cứ lầm rầm than vãn, miệng không ngừng lẩm bẩm, cũng coi như tự an ủi bản thân một chút.
v**t v* bụng, nơi mấy đứa nhỏ đang nháo loạn bên trong, Tạ Vân thầm nghĩ: Lần này sinh xong, nàng dứt khoát không bao giờ sinh thêm nữa.
Thống khổ nhất khi có con, có lẽ không phải là lúc sinh, mà chính là cái khoảng thời gian dài lê thê mang thai, ngày nào cũng như một cuộc tra tấn và cả những tháng ngày nuôi con không ngơi nghỉ sau đó.
Chờ đến khi thật sự lên bàn đẻ đau từng cơn thì… e là nàng cũng không còn sức để than như vậy nữa đâu.
…
Nhìn từng chiếc lá cuối cùng rụng xuống, thời tiết ngày một lạnh dần, đến khi phải khoác lên người áo bông dày cộm, cái bụng của nàng đã lớn đến mức… khiếp người.
Nhìn đường kính bụng cũng phải gần hai thước (gần 70 cm), may mà vóc dáng nàng cao ráo, nên cũng không đến mức dị dạng kỳ cục.
Nhưng đám ngự y thì lo lắng thật sự: Bụng lớn như vậy, chứng tỏ thai dưỡng tốt, nhưng cũng có nghĩa là… sinh sẽ cực kỳ khó.
Ai… nàng chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Lận Chính cũng cảm thấy mình mấy năm nay đúng là thiếu chút nữa hói đầu vì lo lắng, từ khi tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc Hoàng hậu, hắn đúng là chưa từng có một giấc ngủ yên.
Ngày nào trái tim cũng treo lơ lửng, hắn ước chừng bản thân còn lo lắng nhiều hơn cả Hoàng đế.
Vừa nghe tin Hoàng hậu bắt đầu chuyển dạ, Lận Chính lập tức dẫn theo mấy vị ngự y đứng đầu trong khoa sản, chạy như bay đến Vị Ương Cung.
Gần đến ngày sinh, cả đội ngũ ngự y đã chuyển hẳn đến ở tại Tử Thần Điện gần đó, chỉ để đảm bảo kịp thời ứng biến khi Hoàng hậu lâm bồn.
Mà lúc này Tạ Vân chỉ cảm thấy bản thân… sống còn khổ hơn chết.
Cái bụng đau như muốn cướp mạng, từng cơn từng cơn đau kéo đến như sóng lớn dồn dập.
Mỗi lần cơn đau ập đến, thắt lưng của nàng giống như bị dao cắt, hoặc như bị rìu bổ. Từng đợt đau tê tâm liệt phế, khiến nàng đến cả đứng thẳng cũng không nổi, người cứng đờ như tượng đá.
Tệ nhất là, nàng không thể nằm xuống nghỉ một chút, chỉ có thể dựa vào các bà đỡ đỡ dậy, cứ vậy mà vòng quanh sân đi mãi, một vòng lại một vòng, chẳng khác gì tra tấn.
Mỗi lần nàng mệt quá muốn dừng lại nghỉ ngơi, bà đỡ lập tức vội vàng khuyên can, giọng kính cẩn mà kiên quyết: “Hoàng hậu nương nương, người đang mang song thai, giờ là lúc then chốt, tuyệt đối không thể ngừng lại!”
Ngay cả uống nước cũng là do Thạch Lựu đứng bên cạnh hầu hạ. Nàng bưng lên, Tạ Vân uống một ngụm, uống xong lại tiếp tục vòng quanh sân mà đi, không dám nghỉ.
Cũng may không lâu sau, Thái hậu và Quý Cảnh Lẫm đã đến.
Thái hậu nhìn thấy nàng mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt mà vẫn phải cắn răng chịu đựng, trong lòng đau như bị dao cắt, như thể bản thân đang chịu đựng thay nàng, vừa thương vừa xót.
Bà không dám nói lời nào mang tính tiêu cực hay khiến người ta lo lắng, chỉ có thể cẩn thận chọn vài chuyện nhẹ nhàng, thú vị để an ủi.
Càng nói nhiều về chuyện vui, càng nhẹ đi phần nào cảm giác căng thẳng. Thái hậu liền dịu dàng kể chuyện trẻ con đáng yêu cỡ nào, sinh ra sẽ thế nào, ngoan ngoãn dễ thương ra sao.
“Cũng không biết đứa nhỏ sinh ra sẽ giống ngươi nhiều hơn một chút, hay giống hoàng đế nhiều hơn? Ngươi thích nó giống ai hơn đây?” Thái hậu vừa nghĩ vừa nói, cố tình dẫn dắt câu chuyện về hướng an toàn, mong giúp Tạ Vân phân tán sự chú ý, giảm bớt đau đớn.
Chờ đến lúc cơn đau tạm lắng xuống, Tạ Vân mới thở được một hơi, rầu rĩ đáp: “Chỉ mong sinh ra một con mèo con thôi, đừng hành hạ ta nữa mới là điều tốt nhất…”
Kiếp trước nàng từng rất mong chờ có con, từng thiết tha nghĩ rằng có đứa bé là điều hạnh phúc lớn lao nhất. Nhưng bây giờ, trải qua cơn đau xé ruột xé gan như vậy, nàng không nhịn được nghi ngờ bản thân kiếp trước có phải bị thiếu não hay không.
Đau như vậy…
Hai đời cộng lại, nàng chưa từng biết đến loại đau này. Thật sự là nỗi đau mà sinh mệnh khó mà gánh nổi. Đau đến phát khóc.
Thái hậu bị câu nói của nàng nghẹn họng, không biết nói gì.
Chỉ còn biết tự mình an ủi mình: “Ngươi sinh đôi mà, nếu sinh ra một hoàng tử, giống ngươi thì tốt rồi; còn nếu là một công chúa, giống hoàng đế thì cũng được, đúng là phân phối quá lý tưởng.”
Tạ Vân bị Thái hậu dỗ dành đến mức cũng có chút hứng thú, buột miệng nói: “Nếu mà có thể tự mình tùy ý thiết kế con cái, thì tốt biết mấy.”
Nàng cảm thấy, nếu thật sự có thể chọn trước diện mạo, tính cách con như đời trước, thì chuyến này chịu khổ coi như cũng đáng.
Đương nhiên lời này chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng, tuyệt đối không thể nói ra.
Quý Cảnh Lẫm thì lại rất quan tâm đến ngoại hình của con cái, nhưng điều hắn thật sự hồi hộp lại là giới tính của đứa bé.
Với một người đàn ông mà nói, nếu có thể có một tiểu công chúa mềm mại đáng yêu, quả thật là chuyện trọng đại trong đời.
Còn về hoàng tử… Quý Cảnh Lẫm nghĩ đến hồi nhỏ mình với Duẫn Chi đánh nhau long trời lở đất, cảm thấy: Nếu là tiểu tử thì chắc chắn cũng nghịch ngợm y chang. Nhưng nếu để kế thừa giang sơn, thì hoàng tử vẫn cần phải có.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm mong chờ một long phượng thai.
Nhưng Quý Cảnh Lẫm không dám tạo áp lực quá lớn cho Hoàng hậu, nên chỉ cười nhẹ nói: “Bất kể là mèo con hay chó con, trẫm đều nhận hết. Chỉ cần nàng sinh ra, cái gì cũng tốt cả.”
Tạ Vân nghe vậy tức quá, đấm hắn một cái: “Sinh ra rồi xem ngươi có còn nói được câu đó nữa không!”
Chứ nếu mà thật sự sinh ra mèo hay chó, cả triều đình còn chẳng buông tha nàng đâu. Lúc đó thể nào cũng có người nhảy ra nói đó là “yêu nghiệt hiện thân”, sợ là còn muốn thiêu sống nàng ấy chứ!
Sau đó, nàng lại chau mày, nhịn không được lẩm bẩm: “Đau bụng dữ dội như vậy, mà sao vẫn chưa thấy máu, cũng chưa vỡ ối?”
Tạ Vân quay đầu nhìn về phía Lận Chính. Hắn đang đi cạnh nàng, vẻ mặt còn lo lắng hơn cả Quý Cảnh Lẫm.