Trác Ngọc
Chương 53: Sẽ Có Một Ngày, Ta Có Thể Độ Tẫn Chư Quân
*Editor: Miri - ----------------------------------------------------------- Ánh trăng truyền xa chiếu ngàn dặm, từ Hồng Mông Thiên cung đến thẳng Vạn Cốt nhai. Gần tới bình minh, Thượng Quan Minh Ngạn cõng Tạ Ngọc Thanh leo lên Vạn Cốt nhai, cả người gần như kiệt sức, nãy giờ vẫn thở dốc. Nhưng trong nháy mắt, hắn lại đột nhiên bùng nổ, cõng Tạ Ngọc Thanh phóng lên, bổ nhào vào trên mặt đất! Vừa lên mặt đất, cả người lập tức mất hết sức lực. Tay hắn không còn một chỗ lành lặn, nằm nhoài ra đất hít thở dồn dập. Khi bọn họ xuyên ra kết giới rời đi Vạn Cốt nhai, Tạ Thận liền cảm giác được. Gã đột nhiên điên cuồng, thân hình lập tức căng ra, quỷ mị xung quanh nhộn nhạo chui vào cơ thể gã, trở thành một con cự xà trườn một vòng, cuồng phong rít gào, linh lực hóa thành lưỡi dao cuồng loạn từ tứ phương phóng đến. Tạ Thận không còn giữ lại đường sống nào cho mình và cho đối phương, điên cuồng hét lớn: "Các ngươi huỷ hoại Nhạc quốc! Chết đi! Chết đi!!!" Tần Diễn thấy Tạ Thận lao tới, thần sắc ngược lại trở nên bình tĩnh hơn, chỉ nói: "Sư tỷ đã ra ngoài." "Ngươi còn dám nói?!" Tạ Thận che trời lấp đất phóng quang nhận tới Tần Diễn, y không né không tránh, đối mặt quang nhận kia lạnh nhạt nhìn: "Nếu ngươi còn muốn cứu mười vạn bá tánh của ngươi, lập tức dừng tay đi."Quang nhận là cái này nè: Nghe vậy, toàn bộ quang nhận tức khắc ngừng, gió cuốn cát bụi phiêu tán khắp nơi, Tạ Thận có chút không thể tin tưởng mở miệng: "Ngươi nói cái gì?" "Các ngươi bị người khác nhốt ở chỗ này," Tần Diễn giơ tay đè lại vết thương chảy máu, bình tĩnh nói, "Ngươi cưỡng ép giữ lại sư tỷ, đơn giản chỉ là muốn dưỡng ra một người có thể mở ra phong ấn Vạn Cốt nhai, cho các ngươi trở lại Vân Trạch. Bởi vì linh khí Vạn Cốt nhai đã bắt đầu mất đi, nếu cứ tiếp tục thế này, các ngươi bị nhốt ở đây, không ai có thể trốn thoát." "Vậy ngươi nguyện ý giúp chúng ta vào Vân Trạch?" Cự xà nheo mắt, lè lưỡi lại gần. Tần Diễn lắc lắc đầu: "Ta không thể để các ngươi đi Vân Trạch." "Vậy ngươi đang đùa giỡn ta?!" Tạ Thận giận dữ, mặt đất tức khắc run chuyển. Tần Diễn không hề kinh hoảng, chỉ nhìn chăm chú vào gã: "Năm đó, vị kia phong ấn các ngươi, không phải còn để lại một con đường khác sao?" "Một con đường khác......" Tạ Thận nghe y nói vậy, không khỏi cười ha hả, "Con đường kia, chính là tuyệt lộ! Nàng muốn chúng ta buông, muốn chúng ta có thể bị người độ hóa, nhưng ngươi thấy rõ ràng!" Tạ Thận vung đuôi rắn, hét lớn: "Nơi này là mười vạn vong hồn! Là oán hận của cả một quốc gia!" Trong khoảnh khắc, vạn quỷ khóc gào. Tạ Thận chất vấn, "Ai tới độ chúng ta?! Ai có thể độ chúng ta?!" "Ta có thể." Thanh âm thiếu niên trong trẻo vang lên, thong dong vững vàng, không có nửa phần do dự. "Ngươi có thể?" Tạ Thận cười trào phúng, "Ngươi biết chúng ta trải qua cái gì sao? Ngươi biết oán niệm chúng ta ra sao ư? Ngươi biết phải độ chúng ta thế nào ư? Ngươi nói một câu ngươi có thể, thì thật sự sẽ làm được sao?!" "Ta có thể." Tần Diễn lặp lại một lần, thanh âm thực phẳng lặng, thực ổn trọng, ổn đến làm người tựa hồ sinh ra ảo giác rằng mình biết mọi thứ, lại vẫn như thế không thấu mọi chuyện. Toàn bộ quỷ mị đều trở nên trầm mặc, bọn họ vờn quanh Tần Diễn, Tạ Thận lẳng lặng nhìn y. Tần Diễn ngẩng cao đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt cự xà nọ: "Thứ các ngươi trải qua, oán hận các ngươi mang, ta đều biết." "Bệ hạ." Y phất vạt áo, quỳ một gối: "Thứ các ngươi muốn, chính là công đạo Vân Trạch nợ các ngươi. Mà phân công đạo đó, ta sẽ vì Vân Trạch hoàn lại." "Thân thể các ngươi mất đi, ta trả lại các ngươi huyết nhục của mình." "Thống khổ các ngươi trải qua, ta nguyện lại trải qua một lần." "Một năm, mười năm, trăm năm. Rồi sẽ có một ngày..." Tần Diễn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cự xà đang ở trên cao, cuồng phong cuốn tà áo, thần sắc bình tĩnh, "Ta có thể độ hết chư quân." *** *** Phó Trường Lăng ngồi trong Hàn Đàm động, hắn lại vẽ toàn bộ trận pháp của Vạn Cốt nhai một lần nữa, chờ vẽ ra hoàn hảo rồi, hắn bắt đầu tìm cơ sở phỏng đoán vị trí của ám trận thiết trí trong đây. Bên ngoài không biết từ khi nào đã vô cùng an tĩnh, không một tiếng động. Trong lòng Phó Trường Lăng có chút hốt hoảng, nhưng hắn khắc chế bản thân, sợ mình rối loạn tâm thần, chỉ có thể phân phó Đàn Tâm: "Ngươi đi ra ngoài xem tình huống sao rồi." Đàn Tâm đáp ứng, bay ra ngoài. Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, đắm chìm vào trong trận pháp, hoàn toàn không đụng thế sự bên ngoài. Thanh âm tiền bối bình thản vang lên: "Ngươi đừng sợ, Tạ Thận sẽ không giết y." Phó Trường Lăng không nói gì, nữ tử tiếp tục nói: "Sư tỷ ngươi đi rồi, Tần Diễn chính là hy vọng duy nhất của Tạ Thận." "Tạ Thận rốt cuộc muốn làm gì?" Phó Trường Lăng thanh âm khô khốc, tiền bối trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Ngươi đi hỏi gã, gã sẽ nói cho ngươi." Phó Trường Lăng im lặng, tiền bối nói Tần Diễn không sao vẫn khiến cho hắn bình tĩnh lại rất nhiều, một lát sau, Đàn Tâm trở về, giọng nhão của trẻ con vang lên: "Ta mới vừa đi hỏi, bọn họ nói Tạ Thận mang Tần Diễn về, nhưng hẳn là không có việc gì." Nghe vậy, Phó Trường Lăng mới rốt cuộc thở phào một hơi. Hắn không nghĩ nhiều nữa, toàn tâm toàn ý dốc lực vào chuyện giải trận pháp. Hắn nhắm mắt lại tìm hiểu trận pháp. Trận pháp này cực kỳ tinh diệu, là bút tích đại gia. Nếu người kia còn sống trên đời, tất nhiên sẽ thành người danh chấn Vân Trạch. Phó Trường Lăng đắm chìm trong trận pháp, cũng không biết đã qua bao lâu. Tới lúc hắn hoàn toàn hiểu ra trận pháp rồi, mở mắt ra đã thấy Đàn Tâm ngồi ở cạnh đống lửa sưởi ấm. Phó Trường Lăng ngẩn người, vội hỏi: "Qua bao lâu rồi?" Đàn Tâm "à" một tiếng, vặn ngón tay đếm đếm, sau đó bảo: "Một tháng." Nói xong, nó đưa một con chuột đã nướng chín cho Phó Trường Lăng: "Ngươi muốn ăn không? Hôm nay bên ngoài hạ đại tuyết." Phó Trường Lăng không nói gì. Hắn vội vàng đứng dậy, bắt lấy Đàn Tâm, nói thẳng: "Đừng ăn, đi." Đàn Tâm nghe thế thì không vui, mắng lên: "Ngươi gấp cái gì?! Tần Diễn còn đang khỏe kia kìa, y có chết......" "Câm miệng!" Phó Trường Lăng gầm lên một tiếng, mắt lạnh nhìn Đàn Tâm: "Đừng để ta nghe thấy ngươi nói câu y chết nữa." Đàn Tâm nghẹn họng, thấy thần sắc Phó Trường Lăng nghiêm túc, hắn rốt cuộc cũng mềm xuống, cầm chuột nói: "Rồi." Phó Trường Lăng thu hồi Đàn Tâm vào trong kiếm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua toàn bộ Hàn Đàm động, nhìn ra kích cỡ của nó xong lại nhảy vào suối nước lần nữa. Không ngoài dự đoán, trận pháp này quả thật được thiết trí ám trận tự hủy. Trận pháp này thu gom linh khí chưa được chuyển hóa vào một chỗ, dưới tình huống bình thường, linh khí khác thuộc tính nếu chưa được chuyển hóa mà bị trộn lẫn vào nhau, liền sẽ trực tiếp nổ tung. Vạn Cốt nhai có nhiều linh khí thô bạo tập họp một chỗ như vậy, lẽ ra đã sớm bị hủy, nhưng đến nay Vạn Cốt nhai vẫn lành lặn tồn tại, chính là vì ở chỗ hội tụ này có một Chuyển Hóa trận. Một khi mất đi Chuyển Hóa trận, toàn bộ Vạn Cốt nhai sẽ nháy mắt bị san thành bình địa. Phó Trường Lăng tính ra được vị trí trận pháp đó, ước chừng là tại suối nước này. Hắn liền lập tức nhảy vào trong suối nước tìm kiếm khắp nơi. Hắn ở trong đó tìm nhiều nơi khác nhau, một tấc một tấc sờ mấy cục đá ở trong đó, cảm giác dòng chảy của nước. Nước lạnh băng trào vào trong mắt khiến hắn đau vô cùng, nhưng hắn vẫn mở to mắt ra tìm kiếm. Ngón tay hắn lướt qua một cục đá dưới suối, rốt cuộc tìm ra một nơi có dòng chảy khác hướng. Hắn lập tức lật cục đá lên, đào bùn đất, lập tức chạm vào một ván sắt ở dưới. Ván sắt này cũng không bình thường, hắn vừa chạm vào đã cảm nhận được linh lực khác biệt nảy lên. Hắn đụng vào một lát, đột nhiên liền ngây ngẩn cả người. Vật liệu của ván sắt này, là kim thiết thường dùng để chế tạo phiến khí của Phó gia. Chỉ có quặng thiết thuộc về duy nhất Phó gia mới có thứ này, sản lượng cực thấp, chỉ có huyết mạch trong tộc mới được sử dụng. Kim thiết đó được chế tác thành Linh Khí của riêng mỗi người. Thanh Cốt Phiến của hắn cũng chính là được rèn từ kim thiết này. Tại sao kim thiết của Phó gia lại xuất hiện ở chỗ này? Nghi ngờ nảy lên trong đầu hắn, nhưng Phó Trường Lăng không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nhìn một lượt trận pháp ở phía trên, sau đó thả một viên kết giới châu bên cạnh. Kết giới châu hình thành một kết giới nhỏ xong, hắn lại dán lên kim thiết một trương phù chú mẫu tử để phá hủy. Làm xong này hết thảy, hắn bơi ra khỏi suối nước, thậm chí chưa kịp đổi y phục, liền chạy một mạch tới Bạch Ngọc thành. Lúc hắn vừa ra ngoài Hàn Đàm động, liền gặp được Trương Nhị đang tám nhảm với một đám quỷ. Một đám quỷ bu lấy hắn, kinh ngạc nói: "Lão đại, ngươi muốn đi đâu?" "Ta đi tìm Quỷ Vương." Nghe vậy, tất cả quỷ mị tức khắc ngừng bước chân, cung kính đứng thành một hàng, khom lưng đưa tiễn: "Lão đại bảo trọng." Phó Trường Lăng không để ý họ, chỉ chăm chăm chạy tới Bạch Ngọc thành. Tới cửa rồi, hắn mới nói: "Làm phiền......" Nói còn chưa dứt lời, thủ vệ vừa thấy hắn, liền hô to lên: "Là Phó Trường Lăng!" Phó Trường Lăng nghe tiếng hô kia, nhận ra hẳn là Tạ Thận đã hạ lệnh tróc nã hắn. Nếu hắn bị bắt, sợ là mấy tiểu quỷ này lập tức xử lý hắn, căn bản không thể gặp được Tạ Thận. Phó Trường Lăng ý thức được chuyện này liền siết mẫu phù trong tay, lập tức hét lớn: "Để ta gặp Tạ Thận, nếu không ta đập nát toàn bộ Vạn Cốt nhai!" "Chỉ bằng ngươi?" Mấy tiểu quỷ kia cười ha ha ra tiếng: "Ta thật ra lại muốn lĩnh giáo xem Phó quỷ chủ ngay cả Kim Đan cũng không có, lại có thể phá hủy Vạn Cốt nhai kiểu nào?" Phó Trường Lăng sắc mặt lạnh dần, cơ chế trận pháp Vạn Cốt nhai, chắc chắn mấy tiểu quỷ bình thường không hiểu được, tất nhiên sẽ không ai tin hắn. Tiểu quỷ kia vừa nói xong liền dẫn quỷ binh tấn công hắn, Đàn Tâm kiếm phóng ra, Phó Trường Lăng nắm vào tay, liền nghe tiếng tiền bối vững chãi vang lên: "Đi mau." Phó Trường Lăng nghe một câu này của nàng, nội tâm đột nhiên trấn định, tựa như đang tập kiếm thường ngày, nắm kiếm trong tay, một đường chém tới. Một kiếm kia chém thẳng về phía cửa thành, tiếng quỷ thét chói tai vang lên. Phó Trường Lăng vọt thẳng vào thành, sau đó nhảy lên nóc nhà, bắt đầu chạy như bay tới hoàng cung. Vô số lệ quỷ trên trời dưới đất nhào về phía hắn, Phó Trường Lăng vừa đánh vừa né. Tám năm qua hắn không dám tùy tiện sử dụng phù chú trong linh nang, lúc này đều mang ra hết. Phù chú xoay vòng quanh hắn, kiếm thế bàng bạc, kinh thiên động địa, nhưng dù vậy cũng không thắng nổi số quỷ đông như vậy. Chúng thấy khe hở, lập tức nhào vào cắn xé hắn. Phó Trường Lăng từ trong đám quỷ một đường giết đến hoàng cung, tới cửa, hắn hét lớn: "Tạ Thận! Ngươi không muốn gặp ta, có tin ta phá hủy nhãn trận của Vạn Cốt nhai không?!" "Nếu hôm nay ta và Tần Diễn chết tại đây, ta lập tức sẽ đem mười vạn oan hồn của Vạn Cốt nhai chôn cùng chúng ta, đời đời kiếp kiếp, không được luân hồi!" - ------------------------------------------- Lời Editor: Phó Trường Lăng đánh bom liều chết *nhún vai*
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương