Trạch Thiên Ký
Quyển 1 - Chương 85: Phá viện (Thượng)
Chuyện đã xảy ra trong Thanh Đằng yến, đủ để cho rất nhiều người hồi tưởng một thời gian dài, đủ để cho mọi người trong Quốc Giáo học viện hãnh diện một thời gian dài, nhưng thời gian không lâu sau đó chuyện này sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, sẽ ồ ạt đổ vào bách hoa hạng, không biết một chút đại dong thụ ven hồ kia có thể chịu nổi tràng mưa gió này hay không. Chuyện quan trọng nhất cũng không phải là Quốc Giáo học viện chiến thắng Ly Sơn kiếm tông, hai trận đấu kiếm kia rất công bình, không có bất kỳ ai có thể nói gì, vấn đề là chuyện dẫn phát nên hai trận đấu kiếm này —— Trần Trường Sinh cầm hôn thư xuất hiện trước mắt người đời, chứng minh thân phận là vị hôn phu của Từ Hữu Dung của mình. Sứ đoàn phía nam trước khi tới cầu hôn, tất nhiên đã cùng với Đại Chu triều đình đạt thành một hiệp ước nào đó, người trong cuộc tỷ như Từ Hữu Dung thậm chí là Thu Sơn Quân có thể cũng không biết, nhưng Thánh Hậu nương nương lại biết —— nam bắc hợp lưu là đại sự lớn nhất từ khi Đại Chu kiến quốc tới nay nhất là từ khi Thánh Hậu nương nương cầm quyền, mà cuộc hôn ước kia chính là tượng trưng cho việc lớn này. Lại bị Trần Trường Sinh phá hỏng. Quốc Giáo học viện tái hiện trước mắt mọi người ở kinh đô, vốn đã bị rất nhiều người coi là vô cùng bất kính hoặc có thể nói là khiêu khích đối với Thánh Hậu nương nương, hoặc là khi đó, Thánh Hậu nương nương căn bản không biết chuyện nhỏ này, mà sau khi Trần Trường Sinh làm ra chuyện này, Quốc Giáo học viện tất nhiên sẽ tiến vào tầm mắt của lão nhân gia nàng. Thánh Hậu nương nương nhất định sẽ rất tức giận, như vậy hậu quả nhất định sẽ rất nghiêm trọng. Đây chính là phiền toái mà Trần Trường Sinh nhắc tới, phiền toái rất lớn. "Không nên nhìn ta, phiền toái lớn đến mức như vậy, không có ai chịu đựng nổi." Đường Tam Thập Lục không chút do dự nói. Trần Trường Sinh nói: "Lúc trước trong hoàng cung, nhìn cách nói chuyện của ngươi, ta nghĩ ngươi không sợ Thiên Hải gia cơ." Đường Tam Thập Lục nhìn ánh mắt của hắn, từng câu từng chữ nói: "Nương nương cùng Thiên Hải gia là một hay sao?" Trần Trường Sinh cảm thấy khó hiểu, nói: "Chẳng lẽ không đúng hay sao?" Đường Tam Thập Lục nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc. Hắn đã không nhớ rõ nổi, đây là lần thứ mấy mình nhìn Trần Trường Sinh như nhìn kẻ ngốc. Hắn biết rõ, Trần Trường Sinh dĩ nhiên không phải người ngu ngốc, người có học thức tương đối với Cẩu Hàn Thực, chỉ có thể là thiên tài, không thể là kẻ ngốc. Nhưng có đôi khi Trần Trường Sinh quả thật tỏ vẻ rất trẻ con, hắn biết rất rõ ràng nhiều thiên môn kiến thức như vậy, đạo tàng kinh điển như vậy, nhưng giống như hoàn toàn không hiểu cục diện chính trị triều đình, thiên hạ đại sự, hơn nữa hắn đánh giá những chuyện này theo lẽ thường một cách thản nhiên, lộ ra vẻ quá mức ngây thơ thuần túy, cho nên rất ngu ngốc. "... Đó là một vấn đề rất phức tạp, nếu như giáo sư của Ly cung phụ viện muốn giải thích rõ, cũng cần phải viết một thiên văn chương rất dài." Đường Tam Thập Lục nói: "Ngươi chỉ cần biết, Thánh Hậu nương nương mặc dù là họ Thiên hải, nhưng dù sao nàng cũng là người chấp chính Trần thị hoàng triều chúng ta." Trần Trường Sinh nghe vẫn không hiểu, suy nghĩ một chút nói: "Tựa như thật sự rất phức tạp." "Tiên sinh, ngài không cần lo lắng điều gì." Lạc Lạc nói: "Ta đã gặp nương nương mấy lần, nương nương là một người rất ôn hòa, hơn nữa... những chuyện nhỏ như này, nàng thật sự không để ý đâu." Đường Tam Thập Lục nghĩ thầm nương nương có thể sẽ không để ý, vấn đề là các đại nhân vật như Chu Thông đại nhân cùng Thiên Hải gia thì sao, vạn nhất bọn họ nghĩ nương nương sẽ để ý, như vậy Quốc Giáo học viện vẫn sẽ nghênh đón tai hoạ ngập đầu, Trần Trường Sinh lại nghĩ tới, Thánh Hậu nương nương có thể dùng thân nữ tử chấp chính Đại Chu, làm sao có thể là người ôn hòa được? Chính mình ở phương diện này dù có ngốc nghếch hơn nữa cũng không cho là vậy, Lạc Lạc quả thật vẫn là một tiểu cô nương... Đột nhiên, bọn họ tỉnh táo ra, có thể thường gặp mặt Thánh Hậu nương nương... Đúng vậy, hiện tại tiểu cô nương ngồi bên cạnh bọn hắn , cũng không phải là tiểu cô nương bình thường ! Quốc Giáo học viện hiện tại có con gái của Bạch Đế, phiền toái dù lớn hơn nữa cũng có gì phải sợ? "Cho dù có phiền toái lớn đến đâu, Lạc Lạc Điện hạ cũng có thể xử lý." Đường Tam Thập Lục nhìn nàng, ánh mắt đầy lửa nóng. Lạc Lạc có chút không thích ứng, hướng phía sau Trần Trường Sinh ẩn nấp. Chuyện đáng lo nhất chính là tiền cảnh bấp bênh của Quốc Giáo học viện, cho dù phiền toái lớn đến cỡ nào, theo bọn hắn nhớ tới thân phận của Lạc Lạc, cũng không cần suy nghĩ nữa. Bầu trời đêm đen nhánh điểm điểm ánh sao, giống như sông giống như núi giống như sơn dã, cũng có chút ánh sao nối liền như tạo thành bút họa, tựa như đang viết chữ. "Như vậy, vấn đề kế tiếp chúng ta cần suy nghĩ chính là đại triêu thí." Đường Tam Thập Lục nói: "Tối nay đã thoải mái rồi, cũng không thể ở thời điểm đại triêu thí, để cho Nam nhân đánh bay thể diện của mình." Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, hắn nhớ tới câu nói Cẩu Hàn Thực lưu lại trước khi đi—— vui mừng? Đúng vậy, nếu như muốn tham gia đại triêu thí, hắn phải mang tới một lần khiếp sợ nữa cho thế giới này, nếu như vẫn giống như bây giờ tẩy tủy cũng không thể thành công, vũ thí cùng đối chiến không cách nào xuất chiến, cho dù văn thí đạt điểm tối đa, lại có ý nghĩa gì đây? Huống chi, mục tiêu của hắn là thủ bảng thủ danh. Lạc Lạc nói: "Ta không thành vấn đề." Tiểu cô nương ánh mắt yên tĩnh, giọng nói tùy ý tự nhiên, tự có uy thế cùng lòng tin. "Điện hạ ngài dĩ nhiên không thành vấn đề, nhưng ta có vấn đề." Đường Tam Thập Lục nói: "Cách đại triêu thí còn có mấy tháng, ta dù có liều mạng, có thể không cần đến người này, đến lúc đó cũng có cơ hội chiến thắng Thất Gian , nhưng những người còn lại trong Thần Quốc Thất Luật... Ta không phải đối thủ." Hắn nói cũng rất bình tĩnh tự nhiên, bởi vì đây là sự thật. "Vấn đề của người này lớn nhất." Hắn nhìn Trần Trường Sinh, thở dài nói: "Rõ ràng là một người thiên phú kinh người, nhưng bởi vì không thể tu hành, đại triêu thí chỉ có thể trở thành phế vật, quá đáng tiếc." Lời này rất có chút ít ai oán giận dữ số phận. Trần Trường Sinh không giải quyết được vấn đề này, tự nhiên cũng không thể trả lời câu nói của hắn. Hắn đứng dậy, nói: "Ta muốn đi ngủ." "Chuyển đề tài như thế thật là chán ngắt." Đường Tam Thập Lục căm tức nói. Trần Trường Sinh giải thích: "Ta thật sự muốn đi ngủ." "Đêm hôm nay, vì ăn mừng thắng lợi của Thanh Đằng yến, để hoan nghênh bản thiên tài gia nhập Quốc Giáo học viện, chẳng lẽ không nên say một trận?" Đường Tam Thập Lục nhìn sao mạch trà trong chén tràn đầy mùi khét, nói: "Uống chút rượu rồi ngủ." "Uống rượu không tốt đối với thân thể." Trần Trường Sinh xoay người đi ra phía ngoài tàng thư quán. Lạc Lạc từ trước đến giờ đối với hắn đều như thiên lôi sai đâu đánh đó, cũng đứng dậy rời đi. Đường Tam Thập Lục nhìn Hiên Viên Phá, giơ chén đựng sao mạch trà, nói: "Ngươi biết nơi nào có rượu sao?" Hiên Viên Phá thật thà trả lời: "Ta đã tìm rất nhiều ngày... Nơi này không có rượu." Đường Tam Thập Lục ánh mắt hơi đổi, chuẩn bị tiếp tục hỏi thứ gì. Hiên Viên Phá rất kịp thời bổ sung một câu: "Trong phòng bếp không có rượu vàng, ngay cả rượu ủ cũng không có." ... ... Uống rượu không tốt đối vớithân thể, ăn nhiều thịt mỡ không tốt đối với thân thể, mừng rỡ đau buồn không tốt đối với thân thể, ngủ sớm dậy sớm tốt cho thân thể, thịt cá tốt cho thân thể, rau cỏ tốt cho thân thể, ớt xanh cũng tốt cho thân thể, Trần Trường Sinh vẫn nghiêm khắc dựa theo tốt hay không tốt đối với thân thể tới quyết định mình làm cái gì cùng với không làm cái gì. Hắn đã trải qua cuộc sống như vậy nhiều năm, chỉ có ở trong một đoạn thời gian rất ngắn, hắn từ bỏ cuộc sống chuẩn tắc như thế. Đoạn thời gian kia chính là không lâu trước, ở bên dưới phiến phế viên của Đại Chu hoàng cung, ở trước mặt huyền sương cự long, hắn cho là mình sẽ chết, có chút tiếc nuối mình đời này còn chưa từng sống một cách phóng túng, cho nên quyết định thời khắc tối hậu càn rỡ một phen, hắn hướng về phía hắc long cực kỳ đáng sợ la to, lệ rơi đầy mặt, nhân tiện đem nhân sinh của mình vừa mới bắt đầu không có bao năm nhớ lại một lần. Kết quả vẫn chưa chết, bây giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy biểu hiện của mình lúc ấy có chút lúng túng, sau đó rất tự nhiên một lần nữa trở lại quỹ đạo trước đây, một lần nữa bắt đầu dựa theo cuộc sống chuẩn tắc, dĩ nhiên, không có tiếp nhận Đường Tam Thập Lục đề nghị tới ngủ, đến tột cùng có bao nhiêu phần bởi vì cảm thấy uống rượu không tốt đối với thân thể hay là cảm thấy không cách nào đối mặt với vấn đề kia, chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Nấp chốn lầu con thành nhất thống? (Một câu trong bài thơ Tự giễu mình - Lỗ Tấn : Mắt trừng đối mặt phường hung bạo Cổ cúi làm trâu đám tí nhau Nấp chốn lầu con thành nhất thống Kể gì Đông, Hạ với Xuân, Thu.) Hắn nằm trên giường, cách cửa sổ nhìn bầu trời đêm đang dần dần chuyển sang lam sắc, nhìn ánh sao sáng dần dần tối đi, nhìn rừng cây phủ đầy tinh quang, phát hiện mình lại không ngủ được. Hắn rất ít khi mất ngủ, trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, không biết ngủ không được nên làm cái gì, nên trợn tròn mắt hay là nhắm mắt lại, nên nghĩ chút ít chuyện, hay là cái gì cũng không nghĩ chỉ đếm dê. Một con dê, hai con dê, ba con dê, bốn con dê... Khắp núi dê trắng, bỗng nhiên xuất hiện một con dê đen. Hắn nhớ tới con hắc dương đem mình từ trong thâm cung nặng nề dẫn tới Vị Ương cung, nhớ tới con hắc long để cho mình rời đi, cảm thấy chuyện đã xảy ra tối nay quá mức quỷ dị. Hắn không nhớ tới trung niên phụ nhân bên hồ nước suýt nữa bị chậu hoa rơi xuống làm bị thương . Sau đó hắn lại nghĩ tới Thất Gian, nhớ tới Cẩu Hàn Thực, không có đắc ý, chỉ có bội phục. Hắn thật sự rất bội phục đệ tử Ly Sơn kiếm tông , nhất là Cẩu Hàn Thực. Cẩu Hàn Thực đọc một lượt đạo tàng, tu hành cảnh giới cũng bí hiểm, tại sao chính mình lại làm không được? Tựa như Đường Tam Thập Lục nói như vậy, thời điểm đại triêu thí, chính mình nên làm gì bây giờ? Hắn mở mắt. Tinh quang hơi đạm từ ngoài cửa sổ rơi đi vào, rơi vào trên bàn tay của hắn. Hắn đem bàn tay lật qua, nhìn tinh quang rơi xuống tiệm tán, không khỏi thở dài. Ngoài cửa sổ truyền tới một tiếng chim kêu sáng sớm. Điều này làm cho hắn nhớ tới bạch hạc từ phía nam trở về. Điều này làm cho tâm tình của hắn bình tĩnh an bình rất nhiều. Cho nên hắn dần dần ngủ. ... ... Lúc sáng sớm, Trần Trường Sinh tỉnh lại. Hắn liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, phát hiện thời gian còn sớm, mặc dù so sánh với bình thời muộn hơn rất nhiều, nhưng đêm qua ngủ quá muộn, lại có chút ít mất ngủ, giấc ngủ chưa đầy, khốn ý khó nhịn. Hắn vẫn bò dậy, không phải bởi vì thiết luật trong cuộc sống, mà bởi vì ngoài cửa sổ truyền tới thanh âm thật sự quá lớn. Hắn bị những âm thanh này đánh thức . Hắn rất không quen loại cảm giác giấc ngủ chưa đầy này, rất là khó chịu, dùng nước lạnh rửa mặt xong, nhu liếc tròng mắt, ngáp dài đi đi xuống lầu. Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá cũng bị thanh âm ngoài cửa viện đánh thức, bộ dáng so với hắn còn muốn khó coi hơn, xem ra đêm qua ngủ muộn hơn. "Ta cũng còn chưa có đánh răng!" Đường Tam Thập Lục nghe ngoài viện thanh âm ồn ã, mặt sắc rất âm trầm. "Làm sao vừa sáng sớm đã náo nhiệt như thế?" Trần Trường Sinh không giải thích được hỏi. Hiên Viên Phá suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì đêm qua thắng Ly Sơn kiếm tông, cho nên hôm nay rất nhiều người tới học viện chúng ta ghi danh?" Trần Trường Sinh rất giật mình, nghĩ thầm cũng thật có khả năng này. Đường Tam Thập Lục giễu cợt nói: "Ngươi cho rằng mọi người trong kinh đô khờ như ngươi sao, ngây thơ ngu ngốc như người kia sao? Tựa như đêm qua đã nói, Trần Trường Sinh người này liên tục đắc tội Thánh Hậu nương nương, Thu Sơn gia, Ly Sơn kiếm tông, Đông Ngự thần tướng phủ , cũng sẽ không khiến Giáo Hoàng đại nhân cao hứng... Loại địa phương quỷ quái này, cha mẹ nào dám đem con đưa tới học? Đến là chịu chết." Thanh âm bên ngoài Quốc Giáo học viện càng lúc càng lớn, chẳng qua nghe không rõ là cái gì. Một đạo áp lực vô hình theo tiếng gào thét, bắt đầu ở trong sân trường tràn ngập. Trần Trường Sinh quay đầu lại nhìn thoáng qua tường viện phiến cửa đang đóng, có chút kỳ quái. Theo đạo lý mà nói, cho dù Lạc Lạc không rời giường, Bách Thảo Viên bên kia bữa sáng lúc này cũng có thể đưa tới mới phải. Hắn đột nhiên sinh ra chút ít cảm giác xấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương