Trẫm Mang Theo Mười Vạn Tử Sĩ Xuyên Trở Về
Chương 10: Nhũ mẫu Vạn Quỳnh Lan
Người xưa nói rất đúng, một văn tiền khó làm anh hùng hảo hán, Tần Uyên ngược lại cũng không thèm để ý tiền nhưng bây giờ trong nhà người người đều chờ ăn cơm, hắn nếu không kiếm một ít tiền cũng không thể để cho Nhạc Văn bọn họ đều đi theo hắn uống gió tây bắc chứ?
Nghĩ như vậy, bộ dáng nghiêm trang của Tần Uyên khiến hiệu trưởng Trịnh bật cười.
Tất nhiên là có, bạn học Tần Uyên yên tâm, chúng ta trường học cũng không phải là thích chiếm tiện nghi của học sinh, em chỉ cần đáp ứng giúp trường học chụp ảnh và quay video tuyên truyền còn về phần tiền hoa hồng, trường học bên này có thể cho em năm vạn khối tiền lương quay chụp. Đương nhiên, chờ cuối tháng này thành tích thi tốt nghiệp trung học của em công bố, dựa theo thành tích bình thường của em, trường học bên này còn có thể cho em số tiền thưởng nhất định, để em có thể vô ưu vô lự lên đại học..."
Không sợ đứa nhỏ nói chuyện tiền bạc, chỉ sợ đứa nhỏ cái gì cũng không nói, hiệu trưởng Trịnh hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Tần Uyên, cha mẹ mất sớm, thân thích trong nhà lại là bắn đại bác không tới, lúc ấy Tần Uyên chưa tới mười tuổi vốn nên tìm người giám hộ một lần nữa, nhưng sau đó lại liên quan đến Dư phó cục trưởng, sau này Tần Uyên mỗi lần họp phụ huynh đều là vợ của Dư phó cục trưởng tới tham gia.
Phó cục trưởng Dư không có con, gần như coi Tần Uyên như con đẻ hơn nữa Tần Uyên quả thật phẩm đức tốt, học tập tốt, các phương diện đều có thể làm được, hiệu trưởng Trịnh đương nhiên muốn biến Tần Uyên thành cột mốc học tập của trường.
"Cảm ơn hiệu trưởng Trịnh."
Vừa nghe đến có tiền để lấy, Tần Uyên lúc này mới lộ ra vài phần tươi cười, ánh mắt vốn đen kịt lúc này như tản ra ánh sáng mới có vài phần ngây thơ của trẻ nhỏ, Mạnh lão sư ngồi một bên cũng cười rộ lên.
Trường học là mời bọn nhỏ hỗ trợ chụp ảnh tuyên truyền, thứ này sao có thể miễn phí chứ? Nhất định là phải trả tiền.
Dù sao theo hàm nghĩa nào đó mà nói, bắt đầu từ hôm nay, Tần Uyên xem như đã tốt nghiệp từ trường trung học thực nghiệm số 1 Lâm thị bọn họ.
Tần Uyên đáp ứng chuyện này, Trịnh hiệu trưởng còn nghĩ ra hợp đồng cho Tần Uyên để Tần Uyên cầm về cho Dư phó cục trưởng nhìn xem, đương nhiên, chủ yếu là cho Dư phó cục trưởng ký tên dù sao Tần Uyên năm nay mới mười bảy tuổi, sinh nhật còn chưa tới, ký kết bất luận cái gì hợp đồng đều là cần người giám hộ.
Sau khi tạm biệt hiệu trưởng Trịnh và cô Mạnh, Tần Uyên đeo cặp sách rời khỏi trường học, nghe hiệu trưởng Trịnh nói bộ dáng hắn mặc áo trường bào đỏ rất đẹp trai, để cho hắn đến lúc đó lại mặc bộ áo bào đỏ kia chụp ảnh, tóc dài cũng có thể giữ lại làm cho Tần Uyên có chút kinh ngạc.
Trong cặp sách đã đeo trên lưng là giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học phổ thông, bắt đầu từ hôm nay, Tần Uyên nghiêm túc coi như là một học sinh tốt nghiệp trung học, về phần chuyện điền nguyện vọng vừa rồi thầy Mạnh nhắc tới, hắn vẫn dự định dựa theo tình huống trong trí nhớ năm đó.
Thành tích của hắn vẫn luôn không tệ ở trong top 3 toàn trường, bởi vì Lâm thị bên này không có trường học tiến hành tuyển sinh đặc biệt mới tham gia thi tốt nghiệp trung học, dự tính điểm đại khái dù là đại học Tinh Hoa hay đại học Thượng Kinh đều không phải là vấn đề gì.
Chỉ là nghĩ đến hơn hai tháng nghỉ hè này qua đi, chính mình tháng 9 nếu là đi Bắc Kinh cũng hình như không thể mang Nhạc Văn bọn họ đi theo? Vậy đến lúc đó nên an bài bọn Nhạc Văn như thế nào...
Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Làm đế vương của bọn họ, Tần Uyên tự nhiên là muốn phụ trách cho bọn họ cuộc sống ở kiếp này.
Chín vạn khối trong tay Nhạc Văn ước chừng có thể duy trì không đến một tháng, sau khi hắn ký hợp đồng này, thành tích đến cuối tháng còn có tiến triển ngược lại cũng không đến mức rơi vào công phu sơn cùng thủy tận. Tần Uyên nghĩ như vậy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn một chút, tâm tình thật tốt.
Chuyện hợp đồng rất quan trọng, Tần Uyên cũng không có về nhà trước mà đi tới cục công an dự định để bác Dư giúp hắn ký hợp đồng.
Lúc đến cục công an vừa vặn nhanh giữa trưa, Dư Triều cũng không có đi ra ngoài làm công tác sau khi nghe Tần Uyên nói muốn giúp trường trung học thực nghiệm số 1 chụp ảnh cùng video tuyên truyền cũng hết sức ủng hộ.
"Xem ra hiệu trưởng Trịnh là người rất tinh mắt, biết A Uyên nhà ta diện mạo đẹp trai không chỉ học giỏi, hơn nữa dáng dấp cũng tốt, lấy ra tuyên truyền nhất định là không tệ."
Dư Triều xem xét tình huống của hợp đồng, xác định tiền lương năm vạn do trường học thay mặt nộp thuế liền ký tên lên hợp đồng này, ở cục công an nhìn cái hợp đồng nhỏ này chỉ cần vài phút đồng hồ.
Giữa trưa, Dư Triều cao hứng liền mời mọi người cùng nhau ăn cơm, lần này trong cục công an tất cả mọi người biết, đứa nhỏ nhà Dư phó cục trưởng chụp ảnh tuyên truyền cho trường học, chính là rất lợi hại!
Tần Uyên cũng rất phối hợp, ở trên bàn cơm tùy ý Dư Triều cùng các bằng hữu thổi phồng hắn ưu tú như thế nào, tựa như hai người chính là cha con ruột bình thường, bất quá quan hệ hai người người trong cục đều cảm thấy cũng không khác biệt lắm.
Sau khi cơm nước xong, Dư Triều có công việc phải làm nên để Tần Uyên một mình trở về, nhìn dáng vẻ cao hứng của ông khiến tâm tình Tần Uyên không tệ.
Bác Dư trong trí nhớ như là đã lâu không vui mừng như thế, Tần Uyên làm sao nỡ để ông mất hứng?
Hắn ngồi xe buýt về nhà, lại một lần nữa trở thành phong cảnh trong mắt người khác, chỉ là lúc này đây, khi gần về đến nhà gia đình lại hóa ra vẻ đẹp chưa từng có.
Không chỉ là Nhạc Văn không ở nhà, ngay cả Vương ngự trù vậy mà cũng không ở.
Tần Uyên đi vào phòng bếp, nhìn thấy phòng bếp ngược lại có nấu bữa trưa, cũng không lo lắng Nhạc Văn bọn họ bị lừa, chỉ là bên cạnh bỗng nhiên thiếu người có vài phần không được tự nhiên.
Trong mấy chục năm qua, với tư cách Hoàng đế Nam Tấn, bên cạnh Tần Uyên luôn không thể thiếu đủ loại nhân vật bọn họ sắm vai giác tâm phúc đế vương làm bạn bên cạnh hắn, hiện giờ một người cũng không có khiến Tần Uyên cảm thấy có chút không thú vị.
Thời điểm ở Nam Tấn hắn luôn bận rộn việc triều đình, bận rộn kế sinh nhai của bách tính, rất ít khi rảnh rỗi, rảnh rỗi một tí cũng sẽ ở thư phòng trong cung đọc sách một lát, hoặc là nghe nhạc công hát khúc.
Chỉ là hiện tại, ở căn phòng 120m² này, Tần Uyên đương nhiên là không có thư phòng, ban đầu xem phòng cho khách là thư phòng, hiện tại đã để Vương Ngự trù ở.
Về sau không cần vì người khác bận tâm, Tần Uyên ngồi trên sô pha, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, cứ như vậy đem cả người tựa ở trên sô pha, nhắm mắt lại, sinh hoạt an nhàn thoải mái như vậy ngược lại khiến cho hắn có chút không được tự nhiên.
Ngay lúc Tần Uyên nhắm mắt nghỉ ngơi, kỳ thật hắn vẫn chưa ngủ, chỉ là thân thể trẻ tuổi này phảng phất giống như ban cho hắn sức sống mới, hắn còn nhớ rõ thân thể chính mình gầy yếu thường hay quên mất một ít việc, mà hiện tại thân thể khỏe mạnh này lại đem những việc đã từng quên đi chậm rãi một lần nữa bổ sung ở trong đầu.
Hắn nghĩ tới rất nhiều cố nhân đã mất ở Nam Tấn, từ khi 13 đến 103 tuổi, tổng cộng 90 năm, không ít đại thần chết đi, thậm chí những bạn bè thân thiết cũng không còn nhiều. Người xưa tuổi 60 đã là thọ, hắn chỉ có thể nhìn từng người từng người rời đi.
Nghĩ đến Nhạc Văn có thể theo mình đến hiện thế, Tần Uyên thừa nhận, hắn tham lam.
Nếu là những cố nhân kia, cũng có thể như Nhạc Văn có thêm một lần cơ hội thì tốt rồi.
Ngay tại thời điểm mà Tần Uyên đang suy nghĩ, trên người của hắn lại một lần nữa tản mát ra điểm ánh kim, lúc này đây, những ánh kim này càng điên cuồng bắt đầu khởi động trong căn phòng này, giống như đang đánh giá căn phòng Tần Uyên đang ở, xoay quanh Tần Uyên lưu động một hồi lâu sau thì ánh kim này mới bắt đầu rơi xuống mặt đất.
Tức khắc, trong ánh kim xuất hiện lên hình dáng 2 người, Tần Uyên vốn đang nhắm mắt như cảm giác được cái gì đột ngột mở mắt ra, đôi mắt đen kịt nhìn về phía trước, mà những ánh kim kia tiếp tục bổ sung vào thân thể người trước mắt.
Hình ảnh quen thuộc này khiến Tần Uyên nhớ tới ngày Nhạc Văn xuất hiện, chính là sau khi những ánh kim này tan đi thì Nhạc Văn đã xuất hiện ở thế giới này.
Mà lúc này đây, khi ánh kim biến mất, hắn thấy 2 nữ tử quỳ trên mặt đất.
Một người trong đó chải tóc mai tường vân, đỉnh đầu cài một cây trâm gỗ, mặc một bộ váy dài thêu gấm xanh biếc làm nổi bật cả người ôn nhu nhu hòa, như là đem tất cả sắc bén thu lại trong đó. Cô lúc này quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn về phía Tần Uyên trước mắt, hai mắt rưng rưng, ánh mắt hiền lành.
Nhũ mẫu?
Ít nhất đã năm mươi năm Tần Uyên không gặp được Nhũ mẫu rồi, bây giờ người trước mặt như trở về dáng vẻ lần đầu gặp mặt khiến Tần Uyên quả thực có chút kinh ngạc.
Lại nhìn nữ tử bên cạnh Nhũ mẫu.
Nữ tử kia chải tóc mai bay lên trời, mặc một bộ cung thường màu đỏ hồng, nhưng dung nhan xinh đẹp, một đôi mắt trong veo như nước tựa hồ biết nói chuyện, lúc này nàng nhìn qua cũng rất khiếp sợ.
"Bệ hạ, lão nô đây là đang nằm mơ sao? Sao lại mơ tới lúc bệ hạ còn trẻ thế này?"
Vạn Quỳnh Lan quỳ trên mặt đất mà mắt không nỡ rời khỏi Tần Uyên, càn rỡ nhưng cũng tràn đầy yêu thương.
Nàng là Nhũ mẫu của Tần Uyên cũng là người trung thành nhất bên cạnh hắn. Nhớ lúc Tần Uyên mới tới Nam Tấn chính là vị Nhũ mẫu này toàn tâm toàn ý dạy dỗ, nâng đỡ hắn để hắn thích nghi với tình hình triều đình Nam Tấn và hậu cung.
Khi đó nàng đã sắp ba mươi tuổi, về sau cho dù Tần Uyên đã nắm được triều đình trong tay, phong cho Vạn Quỳnh Lan một danh hiệu, đưa Vạn Quỳnh Lan xuất cung dưỡng lão, cuối cùng Vạn Quỳnh Lan cũng chỉ sống hơn sáu mươi tuổi. Nàng trước khi qua đời cũng là lo lắng nhất về hài tử mình một tay nuôi lớn, sợ hắn bị các đại thần khi dễ.
"Nhũ mẫu, đây không phải là nằm mơ, trẫm cũng nhớ người."
Tần Uyên đi tới đỡ Nhũ mẫu đứng dậy, không ngờ tới chỉ một suy nghĩ trong đầu là đã đưa Nhũ mẫu xuất hiện ở đây. Dù thật sự hoang đường nhưng Tần Uyên vẫn rất vui vẻ.
Nếu ở Nam Tấn có người nguyện ý vì hắn mà chết thì Nhũ mẫu chính là một trong số đó, nàng đem Tần Uyên coi thành con trai ruột mà đối đãi.
Vạn Quỳnh Lan cứ như vậy được Tần Uyên nâng dậy, cảm thấy cảnh trong mơ này không giống bình thường, vì sao bệ hạ trở thành bộ dáng thời niên thiếu, chẳng lẽ chính mình thật sự là đang hồi quang phản chiếu sao?
Khi có tuổi rồi, gần đất xa trời, nhớ nhung nhất còn không phải là hài tử mình nuôi lớn hay sao?
Về phần nữ tử còn lại quỳ trên mặt đất lúc này cũng khiếp sợ vô cùng, nàng nhớ rõ mình rõ ràng đã chết đi, nhưng khi mở mắt ra vậy mà lại gặp được bệ hạ, còn có Nhũ mẫu của bệ hạ, dung mạo hai người thế mà lại như thanh xuân trẻ tuổi...
Đây... Đây rốt cuộc là vì sao?
Nghĩ như vậy, bộ dáng nghiêm trang của Tần Uyên khiến hiệu trưởng Trịnh bật cười.
Tất nhiên là có, bạn học Tần Uyên yên tâm, chúng ta trường học cũng không phải là thích chiếm tiện nghi của học sinh, em chỉ cần đáp ứng giúp trường học chụp ảnh và quay video tuyên truyền còn về phần tiền hoa hồng, trường học bên này có thể cho em năm vạn khối tiền lương quay chụp. Đương nhiên, chờ cuối tháng này thành tích thi tốt nghiệp trung học của em công bố, dựa theo thành tích bình thường của em, trường học bên này còn có thể cho em số tiền thưởng nhất định, để em có thể vô ưu vô lự lên đại học..."
Không sợ đứa nhỏ nói chuyện tiền bạc, chỉ sợ đứa nhỏ cái gì cũng không nói, hiệu trưởng Trịnh hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Tần Uyên, cha mẹ mất sớm, thân thích trong nhà lại là bắn đại bác không tới, lúc ấy Tần Uyên chưa tới mười tuổi vốn nên tìm người giám hộ một lần nữa, nhưng sau đó lại liên quan đến Dư phó cục trưởng, sau này Tần Uyên mỗi lần họp phụ huynh đều là vợ của Dư phó cục trưởng tới tham gia.
Phó cục trưởng Dư không có con, gần như coi Tần Uyên như con đẻ hơn nữa Tần Uyên quả thật phẩm đức tốt, học tập tốt, các phương diện đều có thể làm được, hiệu trưởng Trịnh đương nhiên muốn biến Tần Uyên thành cột mốc học tập của trường.
"Cảm ơn hiệu trưởng Trịnh."
Vừa nghe đến có tiền để lấy, Tần Uyên lúc này mới lộ ra vài phần tươi cười, ánh mắt vốn đen kịt lúc này như tản ra ánh sáng mới có vài phần ngây thơ của trẻ nhỏ, Mạnh lão sư ngồi một bên cũng cười rộ lên.
Trường học là mời bọn nhỏ hỗ trợ chụp ảnh tuyên truyền, thứ này sao có thể miễn phí chứ? Nhất định là phải trả tiền.
Dù sao theo hàm nghĩa nào đó mà nói, bắt đầu từ hôm nay, Tần Uyên xem như đã tốt nghiệp từ trường trung học thực nghiệm số 1 Lâm thị bọn họ.
Tần Uyên đáp ứng chuyện này, Trịnh hiệu trưởng còn nghĩ ra hợp đồng cho Tần Uyên để Tần Uyên cầm về cho Dư phó cục trưởng nhìn xem, đương nhiên, chủ yếu là cho Dư phó cục trưởng ký tên dù sao Tần Uyên năm nay mới mười bảy tuổi, sinh nhật còn chưa tới, ký kết bất luận cái gì hợp đồng đều là cần người giám hộ.
Sau khi tạm biệt hiệu trưởng Trịnh và cô Mạnh, Tần Uyên đeo cặp sách rời khỏi trường học, nghe hiệu trưởng Trịnh nói bộ dáng hắn mặc áo trường bào đỏ rất đẹp trai, để cho hắn đến lúc đó lại mặc bộ áo bào đỏ kia chụp ảnh, tóc dài cũng có thể giữ lại làm cho Tần Uyên có chút kinh ngạc.
Trong cặp sách đã đeo trên lưng là giấy chứng nhận tốt nghiệp trung học phổ thông, bắt đầu từ hôm nay, Tần Uyên nghiêm túc coi như là một học sinh tốt nghiệp trung học, về phần chuyện điền nguyện vọng vừa rồi thầy Mạnh nhắc tới, hắn vẫn dự định dựa theo tình huống trong trí nhớ năm đó.
Thành tích của hắn vẫn luôn không tệ ở trong top 3 toàn trường, bởi vì Lâm thị bên này không có trường học tiến hành tuyển sinh đặc biệt mới tham gia thi tốt nghiệp trung học, dự tính điểm đại khái dù là đại học Tinh Hoa hay đại học Thượng Kinh đều không phải là vấn đề gì.
Chỉ là nghĩ đến hơn hai tháng nghỉ hè này qua đi, chính mình tháng 9 nếu là đi Bắc Kinh cũng hình như không thể mang Nhạc Văn bọn họ đi theo? Vậy đến lúc đó nên an bài bọn Nhạc Văn như thế nào...
Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Làm đế vương của bọn họ, Tần Uyên tự nhiên là muốn phụ trách cho bọn họ cuộc sống ở kiếp này.
Chín vạn khối trong tay Nhạc Văn ước chừng có thể duy trì không đến một tháng, sau khi hắn ký hợp đồng này, thành tích đến cuối tháng còn có tiến triển ngược lại cũng không đến mức rơi vào công phu sơn cùng thủy tận. Tần Uyên nghĩ như vậy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn một chút, tâm tình thật tốt.
Chuyện hợp đồng rất quan trọng, Tần Uyên cũng không có về nhà trước mà đi tới cục công an dự định để bác Dư giúp hắn ký hợp đồng.
Lúc đến cục công an vừa vặn nhanh giữa trưa, Dư Triều cũng không có đi ra ngoài làm công tác sau khi nghe Tần Uyên nói muốn giúp trường trung học thực nghiệm số 1 chụp ảnh cùng video tuyên truyền cũng hết sức ủng hộ.
"Xem ra hiệu trưởng Trịnh là người rất tinh mắt, biết A Uyên nhà ta diện mạo đẹp trai không chỉ học giỏi, hơn nữa dáng dấp cũng tốt, lấy ra tuyên truyền nhất định là không tệ."
Dư Triều xem xét tình huống của hợp đồng, xác định tiền lương năm vạn do trường học thay mặt nộp thuế liền ký tên lên hợp đồng này, ở cục công an nhìn cái hợp đồng nhỏ này chỉ cần vài phút đồng hồ.
Giữa trưa, Dư Triều cao hứng liền mời mọi người cùng nhau ăn cơm, lần này trong cục công an tất cả mọi người biết, đứa nhỏ nhà Dư phó cục trưởng chụp ảnh tuyên truyền cho trường học, chính là rất lợi hại!
Tần Uyên cũng rất phối hợp, ở trên bàn cơm tùy ý Dư Triều cùng các bằng hữu thổi phồng hắn ưu tú như thế nào, tựa như hai người chính là cha con ruột bình thường, bất quá quan hệ hai người người trong cục đều cảm thấy cũng không khác biệt lắm.
Sau khi cơm nước xong, Dư Triều có công việc phải làm nên để Tần Uyên một mình trở về, nhìn dáng vẻ cao hứng của ông khiến tâm tình Tần Uyên không tệ.
Bác Dư trong trí nhớ như là đã lâu không vui mừng như thế, Tần Uyên làm sao nỡ để ông mất hứng?
Hắn ngồi xe buýt về nhà, lại một lần nữa trở thành phong cảnh trong mắt người khác, chỉ là lúc này đây, khi gần về đến nhà gia đình lại hóa ra vẻ đẹp chưa từng có.
Không chỉ là Nhạc Văn không ở nhà, ngay cả Vương ngự trù vậy mà cũng không ở.
Tần Uyên đi vào phòng bếp, nhìn thấy phòng bếp ngược lại có nấu bữa trưa, cũng không lo lắng Nhạc Văn bọn họ bị lừa, chỉ là bên cạnh bỗng nhiên thiếu người có vài phần không được tự nhiên.
Trong mấy chục năm qua, với tư cách Hoàng đế Nam Tấn, bên cạnh Tần Uyên luôn không thể thiếu đủ loại nhân vật bọn họ sắm vai giác tâm phúc đế vương làm bạn bên cạnh hắn, hiện giờ một người cũng không có khiến Tần Uyên cảm thấy có chút không thú vị.
Thời điểm ở Nam Tấn hắn luôn bận rộn việc triều đình, bận rộn kế sinh nhai của bách tính, rất ít khi rảnh rỗi, rảnh rỗi một tí cũng sẽ ở thư phòng trong cung đọc sách một lát, hoặc là nghe nhạc công hát khúc.
Chỉ là hiện tại, ở căn phòng 120m² này, Tần Uyên đương nhiên là không có thư phòng, ban đầu xem phòng cho khách là thư phòng, hiện tại đã để Vương Ngự trù ở.
Về sau không cần vì người khác bận tâm, Tần Uyên ngồi trên sô pha, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, cứ như vậy đem cả người tựa ở trên sô pha, nhắm mắt lại, sinh hoạt an nhàn thoải mái như vậy ngược lại khiến cho hắn có chút không được tự nhiên.
Ngay lúc Tần Uyên nhắm mắt nghỉ ngơi, kỳ thật hắn vẫn chưa ngủ, chỉ là thân thể trẻ tuổi này phảng phất giống như ban cho hắn sức sống mới, hắn còn nhớ rõ thân thể chính mình gầy yếu thường hay quên mất một ít việc, mà hiện tại thân thể khỏe mạnh này lại đem những việc đã từng quên đi chậm rãi một lần nữa bổ sung ở trong đầu.
Hắn nghĩ tới rất nhiều cố nhân đã mất ở Nam Tấn, từ khi 13 đến 103 tuổi, tổng cộng 90 năm, không ít đại thần chết đi, thậm chí những bạn bè thân thiết cũng không còn nhiều. Người xưa tuổi 60 đã là thọ, hắn chỉ có thể nhìn từng người từng người rời đi.
Nghĩ đến Nhạc Văn có thể theo mình đến hiện thế, Tần Uyên thừa nhận, hắn tham lam.
Nếu là những cố nhân kia, cũng có thể như Nhạc Văn có thêm một lần cơ hội thì tốt rồi.
Ngay tại thời điểm mà Tần Uyên đang suy nghĩ, trên người của hắn lại một lần nữa tản mát ra điểm ánh kim, lúc này đây, những ánh kim này càng điên cuồng bắt đầu khởi động trong căn phòng này, giống như đang đánh giá căn phòng Tần Uyên đang ở, xoay quanh Tần Uyên lưu động một hồi lâu sau thì ánh kim này mới bắt đầu rơi xuống mặt đất.
Tức khắc, trong ánh kim xuất hiện lên hình dáng 2 người, Tần Uyên vốn đang nhắm mắt như cảm giác được cái gì đột ngột mở mắt ra, đôi mắt đen kịt nhìn về phía trước, mà những ánh kim kia tiếp tục bổ sung vào thân thể người trước mắt.
Hình ảnh quen thuộc này khiến Tần Uyên nhớ tới ngày Nhạc Văn xuất hiện, chính là sau khi những ánh kim này tan đi thì Nhạc Văn đã xuất hiện ở thế giới này.
Mà lúc này đây, khi ánh kim biến mất, hắn thấy 2 nữ tử quỳ trên mặt đất.
Một người trong đó chải tóc mai tường vân, đỉnh đầu cài một cây trâm gỗ, mặc một bộ váy dài thêu gấm xanh biếc làm nổi bật cả người ôn nhu nhu hòa, như là đem tất cả sắc bén thu lại trong đó. Cô lúc này quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn về phía Tần Uyên trước mắt, hai mắt rưng rưng, ánh mắt hiền lành.
Nhũ mẫu?
Ít nhất đã năm mươi năm Tần Uyên không gặp được Nhũ mẫu rồi, bây giờ người trước mặt như trở về dáng vẻ lần đầu gặp mặt khiến Tần Uyên quả thực có chút kinh ngạc.
Lại nhìn nữ tử bên cạnh Nhũ mẫu.
Nữ tử kia chải tóc mai bay lên trời, mặc một bộ cung thường màu đỏ hồng, nhưng dung nhan xinh đẹp, một đôi mắt trong veo như nước tựa hồ biết nói chuyện, lúc này nàng nhìn qua cũng rất khiếp sợ.
"Bệ hạ, lão nô đây là đang nằm mơ sao? Sao lại mơ tới lúc bệ hạ còn trẻ thế này?"
Vạn Quỳnh Lan quỳ trên mặt đất mà mắt không nỡ rời khỏi Tần Uyên, càn rỡ nhưng cũng tràn đầy yêu thương.
Nàng là Nhũ mẫu của Tần Uyên cũng là người trung thành nhất bên cạnh hắn. Nhớ lúc Tần Uyên mới tới Nam Tấn chính là vị Nhũ mẫu này toàn tâm toàn ý dạy dỗ, nâng đỡ hắn để hắn thích nghi với tình hình triều đình Nam Tấn và hậu cung.
Khi đó nàng đã sắp ba mươi tuổi, về sau cho dù Tần Uyên đã nắm được triều đình trong tay, phong cho Vạn Quỳnh Lan một danh hiệu, đưa Vạn Quỳnh Lan xuất cung dưỡng lão, cuối cùng Vạn Quỳnh Lan cũng chỉ sống hơn sáu mươi tuổi. Nàng trước khi qua đời cũng là lo lắng nhất về hài tử mình một tay nuôi lớn, sợ hắn bị các đại thần khi dễ.
"Nhũ mẫu, đây không phải là nằm mơ, trẫm cũng nhớ người."
Tần Uyên đi tới đỡ Nhũ mẫu đứng dậy, không ngờ tới chỉ một suy nghĩ trong đầu là đã đưa Nhũ mẫu xuất hiện ở đây. Dù thật sự hoang đường nhưng Tần Uyên vẫn rất vui vẻ.
Nếu ở Nam Tấn có người nguyện ý vì hắn mà chết thì Nhũ mẫu chính là một trong số đó, nàng đem Tần Uyên coi thành con trai ruột mà đối đãi.
Vạn Quỳnh Lan cứ như vậy được Tần Uyên nâng dậy, cảm thấy cảnh trong mơ này không giống bình thường, vì sao bệ hạ trở thành bộ dáng thời niên thiếu, chẳng lẽ chính mình thật sự là đang hồi quang phản chiếu sao?
Khi có tuổi rồi, gần đất xa trời, nhớ nhung nhất còn không phải là hài tử mình nuôi lớn hay sao?
Về phần nữ tử còn lại quỳ trên mặt đất lúc này cũng khiếp sợ vô cùng, nàng nhớ rõ mình rõ ràng đã chết đi, nhưng khi mở mắt ra vậy mà lại gặp được bệ hạ, còn có Nhũ mẫu của bệ hạ, dung mạo hai người thế mà lại như thanh xuân trẻ tuổi...
Đây... Đây rốt cuộc là vì sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương