Trang Viên Tựa Gấm

Chương 25: Tán Thưởng



Lý thị nhìn thấy Tiểu Đậu Đậu đang nghiêm trang ngồi ở bên cạnh bàn chờ uống canh cá nhị tỷ tỷ nấu, lúc này mới nhận ra mình vừa nói nhảm cái gì. Tam thúc sau này chắc chắn có mệnh làm quan, bà ta nhất định phải nịnh hót tam đệ muội thật tốt mới có thể được hưởng chút ánh sáng của nhà quan.

“Xem cái miệng của ta này, cả ngày chỉ biết nói linh tinh! Tam đệ muội à, ta không phải đang nói Đậu Đậu nhà muội đâu, muội đừng để trong lòng... Bàn đúng là có chút chật chội, thôi thì để ta dẫn Hắc Tử trở về phòng ăn vậy!” Lý thị cuối cùng cũng hiểu ám chỉ của mẹ chồng, trong lòng tuy không tình nguyện nhưng vẫn phải kéo nhi tử rời đi.

Dư Hắc Tử bình thường chỉ cần có ăn là được, thế nhưng thằng nhóc tinh ranh này hôm nay lại còn nhân cơ hội mặc cả: “Muốn con đi ra chỗ khác ăn cũng được nhưng phải cho con thêm mấy miếng thịt. Nếu không con sẽ không đi!”

Trương thị không có cách nào, chỉ có thể thầm mắng trong miệng “quỷ đòi nợ”, gắp thêm cho nó hai miếng thịt mỡ, lại dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Lý thị, muốn nàng ta mang con trai rời đi!

Sau khi hai người bẩn thỉu nhất đã rời đi, năm mẹ con Liễu thị lại không cần phải nói nữa. Cho dù có mệt mỏi và bận rộn đến mức nào, Liễu thị vẫn luôn giữ cho mình và người nhà vô cùng sạch sẽ. Tiểu cô Dư Thải Điệp vốn cũng đang ở độ tuổi thích sạch sẽ yêu cái đẹp, Trương thị cũng là một người sạch sẽ.

Triệu Mai Lan bất đắc dĩ để con trai ngồi xuống bên cạnh mình, dưới sự chào mời nhiệt tình của Lý thị cầm đũa gắp lên một cọng rau cải, từ từ bỏ vào trong miệng. Hửm? Món cải xanh xào nấm hương nhìn qua rất bình thường, thế nhưng khi ăn lại cảm thấy vô cùng ngon miệng.

Triệu thị nhai từ từ rồi chậm rãi nuốt xuống, giương mắt nhìn nhị tẩu Liễu Mộ Vân một cái, sau đó khẽ gật đầu với nàng nói: “Tài nấu nướng của nhị tẩu đã mấy tháng không thưởng thức, xem ra lại tiến bộ lên không ít.”

Liễu Mộ Vân cười nhìn con gái nhỏ một cái, giọng nói vô cùng tự hào: “Thức ăn hôm nay đều là Thảo Nhi làm đấy. Ta chỉ giúp rửa thức ăn và rửa mấy cái nồi thôi, còn chuyện xào rau thì không hề động tay vào.

Triệu thị hiếm khi cười nói: “Không ngờ Tiểu Thảo còn có thiên phú như vậy...”

Trương thị không cam lòng vì sự chú ý của con dâu nhỏ đều bị người khác giành mất, bà ta gắp một miếng thịt mỡ thật dầy bỏ vào bát Triệu thị: “Vợ tam nhi à, thịt này là mẹ đặt biệt lựa chọn cắt phần béo nhất đấy. Ăn ở trong miệng chắc chắn sẽ vô cùng béo ngậy, mau nếm thử đi.”

Triệu thị nhìn lướt qua đôi đũa đầy dầu mỡ của Trương thị, không biết đã dính bao nhiêu nước bọt trên đó, dạ dày ngay lập tức lại cuộn lên.

Tiểu nha đầu của nàng ta thấy vậy liền vội vàng nhận lấy miếng thịt mỡ kia, nói: “Lão phu nhân, phu nhân nhà chúng ta không thích ăn thịt mỡ. Nô tì thay mặt chủ tử cảm ơn lão phu nhân!”

Trương thị nhìn thấy miếng thịt béo mình không nỡ ăn bị một nha hoàn ăn mất, biểu cảm trên mặt nhất thời giống như mây đen kéo đến.

Bà ta vỗ mạnh lên bàn một cái mắng chửi: “Ngươi chỉ là một con nô tỳ mà cũng xứng ngồi cùng bàn ăn cơm với bọn ta hay sao? Mặt mũi của ngươi lớn đến cỡ nào vậy? Lại còn dám ăn thịt! Sao không ăn cho chết luôn đi! Vợ của lão tam à, con tốt nhất nên dạy dỗ nô tì kia thật tốt...”

Triệu thị đặt đôi đũa đang cầm trên tay xuống mặt bàn, một tiếng “Cạch” rất nhẹ vang lên, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng. Trương thị không hề nhìn ra nàng ta đang cố nén giận, trong miệng vẫn còn đang phát ra những lời mắng chửi vô cùng khó nghe.

“Mẹ à, đánh chó cũng phải nể mặt chủ đấy! Nàng ta có gì không đúng thì con sẽ dạy dỗ nàng! Mẹ mắng chửi nha đầu của con ở ngay trước mặt con, có phải là vì bất mãn với con hay không?” Triệu thị nhìn tiểu nha đầu đang nước mắt lưng tròng, vẫn dùng âm thanh nhẹ nhàng hỏi nhỏ.

Trương thì khẽ ngừng lại tiếng mắng chửi, khuôn mặt già nua nghẹn đến đỏ bừng. Muốn mắng Triệu thị mấy câu như ngày thường dạy dỗ vợ của lão nhị, nhưng lại sợ nàng thổi gió bên gối(1) với con trai, đến lúc đó bà ta và con trai sẽ sinh ra khoảng cách.

(1) Thổi gió bên gối: Người ta thường ví lời nỉ non của vợ bên tai chồng là thổi gió bên gối. Tuy chỉ là một trận gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số sự việc.

Trong cơn giận, đành dùng sức dùng đũa bới loạn cả đĩa cải trắng hầm thịt, gắp hết mấy miếng thịt mỡ béo ngậy cho vào hết bát của mình - không phải là ngươi không ăn sao? Lão nương ăn!

Dư Tiểu Thảo thừa dịp bà nội đang vùi đầu ăn thịt, nhanh nhẹn gắp cho Liễu thị, đại ca, Tiểu Liên và Thạch Đầu mỗi người một miếng thịt. Nàng không thích ăn thịt mỡ không có nghĩa là người khác cũng không thích! Đối với người Dư gia hàng năm khó gặp thức ăn mặn, chỉ cần thịt heo béo béo một chút cũng đỡ thèm hơn rồi.

Liễu Mộ Vân thấy con gái nhỏ của mình nhịn không ăn thịt nhưng lại mạo hiểm không sợ bị bà nội mắng gắp thịt cho mình thì không thể nào nuốt trôi được miếng thịt. Nhưng nếu trả thịt về lại sợ bị mẹ chồng nhìn thấy rồi chửi mắng không ngừng.

Đang trong lúc do dự, Tiểu Thảo khẽ nói ở bên tai nàng: “Mẹ, nếu không muốn con bị mắng thì mau ăn miếng thịt này đi.”

Thấy Trương thị ngẩng đầu lên từ bát cơm, Dư Tiểu Thảo bận rộn gắp một ít đậu đũa trộn để vào bát của bà ta, cười nói: “Bà nội, đây là đậu xào bằng mỡ heo được thắng ra, cũng không khác mùi vị thịt là mấy. Bà ăn nhiều một chút đi!”

“Ngươi cái đồ gian xảo này, sao không để ta ăn nhiều thịt một chút hả? Khắp sân đều treo đầy đậu đũa, có gì mới lạ đâu chứ?” Trương thị đúng là không bao giờ nói được lời gì tử tế, câu nào nói ra cũng vô cùng khó nghe.

Lúc này, Liễu thị và Dư Hàng đã nhanh chóng ăn xong miếng thịt mà ngay cả Tết cũng khó được ăn. Sau khi Dư Tiểu Thảo che giúp để mọi người ăn thịt xong cũng tự gắp cho mình một chút đậu đũa, vừa ăn cùng miếng bánh bột ngô vô cũng hăng hái.

Đậu đũa xanh biếc phủ một lớp dầu bóng loáng, mỡ heo thơm lừng thấm vào bên trong thân đậu, ăn vào trong miệng vừa thơm lại không ngán, ngay cả Triệu thị cũng ăn nhiều hơn hai đũa.

Tiểu Đậu Đậu ngồi ở bên cạnh bàn giống như một tiểu đại nhân, há miệng chờ được đút ăn. Canh cá có màu trắng như sữa bò, mang theo mùi thơm nồng đậm, thịt cá tinh tế không xương, nước canh tươi ngon đậm đà. Tiểu gia hỏa miệng chóp chép vui vẻ ăn không ngừng.

Tiểu gia hỏa này vô cùng kén chọn, Triệu thị bởi vì muốn nó ăn nhiều hơn một chút đã hao hết tâm tư. Nếu như con trai tình nguyện ăn, cho dù có phải cắt thịt trên người mình nàng ta cũng cam lòng.

Nhìn con trai ăn liên tục từng miếng rồi lại từng miếng ngon miệng, nếu như nàng ta chậm một chút liền sẽ bĩu môi “A, a...” thúc giục, Triệu thị lúc này vô cùng vui vẻ.

Đối với Dư Tiểu Thảo có tay nghề nấu canh cá rất ngon, thái độ của Triệu thị cũng tốt hơn không ít. Trừ Dư Thải Điệp ra, Dư Tiểu Thảo may mắn trở thành người có thể khiến Triệu thị chủ động nói mấy câu trong toàn bộ Dư gia.

Trương thị nhìn cháu trai nhỏ, cười như hoa cúc nói: “Tôn tử ngoan của nãi nãi, thích uống canh cá hả, bát này của bà nội cũng để cho cháu uống nha...”

Triệu thị lạnh nhạt nhìn bà ta một cái, dịu dàng nói: “Đậu Đậu bình thường ăn rất ít, không dám cho nó ăn nhiều, sợ sẽ khó tiêu...”

Trương thị cũng không khuyên nữa, chỉ cười nhìn Tiểu Đậu Đậu ăn thịt cá, chăm chú đến mức cơm của mình cũng quên ăn.

Tiểu Thảo nhìn tiểu đệ đang sột soạt uống canh cá ở bên cạnh. Tiểu Thạch Đầu chẳng qua chỉ lớn hơn Đậu Đậu một chút, cũng đều là cháu trai, nhưng lại đối xử khác nhau như vậy, thật sự cảm thấy đau lòng thay cho đệ đệ.

Tiểu Thạch Đầu từ lâu đã thành thói quen chỉ lo ăn của mình. Thức ăn hôm nay hiếm khi phong phú như vậy, tay nghề của nhị tỷ cao hơn mẹ nhiều, lại không cần tranh giành với Hắc Tử ca, cậu bé phải tranh thủ ăn nhiều một chút mới được!

Các nam nhân trên bàn cũng ăn rất nhiệt tình, ngay cả Dư lão đầu cũng ăn thêm hai cái bánh nướng. Dư Hải gánh vác nhiệm vụ quan trọng con gái nhỏ giao cho, nhân cơ hội liền nói: “Mùi vị của những món ăn này đúng là không hề kém so với mấy món thịt. Cha, người thấy có đúng không?”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...