Trang Viên Tựa Gấm

Chương 44: Đau Lòng



"Vay tiền? Ai trả chứ?” Lý thị lại nói tiếp một câu nữa.

Dư Hải trừng mắt nhìn nàng ta một cái, trong lời nói mang theo lửa giận: “Ta mượn tất nhiên có thể trả! Điều này không cần đại tẩu lo lắng!”

“Nhị đệ, đệ đừng quên, tiền đệ kiếm đều phải nộp lên!” Lý thị bĩu môi, không mặn không nhạt nói.

“Làm sao hả? Tiền ta kiếm còn không thể cho khuê nữ của ta xem bệnh sao? Người làm cha như ta đây lại phải trơ mắt nhìn khuê nữ của mình bệnh đến chết sao? Nói vậy, ta còn xứng làm cha không? Ta còn kiếm tiền làm gì nữa? Về sau ta còn đi đánh cá làm gì? Đi săn làm gì? Không bằng ngồi trong nhà đợi đói chết bệnh chết cùng vợ con đi!” Người hiền lành rốt cuộc bạo phát, lôi đầu Lý thị ra làm nơi trút giận.

Lý thị cũng không chịu yên: “Tiền đệ kiếm một văn ta cũng không lấy được, đệ kêu với ta làm gì?”

“Được rồi, vậy ngươi nói ít đi một câu cũng không ai coi ngươi là người câm đâu!” Dư Đại Sơn thấy nhị đệ nổi giận, vội vàng đi lên kéo bà vợ nhà mình về đông phòng.

Ánh mắt Dư Hải tràn ngập bi ai nhìn về phía Dư lão đầu cha mình, chàng dùng giọng như khóc như nhỏ máu nói: “Cha, Thảo Nhi là cháu gái của ngài, cũng là cốt nhục của Dư gia. Chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn con bé như vậy …”

Dư lão đầu thở dài thật sâu nói: “Ta đến nhà đại bá con mượn ít bạc, về sau con bắt con mồi, trả lại cho người ta…”

Lời nói của ông ấy còn chưa dứt, cửa buồng trong lạch cạch một tiếng sau đó mở ra, Trương thị mang khuôn mặt già nua, ánh mắt hung ác trợn trừng con ngươi, bà ta nhìn lão Dư mỉa mai:

“Người ta vừa có thể đánh cá vừa có thể săn thú, mặt mũi còn lớn hơn gương mặt già này của ông nhiều, còn cần ông đi mượn cùng? Nay vật giá lên cao lại không có tiền thu vào, cứ như vậy còn không ăn hết của cải ăn đến nghèo luôn sao? Về sau cơm sáng húp cháo loãng, cơm chiều bánh bột ngô thôi.”

Nói xong, lại ầm một tiếng đóng sầm cửa lại, làm chấn động đến nóc nhà cũng rung lên.

Con gái sống chết chưa rõ còn bà nội đứa trẻ lại chỉ quan tâm làm sao tiết kiệm tiền. Dư Hải nản lòng thoái chí liếc mắt nhìn ngôi nhà này một cái, ôm đứa trẻ ra cửa, bước chân vội vàng đi tới nhà đại bá.

Đại bá Dư Lập Xuân của Dư Hải, trong nhà nuôi hai con chó nhà rất lớn, khi tuyết rơi chúng sẽ biết kéo xe trượt tuyết rất giỏi. Hai ngày trước tuyết lớn, chỉ dựa vào chàng ôm đứa trẻ đi bộ lên thị trấn, không tốn hơn nửa ngày sẽ không đến nơi được. Lần này chàng tới cửa, không chỉ muốn mở miệng vay tiền còn muốn mượn xe trượt tuyết dùng một chút.

Dư Hải mang biểu cảm thật thà gõ nhà cửa đại bá, người mở cửa chính là tam đường thúc của Tiểu Thảo.

Dư Giang kinh ngạc nhìn anh họ mình, khi ánh mắt bắt gặp bóng dáng nho nhỏ trong lòng ngực chàng, giọng nói nhất thời cũng thay đổi: “Đây là bị làm sao? Tiểu Thảo lại phát bệnh? Đại ca, đại ca… Mau đem xe trượt tuyết ra đây, nhị ca phải dùng!”

Trong nhà Dư Lập Xuân có hai con trai ba con gái. Lão đại lớn hơn Dư Hải năm tuổi, lão nhị nhỏ hơn Dư Hải, Dư Hải đứng cùng hàng với lão nhị, cho nên được gọi là nhị ca.

Một nhà Dư Lập Xuân đều ở nhà tránh đông, nghe con trai út kêu lên như vậy đều vội vàng từ trong nhà chạy ra. Dư Lập Xuân ngay cả áo bông dày cũng chưa kịp mặc đã nhanh chân đi tới xem xét tình huống của Tiểu Thảo.

Dư Hải cũng không nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng mục đích tới cửa của mình. Dư Lập Xuân không nói hai lời, nhìn về phía Tôn thị mẹ của Dư Giang không cho bà phản bác nói: “Trong nhà còn bao nhiêu bạc? Đều lấy cho Đại Hải đi.”

Lão phu nhân không chút do dự nào vào phòng lấy ra một cái túi màu xám, ngay cả mở cũng chưa mở ra đã trực tiếp nhét vào trong lòng ngực của Dư Hải, dặn dò: “Cầm lấy hết đi, xem bệnh cho đứa trẻ là quan trọng nhất!”

Vợ của lão đại Dư Khê giật giật khóe miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiền đều cho Đại Hải, chúng ta ăn tết bằng gì? Bọn nhỏ đều chờ đến ngày tết để ăn chút bột mì đấy!”

Dư lão đại sắp xếp xong xe trượt tuyết nghe được vợ mình nhỏ giọng nói thầm, trừng mắt nhìn nàng ta một cái, nói: “Là ăn quan trọng hay mạng người quan trọng hả?”

Vợ lão đại im lặng không lên tiếng, trong lòng lại chửi thầm không thôi: Trong tay ông nội bà nội người ta còn có nhiều tiền hơn nhà mình nhiều, nào đến lượt bọn họ nhà ta bỏ tiền ra cho tiểu nha đầu xem bệnh? Người thím kia của nàng ta thật đúng là chỉ thu vào không chịu xuất ra!

Đối với đại bá, Dư Hải vẫn luôn một mực cảm kích. Lúc mẹ ruột chàng vừa qua đời, đại bá và đại bá mẫu vô cùng chăm lo cho chàng và tỷ tỷ. Nếu không phải có đại bá ủng hộ, chàng cũng không biết khi nào mới có thể cưới được vợ.

Dư Hải cúi đầu thật sâu một cái với một nhà đại bá, không nói thêm lời dư thừa, cầm lấy túi tiền, ngồi lên xe trượt tuyết, bay nhanh một đường về hướng cửa thôn.

Mới ra tới cửa thôn không lâu, Tiểu Thảo vẫn luôn dựng lỗ tai nghe động tĩnh, làm bộ như vừa mới tỉnh lại, kêu một tiếng với Dư Hải đang ôm chặt mình, “Cha”.

Trên mặt Dư Hải rốt cuộc có một tia biểu cảm, chàng mỉm cười, nhẹ giọng dùng lời nói nhỏ nhẹ hỏi con gái bảo bối được bọc thành khối cầu của mình: “Thảo Nhi, con tỉnh lại rồi sao? Nói cho cha biết có chỗ nào không thoải mái không?”

Dư Tiểu Thảo giãy giụa muốn ngồi dậy, dùng sứ lắc lắc đầu, nói: “Không cảm thấy không thoải mái chỗ nào cả. Cha, đừng lo lắng. Vừa rồi là con bị bà nội dọa một chút cho nên ngất xỉu thôi. Bây giờ không có việc gì, chúng ta trở về đi!”

“Vẫn nên đến thị trấn để đại phu xem một chút, đừng để bệnh nặng thêm.” Dư Hải sờ sờ khuôn mặt nhỏ của con gái, kiên trì mang nàng đi xem bệnh.

Đối với Dư Hải bướng bỉnh, Dư Tiểu Thảo vừa cảm động vừa bất đắc dĩ, nàng tiếp tục khuyên cha mình: “Cha! Con thật sự không có việc gì! Nói như thế nào con cũng được coi là một nửa đại phu, còn có thể không rõ ràng thân thể của mình sao?”

Dư Hải vừa khống chế xe trượt tuyết, vừa nói cho có lệ: “Cha biết năng lực của Tiểu Thảo nhà chúng ta. Nhưng người xưa nói: Thầy thuốc không thể tự chữa. Để đại phu Đồng Nhân Đường xem một chút, cha mới có thể yên tâm.”

Dư Tiểu Thảo bất đắc dĩ nghĩ ra một cách để điều hòa: “Cha, nếu không như vậy đi! Trước thuận đường chúng ta lên trên núi đặt vài cái bẫy, nói không chừng có thể bắt được chút con mồi. Như vậy, tiền con xem đại phu cũng có rồi. Tết nhất nợ tiền người ta không phải dấu hiệu tốt.”

Dư Hải thấy khuôn mặt con gái đỏ bừng, nói chuyện cũng rất có sức sống. Thấy con gái lần nữa kiên trì nên đành thỏa hiệp. Chàng quát lớn hai con chó thay đổi phương hướng, đi về phía núi rừng.

Tuyết đọng trên đường lớn, hai ngày nay đã bị người đi đường và ngựa xe dẫm đến cứng rắn. Trong núi không thể so với trên đường lớn, tuyết đọng mềm xốp đủ sâu đến đầu gối, hai con chó đi vào chỉ có thể lộ ra được cái đầu, bước đi cực kỳ gian nan.

Dư Hải dứt khoát dỡ xe trượt tuyết xuống từ trên người hai con chó, tự mình kéo con gái vào núi. Chàng không yên tâm để con gái một mình ở lại trên đường núi giữa trời giá rét.

Trong tình trạng tuyết lớn, rất nhiều động vật nhỏ đói khát trong núi ra ngoài kiếm ăn. Đi không đến mấy bước, đã nhìn thấy một con gà rừng đang vỗ cánh phành phạch, bay qua chỗ cách bọn họ không xa.

Dư Hải có chút tiếc hận nói: “Đáng tiếc không mang công cụ săn thú tới.”

“Không sao, cha! Đi về phía bên trái, chỗ đó có dây thừng và bẫy rập con và Hàm ca ca để lại.” Dư Tiểu Thảo ngồi ở trên xe trượt tuyết, cảm giác rất mới mẻ, đông sờ tây chạm, thỉnh thoảng còn ném một quả cầu tuyết về phía nhánh cây, nhìn tuyết đọng bên trên xào xạc rơi xuống sau đó không ngừng cười khanh khách.

Dư Hải thấy con gái tinh thần không tồi, lo lắng trong lòng rốt cuộc buông xuống một nửa. Không bao lâu, hai người đã tìm được dây thừng. Dư Hải chiết một ít cành khô, buộc khoảng gần hai mươi cái thòng lọng lớn nhỏ mới dừng lại.

Dư Tiểu Thảo ở phía sau không ngừng làm chút động tác nhỏ, nếu không vẩy một ít nước linh thạch lên tuyết đọng ở bên cạnh bẫy đã đặt hoặc rải một ít cỏ khô dính nước linh thạch ở xung quanh bẫy. Từ sau khi dành ra hai bình nước linh thạch, Dư Tiểu Thảo vẫn luôn mang theo một lọ bên người để ngừa vạn nhất. Vì phòng ngừa động vật trong núi bạo động, Tiểu Thảo còn dùng thật nhiều nước tuyết pha loãng dịch linh thạch sau đó mới dám vẩy ra ngoài.

Đặt xong một vòng bẫy đã là hơn một canh giờ sau. Dư Hải dù sao cũng là tay săn thú già đời, đặt bẫy có thể nói là cao minh hơn nàng nhiều, chọn đặt bẫy ở đường mà động vật hay đi. Chờ sau khi đặt xong bẫy cuối cùng trở về đường cũ, phát hiện không ít bẫy đã có thu hoạch.

“Oa! Gà tuyết! Đa đa! Còn có chim xanh!” Dư Tiểu Thảo hưng phấn kêu lên. Những động vật trên núi tươi sống lại ở trong trời tuyết lớn như vậy, hẳn có thể bán được không ít tiền.

Dư Hải dùng dây thừng trói những con mồi loại nhỏ này, đặt ở trên xe trượt tuyết. Tiếp theo lại thu hoạch mấy con thỏ hoang.

“Cha! Mau xem, đó là cái gì? Con hoẵng ạ?” Dư Tiểu Thảo nhìn thấy những bẫy ở phía xa bọn họ dặt bẫy lớn lên cũng đã có thu hoạch. Thoạt nhìn dáng dấp có điểm giống với Tiểu Bào Tử nhà mình.

Dư Hải ba bước thành hai bước, nhào tới con mồi đang liều mạng giãy giụa, lập tức ấn nó ngã vào trên nền tuyết, lấy dây thừng trói bốn chân.

“Ha ha! Hôm nay thu hoạch thật không tệ, chỉ ở rìa núi rừng vậy mà cũng có thể săn được hươu! Con gái, đây không phải hoẵng con, là hươu đực thành niên. Máu hươu, thịt hươu đều là thứ tốt, bán cho người có tiền ở thị trấn nhất định có giá tốt!” Trong mắt Dư Hải rốt cuộc lộ ra một nụ cười, con hươu này ít ra cũng có hơn một trăm cân. Nếu bán đi, cho con gái xem bệnh sẽ không cần thiếu nợ nữa.

Chờ tới khi cha con Dư Hải đi ra từ trong rừng, trên xe trượt tuyết đã chất đầy con mồi. Một lần nữa lắp lại xe trượt tuyết, hai cha con nàng ngồi lên xe trượt tuyết chó kéo, một đường hướng tới trấn Đường Cổ.

Khi đến cửa thành trấn Đường Cổ đã là giữa trưa. Hai cha con nàng gửi xe trượt tuyết lại một gia đình ở không xa cửa thành, cho họ một con gà rừng làm thù lao.

Sau trận tuyết lớn, vật giá đều leo thang, một hai trăm văn cũng không mua được một con gà rừng mập mạp như vậy. Gia đình kia mừng rỡ không khép miệng được, lần nữa hứa hẹn sẽ chăm sóc hai con chó kéo xe trượt tuyết.

“Ấy? Đây không phải Đại Hải huynh đệ sao! Tới đưa con mồi cho Phúc Lâm Môn chúng ta sao? Mau, mau mời vào bên trong!” Chưởng quầy Phúc Lâm Môn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cha con Dư Hải, đặc biệt là con mồi trên vai Dư Hải đang khiêng khiến người luôn luôn ngạo mạn như ông ta cũng nhịn không được nhiệt tình tiến lên tiếp đón.

Dư Hải rất không thích ứng đối với sự ân cần của ông ta. Thường xuyên đi lên thị trấn đưa con mồi, Dư Hải tự nhiên rất rõ ràng cách làm người của chưởng quầy Lưu Phúc Lâm Môn. Người này có chút thế lực liền xem thường người nghèo, đối với con mồi của chàng cũng là giá cả áp một giá lại áp thêm giá nữa.

Trân Tu Lâu buôn bán chạy, cần thêm số lượng lớn món ăn dân dã cho nên Dư Hải cũng rất ít khi giao tiếp cùng Phúc Lâm Môn. Hôm nay, chưởng quầy Lưu này phát điên gì mà lại xưng huynh đệ cùng chàng.

Dư Tiểu Thảo xách theo mấy con mồi nhỏ, đối với chưởng quầy Lưu này thật không có ấn tượng tốt. Hơn nữa trước kia đã chót miệng ước định với Chu tam thiếu, nếu có con mồi sẽ ưu tiên cung ứng cho Trân Tu Lâu, tất nhiên cũng không muốn buôn bán với Phúc Lâm Môn không giao tiếp này.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...