Ôn Dư không làm phiền anh nữa, ngay lập tức chuyển tiếp tin nhắn cho Vưu Hân: [Địa điểm đã đặt xong rồi.]
Vưu Hân vốn dĩ vẫn đang tìm kiếm một nơi thích hợp, nhưng không ngờ Ôn Dư lại hành động nhanh như vậy, vì vậy cô ấy không thể không khen một câu: [Trời ơi, làm chủ có khác!]
Ôn Dư đã lén gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa Tưởng Vũ Hách và cô cho Vưu Hân, âm thầm khoe khoang.
Mấy giây sau, Vưu Hân thêm một chữ vào câu nói vừa nãy, lại gửi đi: [Trời ơi, làm bà chủ có khác!]
“…”
Thấy bạn thân nói như vậy, Ôn Dư ban đầu không khỏi cong môi, nhưng sau đó lại mím môi.
Bà chủ gì chứ, Tưởng Vũ Hách chưa từng nói nửa chữ.
Tuy rằng giữa người lớn với nhau có một số chuyện không cần nói quá rõ ràng, nhưng Ôn Dư vẫn hy vọng có thể nghe được một số lời nhất định.
Dù sao quan hệ giữa bọn họ có chút phức tạp, hơn nữa còn có thêm một bậc quan hệ anh em giả.
Nhưng nếu Tưởng Vũ Hách không nói gì, một người con gái như cô cũng không thể chủ động, điều đó sẽ rất xấu hổ.
Bởi vì vấn đề này, Ôn Dư mất tập trung một hồi lâu, cho đến khi điện thoại trong văn phòng vang lên, Đường Hoài từ bên ngoài nói với cô:
"Có một vị tên Thẩm Minh Gia đang tìm cô."
Ôn Dư trong nháy mắt tỉnh táo lại: "Ai?"
"Thẩm Minh Gia."
Chỉ cần vừa nghe thấy cái tên này trong điện thoại, Ôn Dư đã cảm thấy buồn nôn: "Không nghe, đừng chuyển máy, điện thoại của người này tôi không bao giờ nhận."
Ôn Dư không biết tại sao Thẩm Minh Gia đột nhiên tìm cô làm gì, cô đương nhiên cũng không có hứng thú muốn biết.
Sau khi làm việc cả ngày, buổi tối Đường Hoài lái xe đưa Ôn Dư đến ktv, khi đến thản nhiên nói: “Cái này là do bạn của tổng giám đốc Tưởng mở, thỉnh thoảng anh ấy cũng đến đây tiếp đãi khách. Sếp Ôn, cô cứ yên tâm chơi ở đây, đều là người của mình cả.”
Chẳng trách đặt chỗ cho mình nhanh như vậy…
Ôn Dư nghĩ tới điều gì, hỏi Đường Hoài: "Nói thật, tổng giám đốc Tưởng tiếp khách ở đây có bao giờ gọi gái ngành chưa?"
Đường Hoài dừng vài giây, thẳng thắn trả lời: "Tùy theo tình hình, nếu khách hàng có nhu cầu sẽ gọi, nhưng sếp Tưởng chưa bao giờ đích thân đụng vào."
Thật ra Ôn Dư cũng có thể đoán được, dù sao khi cô là công dân bình thường, chỉ là ngủ ở bên cạnh anh một lúc, suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi nhà.
Chưa kể những cô gái ngành bên ngoài.
Có lẽ Tưởng Vũ Hách đã nói trước, sau khi đến ktv, có người đưa Ôn Dư đến phòng riêng, Vưu Hân và Hứa Thường đã đến, trên bàn bày đầy đủ các loại đồ uống, rượu, đồ ăn nhẹ và trái cây.
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, các chuyên gia cũng kính cẩn rời đi.
Lúc này Vưu Hân mới trút bỏ được gánh nặng làm nữ minh tinh, nói: "Trời ơi bàn đồ ăn này tôi ăn ba ngày cũng không hết? Tổng giám đốc Tưởng đang cho lợn ăn à?"
Hứa Thường cũng rất phấn khích nhìn xung quanh: “Ktv này là cửa hàng vip trong giới giải trí, phòng riêng nhỏ nhất cũng từ 800 một giờ, ba người chúng ta ở nơi sang trọng như này chẳng phải hơi đắt sao?"
"Bởi vậy mới nói mắt của anh quá nông cạn." Vưu Hân nói như thể đối phương chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của thế giới này: "Người phụ nữ của sếp Tưởng có thể ra ngoài hát ở những nơi nhỏ sao?"
Cách gọi này làm Ôn Dư hơi ngại: "Nói chuyện tử tế được không, gì mà người phụ nữa của sếp Tưởng chứ."
Hứa Thường liếc cô một cái: "Còn không phải à?"
Anh ngay cả mở miệng cũng chưa từng, Ôn Dư cũng không muốn vội vàng. Cô lấy từ trong túi ra một bản thảo kịch bản đầu tiên và đưa cho Vưu Hân: "Quay về xem cho kỹ đi, hôm khác tôi dẫn cậu đi gặp Trần Hữu Sinh."
Vưu Hân giật mình: "Đạo diễn Trần?"
"Đúng vậy, chính cậu ban đầu muốn tiến cử bản thân với đạo diễn Trần mà."
Lúc này Vưu Hân vẫn còn kinh ngạc, Ôn Dư lại nói với Hứa Thường: "Chú Thường đến lúc đó chú cũng có thể đến đoàn làm phim để làm trang điểm, con sẽ cho chú một mức giá tốt."
Hứa Thường luôn đi cùng với các đội kịch nhỏ, nhưng không ngờ Ôn Dư lại đem đến cho anh ấy một cơ hội tốt như vậy, làm anh ấy phấn khích đến mức không thể nói nên lời.
Cả hai đều không ngờ rằng chỉ cần bước ra hát một bài hát, sự nghiệp của họ đều được sắp xếp để có một bước tiến dài trong tương lai.
Nhưng đối với Ôn Dư mà nói, đó là sự biết ơn đã có từ lâu trong lòng cô.
Khi cô ở trong thời điểm khó khăn và cô đơn nhất, chính Vưu Hân đã ở bên cô, chính Hứa Thường đã thu nhận cô, còn nấu súp gừng cho cô.
Ôn Dư nâng ly rượu: "Không phải tôi đã nói trước rồi sao, tôi sẽ đưa cậu bay lên một lần nữa, lần này nhất định sẽ đưa các cậu đi chỗ cao nhất để ngắm cảnh đẹp nhất."
Vưu Hân vừa nghe đã khóc: "Tôi biết cậu sẽ thành công mà, chị Ôn có bao giờ thua đâu!"
"Keng!"
Ba cái ly cụng ly, bầu không khí sôi nổi và xúc động trong hồi lâu.
Sau đó lại cùng ca hát, uống rượu, chơi trò chơi cùng nhau, đến khi cao hứng, Vưu Hân nói với Ôn Dư:
"Nghe nói Thẩm Minh Gia hiện tại làm ăn thảm lắm, hình như bị ngành này phong sát."
Ôn Dư hừ nhẹ một tiếng: "Chẳng trách sao hận tôi như vậy."
"Hắn hiện tại không diễn nổi nữa, cậu thấy chưa, hắn đã bắt đầu phát sóng trực tiếp cắt hẹ rồi đây."
Ôn Dư đang muốn nói tiếp, điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhìn thoáng qua rồi lập tức đứng lên: "Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại."
Hóa ra là Chung Bình gọi đến nói về một số thứ liên quan đến kịch bản, Ôn Dư vốn dĩ nói chuyện với anh ấy ở lối đi, nhưng tiếng người qua lại rất ồn ào, cô nhìn thấy một phòng trống ở bên cạnh, vì vậy cô đã bước thẳng vào...
Bên trong yên lặng nói chuyện năm sáu phút, Ôn Dư tắt điện thoại.
Vừa định quay lại phòng thì cô nhìn thấy một bóng người đang đứng trước mặt mình.
Ôn Dư sửng sốt, nhìn thấy người tới cô nhíu mày: “Sao anh lại tới đây?”
Thẩm Minh Gia nhún vai: “Tôi gọi đến văn phòng của em hơn mười lần rồi, em cũng không bắt máy, cho nên tôi chỉ có thể ở dưới công ty chờ em thôi.”
Ôn Dư chợt hiểu ra: "Anh theo tôi từ công ty tới đây?"
Ktv này có tính bảo mật cao, cửa sẽ tự động đóng sau khi khách quẹt thẻ để vào phòng, người ngoài không vào được.
Thẩm Minh Gia chắc chắn đã lang thang trong lối đi rất lâu, đợi Ôn Dư đi ra.
"Tôi có chuyện muốn nói với em."
"Quên đi" Ôn Dư hướng ra cửa: "Chúng ta cũng không quen biết, cũng không có gì để nói."
Không ngờ cửa không biết vì sao bị Thẩm Minh Gia khóa lại, Ôn Dư làm thế nào cửa cũng không mở được, quay đầu trừng hắn ta: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
"Em làm tôi khổ sở như vậy, em nghĩ tôi sẽ làm gì?"
"Chơi tôi thì không sao, còn chơi bạn tôi, Ôn Dư, không ai làm người như em cả."
Ôn Dư nghe xong bật cười: "Không phải các người tự tìm sao?"
Dừng một chút: "Tôi làm người thế nào không cần anh dạy, lập tức mở cửa ra, nếu không tôi gọi cảnh sát."
Thẩm Minh Gia từ từ ngồi xuống ghế sô pha, mở điện thoại: “Tôi nói thẳng vào vấn đề, hoặc là cho tôi một vai trong bộ phim của em, hoặc tôi sẽ vạch trần mối quan hệ trước đây của chúng ta, cho mọi người biết rằng bây giờ là một người đẹp nổi tiếng như vậy đã có một mối quan hệ lãng mạn trước đây với Thẩm Minh Gia tôi, em đoán xem mọi người có hứng thú không?"
Thẩm Minh Gia lướt qua những bức ảnh tự sướng mà hắn ta đã chụp với Ôn Dư trước đây, một số trong số đó rất thân mật.
Ôn Dư sững sờ trước bức ảnh đột ngột như vậy.
Nhìn những hình ảnh đã chìm vào ký ức từ lâu cùng với chiếc điện thoại bị mất, tâm trí cô như đóng băng trong giây lát.
Thẩm Minh Gia bây giờ khét tiếng, hắn ta đã nói rõ rằng hắn ta muốn tự sát bằng cách này. Một khi những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, bất cứ lúc nào cũng sẽ ảnh hưởng đến lòng tin của đối tác, chưa kể đến…
Ôn Dư không biết Tưởng Vũ Hách sẽ ra sao khi nhìn thấy nó.
Đây mới là quan trọng nhất.
Từ một góc độ khác, nếu ảnh tự sướng thân mật của Tưởng Vũ Hách với bạn gái cũ bị lộ ra ngoài, khi nhìn thấy nó cô sẽ cảm thấy khó chịu như ăn phải ruồi.
Huống chi, Thẩm Minh Gia từng là nguyên nhân khiến cô lừa dối Tưởng Vũ Hách ba tháng. Hắn ta không phải là bạn trai cũ bình thường, hắn ta là cái gai giữa hai người, mọi chuyện không dễ dàng gì mới xong nếu còn gây sự nữa thì chắc chắn lại tổn thương lần nữa.
Nhưng Ôn Dư không muốn rẻ tiền với một tên cặn bã.
"Anh để tôi nghĩ đã." Cô nói.
Lúc Tưởng Vũ Hách ra khỏi phòng họp đã là 9 giờ 30 tối, cuộc họp video ở nước ngoài này kéo dài hai tiếng đồng hồ, nội dung rườm rà phức tạp. Trong khoảng thời gian này, Tưởng Vũ Hách đã nhìn đồng hồ mấy lần.
Nghĩ đến Ôn Dư uống nhiều rượu, uống quá chén trước mặt rồi ôm anh hai lần, đêm nay anh không có ở đây sợ rằng cô lại chạy đi ôm người khác.
Sau khi kết thúc cuộc họp, sau khi anh đi ra ngoài Tưởng Vũ Hách hỏi Lệ Bạch: "Bên đó có tin tức gì không?"
Lệ Bạch: "Ba người bọn họ ở bên trong đóng cửa hát rất vui vẻ."
Tưởng Vũ Hách vừa mím môi vừa thu dọn tài liệu.
Thấy tâm tình của anh tốt, Lệ Bạch đề nghị: "Sếp đi đón cô ấy à? Chắc sắp xong rồi."
Tưởng Vũ Hách vốn dĩ cũng tính vậy, dọn dẹp xong khi anh và Lệ Bạch ra khỏi bãi đậu xe, người của ktv đã gọi điện đến.
“Ôn tiểu thư và Thẩm Minh Gia một mình đi vào một căn phòng nhỏ còn khóa cửa lại.”
Lệ Bạch hơi sửng sốt, sau đó thuật lại câu chuyện.
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, khuôn mặt của Tưởng Vũ Hách tối sầm lại ngay lập tức.
Trong căn phòng nhỏ, Ôn Dư vẫn chưa thỏa hiệp.
“Làm sao, còn do dự à?” Thẩm Minh Gia sốt ruột chờ đợi: “Tôi cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần cho tôi vị trí nam phụ thứ ba là được. Ôn Dư, làm người phải biết điều, nếu em ép tôi quá tôi sẽ cắn em đấy."
Suy nghĩ của Ôn Dư đang chạy thật nhanh, muốn tìm biện pháp thứ ba để đối phó với uy hiếp của hắn ta, nhưng bất kể cô nghĩ thế nào, những bức ảnh này đều giống như lịch sử đen tối trong cuộc đời cô, chúng là sự thật.
Cô không thể thay đổi sự thật này.
“Nếu thật sự không tình nguyện.” Thẩm Minh Gia lại ủ rũ đến gần Ôn Dư: “Em có thể ngủ với tôi một đêm là được, để tôi nếm thử cảm giác được ngủ cùng người phụ nữ của Tưởng Vũ Hách là như thế nào.”
Hắn ta vươn tay, Ôn Dư vừa muốn né tránh, cửa đột nhiên bị một tiếng vang từ bên ngoài mở ra.
Ôn Dư còn chưa kịp phản ứng, đã bị bóng người tiến vào kéo lại phía sau, theo sau là một giọng nói lạnh lùng:
"Anh vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa?"
Tay của Thẩm Minh Gia cũng trong nháy mắt cũng mở ra, ngẩng đầu nhìn Tưởng Vũ Hách, khuôn mặt hắn ta đột nhiên lộ ra vẻ khó tin.
Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng, khí thế bức người, chắc không phải là tình cờ đi ngang qua.
Điều này khiến Thẩm Minh Gia có chút sợ hãi.
Hắn ta cho rằng Ôn Dư đã chia tay với anh mới tới uy hiếp cô, không ngờ không phải?
Cũng không phải Thẩm Minh Gia mất trí, sau khi cân nhắc nhanh chóng, hắn ta quyết định lùi một bước, không làm lớn chuyện.
Ít nhất, đừng gây rắc rối ở đây với Tưởng Vũ Hách.
Vì vậy hắn ta thản nhiên nhún vai: "Không có gì cả, chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi không làm phiền hai người nữa."
Nói xong, Thẩm Minh Gia đi về phía cửa, nhưng khi hắn ta mở cửa ra, hắn ta ngạc nhiên khi thấy rằng có ít nhất ba người đàn ông lạ mặt đang đứng ngoài cửa.
Họ bao vây hắn ta từng lớp, hắn ta hoàn toàn không thể thoát ra được.
Thoạt nhìn, có vẻ như nhóm người được nuôi dưỡng bởi ktv, chuyên giải quyết rắc rối.
** Ở nơi này, có quá nhiều thứ đen tối, những người khác nhau có địa bàn khác nhau và có các quy tắc khác nhau.
Thẩm Minh Gia không khỏi có chút sợ hãi, sợ hãi rất nhanh biến thành tức giận. Hắn ta quay đầu về phía Ôn Dư nói: "Ôn Dư tôi vừa mới nói đừng ép tôi!"
“Cút, cút khỏi đây rồi nói.” Một người đàn ông đá Thẩm Minh Gia rồi đóng cửa lại.
Thẩm Minh Gia xấu hổ ngã xuống đất, ngay dưới chân Tưởng Vũ Hách, điện thoại hắn ta cũng từ trong túi rơi ra.
Trái tim của Ôn Dư thắt lại, cô lập tức lén lút ném điện thoại sang một bên.
Tưởng Vũ Hách chú ý đến hành động nhỏ của cô, nhưng không lên tiếng, anh nhìn người đàn ông trên mặt đất và hỏi:
"Nếu ép rồi thì sao?"
"Anh uy hiếp ai, Thẩm Minh Gia?"
Khuỷu tay của Thẩm Minh Gia bị đâm, đau đến mức mất đi lý trí, không chút do dự nói: “Tôi theo đuổi Ôn Dư có được không? Ai quy định sau khi chia tay không được gặp bạn gái cũ? Tôi gặp bạn gái cũ của tôi phạm pháp sao?”
Tiếng "bạn gái cũ" vang vọng trong căn phòng, giống như một ngọn lửa vô hình và mạnh mẽ, triệt để tăng cường và nhổ bỏ cái gai ẩn sâu trong trái tim Tưởng Vũ Hách.
"Anh vẫn biết anh là người cũ à."
Tưởng Vũ Hách giọng điệu lạnh lùng, chậm rãi ngồi xổm xuống, bình tĩnh mà áp bức nhìn Thẩm Minh Gia, hồi lâu…
"Trước khi gặp cô ấy, anh đã hỏi đương nhiệm là tôi chưa?"
Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh
Chương 58: Chương 58: Trà xanh phải có bản lĩnh của trà xanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương