Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 48



Theo lời Hầu phu nhân miêu tả, Thất thiếu nãi nãi cứ như một người đàn bà phóng túng, sống buông thả ngoài đường.

Nhưng đến khi thật sự gặp mặt, Tạ Vân mới phát hiện, khi nói chuyện với người phụ nữ này, ánh mắt nàng ta mang theo một lớp ngăn cách rất rõ ràng, như một tấm rèm lụa dày không dễ xuyên qua.

Thất thiếu nãi nãi nói năng nhỏ nhẹ, cả người như cành liễu vào đầu xuân, dịu dàng đến mức tưởng chừng chỉ cần một làn gió nhẹ cũng có thể lay động.

Một mỹ nhân như vậy, khác hẳn với kiểu quý nữ trong cung, nàng ta mang theo khí chất dịu dàng, mềm mại, giống như viên ngọc quý được nuôi dưỡng trong một gia đình nhỏ, không quá hào môn, nhưng có nuôi dạy.

Tạ Vân vừa liếc mắt nhìn đã thấy thuận mắt, mỉm cười dịu dàng chào hỏi rồi phân phó người dọn chỗ ngồi.

Khóe mắt nàng thoáng thấy sắc mặt Hầu phu nhân có chút khó coi.

Với Hầu phu nhân mà nói, vị Thất thiếu nãi nãi này chính là một tai họa. Hầu phu nhân cảm thấy xấu hổ khi phải ngồi cùng nàng ấy.

Nhưng trong mắt Tạ Vân thì khác, tạm chưa nói đến tác phong của Thất thiếu nãi nãi ra sao, ít nhất về tình cảm, người này quả thật đã chân thành với chồng.

Một mình nàng ta sao có thể gây nên chuyện? Sao mọi tội lỗi lại đổ hết lên đầu phụ nữ?

Trâu không chịu uống nước thì sao có thể ép đầu nó xuống được? Trong chốn hậu viện này, chẳng lẽ nữ nhân lại có thể cưỡng ép nam nhân?

Chuyện đó mà nàng ta cũng làm được thì khó quá rồi, Tạ Vân thật sự chẳng tin nổi.

Nàng ngồi vững vàng, điềm tĩnh nhìn Thất thiếu nãi nãi đang hơi thở gấp gáp, lúc này mới mỉm cười hỏi: “Hôm nay gọi ngươi vào đây, ngươi hẳn cũng đoán được là vì chuyện gì rồi chứ?”

Thất thiếu nãi nãi nhẹ nhàng đưa ngón tay thon trắng lên che miệng, ngoái đầu liếc nhìn Hầu phu nhân một cái, rồi khẽ bật cười: “Trước mặt Hoàng hậu nương nương, thần phụ thực không dám bịa chuyện. Chỉ dám nói thật. Trong mắt mẹ chồng, lũ tiểu bối bọn thần phụ vẫn còn non nớt, cần rèn giũa thêm. Tuổi còn trẻ, sai lầm một cái là vấp cả đống.”

Nàng hơi nghiêng đầu, cong môi nói thêm: “Chỉ là… không biết hôm nay là vì chuyện nào trong mấy chuyện đó thôi?”

Thất thiếu nãi nãi khẽ cười, tinh nghịch chớp mắt một cái.

Hành động ấy lập tức khiến Hầu phu nhân tức giận, chỉ thấy bà ta nhíu mày, nghiêm giọng quát: “Trước mặt Hoàng hậu nương nương, sao ngươi dám vô lễ như thế?!”

Tạ Vân khoát tay, tỏ ý không cần căng thẳng, dám trước mặt nàng mà vẫn tự nhiên thoải mái thế này, đúng là người đầu tiên.

Mà nàng cũng thích cái kiểu điềm đạm tự tại ấy của Thất thiếu nãi nãi.

Nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Việc nàng ta qua lại với đám nam nhân trong Hầu phủ, dù sao cũng không ổn.

Vì những người đó không phải độc thân, họ đều có vợ con, có gia thất. Chuyện như thế thì không thể chấp nhận được.

Nếu cả hai bên đều là độc thân, dù nàng ta có chọn sống cùng mấy nam nhân đi nữa, thì cũng là quyền tự do cá nhân, chẳng ai có thể can thiệp.

Triều đình vốn dĩ không quản chuyện tư tình cá nhân như thế, nhưng tình huống lần này dù dù đặt vào thời đại nào cũng là chuyện khiến người người phỉ nhổ.

Chẳng ai vì Thất thiếu nãi nãi từng bị lừa gả mà quên đi khía cạnh quan trọng này.

Nàng ta đúng là kẻ bị hại, nhưng mấy người đàn ông nàng ta qua lại phía sau đều có thê tử, những người vợ đó có tội gì? Bọn họ vô tội, vậy mà lại bị đẩy vào vai kẻ đáng thương.

Chính vì thế, sắc mặt Tạ Vân cũng trở nên nghiêm lại, ánh mắt mang vài phần uy nghiêm.

“Nói đi.” Nàng lên tiếng: “Sau này ngươi tính toán thế nào?”

Thất thiết nãi nãi đúng là biết co biết giãn, lập tức quỳ sụp xuống đất, nước mắt giàn giụa: “Thần phụ biết mình sai rồi. Từ nay về sau nhất định sẽ sống yên ổn cùng Thất Lang, tuyệt đối không tái phạm…”

Nước mắt nàng ta rơi xuống là thật tâm thật ý, sống cùng một người yếu sinh lý, giữa hai người chẳng có chút cảm tình nào. Từ nay về sau, nàng ta cũng chẳng thể có con của riêng mình, cuộc sống như vậy… sao mà chịu nổi?

Bên phía nàng ta thì đã xuống nước, chịu nhận sai. Nhưng phía Hầu phu nhân, chuyện vẫn chưa yên.

Tạ Vân nghiêng đầu nhìn sang, ra hiệu để Hầu phu nhân bày tỏ ý kiến.

Hầu phu nhân giận đến gan cũng muốn nổ tung, không nhịn được buột miệng quát: "Làm sai không phải chuyện lớn, nhưng nếu luôn chối bỏ, không chịu thừa nhận, không gánh chịu hậu quả, thì chẳng ra gì cả!"

"Thất Lang là người phong độ, tuấn tú, cưới ngươi đã là quá đủ rồi. Tổ tiên ngươi chắc phải thắp nhang khấn vái mấy đời mới có được mối hôn sự thế này, sao ngươi có thể khiến Thất Lang phải chịu tổn thương lớn như thế chứ?"

Vừa nói, Hầu phu nhân vừa quỳ xuống bên cạnh thất thiếu nãi nãi, nước mắt không kìm được tuôn rơi: “Hoàng hậu nương nương, thần phụ thật sự rất đau lòng. Thần phụ đã nể tình mà chỉ yêu cầu nàng ta báo tang, không động đến một sợi tóc của nàng ta, đó đã là khoan dung lớn nhất rồi.”

Trong mắt bà ta, nếu không phải Thất Lang có chút bệnh tật nho nhỏ, thì người như thất thiếu nãi nãi đây đến mang giày cho con trai bà ta cũng còn không xứng.

Bà ta ở đó khóc than không dứt, còn Tạ Vân trong lòng lại khẽ động, chợt nhớ đến lọ “Cổ Vũ Đan” mà nàng vẫn luôn vứt trong kho.

“Hệ thống, với tình trạng thế này của hắn, có chữa được không?”

Hệ thống Cổ Ngôn cảm thấy vô cùng khó xử. Đây là đồ chuẩn bị cho nam chính mà, sao có thể đem ra dùng cho một nhân vật không tên không tuổi, thậm chí ngay cả pháo hôi cũng không tính chứ?

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tạ Vân khẽ cười, quay đầu nhìn về phía Thạch Lựu, nhỏ giọng dặn:

“Gọi cả Tiểu Thất Lang tới đây.”

Vị thất công tử kia hiện đang chờ ngay ngoài cửa, mẫu thân và thê tử đều đã vào trong điện, lòng hắn lúc này như có mèo cào, bồn chồn không yên.

Nghe thấy có người gọi tên mình, hắn lập tức sải bước tiến vào.

Mãi đến lúc này, Tạ Vân mới nhận ra, vị thất công tử kia trông thật quen mắt.

Thì ra là Trần Sanh, một trong những thư đồng cũ của Quý Cảnh Lẫm.

Hắn và Quý Cảnh Lẫm, xét về dung mạo cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Chỉ là Đoan Vương mang vẻ ôn hòa điềm đạm hơn, còn Trần Sanh lại toát ra vài phần tà mị.

Lông mày khẽ nhướn, ánh mắt liếc qua mang theo phong tình, từng ánh nhìn đều ánh lên vẻ ướt át đa tình. Từng cử động đều như mang theo nét phong lưu phóng túng.

Thật chẳng thể ngờ được, một người như vậy lại là… yếu sinh lý.

Quả nhiên, trai đẹp cũng có nỗi khổ riêng. Ông trời mở cho hắn một cánh cửa, lại tiện tay đóng sập luôn cái cửa sổ.

Lúc Lệ Chi dâng trà, Tạ Vân đứng dậy, tự tay đặt chén trà của mình lên khay. Thực chất, đó là để lén bỏ viên Cổ Vũ đan vào chén trà của Trần Sanh.

Dù sao cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng, kể cả Lệ Chi có thấy được gì đi nữa, nàng ta cũng chẳng dám mở miệng.

Thấy Trần Sanh không hề có biểu hiện gì lạ, ngửa cổ uống cạn chén trà, Tạ Vân mới âm thầm thở phào.

Hy vọng sau khi chữa khỏi, hắn có thể khiến vị thất thiếu nãi nãi kia hài lòng.

Sinh hoạt phòng the cũng là một phần không thể thiếu trong đời sống hôn nhân hòa hợp.

Khi cả vợ lẫn chồng đều có mặt, đương nhiên ý kiến của Hầu phu nhân chẳng còn quan trọng như trước nữa.

Tạ Vân quay sang nhìn Trần Sanh, giọng nghiêm nghị: “Chuyện này ngươi cũng đã rõ, mọi người nghĩ sao hẳn ngươi cũng nghe cả rồi. Bổn cung chỉ muốn hỏi… ý ngươi thế nào?”

Câu nói này quả thật chẳng nhẹ nhàng gì, Trần Sanh nghe xong, rõ ràng nét mặt liền trầm xuống. 

Trên trán Trần Sanh khẽ nổi gân xanh, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Nhất nhật phu thê, bách nhật ân*. Thần nguyện cùng thất thiếu nãi nãi gác lại chuyện cũ, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.”

(*"Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa.")

Nói đến đây, hắn quay sang nhìn người vợ đang yên lặng ngồi bên, ánh mắt ôn hòa, dịu dàng đến lạ. Giọng nói cũng chậm rãi, mang theo một phần tình ý: “Không biết nàng nghĩ sao? Chuyện trước kia, cứ để gió cuốn qua. Nhưng về sau, ta sẽ dành nhiều thời gian hơn để ở bên ngươi, không để nàng phải cô đơn nữa.”

Thất thiếu nãi nãi thoáng chần chừ. Thật ra, nàng ta vốn chỉ muốn một lần dứt khoát, để Hoàng hậu đứng ra giải quyết, giúp nàng ta đoạn tuyệt hôn sự này. Dù sau đó có phải gả thấp hơn, ít nhất cũng không như bây giờ, vừa khổ tâm, vừa uất ức.

Nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, nhớ lại cảm giác tim đập rộn ràng khi mới gặp, lại đối diện ánh mắt ôn nhu của hắn… nàng ta bỗng thấy bản thân như rơi vào mê trận.

Nhưng khi ánh mắt lướt đến gương mặt lạnh lùng của Hầu phu nhân bên cạnh, nàng ta chợt tỉnh táo lại. Cuối cùng, thất thiết nãi nãi dập đầu quỳ xuống, giọng nhỏ nhẹ: “Thỉnh Hoàng hậu nương nương minh xét… Phu thê như gương vỡ, khó mà lành lại được...”

Nàng ta còn chưa nói dứt câu thì đã bị Trần Sanh nắm lấy đầu ngón tay. Khi nàng ta quay đầu lại nhìn, ánh mắt đối phương tràn đầy khẩn thiết, giọng nói dịu dàng: “Có ta ở đây che chở cho ngươi, ai cũng không thể làm gì được. Đời người chẳng qua chỉ trăm năm, chúng ta dọn ra ngoài sống đi, chọn một nơi khác trong phủ, hoặc ở gần nhà mẹ đẻ ngươi cũng được.”

Tạ Vân hơi cau mày, nhìn kỹ Trần Sanh. Từng lời nói, từng biểu cảm của hắn đều không có vẻ giả dối. Nhưng một người vốn lạnh nhạt như hắn, đột nhiên lại khoác lên mình vẻ si tình sâu sắc, vẫn khiến người ta cảm thấy có chút gượng gạo.

Chuyện tình cảm vốn không thể dùng lẽ thường để lý giải. Tạ Vân không nói gì, chỉ chăm chú quan sát phản ứng của Thất thiếu nãi nãi.

Nếu hai người đã một lòng hướng về nhau, vậy nàng cũng không có lý do gì để ngăn cản.

Quả nhiên, lời nói sau cùng của Trần Sanh đã làm lay động Thất thiếu nãi nãi. Nữ tử dịu dàng ấy, sắc mặt bắt đầu dao động.

Nàng ta đưa ánh mắt qua lại giữa Trần Sanh và Hầu phu nhân, cuối cùng, sau một hồi trầm mặc, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định không gì lay chuyển.

Nàng ta hiểu rõ, lời thề một khi đã thốt ra, không còn đường quay lại.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...