Trảm Thần
Chương 12
Tất cả mọi thứ lại quay về như lúc ban đầu.
Dường như cũng không phải chuyện xấu gì.
Hắn tiếp tục làm người đứng đầu chính đạo, ta quay về xây dựng lại Ma giới.
Trước khi chia tay, Mạc Thù ném cho ta một lá thư khiêu chiến.
“Lần tỷ thí trước không có kết quả. 3 tháng sau hẹn gặp lại trên núi Thương Lan.”
“Ta nhận được rồi.”
Ta quật cường rời khỏi đây trước.
Sau lưng không có chút níu kéo nào.
Nói không có chút nuối tiếc gì là nói dối.
Nhưng quên nhau trong giang hồ có lẽ là kết thúc đẹp nhất giữa hai chúng ta.
[Kết thúc phần chính truyện.]
Ngoại truyện 1: Hành ngô đạo (góc nhìn của Mạc Thù)
Tiếng kêu khóc của Tạ Ương dần trôi xa.
Rơi xuống.
Rơi xuống.
Sau đó, ta rơi vào hồ nước lạnh thấu xương.
Cũng may là ta không hôn mê bất tỉnh.
Ta cố gắng bơi lên bờ trước khi ngạt thở.
Đáy sâu tận cùng của núi Thương Lan thế nhưng còn có một nơi khác.
Có một bức tường băng phong ấn kiếm và linh phủ của ta.
Mặc kệ ta cố gắng dùng sức như thế nào, tường băng cũng không sứt mẻ chút gì.
Trong lúc tuyệt vọng, kiếm linh của kiếm Chước Tâm lên tiếng:
“Ngươi đã không còn xứng làm chủ nhân của ngô.”
Cơn giận của sự thất bại và lo lắng hoàn toàn bùng nổ ngay giờ phút này.
Ta giận dữ đ.ấ.m lên tảng băng, hung dữ mở miệng:
“Dựa vào cái gì! Chước Tâm, ngươi muốn phản chủ à?”
Kiếm linh lạnh lùng nói:
“Ngươi đã sớm mất đi đạo của mình. Nhìn lại dáng vẻ hiện giờ của ngươi đi.”
Bốn phía đều vây quanh bởi những tảng băng không bao giờ tan, tựa như một mặt gương.
Phản chiếu dáng vẻ điên cuồng mất khống chế, toàn thân ướt đẫm, hai mắt đỏ au của ta.
“Thái Thượng Vong Tình Quyết cần có tình trước rồi mới vô tình, chỉ như vậy mới có thể đạt đến mức viên mãn. Ngươi còn có thể gạt bỏ chấp niệm sao?”
“Ta…… Mối thù của tông Thanh Minh, ta tuyệt đối không thể quên được.”
Kiếm linh cười mỉa mai.
“Không chỉ có vậy. Từ lâu, trước khi xảy ra biến cố, ngươi đã khó lòng đột phá cảnh giới rồi. Ta nói rõ luôn vậy, chẳng phải ngươi vẫn luôn đem lòng thầm thương trộm nhớ, tơ tưởng về yêu nữ kia hay sao?”
Ta nghẹn họng.
Kiếm Chước Tâm cũng đúng như tên, có thể đọc được những suy nghĩ xằng bậy.
Đúng là ta đã không thể giữ vững lòng mình trước sự trêu đùa của yêu nữ, đã động lòng phàm từ lâu. Tạ Ương nói sai rồi.
Nàng ấy đã sớm kéo ta xuống thần đàn, khiến ta quỳ gối dưới váy của nàng ấy.
Nàng ấy hồn nhiên không nhận ra là bởi vì nàng ấy không yêu ta.
Một ma nữ chỉ biết đùa bỡn tình cảm của người khác, chưa bao giờ trao tấm chân tình cho ai.
Vậy nên ta mới tức giận.
Lúc Tạ Ương sinh ra trái tim của loài người,
Ta không thể kiềm chế được mà mừng rỡ.
Nàng ấy có yêu ta không?
Bây giờ ngẫm lại, đúng là quá nực cười.
Ta luôn giả vờ giả vịt, chưa từng nói rõ tình cảm của mịn.
Vậy mà lại dám mơ mộng hão huyền rằng nàng ấy sẽ yêu ta.
Lòng dạ xấu xa như vậy, chẳng trách sao Chước Tâm ghét bỏ ta.
“Nếu ngươi có thể vứt bỏ hết mọi tình cảm ngay tại đây, ta sẽ tiếp tục đi theo ngươi. Ta không cần một người tầm thường vô vi làm chủ nhân của thanh kiếm này.”
Chước Tâm lạnh lùng nêu điều kiện.
Ta không yên tâm về Tạ Ương.
Thần nữ chắc chắn còn có âm mưu khác, ta cần phải đi cứu nàng ấy.
Còn về tình yêu.
Từ đầu đến cuối chỉ là ta đơn phương mà thôi.
......
Chẳng có gì đáng để chần chừ cả.
“Ta đồng ý với ngươi.”
Thân kiếm phá tan lớp tường băng, rơi xuống tay ta.
Trong đầu hiện lên từng khung cảnh của quá khứ.
Nhưng tình cảm đang dần rời xa.
Trong con hẻm, trời mưa tầm tã, Tạ Ương che dù ngoái đầu nhìn lại, hết sức quyến rũ.
“Ngươi không phải là Mạc Thù.”
Giống như nuối tiếc, lại tựa như đang cảm thấy may mắn.
Ta bỗng dưng hoàn hồn lại.
Không phải.
Lúc ta ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao, lúc ta lưu lạc trong hẻm nhỏ, lúc ta nhạy cảm thẹn thùng……
Đều là “Mạc Thù”.
Ta không muốn ruồng bỏ bất cứ góc cạnh nào của bản thân.
Dường như cảm nhận được sự quyết tâm của ta, vết thương trong lòng bàn tay ứa máu, chảy xuôi khắp thân kiếm.
“Ngươi điên rồi! Chỉ còn một bước nữa thôi là chúng ta có thể chứng đạo phi thăng!”
Kiếm linh la hét thất thanh.
“Chước Tâm, sự hiểu biết của ngươi về “đạo” quá nông cạn. Tổ tiên tu đạo vô tình, còn ta muốn thực hành đạo của chính ta.”
“Đạo của ngô, tên là Từ Tâm.”
Bản tâm thông thấu, mãi mãi không thay đổi.
Dường như cũng không phải chuyện xấu gì.
Hắn tiếp tục làm người đứng đầu chính đạo, ta quay về xây dựng lại Ma giới.
Trước khi chia tay, Mạc Thù ném cho ta một lá thư khiêu chiến.
“Lần tỷ thí trước không có kết quả. 3 tháng sau hẹn gặp lại trên núi Thương Lan.”
“Ta nhận được rồi.”
Ta quật cường rời khỏi đây trước.
Sau lưng không có chút níu kéo nào.
Nói không có chút nuối tiếc gì là nói dối.
Nhưng quên nhau trong giang hồ có lẽ là kết thúc đẹp nhất giữa hai chúng ta.
[Kết thúc phần chính truyện.]
Ngoại truyện 1: Hành ngô đạo (góc nhìn của Mạc Thù)
Tiếng kêu khóc của Tạ Ương dần trôi xa.
Rơi xuống.
Rơi xuống.
Sau đó, ta rơi vào hồ nước lạnh thấu xương.
Cũng may là ta không hôn mê bất tỉnh.
Ta cố gắng bơi lên bờ trước khi ngạt thở.
Đáy sâu tận cùng của núi Thương Lan thế nhưng còn có một nơi khác.
Có một bức tường băng phong ấn kiếm và linh phủ của ta.
Mặc kệ ta cố gắng dùng sức như thế nào, tường băng cũng không sứt mẻ chút gì.
Trong lúc tuyệt vọng, kiếm linh của kiếm Chước Tâm lên tiếng:
“Ngươi đã không còn xứng làm chủ nhân của ngô.”
Cơn giận của sự thất bại và lo lắng hoàn toàn bùng nổ ngay giờ phút này.
Ta giận dữ đ.ấ.m lên tảng băng, hung dữ mở miệng:
“Dựa vào cái gì! Chước Tâm, ngươi muốn phản chủ à?”
Kiếm linh lạnh lùng nói:
“Ngươi đã sớm mất đi đạo của mình. Nhìn lại dáng vẻ hiện giờ của ngươi đi.”
Bốn phía đều vây quanh bởi những tảng băng không bao giờ tan, tựa như một mặt gương.
Phản chiếu dáng vẻ điên cuồng mất khống chế, toàn thân ướt đẫm, hai mắt đỏ au của ta.
“Thái Thượng Vong Tình Quyết cần có tình trước rồi mới vô tình, chỉ như vậy mới có thể đạt đến mức viên mãn. Ngươi còn có thể gạt bỏ chấp niệm sao?”
“Ta…… Mối thù của tông Thanh Minh, ta tuyệt đối không thể quên được.”
Kiếm linh cười mỉa mai.
“Không chỉ có vậy. Từ lâu, trước khi xảy ra biến cố, ngươi đã khó lòng đột phá cảnh giới rồi. Ta nói rõ luôn vậy, chẳng phải ngươi vẫn luôn đem lòng thầm thương trộm nhớ, tơ tưởng về yêu nữ kia hay sao?”
Ta nghẹn họng.
Kiếm Chước Tâm cũng đúng như tên, có thể đọc được những suy nghĩ xằng bậy.
Đúng là ta đã không thể giữ vững lòng mình trước sự trêu đùa của yêu nữ, đã động lòng phàm từ lâu. Tạ Ương nói sai rồi.
Nàng ấy đã sớm kéo ta xuống thần đàn, khiến ta quỳ gối dưới váy của nàng ấy.
Nàng ấy hồn nhiên không nhận ra là bởi vì nàng ấy không yêu ta.
Một ma nữ chỉ biết đùa bỡn tình cảm của người khác, chưa bao giờ trao tấm chân tình cho ai.
Vậy nên ta mới tức giận.
Lúc Tạ Ương sinh ra trái tim của loài người,
Ta không thể kiềm chế được mà mừng rỡ.
Nàng ấy có yêu ta không?
Bây giờ ngẫm lại, đúng là quá nực cười.
Ta luôn giả vờ giả vịt, chưa từng nói rõ tình cảm của mịn.
Vậy mà lại dám mơ mộng hão huyền rằng nàng ấy sẽ yêu ta.
Lòng dạ xấu xa như vậy, chẳng trách sao Chước Tâm ghét bỏ ta.
“Nếu ngươi có thể vứt bỏ hết mọi tình cảm ngay tại đây, ta sẽ tiếp tục đi theo ngươi. Ta không cần một người tầm thường vô vi làm chủ nhân của thanh kiếm này.”
Chước Tâm lạnh lùng nêu điều kiện.
Ta không yên tâm về Tạ Ương.
Thần nữ chắc chắn còn có âm mưu khác, ta cần phải đi cứu nàng ấy.
Còn về tình yêu.
Từ đầu đến cuối chỉ là ta đơn phương mà thôi.
......
Chẳng có gì đáng để chần chừ cả.
“Ta đồng ý với ngươi.”
Thân kiếm phá tan lớp tường băng, rơi xuống tay ta.
Trong đầu hiện lên từng khung cảnh của quá khứ.
Nhưng tình cảm đang dần rời xa.
Trong con hẻm, trời mưa tầm tã, Tạ Ương che dù ngoái đầu nhìn lại, hết sức quyến rũ.
“Ngươi không phải là Mạc Thù.”
Giống như nuối tiếc, lại tựa như đang cảm thấy may mắn.
Ta bỗng dưng hoàn hồn lại.
Không phải.
Lúc ta ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao, lúc ta lưu lạc trong hẻm nhỏ, lúc ta nhạy cảm thẹn thùng……
Đều là “Mạc Thù”.
Ta không muốn ruồng bỏ bất cứ góc cạnh nào của bản thân.
Dường như cảm nhận được sự quyết tâm của ta, vết thương trong lòng bàn tay ứa máu, chảy xuôi khắp thân kiếm.
“Ngươi điên rồi! Chỉ còn một bước nữa thôi là chúng ta có thể chứng đạo phi thăng!”
Kiếm linh la hét thất thanh.
“Chước Tâm, sự hiểu biết của ngươi về “đạo” quá nông cạn. Tổ tiên tu đạo vô tình, còn ta muốn thực hành đạo của chính ta.”
“Đạo của ngô, tên là Từ Tâm.”
Bản tâm thông thấu, mãi mãi không thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương