Sau khi lấy lại tinh thần từ sự khiếp sợ và hoang mang, Ôn Dư gần như chạy trối chết về phòng ngủ.
Cô và Tưởng Vũ Hách không có thời gian dọn dẹp mớ hỗn độn tối qua, cả căn phòng còn phảng phất tràn ngập mùi vị tình d*c không thể xóa nhòa, ướt át, mơ hồ.
Ngay cả trong thùng rác vẫn còn nhiều chứng cứ triền miên của họ đêm qua.
Ôn Dư chợt nhớ lại những ngày học đại học, giáo viên bất ngờ đến kiểm tra ký túc xá, phải vội vã thu dọn lại tất cả những đồ vật vi phạm quy định trong sự hoảng loạn.
Nhưng giấu đầu lại lòi đuôi, dù cố che giấu mặt ngoài nhưng bầu không khí vẫn không kịp tan hết.
Ôn Dư mở tất cả cửa sổ ra, lại nhớ tới điều gì đó, vội vàng thay quần để che lại dấu vết tối qua.
Sau khi mọi thứ lắng xuống, cô mới phát hiện ở bên ngoài không có một chút động tĩnh gì.
Ôn Dịch An cũng không nổi giận đùng đùng đi vào kiểm tra.
Dường như cảnh dạy dỗ trong tưởng tượng của cô không diễn ra.
Nhưng càng yên lặng lại càng làm cho Ôn Dư có cảm giác bất an.
Giống như là phút bình yên trước giông bão vậy.
Ôn Dư ở trong phòng sửa soạn một lúc lâu, hít thật sâu, tự mình nghĩ thông suốt –
Không sao cả, cô đã lớn, có thể giải thích với cha.
Ông không phải cũng đã từng trải qua tuổi trẻ sao? Ông có dám khẳng định rằng mình không ngủ với mẹ không?
Ấp ủ ý tưởng lạc quan như vậy, Ôn Dư đi ra khỏi phòng ngủ một lần nữa, nhìn thấy Ôn Dịch An đã vào cửa, ngồi trên trên ghế sô pha trong phòng khách.
Ngồi đối diện ông là Tưởng Vũ Hách.
Hai người đàn ông mặt đối mặt, không cần hỏi điều gì, chỉ cần nhìn vẻ mặt của Ôn Dịch An, cô rất nhanh đã biết đây không phải là một tình huống tốt đẹp gì.
Quả nhiên, Ôn Dư đi tới, vừa định ngồi xuống cạnh Tưởng Vũ Hách thì bị Ôn Dịch An gọi lại.
"Thu dọn đồ đạc, đi theo cha."
Ôn Dư: "?"
Cô cúi đầu khựng người lại, sau đó lại đứng thẳng: "Đi đâu?"
"Quay về nhà của anh con."
Ôn Dư cau mày: "Vì sao chứ? Con không phải là trẻ con, con có quyền lựa chọn cuộc sống của chính mình."
Ôn Dịch An rõ ràng đang kiềm chế cảm xúc: "Con có quyền lựa chọn, nhưng nếu đó không phải là lựa chọn đúng đắn thì với tư cách là một người cha, cha có trách nhiệm và nghĩa vụ đưa con trở lại con đường đúng đắn."
"Tại sao lại không đúng, cha dựa vào điều gì mà nói nó không đúng đắn."
"Con…" Không phải là Ôn Dịch An không nghe thấy Ôn Dư nói, nhưng để cho ông nói lại một lần nữa, nói thế nào cũng không nói lên lời.
Còn ra thể thống gì nữa!
Xấu hổ muốn chết!
Ông nổi giận đùng đùng đứng lên: "Con có đi hay không?"
Tính tình Ôn Dư cũng bướng bỉnh: "Con không đi."
Hai cha con giằng co với nhau, Tưởng Vũ Hách đứng lên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ôn Dư.
Tưởng Vũ Hách biết rõ đây sự việc xảy ra bất ngờ, hiện tại cảm xúc Ôn Dịch An không ổn định, nếu anh còn lấy cứng đối cứng mà giữ Ôn Dư ở bên mình sẽ chỉ khiến ông cảm thấy không thể nguôi xuống, thậm chí còn khó chịu hơn.
Đợi lúc ông hạ hoả, anh sẽ giải thích cặn kẽ, để Ôn Dư trở về là cách duy nhất.
"Chú, chú hiếm khi đến Kinh Thị, vừa lúc để Ôn Dư về chơi với chú mấy hôm." Nói xong Tưởng Vũ Hách vỗ vỗ Ôn Dư: "Em đi đi."
Xoay người lại trấn an Ôn Dịch An: "Chú chờ một chút."
Thái độ cung kính, mặc dù Ôn Dịch An không có gì để chê trách anh, nhưng chắc chắc sắc mặt không thể tốt được.
Tưởng Vũ Hách đưa Ôn Dư vào trong phòng, đóng cửa lại, anh giúp cô thu dọn quần áo, Ôn Dư vẻ mặt không vui ngồi nhìn:
"Cha em nói em về, anh thực sự để em đi à?"
"Sao trước kia em không phát hiện anh dễ nói chuyện như vậy nhỉ?"
"Là bởi vì tối hôm qua chiếm được rồi nên muốn đá em đi sao, anh…"
Lời còn chưa nói xong, Tưởng Vũ Hách đặt túi đã soạn xong đồ trước mặt Ôn Dư.
Cúi xuống, nhìn cô, một lúc sau mới nhàn nhạt nói…
"Đây là cha em, không phải anh của em."
Dù cho tính cách Tưởng Vũ Hách lạnh nhạt và kiêu ngạo như thế nào thì anh cũng không càn rỡ đến mức đi đối đầu với cha Ôn Dư.
Huống chi, hôm nay bọn họ gặp trường hợp này, chắc chắn không quá tốt đẹp.
"Em cứ đi đến nhà anh em ở vài ngày, chờ cha em hết tức giận, anh sẽ nghĩ cách." Anh nói.
Ôn Dư được Tưởng Vũ Hách trấn an, sau khi dừng lại một chút mới uất ức gật đầu: "Em còn nghĩ rằng anh muốn mặc quần rồi chạy mất."
Tưởng Vũ Hách: "Chạy đi đâu."
Ôn Dư chớp chớp mắt: "Tìm bạn gái cũ của anh."
"..."
Chuyện này không bỏ qua được rồi.
Tưởng Vũ Hách bất đắc dĩ liếc cô một cái, đưa túi cho cô: "Đi đi."
Ôn Dư không nhúc nhích, dang tay đưa về phía anh, tỏ vẻ làm nũng.
Tưởng Vũ Hách nhìn ra ngoài cửa, nhắc nhở cô: "Chưa đóng cửa."
"Ôm một cái thôi mà."
Tưởng Vũ Hách đặt túi xuống đất, ôm lấy Ôn Dư vào lòng, sự thân mật này mới chỉ được nếm thử một chút vào tối hôm qua, anh chưa thỏa mãn chút nào.
Cho nên, dù chỉ là ôm một cái, nhưng cũng có thể khiến xúc cảm nơi nào đó bùng cháy trong nháy mắt.
Anh nâng mặt cô lên hôn xuống, dường như đang tìm kiếm dư vị của cuộc tình đêm qua, từng chút từng chút ôn lại, một lần nữa tràn đầy khát vọng.
Người đàn ông này từ trước tới nay đều không dịu dàng, luôn luôn giống một kẻ xâm lược, chiếm hữu, không cho đối phương cơ hội rút lui.
Hô hấp của Ôn Dư trở nên rối loạn sau khi hôn, nhưng cô vẫn ôm lấy anh, tận hưởng nụ hôn tạm biệt này.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh: "Còn chưa xong à?"
Ôn Dịch An cảm thấy mình sắp phát cáu, phải nhịn không khéo lại hỏi ra câu: “Lại ở bên trong gặm chân nhau à!”
Lửa nóng trong phòng chợt tắt ngúm.
Tưởng Vũ Hách khựng lại, chậm rãi buông Ôn Dư ra: "Đi thôi."
Ôn Dư buồn bực cầm lấy túi hành lý nhỏ, đi đến phòng khách.
Tay Ôn Dịch An chắp sau lưng, đi đi lại lại tại chỗ, nhìn rất gắt gỏng.
Thấy Ôn Dư đi ra, ông chạy nhanh tới kéo tay con gái, giống như chỉ chậm trễ một giây sẽ bị người trước mặt ăn thịt: "Đi theo cha."
Tưởng Vũ Hách đúng lúc nói: "Xin lỗi chú."
Ôn Dịch An nhìn anh: "Cháu làm gì mà phải xin lỗi?"
Tưởng Vũ Hách biết lý do vì sao Ôn Dịch An tức giận, tối hôm qua khi điện thoại gọi đến, Liễu Chính Minh cố ý nói anh quan tâm Ôn Dư. Ôn Dịch An vừa xoay người đã thấy con gái mình được anh quan tâm trên giường.
Bất kỳ người cha nào cũng sẽ không cho anh sắc mặt tốt.
Tưởng Vũ Hách nói: "Chú cứ nghỉ ngơi trước, hai ngày nữa cháu qua thăm."
Ôn Dịch An hừ một tiếng, không nói nữa, dắt Ôn Dư nhanh chóng rời đi.
Cửa đóng lại, Tưởng Vũ Hách ngồi xuống thở ra một hơi.
Anh day day mi tâm, thầm nghĩ bản thân hoành hành không gặp trở ngại gì trong hai mươi năm cuộc đời vậy mà cũng có một ngày té ngã như vậy.
Là thua cha vợ tương lai.
Hơi khó giải quyết một chút…
Cứ như vậy, Ôn Dư bị Ôn Dịch An đưa về chung cư Quan Nam, nơi Ôn Thanh Hữu ở.
Ôn Thanh Hữu đang ở trong nhà tập gym, nhìn thấy Ôn Dư trở lại cũng không ngạc nhiên lắm, giọng điệu bình tĩnh nói: "Về rồi hả?"
Tại sao lại là…Về rồi hả?
Mà không phải… Vì sao em lại về?
Ôn Dư vừa nghe đã thấy không hợp lý: "Anh không cảm thấy bất ngờ khi thấy em về à?"
Ôn Dịch An đột nhiên xuất hiện làm cả buổi sáng rối tung lên, khi về đến nhà Ôn Dư mới phát hiện… Vì sao Ôn Dịch An lại chạy đến chỗ cô ở?
Cô hỏi Ôn Thanh Hữu: "Anh kêu cha đi tìm em à?"
Ôn Thanh Hữu không trả lời, Ôn Dịch An chủ động nói: "Con xảy ra chuyện lớn như vậy, hôm qua ba đã bắt chuyến xe muộn nhất, đến Kinh Thị vào ban đêm, khi cha đến chỗ anh con, cha mới biết con không ở đây, anh con nói con đã dọn đi, cha sợ ban đêm ảnh hưởng con nghỉ ngơi nên không liên lạc với con, kết quả buổi sáng cha thấy được gì nào?"
Ôn Dư: ".....".
Ôn Thanh Hữu nhẹ nhàng dựa vào máy chạy bộ, cười như không cười: "Cha nhìn thấy gì vậy ạ?"
Nghĩ tới là Ôn Dịch An đã tức sôi máu, chứ đừng nói đến việc phải tự kể lại những gì mình nghe thấy nhìn thấy cho con trai biết.
"...Cha không nói nên lời!"
Ôn Dư đi tới sô pha ngồi xuống, liếc Ôn Thanh Hữu: "Anh cố ý à?"
Ôn Thanh Hữu ung dung đi đến, thẳng thắn nói: "Đúng vậy."
Ôn Dư ngậm miệng lại, không cam tâm phản bác: "Chắc em cũng nên bảo cha đến để xem trường hợp của anh với chị Tưởng."
Ôn Dịch An: "?"
Tầm mắt ông rơi xuống người Ôn Thanh Hữu: "Trường hợp gì? Chị Tưởng là ai nữa?"
Ôn Thanh Hữu không lên tiếng, rót ly nước rồi ngồi đối diện Ôn Dư, chậm rãi nói: "Anh bảo cha đi tìm em, không phải để xem cảnh tình cảm của các em, anh không có ấu trĩ như vậy."
Ôn Dư: "Vậy anh muốn làm gì, ít nhất thì cha tới anh phải nói cho em biết chứ, sao lại bất ngờ như vậy."
"Không bất ngờ thì nhỡ đâu Tưởng Vũ Hách kiếm cớ không ở đây thì sao?”
"?" Ôn Dư càng nghe càng không hiểu: "Rốt cuộc anh có ý gì?"
"Anh chỉ cho cha biết chính xác mối quan hệ của bọn em là gì, để lỡ sau này cậu ta và chị cậu ta đều không nhận, em sẽ là người chịu thiệt."
Ôn Dịch An càng nghe càng khó hiểu.
Một Tưởng Vũ Hách, một chị Tưởng, bây giờ lại nói những lời này…
Chờ một chút.
Ôn Dịch An vuốt vuốt ngón tay: "Ngài Tưởng có chị gái?"
Không ai lên tiếng.
"Thanh Hữu, người chị gái kia còn làm chuyện gì với con mà không chịu trách nhiệm?"
Ôn Dư: ".....".
Quả nhiên người đã từng là người giàu nhất có năng lực phản ứng tư duy quá nhanh.
Hai anh em đều không nói rõ nhưng Ôn Dịch An lại hiểu được.
Ông dường như không thở nổi, ở trong phòng đi tới đi lui, sau đó uống vài hớp nước, cuối cùng tức giận mà mắng một câu: "Hai người các con bị chơi bùa hay là bị người hạ thuốc? Cố tình cặp kè với một cặp chị em ruột?"
Ôn Dư không nhịn được: "Lúc con cùng anh ấy ở bên nhau không hề biết anh trai với chị nhà người ta cũng ở bên nhau."
Ôn Thanh Hữu cũng ngẩng đầu: "Lúc ở bên Mỹ anh đã biết Lệnh Vi, lúc đó chưa quay về để tìm em."
"..."
Khá lắm.
Ôn Dịch An bắt đầu đi qua đi lại, nghiêm túc tự hỏi chính mình xem có phải nửa đêm mình mộng du đi đào mộ của tổ tiên họ Tưởng hay không, vì sao con gái và con trai ở hai nước khác nhau lại có thể gặp người cùng một nhà chứ.
Trông ông có vẻ rất tức giận, Ôn Dư không nhịn được, nói một câu: "Thật ra mà nói thì chuyện của con với Tưởng Vũ Hách là do con chủ động tiếp cận trước…"
Không nhắc còn được, vừa nhắc Ôn Dịch An lại nghĩ đến một chuyện, nói: "Cha chỉ phá sản thôi mà con lại lưu lạc đến nỗi phải đi áp dụng quy tắc ngầm với nó sao? Hả? Cha bảo chú Liễu giới thiệu cho các con quen biết, là muốn con trong công việc học hỏi thêm từ cậu ta, chứ cha có bảo con…"
Cha có bảo con để cậu ta gặm chân đâu!
Ôn Dịch An xác nhận rằng "tiếp cận" trong miệng Ôn Dư có nghĩa là chủ động lại gần để Tưởng Vũ Hách áp dụng quy tắc ngầm cho, khi ông vừa nghĩ tới việc con gái hiến thân vì sự nghiệp thì chịu không nổi mà ôm ngực.
Ôn Dư che mặt không nói nên lời: "Không phải như vậy đâu, cha có thể nghe con nói không?"
Tâm trí của Ôn Dịch An bị chi phối bởi câu Ôn Dư nói khi sáng, căn bản không có cách nào bình tĩnh được: "Cha không quan tâm nhiều như vậy, A Việt không tốt sao? A Việt là một đứa bé ngoan, hiền lành lễ phép, gia đình là người có học, người ta còn cùng con tới Kinh Thị, nhưng con lại…"
Buổi sáng thấy một màn kia khiến trong lòng Ôn Dịch An sụp đổ.
Cảm giác giống một CP mình đẩy thuyền từ lâu đột nhiên BE, bởi vì trong lòng ông, Chu Việt mới là người con rể mà ông tìm kiếm bấy lâu nay.
Lúc này, Ôn Thanh Hữu mới chậm rãi nói: "Vậy thì thôi, Chu Việt đã có bạn gái rồi."
Ôn Dịch An sửng sốt: "Chuyện đó xảy ra từ khi nào?"
"Sau khi tới Kinh Thành thì quen biết, là một bác sĩ."
Ôn Dịch An: "..."
Biết được tin Chu Việt đã có người yêu, Ôn Dịch An trầm mặc.
Không hề tức giận, cũng không hỏi chi tiết chuyện xưa của con gái, con trai và người nhà họ Tưởng, đại khái có lẽ là do bị đả kích bởi việc bất ngờ mất đi con rể hiền, im lặng trở về phòng.
Ôn Dư và Ôn Hữu Thanh ngồi em nhìn anh, anh nhìn em, một lúc lâu sau mới phá vỡ bầu không khí này.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Ôn Dư hỏi.
Ôn Thanh Hữu lắc đầu: "Anh không biết, dù sao ngày kia anh cũng đi rồi, trước khi đi sẽ giao em cho cha, cha biết được quan hệ của các em, anh cũng yên tâm."
Ôn Dư: "..."
Chính xác như lời Tưởng Vũ Hách nói, hiện tại cảm xúc Ôn Dịch An rất không tốt, nói gì cũng không nghe lọt tai, ông không chấp nhận Tưởng Vũ Hách, cảm thấy anh lừa gạt cô. Hiện tại, Ôn Dư càng giải thích, càng làm ông thấy ác cảm với Tưởng Vũ Hách hơn.
Vì thế ngày đó, hai anh em không ai nhắc lại chuyện người nhà họ Tưởng, dè dặt chờ Ôn Dịch An hồi phục tâm tình.
Ôn Dư cũng không đến công ty mà ở nhà làm việc.
Ngày hôm qua, hot search còn chưa qua đi, thừa dịp này, Ôn Dư nhờ người phụ trách mở Weibo chính thức của “Khoảnh khắc ấy anh yêu em”, đồng thời thông báo ứng cử viên cho vai nam chính.
Có lẽ sẽ không Hoặc Nham nữa, mặc dù hot search không phải do cậu ta đẩy lên, nhưng tâm tư cậu ta cũng chẳng trong sạch, Ôn Dư không thích những người mưu mô, hay nói cách khác là không thích loại người bộc lộ tham vọng của mình trên mặt.
Một người ứng cử viên khác Ngô Dã cũng bị loại bởi vì Tưởng Vũ Hách tra được rằng hot search bắt nguồn từ đội ngũ của anh ta, hạ thấp đối thủ cạnh tranh, không đủ tư cách.
Hai trong ba người đã bị loại, người an toàn nhất là ứng cử viên cuối cùng.
Tin tức chính thức công bố nam diễn viên chính nổ ra vào đúng thời điểm hot search, thậm chí lượng truy cập hôm qua còn tăng cao, Ôn Dư ở nhà nhìn chằm chằm vào đống dữ liệu trên máy tính, được một lúc thì có điện thoại đến, cô xử lý đâu vào đấy, không chút hoang mang mà sắp xếp, dặn dò.
Ôn Thanh Hữu im lặng quan sát.
Anh ấy không phải là người không biết đúng biết sai, để em gái có thể đạt được trạng thái như ngày hôm nay thì công lao của anh trai giả kia quả thực hơn hẳn anh ấy.
Cứ tưởng rằng Ôn Dịch An có thể bình tĩnh lại, đến tối là hồi phục, lúc đó mọi người sẽ ngồi xuống nói chuyện vui vẻ, cuối cùng giải thích rõ ràng sự việc.
Đến tối, quả thật tâm trạng của Ôn Dịch An đã dịu lại.
Nhưng ai ngờ ông lại tuyên bố một quyết định kinh người khác…
"Dư Dư, chúng ta cùng anh con sang Mỹ đi, đi thăm mẹ con".
Ôn Dư: "?"
Ôn Dư: "Chúng ta ư? Tại sao?"
Ôn Dịch An: "Tối hôm qua cha nghe anh con nói tim bà ấy không được tốt lắm, mấy năm trước nó đã hồi phục, nhưng gần đây lại bắt đầu tái phát, dù sao cũng đã từng là vợ chồng, bà ấy nuôi Thanh Hữu lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, cha đi thăm là hợp tình hợp lý."
Dù vậy nhưng đối với Ôn Dư vẫn quá bất ngờ.
"Con bây giờ còn có công việc nữa."
"Vậy thì đi mười ngày tám ngày thôi, không làm chậm trễ công việc của con, hơn nữa cha thấy con ở nhà cũng hoàn thành xong công việc rất tốt mà."
"..."
Ôn Dư nhìn Ôn Thanh Hữu với ánh mắt cầu cứu.
Nhưng lần này Ôn Thanh Hữu không giúp cô, trầm mặc một lúc mới nói: "Thật ra lúc anh đặt vé máy bay sang đó, mẹ có nói bóng nói gió hỏi anh, em có thể tới cùng không."
Ôn Dư hơi sửng sốt, chuyện ngoài ý muốn của cô nhiều quá, kinh ngạc không biết trả lời câu này như thế nào.
Cô im lặng cúi đầu: "Thật à?"
Ôn Dư chưa từng nghĩ tới sẽ qua Mỹ thăm mẹ, vì mỗi lần ý nghĩ này xuất hiện, cô lại cảm thấy có một cảm giác xa lạ khó tả.
Dù sao thì họ xa cách nhau lâu rồi, không giống như Ôn Thanh Hữu, trong lòng Ôn Dư đối với mẹ còn có nhiều tầng oán trách từ thuở nhỏ.
Khi cô còn nhỏ, chạy theo sau xe mẹ khóc muốn mẹ đừng đi, nhưng bà ấy vẫn đi. Nỗi oán hận và đau đớn đó làm toàn bộ thời niên thiếu của Ôn Dư thậm chí cả lúc trưởng thành cũng không thể nào bù đắp được.
Tuy rằng hiện tại đã dần nguôi ngoai, cũng hiểu được rằng tình cảm không thể ép buộc và luôn tôn trọng quyết định của cha mẹ. Nhưng khi nói đi gặp mẹ, Ôn Dư vẫn cảm thấy hơi rụt rè, không biết nên đối mặt với mẹ thế nào.
Cô đã từng rất mong chờ ngày được đoàn tụ, nhưng trong thâm tâm cô lại sợ hãi ngày đoàn tụ.
Cho đến khi Ôn Thanh Hữu nói một câu…
"Ở đầu giường của mẹ luôn để một bức ảnh em chụp chung với mẹ khi còn nhỏ, mỗi đêm đều lau một chút, nhìn một cái rồi mới đi ngủ."
"Ban đầu mẹ cùng anh sang Mỹ rất khó khăn, em biết đấy, nhưng về sau thì đỡ hơn nhiều, bà ấy lại không dám ôm hy vọng quá xa vời, em cho rằng mẹ bỏ rơi em, nhưng mỗi ngày mẹ luôn tự trách mình."
Ôn Thanh Hữu đứng lên nói: "Lúc đầu không còn lựa chọn nào khác, đến lúc sau kèm theo nỗi nhớ nhà da diết. Dư Dư, chuyện này anh sẽ không ép buộc em, dù em có quyết định thế nào cũng là do em tự lựa chọn."
Nghe con trai nói xong, Ôn Dịch An trầm mặc một lúc: "Anh trai con không ép buộc con đi vậy thì cha sẽ ép con, nhất định phải đi."
Ôn Dư biết sau khi Ôn Dịch An phá sản đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cho nên muốn đi gặp vợ cũ, gặp lại rồi làm bạn cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mấu chốt của việc vội vàng này chỉ là để tìm cớ dẫn cô đi, tách cô và Tưởng Vũ Hách ra.
Cô đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng không phải sợ hãi vì Ôn Dịch An thúc ép, mà là vì câu của Ôn Thanh Hữu nói "Mỗi tối bà ấy đều xem ảnh em rồi mới đi ngủ" khiến trái tim cô bất đắc dĩ yếu mềm.
Đó là mẹ của cô…
Khi còn nhỏ bà ấy đã từng ôm cô, hát ru cô.
Có lẽ tạm thời theo Ôn Dịch An rời khỏi Kinh Thị cũng là biện pháp tốt, đi Mỹ một tuần xem như nghỉ phép, lúc này là thời gian tốt để nói cho ông biết chuyện xưa của mình và Tưởng Vũ Hách, thay đổi hoàn cảnh, thay đổi địa điểm, có lẽ ông sẽ từ từ chấp nhận chuyện này.
Ôn Dư cuối cùng cũng đồng ý với quyết định bất ngờ và vội vàng này.
Tiếc nuối duy nhất chính là cô không thể tham gia sinh nhật tuổi 70 của bà Tưởng Vũ Hách vào tuần sau.
Chỉ còn một ngày nữa là đến thời gian xuất phát đi Mỹ, may mắn visa chưa hết hạn, Ôn Thanh Hữu nhanh chóng mua vé, Ôn Dư tận dụng ngày này để mua một món quà cho Phó Văn Thanh rồi nhờ Tưởng Vũ Hách gửi đến nhà họ Tưởng, đích thân giải thích với Phó Văn Thanh đồng thời gửi lời chúc mừng sinh nhật trước.
Trên đường đến biệt thự, Ôn Dư bất đắc dĩ an ủi Tưởng Vũ Hách: "Anh đừng quá nhớ em, em chỉ đi một tuần mà thôi mà, nhiều nhất là mười ngày".
Tưởng Vũ Hách biết Ôn Dư đột nhiên đến Mỹ thăm mẹ cũng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn có thể hiểu được.
Ôn Dịch An đối với anh hiện tại tránh còn không kịp, muốn cách càng xa càng tốt.
Hai người đàn ông họ Ôn đều không dễ đối phó.
Ôn Thanh Hữu thỉnh thoảng thì ngăn cản một chút.
Còn Ôn Dịch An thì trực tiếp dẫn người chạy mất.
Tưởng Vũ Hách có chút đau đầu.
Mới cùng Ôn Dư trải qua một đêm ân ái, bị ép bị tách ra thì thôi, lại còn muốn ra nước ngoài lâu thế.
Nhưng anh chỉ nghĩ ra từ đáy lòng, không nói ra, sợ Ôn Dư áp lực.
"Xem như đi nghỉ một tuần, tận hưởng niềm vui."
Ôn Dư cố ý "Hả?", kéo dài âm: "Hình như không hề để bụng dù chỉ một chút luôn hả? Vậy em sẽ ở lâu chút, dù sao anh em có công ty ở bên kia, em sẽ nhân tiện khảo sát một hai năm, xem xem có cơ hội hợp tác nào không, hơn nữa… Làm quen thêm mấy anh trai nước ngoài."
Tưởng Vũ Hách nghe xong, khóe miệng hơi giật giật, không nói gì.
Lại là dáng vẻ lý trí này.
Ôn Dư không cam lòng, vì thế nửa đoạn đường còn lại, cô dùng đủ mọi cách diễn xuất, đe dọa, làm nũng, đùa giỡn, tất cả đều xuất hiện, chỉ để thấy được chút dao động trên mặt Tưởng Vũ Hách.
Nhưng cho đến khi xe chạy thẳng vào tầng hầm biệt thự, vẻ mặt người đàn ông này vẫn bình tĩnh.
"Em sẽ cùng uống rượu và khiêu vũ với các anh trai ngoại quốc đó." Ôn Dư nhấn mạnh một lần nữa: "Anh thật sự không quan tâm sao?"
Tưởng Vũ Hách dừng xe lại, quay lại nhìn cô: "Em muốn anh thế nào, nói thẳng đi."
Ôn Dư nhìn anh chằm chằm, dừng lại vài giây: "Em muốn nhìn anh ghen, đáng ghét, anh không thể ghen một lần cho em xem à?"
Tưởng Vũ Hách: "Xem ở đây?"
Ôn Dư: "Còn có thể xem ở chỗ nào chứ? Muốn em dựng sân khấu cho anh biểu diễn hả?"
Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt ừ một tiếng: "Được thôi."
Nói xong anh liền kéo cửa xe lên, đóng rèm xe lại, nới lỏng cà vạt, lạnh nhạt nhìn cô: "Là do em muốn đấy nhé."
Ôn Dư: "???"
…
Mười phút sau, Ôn Dư rốt cuộc cũng thông suốt, dấm của Tưởng Vũ Hách chắc chắn là một gánh nặng không thể chịu đựng được trong cuộc đời cô.
Xe bị bịt kín, cả chiếc xe rung chuyển như sấm sét từ trên trời giáng xuống.
Nếu không phải vì Ôn Dư liên tục cầu xin tha thứ.
Nếu không phải không có dụng cụ bảo hộ nhỏ để bảo vệ trong xe.
Hôm nay Ôn Dư nhất định khó thoát một "kiếp".
Cuối cùng cũng xuống xe, tóc Ôn Dư rối bù, môi đỏ mọng, vội vàng lấy gương ra soi sửa sang lại mình, nhưng nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh ăn mặc chỉnh tề, lạnh lùng uy nghiêm, hoàn toàn không có dáng vẻ tận tình như ở trong xe.
Ôn Dư: "..."
Cô có tội gì mà phải khổ thế?
Mãi mới sửa sang lại xong xuôi, hai người từ thang máy đi vào nhà.
Lúc đến nơi cũng vừa hay Tưởng Lệnh Vi ở đây, nhân cơ hội này Ôn Dư nhanh chóng nói cho cô ấy chuyện Ôn Thanh Hữu phải rời đi. Nhưng Tưởng Lệnh Vi không có phản ứng gì nhiều, cười cười rồi quay về phòng.
Ôn Dư không biết cô ấy suy nghĩ cái gì, nên đành bỏ cuộc. Sau khi tìm thấy Phó Văn Thanh để gửi quà mừng và ngoan ngoãn nói lời chúc phúc, dì Mười Hai thần thần bí bí kéo cô qua một bên.
"Ngư Ngư, tuần sau là sinh nhật của bà, dì nên mặc cái gì bây giờ? Ôi chao, bà ấy khẳng định tuần sau tụi dì không cần làm gì, chỉ cần ăn mặc đẹp cùng nhau vui vẻ là ổn. Dì không biết nên mặc cái gì mới đẹp, cháu gợi ý cho dì với?"
Dì Mười Hai tuy đã ở tuổi trung niên nhưng vẫn giữ được thân hình cân đối, Ôn Dư nhớ lại trong phòng mình lúc trước có cái váy lớn hơn 2 size nên lập tức tìm cho dì mặc thử, vừa vặn.
"Mặc như thế này mới đẹp nè dì, giống như là trẻ hơn mười tuổi vậy!"
Váy dáng dài, lộ bờ vai, dì Mười Hai cực kỳ e thẹn: "Dì ăn mặc như vậy liệu có phải già mà không đứng đắn không?"
Ôn Dư bật cười: "Bà Phó còn mặc sườn xám xẻ tà, có gì mà không đứng đắn chứ, đẹp là được rồi, nhân tiện…"
Ôn Dư nhắc nhở riêng dì Mười Hai: "Chai nước hoa mà cháu đưa cho dì, dì đừng quên xịt đấy."
Dì Mười hai lặng lẽ chớp mắt: "Dì đã chuẩn bị từ lâu rồi, chỉ chờ cái ngày này!"
Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh
Chương 69: C69: Chương 69
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương