Trà Xanh Công Lược
Chương 48: Em lại muốn làm gì?
Cô lập tức quay trở về giường, quấn chặt mình trong chăn rồi tỏ ra tự kỉ.
Ba giây sau, Tưởng Vũ Hách đã bước vào chiến trường.
Anh liếc nhìn căn phòng trước, thấy vali đã được lôi ra và mở ra, bên trong có vài bộ quần áo vương vãi.
Lại nhìn sang, thấy người đang trốn trong chăn.
Tưởng Vũ Hách nhíu mà
Em lại muốn làm gì?" Ôn Dư im lặng, trốn ở bên trong không nói lời nào.
Tưởng Vũ Hách cảm thấy bất lực, thử vươn tay ra kéo chăn: "Ra đây."
Anh động tới đâu, Ôn Dư liền kéo tới đó, cô phòng bị rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không mở miệng ra.
Thấy sắc mặt Tưởng Vũ Hách ngày càng u ám, Lệ Bạch vội ho một tiếng:
"Tưởng tổng."
Câu nhắc nhở này, vừa sâu xa mà lại kịp thời.
Tưởng Vũ Hách thu lại bàn tay đang vươn ra của mình. Dừng một chút, lại ngồi xuống mép giường.
Có phần bất lực.
"Đã tối rồi em còn muốn đi đâu." Giọng điệu rõ ràng đã dịu đi.
Được rồi.
Ôn Dư khẽ mím môi, sau đó định thần lại, diễn tròn vai một người em gái đáng thương bị anh trai mắng mỏ.
"Trước kia anh muốn em làm quen, anh nói sẽ đối xử tốt với em, nhưng bây giờ anh không chỉ ghét em, mà còn bảo em đi thật xa, không cần quay trở về nữa, em nhiều lần xin lỗi cũng vô ích, nhận sai cũng không có tác dụng gì."
"Em không đi, chẳng lẽ còn ở lại để anh chán ghét sao." Ôn Dư nói xong thì dừng một chút, còn bịa ra một câu: Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh muốn đuổi em đi"
Thật ra đây không hoàn toàn là diễn kịch, ở một mức độ nào đó, lời nói của Tưởng Vũ Hách thật sự đã khiến trái tim của Ôn Dư bị tổn thương một chút.
Bây giờ cô chỉ đang phóng đại nỗi buồn đó lên mà thôi.
Tưởng Vũ Hách không ngờ rằng, anh lại bị người kia oán trách lại.
Hơn nữa giọng điệu của Ôn Dư như biến anh thành một kẻ vô tâm, có mới nới cũ vậy.
Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần.
Tưởng Vũ Hách vốn là người cứng rẳn, kể cả trong công việc hay là trong cuộc sống cá nhân, anh chưa bao giờ tỏ ra mềm mỏng đối với bất kỳ ai.
Có thể là hơn hai chục năm nay anh đều cứng rắn như vậy, ông trời không nhìn nổi nên đã phái cái đuôi nhỏ này tới cản trở anh, thay đổi anh, liên tục khiêu khích các nguyên tắc của anh.
Căn phòng im phăng phắc, Tưởng Vũ Hách cau mày, thử mấy lần, nhưng vẫn không thể nói ra những lời đó.
"Anh ra ngoài trước đi."
Cứ đứng ở đây thì thật mất mặt quá.
Nhưng Ôn Dư hiển nhiên chưa từng làm trò gì ngột ngạt như chui vào trong chăn thế này, mới có mấy phút đã thấy
thiếu không khí, sau khi suy nghĩ một chút, chỉ đành cắt đi một vài phân cảnh, đánh nhanh thắng nhanh.
Cô chỉ có thể chủ động nhường một bước.
Vì vậy, cô thò đầu ra ngoài: "Vậy anh dỗ em một chút thì em sẽ đi ra."
Đột nhiên bị nhìn chằm chăm khiến Tưởng Vũ Hách có chút sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khuôn mặt Ôn Dư không bị che chắn.
Làn da cô trẳng sáng, trên sống mũi loáng thoáng một vết thương nhỏ, hàng mi dài đổ xuống đôi mảt, đôi môi đỏ mọng trông rất mềm mại.
Rất đẹp, Tưởng Vũ Hách phải thừa nhận.
Không giống với những nữ diễn viên trang điểm đậm hay phẫu thuật thẩm mỹ trong công ty, cô mang một vẻ đẹp thanh
thuần, chỉ nhìn qua cũng thấy được sự cao quý.
Không biết vì sao, anh lại cảm thấy như đã từng gặp qua người này trước đây.
Nhưng chuyện đó là không thể nào.
Tưởng Vũ Hách đã gặp qua thì sẽ không quên, vậy sao có thể không nhớ rõ cô là ai được.
Vậy thì chỉ có thể giải thích răng, trong mấy ngày này, cô đã dần trở thành một thói quen trong tiềm thức của anh.
Đây cũng là tình huống mà anh không muốn xảy ra nhất...một người xuất hiện trong cuộc sống của anh, dần trở thành thói quen, mỗi một hành động đều có thể ảnh hưởng đến anh.
Thấy anh không nói lời nào, Ôn Dư chuẩn bị rụt đầu lại: "Thôi bỏ đi."
Tưởng Vũ Hách lấy lại tỉnh thần: "..." Sao có thể gặp được một người phụ nữ như vậy chứ. Anh nhanh chóng kéo cô ra ngoài trước khi cô kịp trốn.
"Đã làm sai còn đòi người khác đến dỗ dành, ai chiều em đến hư đốn như vậy."
Ôn Dư vội nhìn lên, nháy mắt một cái: "Anh đó." Tưởng Vũ Hách: "..."... Anh đó.
Là anh, tại anh chiều hư em!
Anh nuông chiều em mà giờ lại muốn rũ bỏ trách nhiệm với em àI!
Ba giây sau, Tưởng Vũ Hách đã bước vào chiến trường.
Anh liếc nhìn căn phòng trước, thấy vali đã được lôi ra và mở ra, bên trong có vài bộ quần áo vương vãi.
Lại nhìn sang, thấy người đang trốn trong chăn.
Tưởng Vũ Hách nhíu mà
Em lại muốn làm gì?" Ôn Dư im lặng, trốn ở bên trong không nói lời nào.
Tưởng Vũ Hách cảm thấy bất lực, thử vươn tay ra kéo chăn: "Ra đây."
Anh động tới đâu, Ôn Dư liền kéo tới đó, cô phòng bị rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không mở miệng ra.
Thấy sắc mặt Tưởng Vũ Hách ngày càng u ám, Lệ Bạch vội ho một tiếng:
"Tưởng tổng."
Câu nhắc nhở này, vừa sâu xa mà lại kịp thời.
Tưởng Vũ Hách thu lại bàn tay đang vươn ra của mình. Dừng một chút, lại ngồi xuống mép giường.
Có phần bất lực.
"Đã tối rồi em còn muốn đi đâu." Giọng điệu rõ ràng đã dịu đi.
Được rồi.
Ôn Dư khẽ mím môi, sau đó định thần lại, diễn tròn vai một người em gái đáng thương bị anh trai mắng mỏ.
"Trước kia anh muốn em làm quen, anh nói sẽ đối xử tốt với em, nhưng bây giờ anh không chỉ ghét em, mà còn bảo em đi thật xa, không cần quay trở về nữa, em nhiều lần xin lỗi cũng vô ích, nhận sai cũng không có tác dụng gì."
"Em không đi, chẳng lẽ còn ở lại để anh chán ghét sao." Ôn Dư nói xong thì dừng một chút, còn bịa ra một câu: Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên anh muốn đuổi em đi"
Thật ra đây không hoàn toàn là diễn kịch, ở một mức độ nào đó, lời nói của Tưởng Vũ Hách thật sự đã khiến trái tim của Ôn Dư bị tổn thương một chút.
Bây giờ cô chỉ đang phóng đại nỗi buồn đó lên mà thôi.
Tưởng Vũ Hách không ngờ rằng, anh lại bị người kia oán trách lại.
Hơn nữa giọng điệu của Ôn Dư như biến anh thành một kẻ vô tâm, có mới nới cũ vậy.
Anh nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần.
Tưởng Vũ Hách vốn là người cứng rẳn, kể cả trong công việc hay là trong cuộc sống cá nhân, anh chưa bao giờ tỏ ra mềm mỏng đối với bất kỳ ai.
Có thể là hơn hai chục năm nay anh đều cứng rắn như vậy, ông trời không nhìn nổi nên đã phái cái đuôi nhỏ này tới cản trở anh, thay đổi anh, liên tục khiêu khích các nguyên tắc của anh.
Căn phòng im phăng phắc, Tưởng Vũ Hách cau mày, thử mấy lần, nhưng vẫn không thể nói ra những lời đó.
"Anh ra ngoài trước đi."
Cứ đứng ở đây thì thật mất mặt quá.
Nhưng Ôn Dư hiển nhiên chưa từng làm trò gì ngột ngạt như chui vào trong chăn thế này, mới có mấy phút đã thấy
thiếu không khí, sau khi suy nghĩ một chút, chỉ đành cắt đi một vài phân cảnh, đánh nhanh thắng nhanh.
Cô chỉ có thể chủ động nhường một bước.
Vì vậy, cô thò đầu ra ngoài: "Vậy anh dỗ em một chút thì em sẽ đi ra."
Đột nhiên bị nhìn chằm chăm khiến Tưởng Vũ Hách có chút sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy khuôn mặt Ôn Dư không bị che chắn.
Làn da cô trẳng sáng, trên sống mũi loáng thoáng một vết thương nhỏ, hàng mi dài đổ xuống đôi mảt, đôi môi đỏ mọng trông rất mềm mại.
Rất đẹp, Tưởng Vũ Hách phải thừa nhận.
Không giống với những nữ diễn viên trang điểm đậm hay phẫu thuật thẩm mỹ trong công ty, cô mang một vẻ đẹp thanh
thuần, chỉ nhìn qua cũng thấy được sự cao quý.
Không biết vì sao, anh lại cảm thấy như đã từng gặp qua người này trước đây.
Nhưng chuyện đó là không thể nào.
Tưởng Vũ Hách đã gặp qua thì sẽ không quên, vậy sao có thể không nhớ rõ cô là ai được.
Vậy thì chỉ có thể giải thích răng, trong mấy ngày này, cô đã dần trở thành một thói quen trong tiềm thức của anh.
Đây cũng là tình huống mà anh không muốn xảy ra nhất...một người xuất hiện trong cuộc sống của anh, dần trở thành thói quen, mỗi một hành động đều có thể ảnh hưởng đến anh.
Thấy anh không nói lời nào, Ôn Dư chuẩn bị rụt đầu lại: "Thôi bỏ đi."
Tưởng Vũ Hách lấy lại tỉnh thần: "..." Sao có thể gặp được một người phụ nữ như vậy chứ. Anh nhanh chóng kéo cô ra ngoài trước khi cô kịp trốn.
"Đã làm sai còn đòi người khác đến dỗ dành, ai chiều em đến hư đốn như vậy."
Ôn Dư vội nhìn lên, nháy mắt một cái: "Anh đó." Tưởng Vũ Hách: "..."... Anh đó.
Là anh, tại anh chiều hư em!
Anh nuông chiều em mà giờ lại muốn rũ bỏ trách nhiệm với em àI!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương