Trả Thù Xoay Vòng
Chương 3 Trần Gia Huy Là Chồng Tôi
CHƯƠNG 3: TRẦN GIA HUY LÀ CHỒNG TÔI Trải qua hơn trăm lần xem mắt thất bại, cô ấy chẳng những không nản lòng, ngược lại còn luyện cho da mặt dày hơn cả tường thành. Khi gặp mặt người khác, cô ấy vẫn luôn nói khoác mà không biết ngượng rằng, phụ nữ phải có thể diện và công việc ổn định mới là điều quan trọng nhất. Người kia liền sẽ thuận theo mà hỏi: “À, vậy cô Đỗ công tác ở đâu vậy?” Lúc này, cô ấy sẽ giả vờ tao nhã lại lộ ra chút rụt rè, giơ tay ra để bày tỏ lịch sự: “Tôi dạy ở trường đại học Bách Khoa.” Tiếp đó, cô ấy sẽ vô cùng đắc ý nhìn đối phương lộ ra vẻ mặt khát khao. Đại học Bách Khoa chính là một trong mười trường đại học đứng đầu cả nước. Nếu đối phương còn muốn hỏi thăm thì cô ấy liền sẽ mỉm cười xán lạn, sau đó lặng lẳng chuyển đổi đề tài. Thực ra, lời nói của Đỗ Thu Thảo chỉ có thể tin được nửa câu đầu. Đúng là cô ấy làm việc ở đại học Bách Khoa, nhưng đáng tiếc lại không phải là giáo viên. Cô ấy giống như Ngô Huệ, đều tốt nghiệp từ một trường đại học hạng ba không có danh tiếng nào đó, thành tích lúc nào cũng thấp nhất trong khoa. Khi cô đang phân vân lựa chọn công ty thì cô ấy cũng cầm một bản sơ yếu lý lịch lẫn lộn lung tung trà trộn vào từng hội chợ việc làm. Sau đó, nhà cô ấy đã nhờ vào quan hệ mà xin cho cô ấy đến dạy thay ở một trường tiểu học. Cô ấy nhanh chóng lấy lý do không hợp nhau để chia tay bạn trai. Khi đó, Ngô Huệ đã nói: “Có phải quyết định này của cậu quá qua loa rồi không?” Trước đây, dường như cô ấy đã phải tặng đồ ăn sáng cả tháng mới theo đuổi được người đàn ông kia. Cô ấy lả lơi nói: “Sao lại thế chứ. Mỗi ngày tớ đều phải ngồi xe nửa giờ để đi đến vùng ngoại ô gặp anh ấy, cậu không biết mệt đến mức độ nào đâu.” Nhưng cô ấy mới chỉ vừa nhảy nhót không được bao lâu thì cô giáo dạy văn đã nghỉ đẻ xong, lập tức quay lại. Cũng may, tuy rằng cô ấy làm chuyện ngu ngốc nhưng số mệnh đã định trước sẽ có quý nhân phù trợ. Vào lúc hiệu trưởng trường học báo tin nghỉ việc, cũng đưa cho cô ấy thư giới thiệu. Cô ấy nghênh ngang kiêu ngạo chạy đến đại học Bách Khoa báo cáo, tự ảo tưởng mình sẽ được ngồi uống trà thoải mái trong phòng làm việc sáng loáng, thỉnh thoảng còn có thể trêu đùa mấy giáo viên nam đẹp trai, chỉ thiếu bước không bay lên trời mà thôi. Nhưng khi được dẫn đến phòng làm việc chỉ to bằng một sải tay tạm thời được sửa lại từ phòng phát điện, thì cả người cô ấy đều hoàn toàn mềm nhũn. Người ta đã sắp xếp cho cô ấy công việc phát chìa khóa cho phòng học đa phương tiện. Đỗ Thu Thảo có khí phách nhưng chỉ dừng ở ngoài miệng. Một giây trước còn ầm ĩ nói rằng công việc này làm mất hình tượng, nhưng lát sau đã túm tụm nói chuyện với bác bảo vệ ở sát vách. Đi làm hơn nửa năm, theo lời cô ấy thì cái gì cũng tốt, chỉ có tiền lương quá thấp mà thôi. Sáng cũng đến trường vào lúc chín giờ, năm giờ chiều lại đi về giống như những giáo viên kia, nhưng người ta là đi tưới nước cho những đóa hoa của tổ quốc, còn cô ấy lại nhân lúc khóa cửa mà lục từng ngăn kéo một, hy vọng có thể nhặt được điện thoại cũ để bán đi. Lúc này, cái miệng nhanh nhạy của cô ấy đang ngậm bánh ngọt, phát âm không rõ mà giáo dục cô. Lầm bà lầm bầm, đến khi nhìn thấy vết thương trên tay Ngô Huệ mới dừng lại. “Đây là tình huống gì vậy? Không có được Trần Gia Huy cũng không đến mức tự mình hại mình chứ? Chậc chậc, có đôi khi tớ cảm thấy, gả cho mấy anh cao ráo, giàu có, đẹp trai chưa hẳn đã là chuyện tốt. Kết hôn nguy hiểm lắm đó, đồng chí nhất định phải cẩn thận.” Ngô Huệ khẽ nhếch mép, bắt chước giọng nói của cô ấy: “Đây chính là lý do từ trước tới nay tớ vẫn kiên trì không lập gia đình.” Đỗ Thu Thảo khinh bỉ nói: “Bắt trước lời nói của người khác.” Sau khi gọi thêm một ít bánh ngọt, cô ấy híp mắt nhìn Ngô Huệ, dáng vẻ thần bí, lải nhải: “Huệ, gần đây mẹ cậu có liên lạc với cậu không?” “Cậu gọi nhiều thứ quá rồi.” “Lại đánh trống lảng. Huệ, cậu vẫn còn để bụng sao?” Cô ấy lẩm bẩm. “Sao cậu nhiều lời vậy chứ?” Cô nhét một miếng bánh kem vào miệng cô ấy, “Nếu cậu không nhắc đến chắc tớ đã quên còn có người này…” Thấy cô cố làm ra dáng vẻ ung dung, cô ấy lại nói: “Cậu mù à? Người đó mang đến cảm giác tồn tại mạnh như vậy mà. Nói thật chứ, bác ấy có thể so ngang với Lâm Thanh Hà, năm tháng không hề giữ lại bao nhiêu dấu vết trên mặt bác ấy. Sự trẻ trung, quyến rũ, tỉ mỉ bác ấy đều có, cho dù đi tới chỗ nào cũng đều khiến người ta nhìn chăm chú đấy.” “Rồi sao?” Ngô Huệ ngừng ăn, ngẩng đầu lên. Cô ấy ngừng lại một lát, rồi nhún nhún vai, “Không có gì nữa. Chẳng qua tớ chỉ cảm thấy bác ấy nên dành nhiều thời gian cho cậu hơn, mà không phải…” Cô mấp máy môi, cầm khăn giấy lau miệng, rồi lại cúi thấp đầu che giấu khuôn mặt, khép chặt tất cả ưu tư dưới hàng lông mi đen nhánh, cong vút. Sau khi ăn xong, Đỗ Thu Thảo không hề khách sáo nhét xe đạp vào sau cốp xe cô, lúc lên xe ngồi còn chê cô lái quá chậm. “Đi nhanh lên, đi nhanh lên! Lát nữa còn có một bữa tiệc đó.” “Lại đi xem mắt?” “Cái gì mà lại chứ, rõ ràng là tớ đang mở rộng mạng lưới giao tiếp được không hả. Ừm, anh ta sẽ trở thành người thứ một trăm lẻ tám được đề cử của tớ.” Xe dừng ở ngã tư đường chờ đèn đỏ, cô liền hạ cửa kính xuống, dựa tay vào phía trên, ánh mắt vô định nhìn về phía trước. Trên bảng quảng cáo cao vút ở giữa bùng binh có dán một tấm áp-phích thật to, để tuyên truyền cho buổi biểu diễn của viện điện ảnh thành phố vào tuần tới. Người phụ nữ trong hình mặc bộ quần áo cầu kì xinh đẹp, cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt, cân xứng được châu báu làm nền càng lộ ra vẻ quý phái, trên gương mặt là sự quyến rũ như muốn từ chối mà lại như mời gọi. Ở ngay bên dưới là dòng chữ ký lưu loát sinh động của bà ấy, Ngô Ngọc Trâm. “Huệ, cậu đang nghĩ gì thế? Đèn xanh chỉ còn mười giây thôi, không đi thì không kịp đâu.” Ngô Huệ thu tầm mắt lại, chiếc xe ở phía sau đã không đợi nổi mà vòng qua phía bên phải xe cô để đi, khiến cô không kịp tránh. Tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, hai người đều vì quán tính mà lao về phía trước. Vẫn là Đỗ Thu Thảo phản lại trước. Trông thấy vết thương trên cổ tay cô bị cọ rách, cô ấy lo lắng nói: “Huệ, cậu không sao chứ?” Cô chậm rãi nói: “Tớ không sao cả.” “Mẹ, có đường phân làn mà còn vượt qua, có bệnh sao.” Cô ấy mắng vài câu, rồi mở cửa xe bước xuống. Ngô Huệ liếc mắt nhìn lướt qua, trông thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu hồng mới tinh, ngay cả biển số còn chưa có. Người phụ nữ ngồi trên đó ăn mặc vô cùng sành điệu. “Mẹ nó, không có giấy phép mà còn định ra đường giết người sao, muốn học theo Lý gì kia hả?” Xe mới vừa lăn bánh nên cũng không đâm mạnh lắm, chiếc xe Honda của cô bị xước chút sơn, đèn chiếu hậu bên phải bị vỡ, nhưng Đỗ Thu Thảo vẫn không nuốt trôi cục tức này. Cô ấy tức giận gõ gõ cửa xe, “Tôi nói này, cô lái xe kiểu đó à?” Người phụ nữ kia tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt được trang điểm khéo léo. Bên dưới hai hàng lông mày thanh mảnh chính là đôi mắt to tròn sáng rực, sống mũi xinh xắn thẳng tắp, đôi môi bởi vì sợ hãi mà tái nhợt. Khuôn mặt cô ta cũng không phải quá đẹp, nhưng đường nét kết hợp với nhau lại rất đặc biệt. Trông thấy hai tay đang đặt trên vô lăng của cô ta có chút luống cuống, cô ấy càng thêm kiêu căng phách lối, “Không lái nổi xe thể thao à? Tùy tiện đâm người, thử hỏi xem chú cảnh sát có đồng ý không?” Người phụ nữ trong xe rất nhanh đã tỉnh táo lại, thấy chiếc xe kia bị đâm cũng không quá nghiêm trọng, hơn nữa chỉ là hãng Honda mà thôi, vậy nên cô ta lập tức tỏ ra rất khinh thường, “Kêu lớn tiếng thì có lý à? Tôi rất bận, không rảnh tranh cãi với cô, mau ra giá đi.” “Một trăm tỷ.” Đỗ Thu Thảo trừng mắt nhìn cô ta, trong giọng nói mang theo tức giận. Cô ta liếc nhìn cô ấy, không hề che giấu ý khinh bỉ, hai hàng lông mày được cắt sửa gọn gàng sạch sẽ liền nhướn lên: “Cô thèm tiền đến phát điên rồi à? Bây giờ tôi đổi ý rồi, cho dù một cắc cũng không có.” Cô ấy bật cười khà khà, sau đó mở cửa chui vào trong xe, gác đôi giày dính đầy bùn đất lên ghế ngồi lông mềm trắng tinh, “Để chị dạy cho gái cách đi tới đồn cảnh sát nhé.” “Bỏ cái chân bẩn của cô ra!” Cô ta tức giận đến mức hét to, phát cáu nói: “Rốt cuộc cô muốn thế nào, đừng có làm loạn.” Cô ấy dựng thẳng ghế lên, “Không muốn gì cả.” Không biết từ lúc nào cô ấy đã móc ra con dao vạch một đường lên ghế, “Hàng giả à? Da thật sao lại không chịu được vết cắt chứ.” Khuôn mặt cô ta tức đến xanh mét, “Chuyện hôm nay gác lại ở đây, cô nhất định sẽ không chịu nổi trách nhiệm đâu.” “Giọng điệu kiểu này, xem ra phía trên còn có ô dù nhỉ?” Cô ta hừ lạnh, vô cùng đắc ý: “Nói thật cho cô biết, anh rể của chồng tôi chính là người đứng đầu trong cục giao thông thành phố Xuân Sơn này.” “Nói như vậy, nguồn gốc chiếc xe của cô cũng không sạch sẽ, không phải là nhờ tham ô mà có chứ?” Sắc mặt cô ta lập tức trở nên rất khó coi, không thèm để ý đến Đỗ Thu Thảo nữa, mà chỉ lấy di động ra, nhanh chóng bấm số. Điện thoại gọi tới rất nhiều lần nhưng vẫn không có người nhận, cô ta lẩm bẩm chửi không ít lời thô tục. Đợi đến khi kết nối, lại đổi thành nức nở nói: “Anh Huy ơi, có một người phụ nữ đâm phải em, bây giờ còn ngồi ỳ trên xe không chịu đi…” “Thật biết đổi trắng thay đen nhỉ, không đúng…” Cô ấy bỗng cất cao giọng, không dám tin hỏi: “Chồng cô tên Huy sao?” Người phụ nữ kia chỉ mải làm nũng: “Anh Huy ơi, em thực sự rất sợ. Cô ta căn bản không chịu nói lý, anh mau qua đây được không? Lát nữa chúng ta cùng nhau ăn tối…” Sắc mặt Đỗ Thu Thảo bỗng xấu đi, cô ấy theo bản năng liếc nhìn ra ngoài xe, mở chốt cửa muốn xuống xe. Nhưng cô ta đã cúp điện thoại, nhanh chóng nhấn nút khóa cửa, đắc ý cười nhạt: “Cô đừng chạy, chồng tôi lập tức tới ngay đấy.” “Chồng cô?” Cô ấy tức giận đá vào lưng ghế, mạnh đến mức khiến lục phủ ngũ tạng của người phụ nữ kia sắp lệch vị trí, “Con mẹ nó, kẻ thứ ba như cô cũng có chồng sao, đồ không biết xấu hổ, thật sự nghĩ rằng cứ dạng chân ra là sẽ trở thành người sang chảnh à?” “Cô bệnh à?” Cô ta cũng rất tức giận: “Lái một chiếc xe rởm còn dám chắn ở giữa đường, cô không sợ mất mặt ư.” “Mẹ! Tôi nên gọi chiếc xe thể thao này của cô là lần dạng chân thứ mấy nhỉ?” Cô ta khó hiểu: “Cái gì?” “Cô dạng chân bao nhiêu lần để đổi lấy?” Cô ta lập tức nóng nảy giống như lửa thiêu đến mông, hổn hển tranh cãi: “Nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi nói đây là chồng tôi mua cho tôi.” “Cô kết hôn lúc nào vậy Bùi Hồng Nhung?” Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng bỗng vang lên trên đầu cô ta. Trông thấy Ngô Huệ đi tới, Đỗ Thu Thảo lập tức hít mạnh, có chút lo lắng nhìn cô: “Huệ…” “Cô vừa mới nói, chồng cô tên là Huy?” Không để ý đến cô ấy, ánh mắt nặng nề như hầm tối của cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt biến sắc của Bùi Hồng Nhung, lắc lắc điện thoại: “Nếu cô không chịu nhường, vậy hãy để cho cảnh sát tới xử lý. Chắc họ sắp tới rồi đấy.” Cô ta toát mồ hôi lạnh, mồm miệng không còn lanh lợi như vừa rồi: “Giám…giám đốc Ngô, tôi…tôi không biết là chị…” “Là ai đều không quan trọng, chỉ là nếu cô không cảm thấy mình sai vậy thì hãy để cho cảnh sát giao thông qua đây phán xét là được.” Cô ta không dám trả lời, không khí cũng trở nên nặng nề, đúng lúc này, chiếc di động đặt trong hộc của cô ta bỗng reo vang. Trong lòng cô ta hoảng sợ, theo bản năng quét mắt nhìn qua màn hình, một chút hồng hào cuối cùng trên mặt cô ta lập tức đều rút sạch, hai bàn tay gắt gao nắm chặt tay lái đến mức trắng xanh. Ngô Huệ cầm điện thoại lên, vừa nhìn đã rõ, nhanh chóng kết nối dưới ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng của cô ta, “Hồng Nhung, Huy nói em bị đâm xe, em không sao chứ? Mau gửi vị trí cụ thể cho anh, nhớ bắt bọn họ chờ ở đó. Ra cửa mà không chịu rửa mắt, cho rằng ai cũng có thể chọc vào sao?” Trong ống nghe truyền đến giọng nam nặng nề, lờ mờ mang theo mang theo vẻ hung hăng cùng tự đắc vì ra mặt thay người khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương