Trăng Lên, Tôi Sẽ Đến
Chương 26: Kết hôn và mang thai
Mùng năm Tết Âm Lịch, cả Hắc Lăng Viên không còn màu đen nữa, mà trở thành Xích Lăng Viên, một màu đỏ nhuộm quanh. Tinh linh, lũ ma quỷ trong rừng ùa nhau về xem chuyện tốt, chủ tử của chúng lên xe bông rồi.
Phương Hàn Phong trong phòng khách bị Nhất Điện Tần Quảng Vương giảng cho một đống đạo lý khi.. minh hôn. Anh ung dung ngồi trên ghế mây uống trà:
- Ta không minh hôn, mà là kết hôn.
Nhất Điện Tần Quảng Vương vuốt vuốt bộ râu:
- Ngài đúng thật là.
Nhị Điện Sở Giang Vương là một chàng trai trẻ, da dẻ trắng hồng, nhìn qua thì cũng coi như là mỹ nhân. Hắn là một người có nhiều phốt nhất trong mười vị Diêm Vương, phong tình nhất. Hắn đi vào, trên tay cầm một cái quạt giấy phe phe phẩy phẩy:
- Phương quân chủ, ngài là ma, nàng ấy là người. Không minh hôn thì là gì?
Tam Điện Tống Đế Vương đang ngồi uống trà cùng Phương Hàn Phong thì liền nói lại:
- Sở mĩ nhân, nàng ấy không phải là người.
Nhị Điện Sở Giang Vương liền ngạc nhiên, đi lại hỏi:
- Vậy là thứ gì?
Phương Hàn Phong đặt ly trà xuống:
- Là Nguyệt Liên Hoa.
Tam Điện Tống Đế Vương gật gù, cũng đứng dậy:
- Đến giờ lành, nên đi thôi.
Nhị Điện Sở Giang Vương phẩy mạnh cái quạt, đứng trước mặt:
- Nàng ta là Nguyệt Liên Hoa? Vậy sau này đẻ trứng hay đẻ ra hoa?
Tam Điện Tống Đến Vương là người cao lớn, da ngăm đen, gương mặt thì góc cạnh tuấn tú, nhìn ngay là biết mạnh mẽ, ông cũng thắc mắc:
- Ta không biết.
Tứ Điện Ngũ Quan Vương ngó đầu nhỏ của mình vào:
- Các người có nhanh lên không? Cô hồn các đảng đã đứng đầy ở ngoài để đi đón tân nương rồi.
Phương Hàn Phong nhanh chóng thay một bộ áo dài màu đỏ, cầm bó hoa cúc họa mi trắng ngần đi ra ngoài. Tứ Điện Ngũ Quan Vương và Ngũ Điện Diêm La Vương đang ở ngoài dặn dò lũ ma quỷ xấu xí ghê rợn của mình:
- Chút nữa các ngươi phải trở thành bộ dạng con người, nếu không nhà gái sẽ sợ. Hiểu chưa?
Đám quỷ rít lên một tiếng rồi hóa thành người. Chân tay lành lặn, dù có nhìn cách mấy cũng không biết họ là ma quỷ. Phương Hàn Phong hài lòng gật đầu rồi dẫn năm vị Diêm Vương cùng đám "con người" kia đến nhà gỗ.
Mai Thất Nguyệt bị Mạnh Bà bắt ngồi trên ghế đã hơn hai tiếng đồng hồ. Cô thật sự rất buồn ngủ, mặc bộ áo dài cô dâu màu đỏ trên người, thêm một cái mấn đội đầu to tướng, mà còn gắn cái này gắn cái kia, quả thật là nặng. Bên cạnh Thập Điện Chuyển Luân Vương hiện về hình dạng Mai Thập Nam còn đang lải nhải dặn dò đủ điều.
Giữa phòng khách đã dời bộ sa lông ra vườn hoa, để một cái bàn lớn giữa nhà, trang trí hoa cưới vải đỏ rất nhiều.
Hắc Bạch Vô Thường biến thành hai chàng trai khôi ngô tuấn tú giống hệt nhau, cách phân biệt đó là Hắc Vô Thường mặc vest đen, Bạch Vô Thường mặc vest trắng. Hai người đang lu bu trông coi đám trẻ A Tương chạy lung tung và bảo vệ quà cáp sính lễ. Trông rất giống quản gia và bảo mẫu.
Phía bên vườn hoa, Lục Điện Biện Thành Vương đang rất ung dung ngồi ghế tắm nắng trưa, gương mặt đào hoa đang rất hưởng thụ.
Thất Điện Thái Sơn Vương cùng Bát Điện Đô Thị Vương đang ở ngoài cổng vừa mời khách khứa vào vừa chờ tân lang. Thỉnh thoảng hai người còn chí choé với nhau vài câu.
- Đô Thị Vương, ngươi bị ngốc hay sao mà còn lòi cái đuôi ra?
- Thái Sơn Vương, ta không để ý, ngươi nói to cái gì?
- Thu cái đuôi của ngươi vào.
- Cái tai nhọn của ngươi chẳng giống con người gì cả.
Cửu Điện Bình Đẳng Vương đang ngồi cắn hạt dưa xem trò vui của hai ông bạn. Thì A Tương dè dặt đi đến hỏi:
- Chú ơi, mấy chú là gì của chị Thất Thất thế? Sao cháu chưa thấy mấy chú.
Cửu Điện Bình Đẳng Vương cắn hạt dưa cái "rộp" rồi bỏ vỏ xuống đống trên bàn, trả lời:
- Là người quen biết.
A Tương leo lên ghế ngồi trước mặt anh, còn đung đưa hai chân:
- Thế sau này cháu có gặp lại các chú không?
Bình Đẳng Vương nhếch mày, khẽ cười:
- Chắc chắn sẽ gặp, ai cũng sẽ gặp ta cả.
A Tương gật gật đầu rồi đi xuống, hòa vào đám trẻ đang nô đùa.
Ai cũng sẽ gặp Thập Điện Diêm La Vương thôi.
Tiếng Tam Điện Tống Đế Vương từ ngoài cổng vọng vào:
- Tân lang tới đón dâu.
Phương Hàn Phong đi đầu tiên, phía sau là năm vị Diêm Vương bưng sính lễ, ai ai cũng mặc áo dài nam màu trắng rất đẹp, phía sau là hàng trăm vạn người nối đuôi nhau.
Thất Điện Thái Sơn Vương cũng nói vọng vào:
- Chú rể tới, cô dâu chuẩn bị xong chưa?
Năm vị Diêm Vương ở nhà gái mau chóng đi ra đứng ở cửa, cũng mặc áo dài nam trắng giống bên kia. Những người trong thị trấn đến dự đám cưới có chút khó hiểu:
- Bê tráp sao lại nam không thế kia?
- Cô dâu thì phải là nữ chứ sao lại là đàn ông?
- Thật đúng là không hiểu gì cả.
Mai Thất Nguyệt căng thẳng nắm chặt tay Mạnh Bà. Mạnh Bà vỗ vỗ tay cô trấn an:
- Thả lỏng đi, chú rể sắp vào rồi.
Tiếng ồn ào phía bên ngoài truyền càng đến gần. Cử phòng Mai Thất Nguyệt mở ra. Phương Hàn Phong nén lại kích động vui mừng, chậm rãi đi đến:
- Nguyệt Nhi, anh tới đón em.
Cả căn nhà ồ lên la hét:
- Phương quân chủ nói lời đường mật.
- Phương quân chủ bị tình yêu làm điên đảo thần hồn rồi.
Anh đi lại dẫn cô ra bàn gia tiên trao nhẫn cưới, Thập Điện Chuyển Luân Vương vỗ vai anh:
- Em gái ta giao hết cho Phương Quân chủ.
Hôn lễ được làm ba ngày ba đêm mới ngừng. Sau đó lại ba ngày ba đêm ở Hắc Lăng Viên.
Cả âm giới như bùng nổ, đám ma quỷ truyền tai nhau đám cưới của Phương quân chủ và Nguyệt Liên Hoa công chúa của Thập Điện Chuyển Luân Vương.
Mai Thất Nguyệt sáu ngày sáu đêm mệt mỏi đủ đường, ngay sau khi kết thúc đã nằm ỳ trong quan tài đá mà đánh một giấc thật sâu. Phương Hàn Phong nằm bên cạnh ôm lấy cô, cảm nhận hơi thở đều đều của cô, cảm thấy cuộc đời này đã có mục tiêu để sống lâu hơn.
Cô ngủ từ sáng cho đến tận khuya, sau khi dậy thì không thấy anh đâu, cô liền gọi:
- Phương tiên sinh.
Phương Hàn Phong liền xuất hiện ngay trước mặt:
- Đi ăn cơm.
Anh bế cô ra khỏi quan tài đá, đi qua hành lang rồi xuống phòng bếp. Mai Thất Nguyệt uống một muỗng canh cá, nhíu mày:
- Anh làm sao?
Phương Hàn Phong gật đầu, chờ đợi cô tán thưởng:
- Đúng, anh làm. Rất giống của bà A Tương nấu.
Mai Thất Nguyệt bỏ muỗng xuống bàn, nhăn mặt:
- Tanh lắm.
Phương Hàn Phong khó hiểu, anh uống thử một ngụm:
- Tanh sao? Đâu có.
Anh liền bỏ nó qua một bên rồi hỏi:
- Em muốn ăn gì?
Mai Thất Nguyệt nghĩ một chút rồi nói:
- Em muốn nước chanh, nhưng đừng bỏ đường.
Phương Hàn Phong cũng không hiểu nổi cô làm trò gì, nhưng cũng ngoan ngoãn đi làm nước chanh.
Anh chợt nhận ra vài ngày sau cô cũng thế, rất thích ăn đồ chua, có hôm anh bắt gặp cô ngồi ăn hết một đĩa ô mai chua. Món thịt cô thích ăn cũng chê, chỉ cần dính một mùi cá cũng rất khó chịu.
Còn thấy cô ngủ rất nhiều, rõ ràng dậy ăn sáng xong ngồi trong lòng anh coi phim một lúc lại ngủ. Anh sợ cô bị gì, liền hỏi:
- Nguyệt Nhi, chúng ta thử đi bệnh viện.
Mai Thất Nguyệt rúc trong lòng anh, mơ màng trả lời:
- Không đi.
Năn nỉ thế nào cô cũng không chịu đi. Để yên tâm hơn, anh nhất quyết mang theo cô bên người, đi dạy, đến công ty, đến Rose and King. Hai ngày sau lại nghiêm trọng hơn, cô bắt đầu buồn nôn, kén ăn, khiến cả người gầy sọp đi.
Bỏ qua kháng cự của cô, anh nhất quyết đưa cô đi bệnh viện, dù gì bây giờ cô cũng chỉ là con người, có mệnh hệ gì có thể đến bệnh viện.
Đứng trước cổng bệnh viện, Mai Thất Nguyệt ngây ngốc cầm giấy báo thai. Bên cạnh là Phương Hàn Phong đang cười như một gã điên. Thai nhi được hơn một tháng, vậy có nghĩa là trước cả khi kết hôn.
Phương Hàn Phong sung sướng ôm lấy cô trở về Hắc Lăng Viên, như một thằng đần cứ áp tai vào bụng cô:
- Aa! Chào con, ta là bố của con đây.
Mai Thất Nguyệt bật cười, xoa đầu anh:
- Bé con còn nhỏ, chưa nghe được.
Phương Hàn Phong rất đỗi vui vẻ, thông báo xuống âm giới. Mười vị Diêm Vương hồi hộp nghe tin thì là hét, vui mừng. Thập Điện Chuyển Luân Vương còn đến nỗi khóc.
Nhưng đâu có ngờ, thời khắc địa ngục của Phương Hàn Phong đã đến. Mai Thất Nguyệt cành ngày càng nghén nghiêm trọng hơn, ngay cả uống nước cũng khó khăn. Anh phải năn nỉ hết lời cô mới có thể ăn được vài miếng cháo.
Nhìn cô xanh xao gầy gộc suốt hai tháng tiếp theo khiến anh đau lòng. Tự nhủ rằng không muốn sinh con nữa.
Tháng thứ tư trở đi Mai Thất Nguyệt không nghén nữa nhưng tính khí thất thường. Anh hay bắt gặp cô tủi thân khóc đêm, đành phải dỗ dành từng chút một. Bụng cô bắt đầu lớn dần, nhìn cô bây giờ đã có chút da thịt, da dẻ trắng hồng.
Hôm nay Mai Thất Nguyệt đi cùng Phương Hàn Phong đến công ty, cô đã bắt đầu mặc váy bầu, một chiếc váy màu trắng xinh xắn. Đang ngồi trên ghế ăn quýt coi phim thì liền hỏi:
- Em đi khám thai chưa?
Phương Hàn Phong đang làm việc, anh biết cái tính hay quên sau khi có em bé của cô, nên cũng trả lời:
- Tuần trước đi khám rồi. Là cặp sinh đôi.
Mai Thất Nguyệt nhớ ra, à một tiếng rồi không hỏi nữa. Phương Hàn Phong gấp tài liệu lại đi đến ôm cô, xoa xoa cái bụng đã nhô lên:
- Chúng ta đặt tên con là gì?
Mai Thất Nguyệt đang bận suy nghĩ cái khác nên không trả lời. Phương Hàn Phong hôn lên đôi môi đỏ mềm của cô:
- Sao thế?
Mai Thất Nguyệt bỗng rơi nước mắt, khóc thút thít. Phương Hàn Phong ôm cô vào lòng vỗ về:
- Đừng khóc, Nguyệt Nhi.
Mai Thất Nguyệt ngước đôi mắt đỏ au lên nhìn anh, uỷ khuất:
- Anh sẽ sống thật lâu không bao giờ chết, còn em sẽ chết. Con chúng ta sẽ chết, anh sẽ tìm nữ nhân khác.
Phương Hàn Phong cũng từng nghĩ đến chuyện này, anh nói:
- Em sẽ không chết, vì đá tam sinh của anh viết tên em.
Mai Thất Nguyệt dựa vào anh, nói nhỏ:
- Con chúng ta sẽ chết.
Phương Hàn Phong tựa cằm lên đầu cô:
- Nhưng con sẽ mãi bên chúng ta, không phải chết, mà là cuộc đời mới.
Mai Thất Nguyệt ngừng khóc, dụi dụi vào ngực anh. Phương Hàn Phong thở dài:
- Em sau này không được sinh con nữa, quả thật hơn bốn tháng anh ăn chay muốn bức người.
Tháng thứ năm Mai Thất Nguyệt mang thai, bụng đã nhô to hơn, ngực cũng đã nảy nở và có có tuyến sữa. Phương Hàn Phong tìm tòi ở đâu được thông tin sau tháng thứ năm có thể quan hệ nên liền đè cô ra làm. Mai Thất Nguyệt trong suốt thời gian này nhu cầu sinh lý nâng cao, cũng rất ngoan ngoãn hưởng thụ.
Phương Hàn Phong có chút khó chịu, anh muốn hung hăng chà đạp cô, chứ không phải nhẹ nhàng như bây giờ. Mai Thất Nguyệt nằm ngủ bên cạnh, anh ngậm lấy một quả anh đào hồng trên ngực. Nhẹ mút một cái, dòng sữa ngọt ngọt chảy ra, anh thở dài.
Hai đứa kia, mau ra đi, đừng có đóng quân mãi trong đó như thế.
Vài tháng sau Phương Hàn Phong bắt đầu điên cuồng mua đồ cho trẻ sơ sinh, chuẩn bị phòng ngủ cho hai đứa trẻ. Hai người thảo luận vài buổi tối đã tìm được hai cái tên ưng ý.
Nam thì là "Phương Thất Thập Nam". Trùng tên với anh của Mai Thất Nguyệt, cứ cho là nhìn người mới nhớ người cũ.
Nữ thì là "Phương Thất Thập Tuyết". Một hoa tuyết trắng, nhẹ nhàng mạnh mẽ.
Phương Hàn Phong trong phòng khách bị Nhất Điện Tần Quảng Vương giảng cho một đống đạo lý khi.. minh hôn. Anh ung dung ngồi trên ghế mây uống trà:
- Ta không minh hôn, mà là kết hôn.
Nhất Điện Tần Quảng Vương vuốt vuốt bộ râu:
- Ngài đúng thật là.
Nhị Điện Sở Giang Vương là một chàng trai trẻ, da dẻ trắng hồng, nhìn qua thì cũng coi như là mỹ nhân. Hắn là một người có nhiều phốt nhất trong mười vị Diêm Vương, phong tình nhất. Hắn đi vào, trên tay cầm một cái quạt giấy phe phe phẩy phẩy:
- Phương quân chủ, ngài là ma, nàng ấy là người. Không minh hôn thì là gì?
Tam Điện Tống Đế Vương đang ngồi uống trà cùng Phương Hàn Phong thì liền nói lại:
- Sở mĩ nhân, nàng ấy không phải là người.
Nhị Điện Sở Giang Vương liền ngạc nhiên, đi lại hỏi:
- Vậy là thứ gì?
Phương Hàn Phong đặt ly trà xuống:
- Là Nguyệt Liên Hoa.
Tam Điện Tống Đế Vương gật gù, cũng đứng dậy:
- Đến giờ lành, nên đi thôi.
Nhị Điện Sở Giang Vương phẩy mạnh cái quạt, đứng trước mặt:
- Nàng ta là Nguyệt Liên Hoa? Vậy sau này đẻ trứng hay đẻ ra hoa?
Tam Điện Tống Đến Vương là người cao lớn, da ngăm đen, gương mặt thì góc cạnh tuấn tú, nhìn ngay là biết mạnh mẽ, ông cũng thắc mắc:
- Ta không biết.
Tứ Điện Ngũ Quan Vương ngó đầu nhỏ của mình vào:
- Các người có nhanh lên không? Cô hồn các đảng đã đứng đầy ở ngoài để đi đón tân nương rồi.
Phương Hàn Phong nhanh chóng thay một bộ áo dài màu đỏ, cầm bó hoa cúc họa mi trắng ngần đi ra ngoài. Tứ Điện Ngũ Quan Vương và Ngũ Điện Diêm La Vương đang ở ngoài dặn dò lũ ma quỷ xấu xí ghê rợn của mình:
- Chút nữa các ngươi phải trở thành bộ dạng con người, nếu không nhà gái sẽ sợ. Hiểu chưa?
Đám quỷ rít lên một tiếng rồi hóa thành người. Chân tay lành lặn, dù có nhìn cách mấy cũng không biết họ là ma quỷ. Phương Hàn Phong hài lòng gật đầu rồi dẫn năm vị Diêm Vương cùng đám "con người" kia đến nhà gỗ.
Mai Thất Nguyệt bị Mạnh Bà bắt ngồi trên ghế đã hơn hai tiếng đồng hồ. Cô thật sự rất buồn ngủ, mặc bộ áo dài cô dâu màu đỏ trên người, thêm một cái mấn đội đầu to tướng, mà còn gắn cái này gắn cái kia, quả thật là nặng. Bên cạnh Thập Điện Chuyển Luân Vương hiện về hình dạng Mai Thập Nam còn đang lải nhải dặn dò đủ điều.
Giữa phòng khách đã dời bộ sa lông ra vườn hoa, để một cái bàn lớn giữa nhà, trang trí hoa cưới vải đỏ rất nhiều.
Hắc Bạch Vô Thường biến thành hai chàng trai khôi ngô tuấn tú giống hệt nhau, cách phân biệt đó là Hắc Vô Thường mặc vest đen, Bạch Vô Thường mặc vest trắng. Hai người đang lu bu trông coi đám trẻ A Tương chạy lung tung và bảo vệ quà cáp sính lễ. Trông rất giống quản gia và bảo mẫu.
Phía bên vườn hoa, Lục Điện Biện Thành Vương đang rất ung dung ngồi ghế tắm nắng trưa, gương mặt đào hoa đang rất hưởng thụ.
Thất Điện Thái Sơn Vương cùng Bát Điện Đô Thị Vương đang ở ngoài cổng vừa mời khách khứa vào vừa chờ tân lang. Thỉnh thoảng hai người còn chí choé với nhau vài câu.
- Đô Thị Vương, ngươi bị ngốc hay sao mà còn lòi cái đuôi ra?
- Thái Sơn Vương, ta không để ý, ngươi nói to cái gì?
- Thu cái đuôi của ngươi vào.
- Cái tai nhọn của ngươi chẳng giống con người gì cả.
Cửu Điện Bình Đẳng Vương đang ngồi cắn hạt dưa xem trò vui của hai ông bạn. Thì A Tương dè dặt đi đến hỏi:
- Chú ơi, mấy chú là gì của chị Thất Thất thế? Sao cháu chưa thấy mấy chú.
Cửu Điện Bình Đẳng Vương cắn hạt dưa cái "rộp" rồi bỏ vỏ xuống đống trên bàn, trả lời:
- Là người quen biết.
A Tương leo lên ghế ngồi trước mặt anh, còn đung đưa hai chân:
- Thế sau này cháu có gặp lại các chú không?
Bình Đẳng Vương nhếch mày, khẽ cười:
- Chắc chắn sẽ gặp, ai cũng sẽ gặp ta cả.
A Tương gật gật đầu rồi đi xuống, hòa vào đám trẻ đang nô đùa.
Ai cũng sẽ gặp Thập Điện Diêm La Vương thôi.
Tiếng Tam Điện Tống Đế Vương từ ngoài cổng vọng vào:
- Tân lang tới đón dâu.
Phương Hàn Phong đi đầu tiên, phía sau là năm vị Diêm Vương bưng sính lễ, ai ai cũng mặc áo dài nam màu trắng rất đẹp, phía sau là hàng trăm vạn người nối đuôi nhau.
Thất Điện Thái Sơn Vương cũng nói vọng vào:
- Chú rể tới, cô dâu chuẩn bị xong chưa?
Năm vị Diêm Vương ở nhà gái mau chóng đi ra đứng ở cửa, cũng mặc áo dài nam trắng giống bên kia. Những người trong thị trấn đến dự đám cưới có chút khó hiểu:
- Bê tráp sao lại nam không thế kia?
- Cô dâu thì phải là nữ chứ sao lại là đàn ông?
- Thật đúng là không hiểu gì cả.
Mai Thất Nguyệt căng thẳng nắm chặt tay Mạnh Bà. Mạnh Bà vỗ vỗ tay cô trấn an:
- Thả lỏng đi, chú rể sắp vào rồi.
Tiếng ồn ào phía bên ngoài truyền càng đến gần. Cử phòng Mai Thất Nguyệt mở ra. Phương Hàn Phong nén lại kích động vui mừng, chậm rãi đi đến:
- Nguyệt Nhi, anh tới đón em.
Cả căn nhà ồ lên la hét:
- Phương quân chủ nói lời đường mật.
- Phương quân chủ bị tình yêu làm điên đảo thần hồn rồi.
Anh đi lại dẫn cô ra bàn gia tiên trao nhẫn cưới, Thập Điện Chuyển Luân Vương vỗ vai anh:
- Em gái ta giao hết cho Phương Quân chủ.
Hôn lễ được làm ba ngày ba đêm mới ngừng. Sau đó lại ba ngày ba đêm ở Hắc Lăng Viên.
Cả âm giới như bùng nổ, đám ma quỷ truyền tai nhau đám cưới của Phương quân chủ và Nguyệt Liên Hoa công chúa của Thập Điện Chuyển Luân Vương.
Mai Thất Nguyệt sáu ngày sáu đêm mệt mỏi đủ đường, ngay sau khi kết thúc đã nằm ỳ trong quan tài đá mà đánh một giấc thật sâu. Phương Hàn Phong nằm bên cạnh ôm lấy cô, cảm nhận hơi thở đều đều của cô, cảm thấy cuộc đời này đã có mục tiêu để sống lâu hơn.
Cô ngủ từ sáng cho đến tận khuya, sau khi dậy thì không thấy anh đâu, cô liền gọi:
- Phương tiên sinh.
Phương Hàn Phong liền xuất hiện ngay trước mặt:
- Đi ăn cơm.
Anh bế cô ra khỏi quan tài đá, đi qua hành lang rồi xuống phòng bếp. Mai Thất Nguyệt uống một muỗng canh cá, nhíu mày:
- Anh làm sao?
Phương Hàn Phong gật đầu, chờ đợi cô tán thưởng:
- Đúng, anh làm. Rất giống của bà A Tương nấu.
Mai Thất Nguyệt bỏ muỗng xuống bàn, nhăn mặt:
- Tanh lắm.
Phương Hàn Phong khó hiểu, anh uống thử một ngụm:
- Tanh sao? Đâu có.
Anh liền bỏ nó qua một bên rồi hỏi:
- Em muốn ăn gì?
Mai Thất Nguyệt nghĩ một chút rồi nói:
- Em muốn nước chanh, nhưng đừng bỏ đường.
Phương Hàn Phong cũng không hiểu nổi cô làm trò gì, nhưng cũng ngoan ngoãn đi làm nước chanh.
Anh chợt nhận ra vài ngày sau cô cũng thế, rất thích ăn đồ chua, có hôm anh bắt gặp cô ngồi ăn hết một đĩa ô mai chua. Món thịt cô thích ăn cũng chê, chỉ cần dính một mùi cá cũng rất khó chịu.
Còn thấy cô ngủ rất nhiều, rõ ràng dậy ăn sáng xong ngồi trong lòng anh coi phim một lúc lại ngủ. Anh sợ cô bị gì, liền hỏi:
- Nguyệt Nhi, chúng ta thử đi bệnh viện.
Mai Thất Nguyệt rúc trong lòng anh, mơ màng trả lời:
- Không đi.
Năn nỉ thế nào cô cũng không chịu đi. Để yên tâm hơn, anh nhất quyết mang theo cô bên người, đi dạy, đến công ty, đến Rose and King. Hai ngày sau lại nghiêm trọng hơn, cô bắt đầu buồn nôn, kén ăn, khiến cả người gầy sọp đi.
Bỏ qua kháng cự của cô, anh nhất quyết đưa cô đi bệnh viện, dù gì bây giờ cô cũng chỉ là con người, có mệnh hệ gì có thể đến bệnh viện.
Đứng trước cổng bệnh viện, Mai Thất Nguyệt ngây ngốc cầm giấy báo thai. Bên cạnh là Phương Hàn Phong đang cười như một gã điên. Thai nhi được hơn một tháng, vậy có nghĩa là trước cả khi kết hôn.
Phương Hàn Phong sung sướng ôm lấy cô trở về Hắc Lăng Viên, như một thằng đần cứ áp tai vào bụng cô:
- Aa! Chào con, ta là bố của con đây.
Mai Thất Nguyệt bật cười, xoa đầu anh:
- Bé con còn nhỏ, chưa nghe được.
Phương Hàn Phong rất đỗi vui vẻ, thông báo xuống âm giới. Mười vị Diêm Vương hồi hộp nghe tin thì là hét, vui mừng. Thập Điện Chuyển Luân Vương còn đến nỗi khóc.
Nhưng đâu có ngờ, thời khắc địa ngục của Phương Hàn Phong đã đến. Mai Thất Nguyệt cành ngày càng nghén nghiêm trọng hơn, ngay cả uống nước cũng khó khăn. Anh phải năn nỉ hết lời cô mới có thể ăn được vài miếng cháo.
Nhìn cô xanh xao gầy gộc suốt hai tháng tiếp theo khiến anh đau lòng. Tự nhủ rằng không muốn sinh con nữa.
Tháng thứ tư trở đi Mai Thất Nguyệt không nghén nữa nhưng tính khí thất thường. Anh hay bắt gặp cô tủi thân khóc đêm, đành phải dỗ dành từng chút một. Bụng cô bắt đầu lớn dần, nhìn cô bây giờ đã có chút da thịt, da dẻ trắng hồng.
Hôm nay Mai Thất Nguyệt đi cùng Phương Hàn Phong đến công ty, cô đã bắt đầu mặc váy bầu, một chiếc váy màu trắng xinh xắn. Đang ngồi trên ghế ăn quýt coi phim thì liền hỏi:
- Em đi khám thai chưa?
Phương Hàn Phong đang làm việc, anh biết cái tính hay quên sau khi có em bé của cô, nên cũng trả lời:
- Tuần trước đi khám rồi. Là cặp sinh đôi.
Mai Thất Nguyệt nhớ ra, à một tiếng rồi không hỏi nữa. Phương Hàn Phong gấp tài liệu lại đi đến ôm cô, xoa xoa cái bụng đã nhô lên:
- Chúng ta đặt tên con là gì?
Mai Thất Nguyệt đang bận suy nghĩ cái khác nên không trả lời. Phương Hàn Phong hôn lên đôi môi đỏ mềm của cô:
- Sao thế?
Mai Thất Nguyệt bỗng rơi nước mắt, khóc thút thít. Phương Hàn Phong ôm cô vào lòng vỗ về:
- Đừng khóc, Nguyệt Nhi.
Mai Thất Nguyệt ngước đôi mắt đỏ au lên nhìn anh, uỷ khuất:
- Anh sẽ sống thật lâu không bao giờ chết, còn em sẽ chết. Con chúng ta sẽ chết, anh sẽ tìm nữ nhân khác.
Phương Hàn Phong cũng từng nghĩ đến chuyện này, anh nói:
- Em sẽ không chết, vì đá tam sinh của anh viết tên em.
Mai Thất Nguyệt dựa vào anh, nói nhỏ:
- Con chúng ta sẽ chết.
Phương Hàn Phong tựa cằm lên đầu cô:
- Nhưng con sẽ mãi bên chúng ta, không phải chết, mà là cuộc đời mới.
Mai Thất Nguyệt ngừng khóc, dụi dụi vào ngực anh. Phương Hàn Phong thở dài:
- Em sau này không được sinh con nữa, quả thật hơn bốn tháng anh ăn chay muốn bức người.
Tháng thứ năm Mai Thất Nguyệt mang thai, bụng đã nhô to hơn, ngực cũng đã nảy nở và có có tuyến sữa. Phương Hàn Phong tìm tòi ở đâu được thông tin sau tháng thứ năm có thể quan hệ nên liền đè cô ra làm. Mai Thất Nguyệt trong suốt thời gian này nhu cầu sinh lý nâng cao, cũng rất ngoan ngoãn hưởng thụ.
Phương Hàn Phong có chút khó chịu, anh muốn hung hăng chà đạp cô, chứ không phải nhẹ nhàng như bây giờ. Mai Thất Nguyệt nằm ngủ bên cạnh, anh ngậm lấy một quả anh đào hồng trên ngực. Nhẹ mút một cái, dòng sữa ngọt ngọt chảy ra, anh thở dài.
Hai đứa kia, mau ra đi, đừng có đóng quân mãi trong đó như thế.
Vài tháng sau Phương Hàn Phong bắt đầu điên cuồng mua đồ cho trẻ sơ sinh, chuẩn bị phòng ngủ cho hai đứa trẻ. Hai người thảo luận vài buổi tối đã tìm được hai cái tên ưng ý.
Nam thì là "Phương Thất Thập Nam". Trùng tên với anh của Mai Thất Nguyệt, cứ cho là nhìn người mới nhớ người cũ.
Nữ thì là "Phương Thất Thập Tuyết". Một hoa tuyết trắng, nhẹ nhàng mạnh mẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương