Khoảnh khắc thừa của năm mới đang đến gần, bộ phim “Muốn Cùng Anh Rơi Vào Bể Tình” do Ôn Dư đầu tư sản xuất cũng sắp ra mắt khán giả.
Câu chuyện được cải biên từ nhân duyên kỳ diệu giữa cô và Tưởng Vũ Hách, sau gần một năm quay phim và hơn nửa năm chỉnh sửa hậu kỳ, cuối cùng cũng sẽ ra mắt khán giả vào ngày đầu năm mới.
Giai đoạn đầu, Ôn Dư không quảng bá bộ phim quá nhiều, khi đó cô đang mang thai, có người trong công ty gợi ý có thể lấy Tiểu Thập làm đề tài để kiếm nhiệt cho bộ phim, nhưng Ôn Dư không làm vậy.
Lý do đầu tiên là cô còn chưa đến mức phải dùng con cái để kiếm tiền.
Thứ hai là vì bị tình cảm trong sáng trong lòng trói buộc, không muốn dùng những thủ đoạn quá thực dụng làm ô nhiễm nó.
Vì vậy, Ôn Du chỉ đăng một câu đùa trên Weibo chính thức - khi nào doanh thu phòng vé vượt quá một tỷ, tôi và Tưởng Vũ Hách sẽ mời mọi người ăn bánh.
Dù sao sau khi kết hôn cả hai hầu như không xuất hiện trước mặt công chúng, lần duy nhất là bị người qua đường chụp trên đường phố, truyền thông muốn phỏng vấn bọn họ nhưng đều không được.
Cho nên lúc công chiếu phim, mọi công tác tuyên truyền của Ôn Dư đều khá yên bình, cô thỉnh thoảng sẽ dẫn theo một vài người mới đến tham gia show tạp kỹ do Á Thịnh đầu tư để quảng bá.
Hoặc là đăng một vài video hậu trường ngắn trên blog chính thức, tích lũy độ phổ biến.
May mắn là nhờ tác phẩm trước được truyền miệng, cùng với sự tiến cử mạnh mẽ của nhiều nhân vật nổi tiếng và nghệ sĩ trong giới, nhờ vậy mà nhiệt độ trước khi công chiếu vẫn được duy trì liên tục, cũng coi như không tệ.
Mà những diễn viên mới đảm nhận vai chính cũng khơi dậy sự tò mò mạnh mẽ của mọi người vì họ hoàn toàn mới.
Mọi người đều muốn biết rốt cuộc là ho có điểm nào nổi bật mà Ôn Dư lại coi trọng bọn họ.
Mô tả chính thức được tung ra cũng giống như tên phim “Muốn Cùng Anh Rơi Vào Bể Tình” - “Đây là câu chuyện mà ai xem xong cũng muốn đâm đầu vào tình yêu ngay”.
Với sự tò mò và háo hức chờ đợi, vô số bạn trẻ đã bước vào rạp vào lúc 00:00 giờ ngày mùng một tết.
Trong số đó cũng có Ôn Du và Tưởng Vũ Hách.
Họ ngồi dưới sân khấu xem Trịnh Thiên Tự và Cố Song biểu diễn, xem Giang Tấn và Kỷ Thu Thu trong câu chuyện, dù nhiều tình tiết đã được thay đổi nhưng họ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của nhau từ những khoảnh khắc như được tua lại đó.
Đó là quá khứ chân thành mà mãnh liệt của họ, là cuộc gặp gỡ mà cả đời này họ sẽ không quên.
Nhiều lần Ôn Dư xem mà rơm rớm nước mắt vì đồng cảm. Tưởng Vũ Hách luôn ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng nhìn thấy cô quá mức xúc động, tuy không nói gì nhưng anh sẽ âm thầm nắm lấy tay cô.
Lúc này, im lặng lại hay hơn.
Sự tồn tại của anh đã là sức mạnh khiến Ôn Dư an tâm nhất.
Trong lúc xem phim, Ôn Dư khẽ nói với Tưởng Vũ Hách: “Anh biết không, cái tên em đặt cho bộ phim này rất hay.”
“Hay đến mức nào?”
“Tuy không biết khán giả xem xong có muốn yêu đương hay không, nhưng diễn viên đóng xong đều yêu nhau hết rồi.”
“...”
Không biết có phải tình tiết của câu chuyện dễ khiến người ta yêu nhau hay không, nhưng…
Sau một thời gian dài quay phim, cặp đôi diễn viên mới đóng vai Giang Tấn và Kỷ Thu Thu đã đã ngầm thừa nhận tình cảm dành cho nhau.
Cả hai đều ra mắt trên màn ảnh lần đầu tiên, tuy phim giả thành thật nhưng cũng xem như là nhờ đóng phim mà kết duyên, có thể cùng nhau sát cánh trong sự nghiệp sau này.
Còn Vưu Hân, người đã độc thân hơn 20 năm, cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống lái xe qua lời nói, cảm nhận được niềm vui lái xe thực sự:)
Cách đây không lâu, Lệ Bạch đã chính thức nộp đơn xin từ chức cho Tưởng Vũ Hách, từ nay về sau, tất cả những gì anh muốn bảo vệ chỉ có cấp trên “Vưu” duy nhất của mình.
Couple minh tinh xinh đẹp và chàng vệ sĩ nhiệt huyết cuối cùng đã thành hiện thực.
Một bộ phim mai mối cho hai cặp đôi và cái tên “Muốn Cùng Anh Rơi Vào Bể Tình” này cũng danh xứng với thực, đưa những người yêu nhau dũng cảm đến với nhau.
Trong dịp Tết Nguyên Đán có rất nhiều phim chiếu Tết, sự cạnh tranh vô cùng khốc liệt nên trong ngày đầu tiên ra mắt, doanh thu phòng vé của “Muốn Cùng Anh Rơi Vào Bể Tình” thấp hơn rất nhiều so với “Khoảnh Khắc Ấy Anh Yêu Em” trước đó.
Cũng may phản hồi và danh tiếng nhận được trên các trang web lớn đều khá tốt, lượng tự phát và người hâm mộ qua đường đều dần tăng lên nhờ sự đề cử của cư dân mạng.
Doanh thu phòng vé cũng từ từ tăng lên so với lúc ban đầu, đột nhiên tăng vọt vào khoảng mùng ba và đột phá 400 triệu vào mùng năm.
Đây đã là một kết quả khá tốt đối với một bộ phim tình cảm bình thường không có bất kỳ ngôi sao nổi tiếng nào chống đỡ như thế này.
Và nguyên nhân tạo nên tất cả những điều này chắc chắn chính là sức hút của bản thân câu chuyện và kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của các diễn viên.
Trịnh Thiên Tự và Cố Song mặc dù là người mới, nhưng cũng bởi vì họ là người mới nên không hề sử dụng quá nhiều kỹ xảo trong lúc diễn, hai người hoàn toàn đắm chìm trong cốt truyện nên mới có thể khắc họa một Giang Tấn và Kỷ Thu Thu chân thực đến như vậy.
Cư dân mạng đều đang vô cùng yêu thích các nhân vật trong bộ phim này...
[Phải làm sao mới có thể tìm được một anh chàng lạnh lùng bảy mươi tệ vậy? Gấp, tôi cũng muốn có!]
[Tôi trả một trăm nhân dân tệ, đừng ai giành với tôi!]
[Dì mười ba quả là tuyệt vời, respect!]
[Ai lại không đổ trước một cô em gái đáng yêu như Thu Thu chứ?]
[Tôi cũng muốn có một người anh trai nuôi tôi cả đời như vậy, huhuhu.]
[Khúc cầu hôn tôi khóc ướt hết ba gói khăn giấy.]
[Trên tay anh và trong trái tim em... Tình yêu mà cả hai người cùng chạy về phía nhau thì mới có ý nghĩa.]
[Chết tiệt, Tết nhất mà dụ cẩu độc thân vào rồi mổ thịt đó hả.]
Ngoài ra còn có các cuộc thảo luận về bản thân các diễn viên...
[Trịnh Thiên Tự và Cố Song thực sự đã khắc họa vô cùng sinh động hai nhân vật này.]
[Tôi ship Couple Bộc Song Ngư! Couple Bộc Song Ngư là nhất!]
[Chờ một chút, lẽ nào không có ai muốn có một cô bạn thân hề hước như Vưu Hân sao?]
[Còn có người chưa biết à? Số phận của Vưu Hân trời định đã là bạn thân của nữ chính a, ha ha ha ha ha ha!]
Đến tết nguyên tiêu ngày mười lăm tháng giêng, doanh thu phòng vé của “Muốn Cùng Anh Rơi Vào Bể Tình” đã thành công vượt qua mốc một tỷ và lời hứa hẹn mà Ôn Dư nổi hứng đăng lên cũng phải được thực hiện.
Công ty đã đặc biệt mua một chiếc bánh kem siêu lớn, mời đông đảo cánh truyền thông đến tham dự cuộc họp báo cảm ơn được tổ chức ở một khách sạn.
Bà xã đã lên tiếng, Tưởng Vũ Hách không thể không đến lộ mặt. Sau một thời gian dài không xuất hiện trước công chúng, cuối cùng anh cũng đã cùng Ôn Dư xuất hiện trước ống kính của các phóng viên.
Anh vẫn là ông trùm tư bản không có nhiều biểu cảm như ấn tượng của mọi người, với áo sơ mi đen phối cùng bộ âu phục đen, thẳng thớm không một nếp nhăn.
Dáng vẻ cao quý ấy tỏa ra sự lạnh lùng khó mà đến gần.
Một người đàn ông lạnh lùng là vậy nhưng thông qua mỗi một ánh mắt, ống kính đều có thể chụp được sự kiên nhẫn và tình yêu của anh dành cho người vợ bên cạnh.
Phóng viên hỏi: “Sao giám đốc Ôn lại có tầm nhìn xa trông rộng mà đầu tư vào bộ phim này vậy?”
Lý do dùng từ “nhìn xa trông rộng” là bởi vì trong giới truyền thông bên ngoài, đây chỉ là một câu chuyện do một người mới vô danh sáng tác, nhưng lại được Ôn Dư dùng rất nhiều tiền mua về cải biên.
Hiện tại doanh thu phòng vé rất tốt, tầm nhìn của Ôn Dư lại một lần nữa được chứng minh.
Ôn Dư đương nhiên không thể nói ra nguyên nhân thực sự, chỉ cười nói: “Là vì đẹp đấy, đẹp không phải là đủ rồi sao?”
Phóng viên lại hỏi: “Giám đốc Tưởng cũng cảm thấy đẹp à?”
Tưởng Vũ Hách dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Đương nhiên.”
Chỉ là hai chữ, nhưng không hiểu sao lại ẩn chứa hàm ý [Chẳng lẽ vợ tôi sẽ chọn sai ư?].
Ai đó ở hiện trường đã bắt đầu gào la a a a như con chuột chũi.
Phóng viên nói tiếp: “Giám đốc Ôn quay bộ phim này, giám đốc Tưởng hẳn đã ủng hộ rất nhiều. Anh có thể chia sẻ với chúng tôi sở thích hàng ngày của vợ chồng anh không?”
Ôn Dư chớp chớp mắt, nghĩ thầm...
Âm thầm tham quan triển lãm tất da ở nước ngoài, để lại dấu hôn trên đùi trong đêm khuya thanh vắng có được tính không.
Cô nhìn Tưởng Vũ Hách, cố ý trêu anh: “Hay là anh nói cho bọn họ biết chúng ta có sở thích gì đi?”
Tưởng Vũ Hách mặt không đổi sắc, tiếc chữ như vàng: “Du lịch, rèn luyện sức khỏe.”
Ôn Du: “...”
Hay lắm, mặc dù ít chữ, nhưng đã âm thầm và chính xác thể hiện sở thích của nhau.
Đúng là một người đã chinh chiến qua bao mặt trận.
Phóng viên đã quen với kiểu phỏng vấn như tảng băng này của Tưởng Vũ Hách, ít chữ còn hơn không, hiếm khi thấy hai người xuất hiện cùng nhau, nhất định phải hỏi những câu hỏi có tính bùng nổ.
Một phóng viên mạnh dạn đặt câu hỏi: “Giám đốc Tưởng là người theo đuổi giám đốc Ôn trước phải không?
Ôn Du chưa kịp mở miệng, Tưởng Vũ Hách đã bình tĩnh giành trả lời: “Ừ.”
Ôn Du: “...”
Phóng viên lại hỏi: “Hai người có cãi nhau không?”
Tưởng Vũ Hách: “Không.”
“Chưa từng cãi nhau ư?”
“Không cãi.”
“Thật sao?” Phóng viên cười nói: “Tôi không tin đâu.”
“?”
Tưởng Vũ Hách nhíu mày, Ôn Du thấy vẻ mặt của anh không ổn nên vội vàng bổ sung: “Bởi vì anh ấy đều sẽ nhường nhịn tôi.”
Tiếng chuột chũi hét ở hiện trường càng lúc càng lớn, nhưng phóng viên lại hỏi: “Hai người có muốn sinh thêm một đứa con trai không?”
Nếu như phóng viên này dùng đứa con thay cho con trai, có lẽ Tưởng Vũ Hách còn có thể tiếp tục kiên nhẫn.
Anh rất chán ghét loại câu hỏi như vậy, không hiểu sao anh lại cảm thấy nó là một câu xúc phạm Ôn Dư.
Vì vậy anh lạnh lùng nhìn sang: “Liên quan gì đến anh?”
Ôn Du: “...”
Ôn Dư biết tính tình người này không tốt, không ngờ anh sẽ thẳng thừng như vậy, lập tức hòa hoãn: “Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên.”
Không ngờ, Tưởng Vũ Hách lập tức bổ sung: “Tôi không định có thêm, một nhà ba người đã rất đủ rồi.”
Phản ứng của cư dân mạng khi xem cuộc phỏng vấn trực tiếp là như thế này...
[Giám đốc Tưởng vẫn thẳng thừng ít nói như mọi khi.]
[Phóng viên đặt câu hỏi bị bệnh à? Bộ truyền tài sản thừa kế cho con gái thì không được sao? Nhất định phải có con trai à? Dị hợm thật đấy.]
[Chị Ôn càng ngày càng nữ tính, chắc chắn là bởi vì tình yêu, thật tốt quá.]
[Tất nhiên là vì tình yêu, tôi đã theo dõi cả chặng đường từ lúc yêu nhau đến khi cầu hôn của họ đấy!]
[Giám đốc Tưởng lúc cắt bánh lén đưa hai con cá nhỏ ở phía trên cho vợ, ha ha ha, chẳng phải nên đưa cho Cố Sảng và Trịnh Thiên Vũ sao!]
[Đợi đã, mọi người có phát hiện ra không, tên của giám đốc Tưởng và vợ anh ấy mà ghép lại cũng là Song Ngư!]
[!!! Oa, đúng vậy!]
[Vậy là hai người này đang dùng bộ phim để kỷ niệm và thể hiện tình yêu của mình?]
[Ghen tị quá, cả phim ảnh lẫn tình yêu ngoài đời thật đều khiến người khác phải ghen tị.]
...
Để chúc mừng doanh thu phòng vé vượt qua một tỷ, Ôn Dư đã đặc biệt đặt một chiếc bánh kem mười tầng và chia cho tất cả giới truyền thông cũng như người hâm mộ tại hiện trường.
Cô và Tưởng Vũ Hách sẽ là người cắt bánh kem đầu tiên. Sau khi nghi thức kết thúc, cô đặt con dao nhựa xuống, sau khi trợ lý đem bánh đi phân phát xong hết, bấy giờ mới phát hiện Tưởng Vũ Hách đã lặng lẽ cắt đi miếng bánh ở giữa đưa cho Ôn Dư.
Trên đó là hoa văn một cặp cá giống như tên CP nhân vật chính.
Thực ra Ôn Dư đã phát hiện ra sự trùng hợp này khi fan đặt tên cp cho Trịnh Thiên Vũ và Cố Sảng.
Cô chưa bao giờ nói cho Tưởng Vũ Hách biết, nguồn gốc của cái tên “Giải trí pisces”.
Pisces, Song Ngư.
Trong lòng Ôn Du Nhiên, công ty này ngay từ đầu đã thuộc về cô và Tưởng Vũ Hách.
Tên cô có một chữ ‘Dư’ và tên của anh có một chữ ‘Vũ’, họ ở bên nhau thì tên CP nên được gọi là Song Ngư.
Đây là bí mật nho nhỏ của cô, nhưng bây giờ lại bất ngờ được đặt trong phim mới.
Khi tất cả mọi người đang nhiệt tình ghép đôi Trịnh Thiên Tự và Cố Song, CP Song Ngư trong phim, CP Song Ngư thực sự cũng cảm thấy mãn nguyện trong lòng.
Giấc mơ soi chiếu vào hiện thực và mọi thứ đều tốt đẹp vẹn toàn.
Giờ đây, hai con cá bông kem đang nguyên vẹn nằm trên đ ĩa của Ôn Dư.
Có phóng viên nhìn thấy cảnh này liền bật cười. Ôn Dư mấp máy môi rồi ăn một con, sau đó cô đút con còn lại trong dĩa cho Tưởng Vũ Hách.
Cánh truyền thông với khứu giác nhạy bén lập tức đặt bánh xuống và giơ máy ảnh lên, chờ đợi để ghi lại khoảnh khắc chắc chắn sẽ lên hotsearch này….
Quả nhiên.
Tưởng Vũ Hách khẽ há miệng, ăn bánh ngọt Ôn Dư đút cho.
Hai người nhìn nhau, rõ ràng là im lặng, nhưng tình yêu lại trào dâng, khiến cả khán đài như chìm trong mật ngọt, rung động hồi lâu khó mà bình tĩnh lại.
Năm giờ rưỡi chiều, sau khi hoạt động phỏng vấn và cảm ơn kết thúc, Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư tiếp tục đưa Tiểu Thập trở về biệt thự nhà họ Tưởng ăn tối.
Hôm nay là ngày rằm tháng giêng âm lịch, Tết Nguyên tiêu, ngày cả nhà đoàn tụ.
Buổi chiều Ôn Dịch An đã gọi điện cho Ôn Dư để chúc mừng.
Chặng đường cố gắng nối lại tình xưa với vợ cũ những năm này của ông ấy vừa gian nan vừa dài lâu, mặc dù cho đến nay vẫn chưa có kết quả rõ ràng, nhưng từ thái độ của Tống Tri Tân mà nói, tái hôn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Khi còn trẻ yêu mãnh liệt, khi chia xa lại cố chấp không ngoảnh lại, đến tuổi trung niên đã quen với gió mưa mới biết hóa ra mình vẫn không thể nào buông bỏ được đối phương. Mặc dù hơi muộn để hiểu ra sự thật này, nhưng cuối cùng thì cũng có thể có một cái kết viên mãn.
Sáu giờ rưỡi, Bắc Kinh giăng đèn rực rỡ, bên ngoài biệt thự của nhà họ Tưởng cũng treo những chiếc đèn lồ ng đỏ chúc mừng.
Bàn ăn đã bày đầy ắp món ngon, Phó Văn Thanh ngồi ở ghế chính, bên cạnh là con trai và con dâu từ Mỹ về đón năm mới, Tưởng Lệnh Vi dựa vào người cha mẹ, cuối cùng cũng đợi được người nhà Tưởng Vũ Hách đến, Tưởng Lệnh Vi đứng dậy ôm lấy Tiểu Thập trước.
“Ôi cục cưng, mau để cho cô ôm con nào.”
Tiểu Thập cười toe toét, vô cùng vui vẻ.
Nhưng Tưởng Lệnh Vi vừa mới bế cô bé lên, ba người lớn phía sau đã tỏ vẻ không hài lòng, đồng loạt lao vào giành bế.
Thế là Tiểu Thập giống như đánh trống truyền hoa, truyền từ tay Tưởng Lệnh Vi, mỗi người đều ôm cô bé được vài phút, cuối cùng mới rơi vào trong tay lão phu nhân.
Phó Văn Thanh nhìn cô bé đáng yêu này, yêu chiều cô bé vô cùng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói: “Tiểu Thập là cục cưng duy nhất của nhà họ Tưởng, bà đã xem buổi phỏng vấn trực tiếp chiều nay của hai cháu rồi.”
Nói xong Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn Ôn Dư: “Cho nên Ngư Ngư đừng cảm thấy áp lực, nhà chúng ta không có tư tưởng sinh con trai để nối dõi tông đường.”
Ôn Dư vốn cho rằng một bề trên lớn tuổi như Phó Văn Thanh sẽ có chút tư tưởng coi trọng con trai, chưa kể lại còn là gia đình giàu có, không ngờ lão phu nhân lại thông suốt như vậy.
“Cảm ơn bà, chúng cháu... muốn thuận theo tự nhiên.”
Phó Văn Thanh lại nói: “Là thật đấy, cháu cũng thấy bà thương Lệnh Vi hơn là Vũ Hách đấy thôi.”
Tưởng Lệnh Vi bên cạnh còn chưa kịp cảm kích, lão phu nhân đã bổ thêm một câu: “Vậy nên con của em trai cháu đã được một tuổi rồi, con của cháu đâu?”
Tưởng Lệnh Vi: “...”
Lâm Số cũng bắt kịp chủ đề ngay lập tức, hỏi tiếp: “Con và anh trai của Tiểu Ngư thế nào rồi? Đã hai năm rồi vẫn chưa có kết quả ư?”
Tưởng Lệnh Vi hiển nhiên không muốn mọi người tập trung vào mình, cô đưa mắt nhìn TV rồi nhanh chóng chuyển đề tài: “Nam nữ chính trong này là cặp đôi mới trong phim của Ngư Ngư đây mà? Hai người họ xứng đôi thật đó, dạo gần đây cũng rất nổi tiếng, Ngư Ngư đúng là có mắt nhìn, rất biết chọn người.”
Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư: “...”
Chủ đề cứ như vậy bị dời đi trong mơ hồ, mọi người thảo luận về phim mới của Ôn Dư, doanh thu phòng vé, nâng đỡ diễn viên mới…, Ôn Dư thừa dịp mọi người không chú ý khẽ nháy mắt với Tưởng Lệnh Vi:
“Chị, khi nào thì em mới được gọi chị là chị dâu?”
Tưởng Lệnh Vi vừa định nói gì đó, chợt nhíu mày, che miệng chạy vào phòng vệ sinh.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Ôn Dư cảm thấy cảnh tượng này hình như rất quen thuộc, cô khựng lại một chút, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cô và Tưởng Vũ Hách nhìn nhau…
… Có lẽ nào?
Sau bữa cơm sum họp, cả nhà cùng ngồi nói chuyện một lúc, đến gần mười giờ Tưởng Vũ Hách và Ôn Du mới về nhà.
Về đến nhà, Tưởng Vũ Hách định đưa Tiểu Thập vào lều ngủ, nhưng Tiểu Thập lại khóc lóc ầm ĩ không muốn rời khỏi vòng tay Ôn Dư.
Dường như vẫn muốn được ngủ trên ngực mẹ như khi được vài tháng tuổi.
Ôn Dư vội vàng đi tắm rửa, sau đó nằm lên giường ôm con gái vào lòng, vỗ lưng cô bé hát ru, một lúc sau, Tiểu Thập cũng nằm sấp trên người cô mà ngủ thiếp đi.
Có thể là do ban ngày quá bận rộn dẫn đến mệt mỏi, Ôn Dư dỗ con gái ngủ mà cũng ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Lúc Tưởng Vũ Hách tắm xong đi ra, hai mẹ con đều đã ngủ.
Đầu giường thắp ngọn đèn vàng mờ ảo, mái tóc dài của Ôn Dư nhẹ nhàng xõa tung bên gối, hương thơm thoang thoảng quanh quẩn trong không khí.
Cô ôm Tiểu Thập vào lòng, ngủ thật yên bình.
Một lớn một nhỏ, ngay cả nhịp thở cũng giống nhau.
Cảnh tượng bình thường như vậy lại khiến Tưởng Vũ Hách ngồi bên giường nhìn chăm chú, rất lâu cũng không hề nhúc nhích.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc trên má Ôn Dư, rất nhiều hồi ức không hiểu sao lại hiện lên từng chút một.
Bắt đầu từ khi Ôn Dư bị xe của anh đụng phải, khi cô đi theo sau gọi anh là anh trai và khi anh lỡ đem lòng yêu cô.
Anh cứ nhớ về quá khứ của họ.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Vũ Hách chủ động nhớ lại.
Cho đến hiện tại, lúc này họ đã có một đứa con.
Thời gian tựa như thoáng cái đã trôi qua, nhưng sau tất cả, những khát khao một thời tưởng chừng như không thể với tới ấy giờ đã trở thành niềm hạnh phúc bình dị và quý giá nhất.
Giống như giờ phút này, chỉ cần nhìn bọn họ chìm vào giấc ngủ, Tưởng Vũ Hách thật sự có thể cảm nhận được một sự thỏa mãn không thể diễn tả bằng lời.
Ngày hội Nguyên Tiêu, có người đốt pháo ngoài cửa sổ, Tưởng Vũ Hách sợ quấy rầy Ôn Dư và Tiểu Thập nên đi tới đóng cửa sổ lại.
Nhưng Ôn Dư vẫn bị đánh thức.
Cô mở mắt ra, ánh mắt có chút mờ mịt như lạc vào thế giới khác, nhưng khi nhìn thấy Tưởng Vũ Hách, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô khẽ cười nói: “Ông xã, vừa rồi em mới nằm mơ.”
Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô: “Mơ gì.”
“Em mơ thấy em là đại tiểu thư nhà họ Ôn ở Giang Thành, mơ thấy cha phá sản, em bất lực bật khóc ở bên đường, rồi bỗng nhiên… Anh đã đến.”
Tưởng Vũ Hách: “Đến để làm gì?”
Ôn Dư nhắm mắt chui vào lòng anh: “Em cũng không biết, còn chưa kịp mơ xong đã bị tiếng pháo đánh thức rồi.”
Dừng một chút, cô mới có chút đắc ý nũng nịu nói: “Có lẽ là đến yêu em đó.”
Tưởng Vũ Hách vô thức cong môi, ôm cô chặt hơn, thật lâu sau mới ừ một tiếng.
Đúng là, trong giấc mơ và khi tỉnh giấc, anh đều yêu cô.
Pháo hoa ngoài cửa sổ liên tục thắp sáng bầu trời đêm, bầu trời đầy màu sắc rơi xuống nhân gian, giống như suy nghĩ trong lòng của Tưởng Vũ Hách lúc này…
Đời này, anh muốn cùng em rơi vào bể tình, mãi mãi về sau.
Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh
Chương 89: C89: Chương 89
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương