Trà Xanh Công Lược
Chương 38: Nó là một trò chơi à?
Vậy mà cô lại mời một người đàn ông vào phòng của mình ban đêm.
Có sự nghi ngờ là cô có ý quấy rối. Cô đành phải cười ngượng ngùng: “...Em đùa thôi mà.”
Sau khi hai người trở lại xe, Ôn Dư cầm văn kiện trên ghế ngồi lên, sợ hãi còn sót lại cô vỗ võ ngực: “Vừa rồi em còn tưởng anh định cho em đi sốc điện."
Kế hoạch điện giật này là được vị bác sĩ mà Kỳ Tự quen biết đưa cho Tưởng Vũ Hách vài ngày trước. Mặc dù Tưởng Vũ Hách cảm thấy cô em gái từ trên trời roi xuống này có. chút quấy rầy cuộc sống của anh nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, anh sẽ không để cô phải chịu sự đối xử đau đớn như vậy chỉ để nhanh chóng thoát khỏi gánh nặng này.
Anh vẫn chưa máu lạnh đến thế.
Sau đó, anh nghe Lưu Đoàn nói qua người bị như vậy có thể thư giãn đại não, dẫn dắt trí nhớ băng phương pháp trị liệu suy nghĩ sâu lắng, nên anh quyết định đưa Ôn Dư qua làm thử, dù sao phương pháp này cũng tương đối nhẹ nhàng, cho dù không có hiệu quả, nó sẽ không đau nhiều.
Nhưng ở trước mặt Ôn Dư, Tưởng Vũ Hách không muốn thừa nhận mình vì cô mà cân nhắc nhiều như vậy, anh cố ý nghiêm mặt nói:
“Nếu điều trị băng thôi miên không hiệu quả, bước tiếp. theo là phải đi sốc điện.”
Ôn Dư hừ một tiếng và nhét tài liệu vào nơi cô không thể
nhìn thấy. Sau đó, giống như cô nhớ tới cái gì đó, cô hơi hơi ngồi thẳng người, nhích lại gần Tưởng Vũ Hách một chút.
“Anh, anh muốn đi Giang Thành à?” Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng. Ôn Dư nghĩ đến cuộc gọi điện thoại của Chu Việt.
Chuyện chữ ký bất động sản là chuyện thứ hai, còn Chu Việt chủ yếu nhắc đến Ôn Dịch An.
Sau khi phá sản, Ôn Dư đã gọi điện cho cha cô nhiều lần nhưng ông từ chối trả lời và chỉ chuyển lời qua Chu Việt.
Ôn Dư biết cha mình tự trong cao, đột nhiên bị phá sản, tâm lý của ông nhất định không thể tiếp nhận được, cho nên cũng không thể ép buộc ông tự đối mặt, cũng may Chu Việt luôn ở bên cạnh ông.
Nhưng bây giờ ngay cả Chu Việt cũng nói tình trạng của cha cô không tốt, thì nó phải rất tệ.
Bây giờ Ôn Dư rất lo lăng, cô chỉ mong có thể lập tức bay về Giang Thành.
Tuy nhiên, với thiết lập con người hiện tại của mình, cô không tìm được lý do hợp lý để rời khỏi Kinh Thị, điều duy nhất cô có thể hy vọng là đi một chuyến bay với Tưởng Vũ Hách và theo anh trở về Giang Thành.
Mặc dù làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng đó là cách duy nhất trong lúc này.
Radio dự báo chính xác, ngày hôm sau thời tiết thực sự không tốt, mưa gió dữ dội, lá cây xào xạc.
Hôm nay là chủ nhật, thời tiết xấu nên Tưởng Vũ Hách không đến công ty.
Thấy anh ở nhà, mới sáng sớm Ôn Dư đã lao vào phòng bếp.
Nếu bạn muốn người khác đồng ý với yêu cầu của mình, bạn phải trả công trước, Ôn Dư tạm thời học được một món tráng miệng trên mạng và cô định làm nó để mua chuộc Tưởng Vũ Hách.
Nhưng cô vốn là một tiểu thư mười ngón tay chưa chạm đến nước suối, nên dù cô có đọc công thức đơn giản nhất hơn mười lần, khi thực hiện cô vẫn đầy lúng túng.
Đây là món súp kem bí ngô kiểu Pháp, nhưng do không có tay nghề nên nét vẽ kem trên cùng không được đẹp, Ôn Dư làm đi làm lại năm lần mới vẽ ra được một trái tim xinh đẹp.
Dì Mười Hai ở bên cạnh nhìn, dứt khoát mở miệng trách: “Cậu chủ nhà chúng ta không thích cái gì màu mè”
Ôn Dư bỏ vào súp đã nấu xong một ít lá bạc hà, hài lòng nói: “Dì không hiểu đâu, cái này gọi là tình cảm anh em.
Dì Mười Hai:
Mặc dù Tưởng Vũ Hách không đến công ty, nhưng anh vẫn dậy sớm để làm việc trong phòng làm việc.
Ôn Dư mang theo món tráng miệng đã chuẩn bị cẩn thận gõ cửa:
“Anh, anh có đói bụng không? Có muốn ăn thử súp em tự làm không?”
Tưởng Vũ Hách cau mày: “Súp?
Ôn Dư bưng canh để lên bàn: “Súp kem bí đỏ kiểu Pháp”
Nói xong cô tạo hình trái tim bên ngực trái, lại còn nháy mắt: “Từ trái tim em gái.”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Anh liếc nhìn trái tim kem nhỏ trong bát, sau đó quay đi chỗ khác, anh tiếp tục nhìn ipad trên tay: “Biết rồi, lát nữa. anh uống.”
Ôn Dư hiểu những gì anh nói, nó có nghĩa là “Em có thể đi”.
Nhưng nếu anh không uống súp, kế hoạch của Ôn Dư sẽ không có cơ hội thực hiện.
Cô lèo nhèo một hồi, bưng bát đi vòng ra phía sau Tưởng Vũ Hách: “Nhưng món tráng miệng này để lát nữa sẽ nguội, nếu không em...”
Còn chưa nói xong, Ôn Dư đã dừng lại, ánh mắt bị màn hình ipad hấp dẫn.
Cô lập tức giả bộ tò mò nhìn qua: “Đây là cái gì?”
Trên màn hình ipad của Tưởng Vũ Hách là hai bức ảnh giống hệt nhau về bức tranh Thanh Minh Thượng Hà.
Tưởng Vũ Hách cười lạnh một tiếng, dựa vào lưng ghế hỏi: “Em xem giống cái gì?”
Ôn Dư một lần nữa nhìn nó một cách cẩn thận và khen ngợi: “Anh chắc chăn là đang thưởng thức những kiệt tác. được truyền từ đời này sang đời khác. Anh trai em thật tao nhã, có phẩm vị và còn nhiều hơn thế”
Tưởng Vũ Hách không nói lời nào, anh chỉ dùng ngón tay chọc vào hai chỗ trên màn hình và một biểu tượng màu hiện ra... [Chúc mừng, bạn đã tìm thấy điểm khác biệt thứ 300! Qua cửa thành công!]
Ôn Dư: “..”
Ôn Dư: “???”
Nó là một trò chơi à?
Sơ ý rồi, cô tâng bốc anh hơi quá đà rồi.
Lúc này Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng ấn xuống ipad: “Em có gì muốn nói cứ nói đi”
Ôn Dư biết mình không thể giở trò nhỏ trước mặt Tưởng Vũ Hách, nếu anh vào thẳng vấn đề thì cô cũng không cần vòng vo.
Vì vậy trước tiên cô nở một nụ cười ngượng ngùng, sau đó cô tranh thủ thời cơ đưa ra yêu cầu của mình...
“Em cũng muốn đi Giang Thành với anh”
Tưởng Vũ Hách liếc cô một cái: “Không được.”
Ôn Dư không ngờ anh sẽ từ chối ngay như vậy, cô sốt ruột: “Tại sao lại không được? Em sẽ không làm phiền anh đâu, em hứa đấy.”
“Không tại sao cả, không được là không được.”
Tưởng Vũ Hách từ trước đến nay nói sao làm vậy, nếu anh đã nói không, thì chính là không có khả năng thay đổi.
Nhưng lần này Ôn Dư nhất định phải đi theo anh.
Anh nói không được, vậy cô chỉ có thể chơi xấu.
Trái tim của Ôn Dư tan vỡ, trong khi Tưởng Vũ Hách không chú ý, cô đã lấy một thìa súp bí ngô và đẩy nó vào miệng anh.
“Em mặc kệ, hiện tại anh uống súp em làm, ăn người mềm miệng*, anh phải dẫn em đi.”
*Đã ăn của người ta rồi thì phải nói năng với người ta mềm mỏng một chút.
Miệng Tưởng Vũ Hách đầy chất dính. Trên thực tế, anh ghét ăn những món tráng miệng này, vì vậy phản ứng đầu tiên của anh là cúi đầu muốn nôn nhưng khi anh hạ mắt xuống, anh chợt nhận ra...
Có sự nghi ngờ là cô có ý quấy rối. Cô đành phải cười ngượng ngùng: “...Em đùa thôi mà.”
Sau khi hai người trở lại xe, Ôn Dư cầm văn kiện trên ghế ngồi lên, sợ hãi còn sót lại cô vỗ võ ngực: “Vừa rồi em còn tưởng anh định cho em đi sốc điện."
Kế hoạch điện giật này là được vị bác sĩ mà Kỳ Tự quen biết đưa cho Tưởng Vũ Hách vài ngày trước. Mặc dù Tưởng Vũ Hách cảm thấy cô em gái từ trên trời roi xuống này có. chút quấy rầy cuộc sống của anh nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, anh sẽ không để cô phải chịu sự đối xử đau đớn như vậy chỉ để nhanh chóng thoát khỏi gánh nặng này.
Anh vẫn chưa máu lạnh đến thế.
Sau đó, anh nghe Lưu Đoàn nói qua người bị như vậy có thể thư giãn đại não, dẫn dắt trí nhớ băng phương pháp trị liệu suy nghĩ sâu lắng, nên anh quyết định đưa Ôn Dư qua làm thử, dù sao phương pháp này cũng tương đối nhẹ nhàng, cho dù không có hiệu quả, nó sẽ không đau nhiều.
Nhưng ở trước mặt Ôn Dư, Tưởng Vũ Hách không muốn thừa nhận mình vì cô mà cân nhắc nhiều như vậy, anh cố ý nghiêm mặt nói:
“Nếu điều trị băng thôi miên không hiệu quả, bước tiếp. theo là phải đi sốc điện.”
Ôn Dư hừ một tiếng và nhét tài liệu vào nơi cô không thể
nhìn thấy. Sau đó, giống như cô nhớ tới cái gì đó, cô hơi hơi ngồi thẳng người, nhích lại gần Tưởng Vũ Hách một chút.
“Anh, anh muốn đi Giang Thành à?” Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng. Ôn Dư nghĩ đến cuộc gọi điện thoại của Chu Việt.
Chuyện chữ ký bất động sản là chuyện thứ hai, còn Chu Việt chủ yếu nhắc đến Ôn Dịch An.
Sau khi phá sản, Ôn Dư đã gọi điện cho cha cô nhiều lần nhưng ông từ chối trả lời và chỉ chuyển lời qua Chu Việt.
Ôn Dư biết cha mình tự trong cao, đột nhiên bị phá sản, tâm lý của ông nhất định không thể tiếp nhận được, cho nên cũng không thể ép buộc ông tự đối mặt, cũng may Chu Việt luôn ở bên cạnh ông.
Nhưng bây giờ ngay cả Chu Việt cũng nói tình trạng của cha cô không tốt, thì nó phải rất tệ.
Bây giờ Ôn Dư rất lo lăng, cô chỉ mong có thể lập tức bay về Giang Thành.
Tuy nhiên, với thiết lập con người hiện tại của mình, cô không tìm được lý do hợp lý để rời khỏi Kinh Thị, điều duy nhất cô có thể hy vọng là đi một chuyến bay với Tưởng Vũ Hách và theo anh trở về Giang Thành.
Mặc dù làm như vậy rất mạo hiểm, nhưng đó là cách duy nhất trong lúc này.
Radio dự báo chính xác, ngày hôm sau thời tiết thực sự không tốt, mưa gió dữ dội, lá cây xào xạc.
Hôm nay là chủ nhật, thời tiết xấu nên Tưởng Vũ Hách không đến công ty.
Thấy anh ở nhà, mới sáng sớm Ôn Dư đã lao vào phòng bếp.
Nếu bạn muốn người khác đồng ý với yêu cầu của mình, bạn phải trả công trước, Ôn Dư tạm thời học được một món tráng miệng trên mạng và cô định làm nó để mua chuộc Tưởng Vũ Hách.
Nhưng cô vốn là một tiểu thư mười ngón tay chưa chạm đến nước suối, nên dù cô có đọc công thức đơn giản nhất hơn mười lần, khi thực hiện cô vẫn đầy lúng túng.
Đây là món súp kem bí ngô kiểu Pháp, nhưng do không có tay nghề nên nét vẽ kem trên cùng không được đẹp, Ôn Dư làm đi làm lại năm lần mới vẽ ra được một trái tim xinh đẹp.
Dì Mười Hai ở bên cạnh nhìn, dứt khoát mở miệng trách: “Cậu chủ nhà chúng ta không thích cái gì màu mè”
Ôn Dư bỏ vào súp đã nấu xong một ít lá bạc hà, hài lòng nói: “Dì không hiểu đâu, cái này gọi là tình cảm anh em.
Dì Mười Hai:
Mặc dù Tưởng Vũ Hách không đến công ty, nhưng anh vẫn dậy sớm để làm việc trong phòng làm việc.
Ôn Dư mang theo món tráng miệng đã chuẩn bị cẩn thận gõ cửa:
“Anh, anh có đói bụng không? Có muốn ăn thử súp em tự làm không?”
Tưởng Vũ Hách cau mày: “Súp?
Ôn Dư bưng canh để lên bàn: “Súp kem bí đỏ kiểu Pháp”
Nói xong cô tạo hình trái tim bên ngực trái, lại còn nháy mắt: “Từ trái tim em gái.”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Anh liếc nhìn trái tim kem nhỏ trong bát, sau đó quay đi chỗ khác, anh tiếp tục nhìn ipad trên tay: “Biết rồi, lát nữa. anh uống.”
Ôn Dư hiểu những gì anh nói, nó có nghĩa là “Em có thể đi”.
Nhưng nếu anh không uống súp, kế hoạch của Ôn Dư sẽ không có cơ hội thực hiện.
Cô lèo nhèo một hồi, bưng bát đi vòng ra phía sau Tưởng Vũ Hách: “Nhưng món tráng miệng này để lát nữa sẽ nguội, nếu không em...”
Còn chưa nói xong, Ôn Dư đã dừng lại, ánh mắt bị màn hình ipad hấp dẫn.
Cô lập tức giả bộ tò mò nhìn qua: “Đây là cái gì?”
Trên màn hình ipad của Tưởng Vũ Hách là hai bức ảnh giống hệt nhau về bức tranh Thanh Minh Thượng Hà.
Tưởng Vũ Hách cười lạnh một tiếng, dựa vào lưng ghế hỏi: “Em xem giống cái gì?”
Ôn Dư một lần nữa nhìn nó một cách cẩn thận và khen ngợi: “Anh chắc chăn là đang thưởng thức những kiệt tác. được truyền từ đời này sang đời khác. Anh trai em thật tao nhã, có phẩm vị và còn nhiều hơn thế”
Tưởng Vũ Hách không nói lời nào, anh chỉ dùng ngón tay chọc vào hai chỗ trên màn hình và một biểu tượng màu hiện ra... [Chúc mừng, bạn đã tìm thấy điểm khác biệt thứ 300! Qua cửa thành công!]
Ôn Dư: “..”
Ôn Dư: “???”
Nó là một trò chơi à?
Sơ ý rồi, cô tâng bốc anh hơi quá đà rồi.
Lúc này Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng ấn xuống ipad: “Em có gì muốn nói cứ nói đi”
Ôn Dư biết mình không thể giở trò nhỏ trước mặt Tưởng Vũ Hách, nếu anh vào thẳng vấn đề thì cô cũng không cần vòng vo.
Vì vậy trước tiên cô nở một nụ cười ngượng ngùng, sau đó cô tranh thủ thời cơ đưa ra yêu cầu của mình...
“Em cũng muốn đi Giang Thành với anh”
Tưởng Vũ Hách liếc cô một cái: “Không được.”
Ôn Dư không ngờ anh sẽ từ chối ngay như vậy, cô sốt ruột: “Tại sao lại không được? Em sẽ không làm phiền anh đâu, em hứa đấy.”
“Không tại sao cả, không được là không được.”
Tưởng Vũ Hách từ trước đến nay nói sao làm vậy, nếu anh đã nói không, thì chính là không có khả năng thay đổi.
Nhưng lần này Ôn Dư nhất định phải đi theo anh.
Anh nói không được, vậy cô chỉ có thể chơi xấu.
Trái tim của Ôn Dư tan vỡ, trong khi Tưởng Vũ Hách không chú ý, cô đã lấy một thìa súp bí ngô và đẩy nó vào miệng anh.
“Em mặc kệ, hiện tại anh uống súp em làm, ăn người mềm miệng*, anh phải dẫn em đi.”
*Đã ăn của người ta rồi thì phải nói năng với người ta mềm mỏng một chút.
Miệng Tưởng Vũ Hách đầy chất dính. Trên thực tế, anh ghét ăn những món tráng miệng này, vì vậy phản ứng đầu tiên của anh là cúi đầu muốn nôn nhưng khi anh hạ mắt xuống, anh chợt nhận ra...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương