Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến
Chương 16: Một vòng ở quỷ môn quan
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mai Thất Nguyệt như mơ hồ cảm nhận được cơ thể mình bị đè lên, môi lưỡi ướt át chiếm đóng cái miệng mình. Cơ thể như cục bột, bị Phương Hàn Phong ra sức nhào nặn. Cảm giác như ngực mình muốn vỡ ra, hắn điên cuồng xoa bóp, cơ thể lạnh ngắt của hắn dần nóng rực lên.
Tiếng khóc nấc lên, cô cố gắng còn bao nhiêu sức lực nâng cánh tay lên ngăn anh lại, giọng yếu ớt:
- Tiên sinh, đừng.
Phương Hàn Phong đánh vào mông cô một cái, bờ mông trắng nõn ửng đỏ lên hình bàn tay to lớn, hắn gằn giọng:
- Với tôi thì không được, nhưng với Phương Sở Khiêm thì được?
Mai Thất Nguyệt lắc đầu, nức nở khóc lên:
- Xin anh, đừng, tôi biết lỗi rồi, tôi sai rồi. Xin anh.
Phương Hàn Phong không quan tâm, cởi áo vest ra, tháo cà vạt, lột bỏ áo sơ mi, kéo khóa quần xuống. Cơ thể anh nằm trên người cô, không một mảnh vải. Kéo chân cô đặt lên eo mình, động một cái.
Mai Thất Nguyệt như hồn lìa khỏi xác, la lên một cái rồi muốn ngất đi. Cực đau, rất đau, như là cắt đứt lìa hạ thể cô ra.
Phương Hàn Phong gầm nhẹ một cái. Quá chật.
Cô mở miệng thở dốc, luôn miệng van xin:
- Tiên sinh, xin anh đi ra đi. Đau, quả thực đau.
Phương Hàn Phong thỏa mãn với sự đau đớn kia, nắm eo cô mà luân động. Mặt anh tức giận, anh quả thực tức giận:
- Dám ở cùng thằng đàn ông khác ngay trong nhà tôi. Cô chết chắc.
Mai Thất Nguyệt quằn quại:
- Đừng, không, tôi không phải Eira, làm ơn đi Phương Hàn Phong.
Căn nhà lớn âm u lạnh ngắt, tiếng khóc nức nở của nữ nhân hòa cùng tiếng hoan hợp, âm thanh dâm mĩ kéo dài quá nửa đêm. Khiến cho ai nghe cũng phải đỏ mặt lảng đi.
Đến tận hai giờ sáng, Mai Thất Nguyệt ngất lịm đi vì đuối sức Phương Hàn Phong mới dừng lại. Bế cô bỏ vào quan tài, ném chiếc chăn trùm lên người cô. Thu giọn chiến trường trên giường rồi vào phòng sách.
Mai Thất Nguyệt trống rỗng nằm trong quan tài, chiếc chăn đen trùm lên mặt, nhìn cô không khác gì một cái xác sống.
Cơn đau từ hàm bị gãy, từ cổ bị cắn, rồi cho đến cả thân thể bị bức nhục. Hai hàng nước mắt không ngừng nghỉ chảy dài, đời này coi như bỏ.
Phương Hàn Phong mặc bộ đồ ngủ màu đen đến phòng sách, giở bừa một quyển ra đọc vài trang rồi lại lướt (chân không chạm đất đấy) xuống bếp. Mở tủ lấy bịch máu ra ngồi trên bàn thờ gỗ mà uống. Anh híp mắt lại, đã lâu rồi không được ân ân ái ái như thế.
Hừ! Chết tiệt. (ngươi mới chết tiệt ấy đồ quỷ hút máu lưu manh)
Sáng hôm sau, anh đi vào phòng, đến cạnh chiếc quan tài gõ gõ. Không thấy cô trả lời, anh tưởng rằng cô đang làm giá, liền nói chua ngoa:
- Chưa nhận được tinh dịch của tôi mà cô đã lên mặt thế rồi sao?
Cô không nói gì, anh nheo mắt quan sát, cái chăn hôm qua anh vứt cho cô thế nào thì nay thế ấy, không phải là đã ngộp chết rồi chứ?
Anh kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc của cô. Cơ thể xanh xanh tím tím đều là dấu cắn dấu hôn anh để lại tối qua. Trong miệng còn trào ra một dòng máu đỏ tươi. Anh cúi người xuống, sờ vào cổ, khẽ nhăn mày.
Không còn thở?
Anh bóp miệng cạy răng cô ra. Lưỡi đứt lìa.
Đôi mắt đỏ ngầu lên, bàn tay nổi lên mạch máu xanh, anh giận dữ.
Cô ta dám tự tử, dám kết liễu cuộc đời ngay trong căn nhà của mình, trong cái quan tài của mình.
Anh tức giận xách cả cơ thể lạnh ngắt của cô cùng cái chăn lên vai, đi đến cầu thang phía đông, vào một căn phòng tối om, đặt cô lên một bàn đá màu trắng trong suốt.
Mai Thất Nguyệt vẫn thế, đầu tóc rũ rượi, hệt như con búp bê hết cót, cơ thể trắng như bị hút cạn máu.
Phương Hàn Phong lôi từ đâu ra một cây nến có đế bằng đồng, trạm khắc tinh xảo đặt bên cạnh người cô. Anh lấy một bát nước màu đen đến, cắn ngón tay chảy một giọt máu nhỏ vào. Lấy một sợi dây màu đỏ cột nơi cổ tay cô, đầu kia anh cột vào cổ tay mình.
Anh ngồi lên chiếc ghế gỗ bên cạnh, bình thản nói:
- Tôi nói rồi, tôi không ngại hồi sinh cô đâu.
Phương Hàn Phong đốt cây nến kia lên, ánh sáng xanh từ câu nến tỏa ra le lói trong căn phòng. Căn nhà đã rất lạnh (khoảng 16 độ) bây giờ tụt nhanh xuống rất nhiều, chén nước đen thui lơ lửng trên không trung bắt đầu đóng băng lại.
(Cái trò nghi thức gọi hồn này là do bà tác giả tự múa bút thành văn chứ không có dựa trên cơ sở nào nha nếu mà các bạn đọc lợm cợm hoặc vô lý quá thì xin bỏ qua, làm ơn đừng mắng)
Tối hôm đó, Mai Thất Nguyệt kết thúc cuộc đời mình một cách không đẹp cho lắm, cắn lưỡi. Hồn cô xuất ra khỏi người, lang thang đi đâu đó chứ không phải Hắc Lăng Viên. Một lúc sau thì thấy Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn cô đi. Hai tên quỷ xấu xí, một người đen thủi đen thui như bôi lọ nghẹ, một người thì trắng bóc như quét vôi. Họ mắt đỏ ngầu, tóc dài lõa xõa xuống như ma (ủa), cái lưỡi thè ra dài chạm đến ngực, thật gớm ghiếc.
Chúng dẫn cô trên Hoàng Tuyền Lộ, con đường dài thẳng tắp, hai bên trải dài Bỉ ngạn hoa đỏ rực như biển máu. Cuối con đường là sông Vong Xuyên, nước sông xanh đen, đầy ức khí. Hắc Bạch Vô Thường dẫn cô đi qua chiếc cầu Nại Hà đến Vọng Hương Bài. Mai Thất Nguyệt được đưa lên Đài Vọng Hương, nhìn về kiếp cũ.
Hai mươi năm ngắn ngủi.
Bên cạnh Vọng Hương Bài là Mạnh Bà. Bà ta mặc một bộ cổ phục đỏ thắm, mái tóc bạc trắng cài một chiếc trâm bạc. Giản dị nhưng xinh đẹp lộng lẫy.
Mai Thất Nguyệt ngồi xuống ghế, nhùn nhất cử nhất động của bà.
Mạnh Bà nhìn cô, rồi quay qua Hắc Bạch Vô Thường:
- Cái này..
Bạch Vô Thường gật đầu, thu chiếc lưỡi dài lại, cất giọng thanh thanh có chút chói tai lên:
- Chưa tận mạng.
Mạnh Bà múc một bát canh để lên bàn:
- Thế sao mang đến đây?
Hắc Vô Thường lên tiếng, giọng hắn khàn hơn tên mặt trắng kia:
- Không thể để ở dương gian gây nhiễu.
Mai Thất Nguyệt không hiểu họ nói gì, cầm bát canh lên:
- Tôi.. có thể..
- Lâu rồi không gặp!
Một giọng trầm thấp vang lên ngắt lời cô. Giọng nói này.. có chút quen tai.
Mạnh Bà vuốt ống tay áo, hơi ngạc nhiên:
- Ồ! Phương quân chủ. Ngươi đến đây?
Hắc Bạch Vô Thường gật đầu chào. Mai Thất Nguyệt quay lại, Phương Hàn Phong đứng phía sau. Cô giật mình đứng bật dậy, sợ hãi làm đổ bát canh.
Phương Hàn Phong thấy cô kinh hồn bạt vía, nhìn mình bằng đôi mắt kinh hãi thì không khỏi vừa lòng. Anh đi đến trước mặt Hắc Bạch Vô Thường:
- Ta mang cô ấy đi, Diêm Vương mà hỏi thì cứ bảo đến tìm ta.
Hắc Vô Thường cúi đầu:
- Được.
Bạch Vô Thường nói thêm:
- Ta tìm thấy cô ta ở gần cầu Chu Tước. (cái này là bà tác giả bả lười nên đặt đại, có nghe quen quen nhưng không nhớ là ở đâu rồi. Nếu các cô cậu đọc ở đâu có cầu Chu Tước thì chỉ là trùng hợp nha)
Rồi hai người nhanh chóng đi cùng Quỷ dạ xoa bắt linh hồn về.
Phương Hàn Phong nhíu mày, quay lại nhìn Mai Thất Nguyệt, ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ, anh đưa tay kéo cô lại:
- Cô đến cầu Chu Tước làm gì?
Mai Thất Nguyệt mềm yếu lắc đầu nguầy nguậy, bị anh nắm lấy cổ tay thì không khỏi hoảng sợ:
- Tôi không biết, tôi không có. Thả ra đi, tôi chết rồi mà sao anh vẫn đi theo tôi cơ chứ?
Phương Hàn Phong lấy ra một viên ngọc màu trắng trong suốt rỗng ruột. Anh quơ tay một cái Mai Thất Nguyệt đã biến thành một bông hoa màu xanh dương nhạt chui vào trong. Tiếng của cô vọng ra:
- Phương tiên sinh, anh nhốt tôi làm gì? Tôi phải đi đầu thai, tôi chết rồi anh tha cho tôi đi.
Anh bỏ qua lời nói của cô, đem viên ngọc vào cái túi màu đen rồi bỏ túi, quay lại Mạnh Bà:
- Ta mà đến trễ chút nữa là bà cho cô ấy uống canh rồi phải không?
Tay Mạnh Bà mềm mại thu cái bát về, mỉm cười:
- Ừ! Phương quân chủ chỉ cần trễ một chút là cô ấy uống canh Mạnh Bà rồi.
Phương Hàn Phong ngồi lên chiếc ghế, nhìn về phía Vọng Hương Đài:
- Ta đi xem đá Tam Sinh của cô ấy.
Mạnh Bà giơ tay ngăn cản:
- Phương Chủ Tử không thấy hay sao? Cô ấy không phải Eira.
Phương Hàn Phong gạt tay bà ra, nhếch miệng cười:
- Ta không tin, các người với Bạch Hổ cùng một giuộc, bảo vệ hai mươi năm là đủ rồi.
Mạnh Bà khoát tay ngồi xuống:
- Tuỳ Phương quâ chủ có tin hay không. Ta nói rồi, Eira đang bị nhốt dưới Vong Xuyên, ngươi không tin có thể xuống tìm.
Tìm dưới sông Vong Xuyên? E là trước khi tìm ra Eira thì anh đã bị các ác linh ăn rồi.
Phương Hàn Phong mặc một bộ vest đen, rất rất không phù hợp với cảnh âm giới như vậy. Anh bỏ tay vào túi quần:
- Không thể nào Bạch Hổ chịu cho con gái mình bị nhốt dưới Vong Xuyên.
Mạnh Bà rót canh vào bát cho một linh hồn, linh hồn này là một ông cụ già nua, lưng đã còng, tóc bạc trắng, da dẻ nhăn nheo, bình tĩnh nói:
- Phương quân chủ không muốn đầu thai sao? Ngươi đáng ra đã được đầu thai từ ba nghìn năm trước rồi, nhưng tại vì..
- Chấp mê bất ngôn. Oán hận đầy đầu.
Phương Hàn Phong cắt ngang lời bà. Mạnh Bà liếc nhìn anh một cái rồi lại thôi, ra hiệu cho ông lão uống chén canh kia.
Ông lão nâng chén canh lên ngửi một chút rồi cười:
- Ta yêu một người, cũng hận một người. Vừa yêu vừa hận, là hết đời người. Thay vì đó, sao ta không bỏ đi oán hận mà nhận lấy tình yêu khác? Cố chấp với một mối tình thì mấy chốc cuối đời cô đơn. Đến khi uống canh Mạnh Bà rồi vẫn còn tiếc nuối.
Nói xong ông lão uống canh Mạnh Bà, linh hồn biến sắc, liền trở nên trắng toát.
Mạnh Bà thu lại bát rồi nói:
- Đến khi uống canh Mạnh Bà rồi vẫn còn tiếc nuối.
Phương Hàn Phong trở ngược lại cầu Nại Hà:
- Ta về đây.
Mạnh Bà vẫy tay:
- Mau chóng xuôi bỏ oán hận.
Phương Hàn Phong mở mắt ra, nhìn xác Mai Thất Nguyệt nằm trên giường đá. Anh lấy trong áo ra cái túi màu đen, mang viên ngọc ra, ngắm nhìn một chút.
Cô có phải là Eira hay không? Nếu đây là kế của Bạch Hổ thì sao?
Bông hoa sen màu xanh dương nhạt đang năm im trong viên ngọc, ba đài hoa và bảy cánh hoa, ba hồn bảy vía. Anh động ngón tay, bông hoa xuất ra khỏi viên ngọc rỗng, đeesn miệng Mai Thất Nguyệt.
Gương mặt Mai Thất Nguyệt hồng hào trở lại. Cô ngồi bật dậy, thoẻ hổn hển. Cứ như bị nghẹt mũi, không thể thở được. Nhìn Phương Hàn Phong ngồi bên cạnh, cô nắm chặt cái chăn, giọng run run:
- Tôi chết rồi.
Phương Hàn Phong đứng dậy, đi ra cửa:
- Tôi đã nói cô chết cũng không thể.
Mai Thất Nguyệt thấy lạnh ngắt cả người, vội vã xuống giường đá, nhưng linh hồn mới nhập xác nên còn rất yếu. Cô liền ngã quỵ xuống, cơn đau bắt đầu lan truyền cơ thể.
Phương Hàn Phong nghe tiếng động liền quay lại, thấy cô nằm trên đất thì không nhịn được, bước lại gần mạnh bạo vác cô lên vai để trở về phòng. Vứt cô xuống giường rồi nhanh chóng đè lên.
Cơ thể cô bây giờ không có chỗ nào lành lặn nữa, vết thương mới cũ, dấu ấn của anh chằng chịt lên nhau.
Mai Thất Nguyệt bị anh liếm lên cổ, cô nhanh chóng chống cự nhưng bị anh giữ lại. Vật vã một hồi, từng chỗ anh nhấm nháp qua đều trả lại cho cô da thịt trắng hồng không vết xước.
* * *
Bắp: Phương quân chủ à:) ngươi tại sao lại quen được mấy người ở Hoàng Tuyền thế?
Phong: Không phải do có người tìm đường chết sao? Sao? Suốt ngày gặp đám linh mộc, quỷ canh rừng, ma xó, tinh linh, đám ma quỷ ở núi Tây Hạ ta đã mệt rồi. Giờ gặ thêm đám Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa, quỷ dạ xoa này nữa.
Đám ma quỷ núi Tây Hạ: "..."
Ta đã làm gì chủ tử đâu.
Đám quỷ Âm Ti: Ta đã chọc gì đến ngài hả Phương quân chủ? (gào thét, tủi thân các thứ)
Bắp: Ngươi có thể không đi cứu cô ấy mà.
Phong: Ngươi câm miệng đi.
Bắp: Ô chu choa, ta là mẹ ngươi đấy.
Phong: Ngươi tin ta bảo quỷ canh rừng tới ăn thịt ngươi không?
Bắp: Ngươi tin ta cho ngươi ngỏm trong vòng một chữ không?
Phong: "..."
(im lặng trở về Hắc Lăng Viên).
Mai Thất Nguyệt như mơ hồ cảm nhận được cơ thể mình bị đè lên, môi lưỡi ướt át chiếm đóng cái miệng mình. Cơ thể như cục bột, bị Phương Hàn Phong ra sức nhào nặn. Cảm giác như ngực mình muốn vỡ ra, hắn điên cuồng xoa bóp, cơ thể lạnh ngắt của hắn dần nóng rực lên.
Tiếng khóc nấc lên, cô cố gắng còn bao nhiêu sức lực nâng cánh tay lên ngăn anh lại, giọng yếu ớt:
- Tiên sinh, đừng.
Phương Hàn Phong đánh vào mông cô một cái, bờ mông trắng nõn ửng đỏ lên hình bàn tay to lớn, hắn gằn giọng:
- Với tôi thì không được, nhưng với Phương Sở Khiêm thì được?
Mai Thất Nguyệt lắc đầu, nức nở khóc lên:
- Xin anh, đừng, tôi biết lỗi rồi, tôi sai rồi. Xin anh.
Phương Hàn Phong không quan tâm, cởi áo vest ra, tháo cà vạt, lột bỏ áo sơ mi, kéo khóa quần xuống. Cơ thể anh nằm trên người cô, không một mảnh vải. Kéo chân cô đặt lên eo mình, động một cái.
Mai Thất Nguyệt như hồn lìa khỏi xác, la lên một cái rồi muốn ngất đi. Cực đau, rất đau, như là cắt đứt lìa hạ thể cô ra.
Phương Hàn Phong gầm nhẹ một cái. Quá chật.
Cô mở miệng thở dốc, luôn miệng van xin:
- Tiên sinh, xin anh đi ra đi. Đau, quả thực đau.
Phương Hàn Phong thỏa mãn với sự đau đớn kia, nắm eo cô mà luân động. Mặt anh tức giận, anh quả thực tức giận:
- Dám ở cùng thằng đàn ông khác ngay trong nhà tôi. Cô chết chắc.
Mai Thất Nguyệt quằn quại:
- Đừng, không, tôi không phải Eira, làm ơn đi Phương Hàn Phong.
Căn nhà lớn âm u lạnh ngắt, tiếng khóc nức nở của nữ nhân hòa cùng tiếng hoan hợp, âm thanh dâm mĩ kéo dài quá nửa đêm. Khiến cho ai nghe cũng phải đỏ mặt lảng đi.
Đến tận hai giờ sáng, Mai Thất Nguyệt ngất lịm đi vì đuối sức Phương Hàn Phong mới dừng lại. Bế cô bỏ vào quan tài, ném chiếc chăn trùm lên người cô. Thu giọn chiến trường trên giường rồi vào phòng sách.
Mai Thất Nguyệt trống rỗng nằm trong quan tài, chiếc chăn đen trùm lên mặt, nhìn cô không khác gì một cái xác sống.
Cơn đau từ hàm bị gãy, từ cổ bị cắn, rồi cho đến cả thân thể bị bức nhục. Hai hàng nước mắt không ngừng nghỉ chảy dài, đời này coi như bỏ.
Phương Hàn Phong mặc bộ đồ ngủ màu đen đến phòng sách, giở bừa một quyển ra đọc vài trang rồi lại lướt (chân không chạm đất đấy) xuống bếp. Mở tủ lấy bịch máu ra ngồi trên bàn thờ gỗ mà uống. Anh híp mắt lại, đã lâu rồi không được ân ân ái ái như thế.
Hừ! Chết tiệt. (ngươi mới chết tiệt ấy đồ quỷ hút máu lưu manh)
Sáng hôm sau, anh đi vào phòng, đến cạnh chiếc quan tài gõ gõ. Không thấy cô trả lời, anh tưởng rằng cô đang làm giá, liền nói chua ngoa:
- Chưa nhận được tinh dịch của tôi mà cô đã lên mặt thế rồi sao?
Cô không nói gì, anh nheo mắt quan sát, cái chăn hôm qua anh vứt cho cô thế nào thì nay thế ấy, không phải là đã ngộp chết rồi chứ?
Anh kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc của cô. Cơ thể xanh xanh tím tím đều là dấu cắn dấu hôn anh để lại tối qua. Trong miệng còn trào ra một dòng máu đỏ tươi. Anh cúi người xuống, sờ vào cổ, khẽ nhăn mày.
Không còn thở?
Anh bóp miệng cạy răng cô ra. Lưỡi đứt lìa.
Đôi mắt đỏ ngầu lên, bàn tay nổi lên mạch máu xanh, anh giận dữ.
Cô ta dám tự tử, dám kết liễu cuộc đời ngay trong căn nhà của mình, trong cái quan tài của mình.
Anh tức giận xách cả cơ thể lạnh ngắt của cô cùng cái chăn lên vai, đi đến cầu thang phía đông, vào một căn phòng tối om, đặt cô lên một bàn đá màu trắng trong suốt.
Mai Thất Nguyệt vẫn thế, đầu tóc rũ rượi, hệt như con búp bê hết cót, cơ thể trắng như bị hút cạn máu.
Phương Hàn Phong lôi từ đâu ra một cây nến có đế bằng đồng, trạm khắc tinh xảo đặt bên cạnh người cô. Anh lấy một bát nước màu đen đến, cắn ngón tay chảy một giọt máu nhỏ vào. Lấy một sợi dây màu đỏ cột nơi cổ tay cô, đầu kia anh cột vào cổ tay mình.
Anh ngồi lên chiếc ghế gỗ bên cạnh, bình thản nói:
- Tôi nói rồi, tôi không ngại hồi sinh cô đâu.
Phương Hàn Phong đốt cây nến kia lên, ánh sáng xanh từ câu nến tỏa ra le lói trong căn phòng. Căn nhà đã rất lạnh (khoảng 16 độ) bây giờ tụt nhanh xuống rất nhiều, chén nước đen thui lơ lửng trên không trung bắt đầu đóng băng lại.
(Cái trò nghi thức gọi hồn này là do bà tác giả tự múa bút thành văn chứ không có dựa trên cơ sở nào nha nếu mà các bạn đọc lợm cợm hoặc vô lý quá thì xin bỏ qua, làm ơn đừng mắng)
Tối hôm đó, Mai Thất Nguyệt kết thúc cuộc đời mình một cách không đẹp cho lắm, cắn lưỡi. Hồn cô xuất ra khỏi người, lang thang đi đâu đó chứ không phải Hắc Lăng Viên. Một lúc sau thì thấy Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn cô đi. Hai tên quỷ xấu xí, một người đen thủi đen thui như bôi lọ nghẹ, một người thì trắng bóc như quét vôi. Họ mắt đỏ ngầu, tóc dài lõa xõa xuống như ma (ủa), cái lưỡi thè ra dài chạm đến ngực, thật gớm ghiếc.
Chúng dẫn cô trên Hoàng Tuyền Lộ, con đường dài thẳng tắp, hai bên trải dài Bỉ ngạn hoa đỏ rực như biển máu. Cuối con đường là sông Vong Xuyên, nước sông xanh đen, đầy ức khí. Hắc Bạch Vô Thường dẫn cô đi qua chiếc cầu Nại Hà đến Vọng Hương Bài. Mai Thất Nguyệt được đưa lên Đài Vọng Hương, nhìn về kiếp cũ.
Hai mươi năm ngắn ngủi.
Bên cạnh Vọng Hương Bài là Mạnh Bà. Bà ta mặc một bộ cổ phục đỏ thắm, mái tóc bạc trắng cài một chiếc trâm bạc. Giản dị nhưng xinh đẹp lộng lẫy.
Mai Thất Nguyệt ngồi xuống ghế, nhùn nhất cử nhất động của bà.
Mạnh Bà nhìn cô, rồi quay qua Hắc Bạch Vô Thường:
- Cái này..
Bạch Vô Thường gật đầu, thu chiếc lưỡi dài lại, cất giọng thanh thanh có chút chói tai lên:
- Chưa tận mạng.
Mạnh Bà múc một bát canh để lên bàn:
- Thế sao mang đến đây?
Hắc Vô Thường lên tiếng, giọng hắn khàn hơn tên mặt trắng kia:
- Không thể để ở dương gian gây nhiễu.
Mai Thất Nguyệt không hiểu họ nói gì, cầm bát canh lên:
- Tôi.. có thể..
- Lâu rồi không gặp!
Một giọng trầm thấp vang lên ngắt lời cô. Giọng nói này.. có chút quen tai.
Mạnh Bà vuốt ống tay áo, hơi ngạc nhiên:
- Ồ! Phương quân chủ. Ngươi đến đây?
Hắc Bạch Vô Thường gật đầu chào. Mai Thất Nguyệt quay lại, Phương Hàn Phong đứng phía sau. Cô giật mình đứng bật dậy, sợ hãi làm đổ bát canh.
Phương Hàn Phong thấy cô kinh hồn bạt vía, nhìn mình bằng đôi mắt kinh hãi thì không khỏi vừa lòng. Anh đi đến trước mặt Hắc Bạch Vô Thường:
- Ta mang cô ấy đi, Diêm Vương mà hỏi thì cứ bảo đến tìm ta.
Hắc Vô Thường cúi đầu:
- Được.
Bạch Vô Thường nói thêm:
- Ta tìm thấy cô ta ở gần cầu Chu Tước. (cái này là bà tác giả bả lười nên đặt đại, có nghe quen quen nhưng không nhớ là ở đâu rồi. Nếu các cô cậu đọc ở đâu có cầu Chu Tước thì chỉ là trùng hợp nha)
Rồi hai người nhanh chóng đi cùng Quỷ dạ xoa bắt linh hồn về.
Phương Hàn Phong nhíu mày, quay lại nhìn Mai Thất Nguyệt, ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ, anh đưa tay kéo cô lại:
- Cô đến cầu Chu Tước làm gì?
Mai Thất Nguyệt mềm yếu lắc đầu nguầy nguậy, bị anh nắm lấy cổ tay thì không khỏi hoảng sợ:
- Tôi không biết, tôi không có. Thả ra đi, tôi chết rồi mà sao anh vẫn đi theo tôi cơ chứ?
Phương Hàn Phong lấy ra một viên ngọc màu trắng trong suốt rỗng ruột. Anh quơ tay một cái Mai Thất Nguyệt đã biến thành một bông hoa màu xanh dương nhạt chui vào trong. Tiếng của cô vọng ra:
- Phương tiên sinh, anh nhốt tôi làm gì? Tôi phải đi đầu thai, tôi chết rồi anh tha cho tôi đi.
Anh bỏ qua lời nói của cô, đem viên ngọc vào cái túi màu đen rồi bỏ túi, quay lại Mạnh Bà:
- Ta mà đến trễ chút nữa là bà cho cô ấy uống canh rồi phải không?
Tay Mạnh Bà mềm mại thu cái bát về, mỉm cười:
- Ừ! Phương quân chủ chỉ cần trễ một chút là cô ấy uống canh Mạnh Bà rồi.
Phương Hàn Phong ngồi lên chiếc ghế, nhìn về phía Vọng Hương Đài:
- Ta đi xem đá Tam Sinh của cô ấy.
Mạnh Bà giơ tay ngăn cản:
- Phương Chủ Tử không thấy hay sao? Cô ấy không phải Eira.
Phương Hàn Phong gạt tay bà ra, nhếch miệng cười:
- Ta không tin, các người với Bạch Hổ cùng một giuộc, bảo vệ hai mươi năm là đủ rồi.
Mạnh Bà khoát tay ngồi xuống:
- Tuỳ Phương quâ chủ có tin hay không. Ta nói rồi, Eira đang bị nhốt dưới Vong Xuyên, ngươi không tin có thể xuống tìm.
Tìm dưới sông Vong Xuyên? E là trước khi tìm ra Eira thì anh đã bị các ác linh ăn rồi.
Phương Hàn Phong mặc một bộ vest đen, rất rất không phù hợp với cảnh âm giới như vậy. Anh bỏ tay vào túi quần:
- Không thể nào Bạch Hổ chịu cho con gái mình bị nhốt dưới Vong Xuyên.
Mạnh Bà rót canh vào bát cho một linh hồn, linh hồn này là một ông cụ già nua, lưng đã còng, tóc bạc trắng, da dẻ nhăn nheo, bình tĩnh nói:
- Phương quân chủ không muốn đầu thai sao? Ngươi đáng ra đã được đầu thai từ ba nghìn năm trước rồi, nhưng tại vì..
- Chấp mê bất ngôn. Oán hận đầy đầu.
Phương Hàn Phong cắt ngang lời bà. Mạnh Bà liếc nhìn anh một cái rồi lại thôi, ra hiệu cho ông lão uống chén canh kia.
Ông lão nâng chén canh lên ngửi một chút rồi cười:
- Ta yêu một người, cũng hận một người. Vừa yêu vừa hận, là hết đời người. Thay vì đó, sao ta không bỏ đi oán hận mà nhận lấy tình yêu khác? Cố chấp với một mối tình thì mấy chốc cuối đời cô đơn. Đến khi uống canh Mạnh Bà rồi vẫn còn tiếc nuối.
Nói xong ông lão uống canh Mạnh Bà, linh hồn biến sắc, liền trở nên trắng toát.
Mạnh Bà thu lại bát rồi nói:
- Đến khi uống canh Mạnh Bà rồi vẫn còn tiếc nuối.
Phương Hàn Phong trở ngược lại cầu Nại Hà:
- Ta về đây.
Mạnh Bà vẫy tay:
- Mau chóng xuôi bỏ oán hận.
Phương Hàn Phong mở mắt ra, nhìn xác Mai Thất Nguyệt nằm trên giường đá. Anh lấy trong áo ra cái túi màu đen, mang viên ngọc ra, ngắm nhìn một chút.
Cô có phải là Eira hay không? Nếu đây là kế của Bạch Hổ thì sao?
Bông hoa sen màu xanh dương nhạt đang năm im trong viên ngọc, ba đài hoa và bảy cánh hoa, ba hồn bảy vía. Anh động ngón tay, bông hoa xuất ra khỏi viên ngọc rỗng, đeesn miệng Mai Thất Nguyệt.
Gương mặt Mai Thất Nguyệt hồng hào trở lại. Cô ngồi bật dậy, thoẻ hổn hển. Cứ như bị nghẹt mũi, không thể thở được. Nhìn Phương Hàn Phong ngồi bên cạnh, cô nắm chặt cái chăn, giọng run run:
- Tôi chết rồi.
Phương Hàn Phong đứng dậy, đi ra cửa:
- Tôi đã nói cô chết cũng không thể.
Mai Thất Nguyệt thấy lạnh ngắt cả người, vội vã xuống giường đá, nhưng linh hồn mới nhập xác nên còn rất yếu. Cô liền ngã quỵ xuống, cơn đau bắt đầu lan truyền cơ thể.
Phương Hàn Phong nghe tiếng động liền quay lại, thấy cô nằm trên đất thì không nhịn được, bước lại gần mạnh bạo vác cô lên vai để trở về phòng. Vứt cô xuống giường rồi nhanh chóng đè lên.
Cơ thể cô bây giờ không có chỗ nào lành lặn nữa, vết thương mới cũ, dấu ấn của anh chằng chịt lên nhau.
Mai Thất Nguyệt bị anh liếm lên cổ, cô nhanh chóng chống cự nhưng bị anh giữ lại. Vật vã một hồi, từng chỗ anh nhấm nháp qua đều trả lại cho cô da thịt trắng hồng không vết xước.
* * *
Bắp: Phương quân chủ à:) ngươi tại sao lại quen được mấy người ở Hoàng Tuyền thế?
Phong: Không phải do có người tìm đường chết sao? Sao? Suốt ngày gặp đám linh mộc, quỷ canh rừng, ma xó, tinh linh, đám ma quỷ ở núi Tây Hạ ta đã mệt rồi. Giờ gặ thêm đám Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa, quỷ dạ xoa này nữa.
Đám ma quỷ núi Tây Hạ: "..."
Ta đã làm gì chủ tử đâu.
Đám quỷ Âm Ti: Ta đã chọc gì đến ngài hả Phương quân chủ? (gào thét, tủi thân các thứ)
Bắp: Ngươi có thể không đi cứu cô ấy mà.
Phong: Ngươi câm miệng đi.
Bắp: Ô chu choa, ta là mẹ ngươi đấy.
Phong: Ngươi tin ta bảo quỷ canh rừng tới ăn thịt ngươi không?
Bắp: Ngươi tin ta cho ngươi ngỏm trong vòng một chữ không?
Phong: "..."
(im lặng trở về Hắc Lăng Viên).
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương