Trẫm Không Dám Nữa

Chương 28: C28: Chương 28



Bọn nô tài ở Càng Cùng điện rất thức thời nên đồng loạt lui xuống.

Cẩm Họa tiếp nhận con mèo trắng từ tay Quốc Sư đại nhân, xoa xoa đầu con mèo nhỏ trong lòng, chợt ngón tay dừng lại, hình như thằng nhãi này cũng thích sờ đầu nàng như vậy…

Cẩm Họa có chút không vui nhíu nhíu mày.

Dung Xu rũ mắt nhìn thiếu nữ trước mắt, có lẽ thân mình quá mức đơn bạc, khoác bên ngoài một lớp sam mỏng còn có chút cảm giác lỏng lẻo, vừa mới tắm gội xong, tóc còn có chút ẩm ướt, an tĩnh rũ ra sau đầu, cả người thoạt nhìn đã nhỏ nhắn lại còn ngoan ngoãn.

“Bệ hạ, hôm nay có cảm thấy thân mình không khoẻ gì không?”

Cẩm Họa nghi hoặc giương mắt nhìn hắn, đôi môi phấn hồng khẽ mở, “Trẫm thân mình luôn không tệ, quốc sư ngươi nói lời này có ý gì?” Thật là kỳ quái.

Quốc Sư đại nhân ngơ ngẩn nhìn nàng, cười cười nói: “Đích xác, là vi thần đã quá lo lắng.”

Cẩm Họa chơi đùa với mèo trắng, tâm tình hết sức vui vẻ, cho đến khi thân thể bị bế bổng lên không, mới nhịn không được kinh hô một tiếng, con mèo trong lòng ngực đã hoảng sợ, “thịch” một tiếng chạy khỏi vòng tay nàng, Cẩm Họa nghiêng thân muốn đuổi theo, lại bị hắn ôm càng chặt.

Thiếu nữ hơi giận liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh một cái, tràn đầy bất mãn trong mắt.

“Bệ hạ yên tâm, con mèo đó sẽ không chạy xa, sẽ có người đi tìm thay bệ hạ.” Quốc Sư đại nhân hai tay buộc chặt, không có ý buông tay chút nào, hắn thong dong bế Cẩm Họa lên giường nệm.

Quốc Sư đại nhân thuận tay ôm nàng vào lồ,ng ngực, cho nàng ngồi trên đùi mình, thân mật chống lên vầng trán nàng, “Giận rồi sao?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

2. Ở Ké Nhà Diêm Vương

3. Viết Lại Những Vì Sao

4. Trẫm Không Dám Nữa

=====================================

Hừ...

Cẩm Họa không nói gì.

Hắn duỗi tay xoa xoa đầu nàng, động tác giống hệt động tác xoa đầu con mèo vừa rồi của Cẩm Họa. Chỉ là không biết do thói quen hay là như thế nào, nàng cũng không cảm thấy bài xích.

Quốc Sư đại nhân mỉm cười cắn cắn môi nàng, sủng nịch nói: “Con mèo nhỏ thô bạo này...”

Cẩm Họa hung hăng trừng hắn một cái, thằng nhãi này hiện giờ là càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, nàng càng vạn phần kham ưu.

Quốc sư đại nhân không dính khói lửa phần kia, từ khi nào đã biến thành một tên háo sắc luôn thích sàm sỡ nàng như vậy… nàng có phải là con mèo hắn nuôi đâu!

Cẩm Họa cúi đầu dứt khoát không cho hắn hôn, do dự trong chốc lát mới nhu nhược nói: “Dung…… Dung Xu, trẫm và Tiểu Chưởng không giống nhau, nó là mèo, trẫm dù sao cũng là người sống sờ sờ mà…”

Quốc Sư đại nhân ánh mắt ngẩn ra, trên mặt ý cười dần dần thu đi, “Vậy thì sao?”

“Ngươi luôn là như vậy, chưa bao giờ xem trẫm là hoàng đế, lúc trước trẫm vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là con rối trong tay ngươi... nhưng mà bây giờ thì không phải chỉ là một con rối nữa …”

Quốc Sư đại nhân cúi người xuống hôn lên môi nàng, vẫn cưng chìu như lúc nãy nói, “Vậy là gì?”

Cẩm Họa cảm giác toàn thân đều căng thẳng, không tự giác cắn môi, sau một lúc lâu mới nói: “…một món đồ chơi. Lúc không có việc gì làm thì lôi ra sờ sờ chơi chơi, chưa từng có quan tâm ta có đồng ý hay không.”

Hắn ôm nàng, hôn nàng, thậm chí là cùng chung chăn gối, cũng chưa từng có hỏi qua ý nguyện của nàng.

Quốc Sư đại nhân cằm căng chặt, cũng không nói gì, chỉ buông lỏng tay ra, thả nàng lên trên giường, thì ra nàng nghĩ hắn như vậy.

Vậy mà nàng cũng nghĩ ra!

“Bệ hạ yên tâm, sau này thần nhất định sẽ không vượt quá giới hạn nữa. Vi thần cáo lui.” Nói xong liền bước nhanh ra khỏi Càn Cùng điện.

Chỉ như vậy…… mà đã đi rồi?

Cẩm Họa mơ hồ nhìn thân hình hắn biến mất trước mặt mình, cô đơn rũ mi xuống, không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng hay là giận dữ gì, mà chỉ nói từ nay về sau sẽ không vượt quá giới hạn.

Nàng hẳn là vui vẻ mới đúng chứ.

Nhưng vì sao nàng ngay cả một chút phấn khởi cũng không có?

***

Từ khi Sơ Vân trở lại, Cẩm Họa ngày nào cũng chạy đến Giáng Đào Cát.

Sau đó dứt khoát ở lại luôn chỗ nàng ấy.

Sau khi rửa mặt xong, hai người chuẩn bị đi ngủ, Cẩm Họa cọ cọ Sơ Vân bên cạnh, Sơ Vân mặt mày tươi cười, nhéo nhéo mặt nàng: “Bệ hạ người chẳng lẽ định ở chỗ này của ta suốt đời hay sao?”

Tâm tư trong lòng nha đầu này nàng đương nhiên là hiểu rõ, bây giờ như vậy chỉ là trốn tránh Quốc Sư kia thôi.

Nghĩ đến giữa hai người này có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà… Dung Xu kia đương nhiên là không thể làm nàng ấy chịu uất ức gì rồi.

Cẩm Họa chỉ biết giả chết, nàng sẽ không nói nàng là vì trốn tránh Dung Xu mới đến đây đâu.

Sơ Vân cong môi cười cười, sau đó lẳng lặng nhìn lên trên, mở miệng nói: “Ngươi đúng là đang sống trong phúc mà không biết phúc, nếu Sở Hằng Viễn có một nửa tấm lòng của quốc sư thì tốt rồi.”

Cẩm Họa mở to mắt, nhìn sườn mặt Sơ Vân, “Ngươi…… Ngươi vẫn không tha thứ cho hắn sao?”

Nàng cho rằng Sơ Vân lần này hẳn là đã tha thứ rồi, nhưng hóa ra vẫn y như cũ. Định An Thành có nhiều thanh niên tài tuấn, nhưng trong lòng Sơ Vân chỉ có một Sở Hằng Viễn.

“Không nói tới có tha thứ hay không, chuyện dù sao cũng đã qua rồi, ta không muốn nhắc lại nữa...nhưng mà ta và hắn...đúng là đã không có cách nào có thể ở bên nhau được nữa.”

“Là bởi vì Sở tướng sao?”

Sơ Vân lắc lắc đầu, “Cũng không phải chỉ vì ông ấy, là ta cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa.”

“Người thích hắn như vậy, thật sự bỏ được sao?” nàng chưa từng gặp qua người nào có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng ấy như vậy, hơn nữa Sở Hằng Viễn và nàng ấy cũng cực kỳ xứng đôi.

Kỳ thật nói cho cùng, sự việc kia cũng không đến mức nghiêm trọng đến như vậy mà.

So với Sở Diễn, Sở Hằng Viễn quả thật là tốt hơn rất nhiều rồi.

“Đương nhiên là ta luyến tiếc nhưng cũng không phải là không thể bỏ được.” Sơ Vân mặt giãn ra cười cười, níu cánh tay nàng, “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, nam tử tốt nhất trên thế gian này, bây giờ đang ở trước mắt ngươi, nếu ngươi không biết quý trọng, về sau cũng chỉ có thể một mình cô đơn sống với ta suốt đời mà thôi.”

Nam tử tốt nhất trên thế gian này?

Hắn……

Cẩm Họa cảm thấy vành tai nóng lên, “Sơ Vân, ngươi thật sự cảm thấy…… Ngươi thật sự cảm thấy, hắn đối với trẫm……”

“Đồ ngốc!” Sơ Vân hận rèn sắt không thành thép gõ gõ đầu nàng, gằn từng chữ, “Chính ngươi không cảm giác được sao? Cái tên kia tuy rằng trước giờ rất ít nói, nhưng đều vì ngươi làm mọi việc, ngươi thử nhìn xem Đại Chiêu Quốc phồn vinh hưng thịnh như vậy, còn ngươi ngày ngày nhàn tản, mặc sức vui chơi, ngươi cho rằng đây là công lao của ai hả?”

Cẩm Họa rũ mi, trong lòng càng bối rối.

Sơ Vân nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng, thở dài một hơi, biểu tình nghiêm túc hỏi: “Ngươi thì sao? Có động lòng với hắn hay không, chẳng lẽ bản thân mình không biết à?”

Câu hỏi này, khiến Cẩm Họa càng thêm nói không nên lời, xốc chăn lên rồi chôn mặt vào, rầu rĩ nói: “Đừng nói nữa, trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Trong lòng nàng rất hoảng loạn, từ sau cái hôm Dung Xu trầm mặc đi khỏi, trong lòng nàng giống như có cái gì đó chặn lại.

Lòng nàng có hắn sao?

Nhưng mà nàng không biết gì về hắn cả, cũng không đoán ra được cảm xúc của hắn, thậm chí đã từng có lúc ghét hắn, nhưng mà bây giờ lại …

Sơ Vân hung hăng kéo cái chân của nàng xuống, nhìn gương mặt do dự đáng thương của nàng đột nhiên cảm thấy tên Quốc Sư kia vô cùng tội nghiệp. Nhưng nếu xét về tư tâm, có thể làm cho tên Quốc Sư quạnh quẽ, cao ngạo kia bị chèn ép một chút cũng không tệ. Chỉ là người đồng bệnh tương lân thì Sơ Vân cũng cảm thấy không đành lòng cho hắn.

“Mau trở về đi, đã sáu ngày rồi.”

Cẩm Họa vẻ mặt đưa đám, “Bây giờ sao?” Cũng đã qua giờ Tý rồi.

Sơ Vân cười ngâm ngâm nhìn nàng, không nói chuyện nữa.

Cẩm Họa: “……” Nàng ấy rốt cuộc là đứng về phe nào?

***

Minh Xảo cho rằng bệ hạ nhà mình và Sơ Vân quận chúa chơi rất vui vẻ, ngày nào cũng dính lấy nhau sao bây giờ đột nhiên nói về là về.

Ngồi trên ngự liễn, Cẩm Họa khoác một kiện áo choàng tơ vàng vân văn, thỉnh thoảng có gió lạnh xuyên vào, liền duỗi tay gom lại, trong lòng bực bội bất an.

Lúc này cái tên kia chắc là đã ngủ.

Ngự liễn dừng ở bên ngoài Càn Cùng điện, Minh Xảo đỡ bệ hạ nhà mình xuống, tay nàng có chút lạnh, Minh Xảo đau lòng không thôi. Mới vừa rồi chết sống cũng không chịu mặc thêm xiêm y, nếu thật bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?

“Các ngươi lui xuống đi, đêm nay không cần gác đêm.” Nàng muốn một mình nghĩ cho kỹ lại, bây giờ Thiên điện sớm đã thổi đèn, một mảnh đen tối, nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Minh Xảo muốn nói gì đó, nhưng thấy thái độ này của bệ hạ nhà mình, cũng đành phải thôi, gật đầu xưng phải.

Cẩm Họa cô đơn một mình đi vào nội điện, hơn mười viên dạ minh châu chiếu sáng khiến bên trong phảng phất như ban ngày.

Không biết sao lại thế này, bước chân nàng đột nhiên ngừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn về phía long sàng, khi nhìn thấy nam tử Bạch Y ngồi ở mép giường thì nhất thời sửng sốt.

Cẩm Họa vừa mừng vừa sợ.

Hắn…… Hắn ở đây sao?!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...