Trạch Thiên Ký
Quyển 1 - Chương 24: Ngàn vạn tinh thần, chỉ lấy một viên
Khắp trời đều là tinh thần, quang minh vô hạn, trong đó ẩn chứa vô số năng lượng, lại có vô số sợi tơ rất nhỏ như có như không , ba động huyền diệu. Đó chính là vận mệnh hay sao? Thần thức của Trần Trường Sinh hướng nơi cao hơn bay đi, lướt qua vô số tinh thần, so với không gian bốn phía vô cùng trống trải, so với năng lượng bàng bạc ẩn chứa trong tinh thần, thần thức của hắn cực kỳ nhỏ bé, giống như một cái vũ mao trong gió bão, một điểm bọt nước sắp bị nung khô trong sa mạc, tựa như chỉ một khắc sau sẽ bị xé tan, sẽ bốc hơi hóa thành hư vô, nhưng kỳ diệu chính là, vô luận tinh thần hay là năng lượng, đối với thần thức của hắn cũng không tạo thành bất cứ thương tổn gì. Phía bên trái trước mặt thần thức của hắn xuất hiện một viên tinh thần màu đỏ, mặt ngoài tinh thần đang thiêu đốt mãnh liệt, hướng bốn phía phụt ra ngọn lửa kinh khủng, hắn không biết tinh thần này cách mình có xa lắm không, chỉ có thể từ hình dáng ngọn lửa gần như đọng lại phán đoán, vô cùng xa xôi, nhưng viên tinh thần này trong thần thức của hắn lại gần như thế, như vậy chỉ có thể nói rõ tinh thần cực kỳ khổng lồ, sắp đem không gian mà thần thức có thể cảm nhận được chiếm hết. Tinh thần màu đỏ thiêu đốt hướng trong hư không phụt ra năng lượng vô cùng, làm cho người ta cảm giác rất kinh khủng, phảng phất chỉ cần tới gần chút ít, sẽ bị đốt cháy thành năng lượng tinh khiết nhất, nhưng lại làm cho người ta có khát vọng muốn hòa tan vào trong đó . Trần Trường Sinh có chút bất an, không phải bởi vì sợ hãi, bởi vì hắn xác định đại dương tinh thần không có bất kỳ vật gì đối với thần thức của loài người tạo thành thương tổn, loại bất an này phần lớn là đến từ chính hắn đối với hình thái cùng với khí chất của viên tinh thần này mâu thuẫn, nói một cách khác hắn không thích nó. Thần thức của hắn tiếp tục hướng địa phương cao hơn bay đi, lướt qua một đoàn tựa hồ như tinh trần kết lại như một đám mây, chiếu vào mắt chính là một viên tinh thần màu lam, viên tinh thần này cực kỳ lãnh ngạo, phá lệ lạnh như băng, tầng ngoài còn phủ một tầng sương nhạt, làm cho người ta cảm giác nó cự tuyệt mọi thứ tới gần, thần thức của hắn ở nơi đó trôi nổi một lát, sau đó tiếp tục bay xa. Người tu hành để thần thức rời đi thân thể, cự ly tự nhiên có cực hạn, theo cảnh giới tu vi tăng trưởng, cũng sẽ dần gia tăng, nhưng chỉ có thời điểm ban đầu thắp sáng mệnh tinh, ở trong phạm vi không gian đi về phía trước không bị ảnh hưởng gì, chuyện này đồng dạng là một việc không ai lý giải nổi. Thần thức của Trần Trường Sinh tiếp tục bay lên, nhìn thấy đủ loại tinh thần cùng phong cảnh, cũng từng đi ngang qua mấy viên tinh thần lộ ra vẻ phá lệ trầm mặc, thần thức của hắn muốn nhích tới gần, lại bị một đạo lực lượng vô hình đẩy ra, cho nên hắn hiểu được hẳn là mệnh tinh của người khác. Càng đi vào sâu trong tinh không, số lượng tinh thần càng nhiều, cũng dần dần xuất hiện rất nhiều kỳ quái , khác hẳn khái niệm bình thường của loài người, tinh thần ở trên hư không lẳng lặng lơ lững, càng không ngừng tỏa ra tinh huy, có nơi tỏa ra ánh sáng tựa vô số cánh tay của con người, giống như một món đồ chơi, có tinh huy hóa thành cặp cánh sáng ngời, giống như là cầm điểu thần kỳ nào đó, cũng có tinh thần làm cho người ta cảm thấy uy nghiêm như mãnh thú. Suốt một đêm thời gian, thần thức của hắn ở trong đại dương tinh thần du ngoạn, từ từ cảm thụ, sinh ra rất nhiều xúc động khó có thể hình dung , xúc động liên quan tới tinh thần, càng nhiều đến từ bản thân hắn, loại cảm giác tự do tuyệt đối thoát khỏi thân thể trói buộc, bản thân chính là một trong những động lực để tu hành. Người tu hành dùng thần thức xuyên qua bầu trời đêm, phiêu du tới sâu trong tinh hải, tình huống như thế rất thường gặp ở nhân gian, nhất là ở kinh đô tàng long ngọa hổ, mỗi đêm cũng có rất nhiều người thử thắp sáng mệnh tinh, cho nên căn bản không có người chú ý tới thần thức của Trần Trường Sinh . Bỗng nhiên đến một khắc, thần thức của hắn thấy được ánh sáng sáng ngời, ánh sáng này khác với ánh sao bình thường, càng thêm rừng rực, càng thêm hùng hậu, hắn có vọng động muốn nhìn rõ hơn, rồi lại mơ hồ nhớ ra chuyện gì, biết đã đến thời khắc nên trở về rồi. Hắn mở mắt tỉnh lại, phát hiện mình còn khoanh chân ngồi trong tàng thư quán của Quốc Giáo học viện, thần thức thật lâu mới đi đến sâu trong tinh hải, trở về lại chỉ trong nháy mắt, đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy sắc trời ngoài cửa sổ mơ hồ đã thành màu trắng, thì ra trời đã sáng. ... ... Mười bốn năm nay, sinh hoạt của Trần Trường Sinh lần đầu tiên thay đổi , ban ngày hắn ngủ bổ sung một giấc, ban đêm đi tới tàng thư quán tiếp tục dạo chơi tinh hải, lần thứ hai thần thức ly thể, đã có kinh nghiệm, hơn nữa đã quen thuộc hơn với tinh hải trên bầu trời, ban đầu đoạn phong cảnh trong tinh hải hắn không quan sát cẩn thận nữa, mà trực tiếp đi tới sâu hơn, muốn xem đến tột cùng có thể tới được nơi nào. Trời lờ mờ sáng , phiến ánh sáng sáng ngời làm cho hắn tỉnh lại lần nữa. Đêm ngày thứ ba, hắn lại tái diễn quá trình này, cho đến ngày thứ tư, ngày thứ năm, mỗi đêm thần thức cũng sẽ đi xa hơn một chút, có thể thấy nhiều tinh thần hơn, nhưng hắn vẫn chưa có ý định dừng lại. Con đường tu đạo dài dòng xa xôi, hắn cho rằng mình có thể đi xa hơn một chút thì càng tốt. Đêm thứ sau, thần thức của hắn đi tới địa phương trước đây chưa từng thấy. Hắn không biết, có rất ít người thần thức có thể tới nơi này, một mặt là vì cường độ thần thức, mặt khác cũng bởi vì phiến tinh hải mà hắn đi qua trước đây, đối với người tu hành mà nói đã là hấp dẫn cực lớn rồi, có rất ít người có thể đè nén khát vọng thắp sáng mệnh tinh, lập tức bắt đầu tẩy tủy, từ góc độ này mà nói, năng lực chống cự hấp dẫn của hắn quả thật rất mạnh. —— đó là vì hắn rõ ràng hơn rất nhiều người khác, sự hấp dẫn chân chính khi sống trên thế giới này là gì. Nhưng hắn rất nhanh biết được nơi này quả thật có ít thần thức lui tới, bởi vì ở nơi này thần thức của hắn bay đi rất lâu, không giống năm đêm trước thỉnh thoảng còn gặp được thần thức của người khác đang thắp sáng mệnh tinh . Khắp nơi đều mới mẻ, không gian mới, tinh thần cũng mới, đang chờ đợi hắn lựa chọn một viên. Thần thức của Trần Trường Sinh vẫn chưa dừng lại, bởi vì hắn cảm giác mình còn có thể đi đến xa hơn, thấy được nhiều hơn. Đêm thứ bảy, thần thức của hắn cuối cùng gặp phải chướng ngại, hoặc là nói, gặp phải một bức tường cản trở, đó là một bức tường vô hình trong suốt , thậm chí ngay cả trong cảm giác cũng không có vách tường, nhưng hắn biết bức tường đó ở chỗ này, lần đầu tiên hắn sinh ra do dự. Phía bên kia bức tường ngăn cách là gì chứ? Hắn không biết bức tường vô hình này, là tinh bích phân cách không gian, tự nhiên cũng không biết, chỉ có sinh vật cường đại cao cấp nhất như hoàng kim cự long mới có thể qua lại tự nhiên, nhưng hắn có thể đoán được bức tường này rất khó vượt qua. Nhưng hắn vẫn muốn thử. Nếu như đây là một bức tường chân thật, hắn đã đến chân tường, dù sao cũng phải đưa tay chạm vào mới có thể cam tâm. Hắn muốn thử, cho nên hắn thử, không mang theo hi vọng, nhưng... mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, thần thức của hắn dễ dàng vượt qua bức tường này. Bên kia vẫn là tinh hải. Nhưng so với mảnh tinh hải lúc trước hắn đi qua, thần thức của hắn ngược lại cảm thấy tinh hải bên này càng thêm thân thuộc, tựa như hắn trở lại quê hương. Thần thức của hắn tiếp tục bay đi, càng ngày càng nhạt, chính là trong trạng thái vô tâm vô vật hắn cũng biết, liên lạc giữa thần thức và bản thể càng ngày càng yếu, có lẽ chỉ chớp mắt thôi sẽ gián đoạn hoàn toàn. Ánh sáng dần tắt, số lượng tinh thần cũng dần ít đi. Trần Trường Sinh cảm giác được, nơi xa nhất mà mình có thể tới là nơi đây. Nơi xa hơn, loáng thoáng còn có một phiến tinh hải, tựa như vạn ngọn đèn dầu. Hắn nhìn về phía đó, cảm giác có chút tiếc nuối, nhưng hắn biết đã đến lúc mình phải lựa chọn rồi. Thần thức của hắn nhìn quanh bốn phía, muốn tìm được tinh thần thuộc về mình. Lựa chọn mệnh tinh, đối với mỗi người tu hành mà nói đều là một nan đề, bởi vì có thể lựa chọn quá nhiều, hơn nữa không có quy tắc xác định, ngươi có thể vì thích màu sắc của viên tinh thần này mà lựa chọn, cũng có thể nhắm mắt chỉ bừa bất cứ viên tinh thần nào. Trần Trường Sinh không gặp phải vấn đề này, bởi vì thời khắc hắn muốn chọn lựa, viên tinh thần này đã xuất hiện tại trước mắt của hắn, hắn chỉ cần nhìn đã thích nó, cho nên hắn quyết định đem nó biến thành tinh thần của mình. Đó là một viên tinh thần nhỏ màu đỏ, cùng viên tinh thần đầu tiên mà hắn nhìn thấy, rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, mặt ngoài cũng không có tinh huy kinh khủng như ngọn lửa thiêu đốt, tất cả ánh sáng cùng năng lượng giống như đều bị nó thu vào sâu nhất. Viên tinh thần màu đỏ này rất tròn, bề ngoài đặc biệt bóng loáng, nhìn rất giống một quả táo tròn trịa màu đỏ. Rất khả ái, rất đẹp đẽ, làm cho người ta muốn thân cận, làm cho người ta rất muốn cắn một miếng. Trần Trường Sinh nghĩ như vậy, thần thức lập tức bay tới. ... ... Trong tàng thư quán ở Quốc Giáo học viện, gió đêm nhẹ phẩy, ngoài cửa sổ ếch đã ngừng kêu, không gian tĩnh lặng. Trần Trường Sinh khoanh chân nhắm mắt ngồi trên sàn nhà sạch sẽ, ánh mắt yên tĩnh. Đột nhiên, hắn hơi hé miệng, sau đó khép lại, giống như đang cắn cái gì. Mơ hồ có thể nghe được thanh âm trong cổ họng của hắn, tựa như đang nuốt xuống. Đột nhiên, hắn toát hết mồ hôi, trong nháy mắt làm ướt sàn nhà phía dưới. Ở xa xôi trong tinh không, một viên tinh thần màu đỏ bỗng nhiên sáng lên. Hắn mở mắt, nhìn về sâu trong tinh không. Hắn nhìn không thấy viên tinh thần kia, nhưng hắn có thể cảm nhận được nó. Bởi vì, nó là tinh thần của hắn. ... ... Đúng như Ma tộc đại học giả Thông Cổ Tư từng nói, không có ai có thể thấy được sợi dây này. Cho nên khi Trần Trường Sinh thắp sáng mệnh tinh của mình thành công, Quốc Giáo học viện không có bất kỳ dị tượng nào phát sinh, bầu trời đêm trong kinh đô không xuất hiện một đạo cột sáng thần thánh, phiến đại lục này vẫn an bình như cũ. Hơn nữa viên mệnh tinh của hắn cách mặt đất quá xa, mặc dù trong nháy mắt được thắp sáng lên, cũng không thể bị ai chứng kiến, đúng vậy, viên tinh thần kia quá xa, xa đến mức các tế tự ở quan tinh đài phía tây kinh đô cũng không chú ý tới. Nhưng đúng là đã có người nhìn thấy. Bởi vì Thánh Hậu nương nương tối nay đang ngắm sao. Đây là một chuyện thật trùng hợp. Chỉ cần khí trời thích hợp, Thánh Hậu nương nương mỗi đêm cũng sẽ ở trên cam lộ đài ngắm sao. Tối nay có một cơn mưa nhỏ, cho nên nàng tới muộn hơn một chút. Nàng vừa lúc nhìn thấy quá trình viên tinh thần kia phát sáng. Nhưng cho dù là nàng, cũng không biết được ai là người thắp sáng viên tinh thần kia. Người kia ở kinh đô hay ở phía nam? Chẳng lẽ là ở Tuyết Lão thành? Thánh Hậu nương nương nhìn sâu trong bầu trời đêm, lông mày như mực chậm rãi vén lên , thanh âm không một chút tâm tình. "Có chút ý tứ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương