Trang Viên Tựa Gấm

Chương 90: Lục Ca



Có Đốc công Tôn để ý, đại cữu và anh họ Liễu gia mỗi ngày đều có thể tìm được việc, có lúc còn đưa cả nhị cữu tới, mỗi ngày đều có thu nhập hơn một trăm văn tiền, mợ cũng không phải bán dưa muối nữa. Thứ đó một ngày cũng không bán được hai ba văn tiền…

Tiểu Thảo nhìn cha và Lưu gia gia nói chuyện khí thế ngất trời nên đứng lên đi dạo khắp nơi. Hai ngày này, chỉ lo kiếm tiến, còn chưa đi dạo bến tàu thỏa thích một phen.

Bến tàu Đường Cổ là sau mấy năm đương kim Thánh thượng lên ngôi mới phát triển. Thời niên thiếu đương kim Thánh thượng chỉ thích mạo hiểm đi biển, còn tự tay tạo ra thuyền viễn dương. Sau khi lên ngôi, ngài phát triển mạnh vận tải đường biển, còn lập một đội thủy quân có năng lực, đánh bại hải tặc, bảo vệ thuyền hàng. Do đó, ngành vận tải biển ở đây trong năm sáu năm bùng lên phát triển.

Là bến tàu gần kinh thành nhất, sự phát triển của bến tàu Đường Cổ tất nhiên không cần phải nói. Nhưng dù sao cũng là bến tàu mới, bến tàu tuy lớn, lại có vẻ rất đơn sơ, rất nhiều kiến trúc còn chưa theo kịp. Nhưng mà có một vài người làm ăn biết nhìn xa, hình như đã có ý định với bến tàu. Nghe nói, Chu gia đã chọn xong địa điểm bên cạnh ở bến tàu, chuẩn bị xây chi nhánh của Trân Hưởng lâu.

Đi dạo một chút, Tiểu Thảo cách xa quán của Lưu gia gia, đi tới nơi bến tàu thuê công nhân. Mỗi ngày từ lúc trời chưa sáng, nơi này là náo nhiệt nhất, mấy trăm người làm việc lặt vặt tụ tập ở chỗ này, chờ đốc công sai việc. Nhưng lúc này trên bến tàu đã bận rộn rồi, nơi này lại không thấy được mấy người.

“Này! Ngươi tên Tiểu Thảo… Phải không?” Vài người dáng vẻ côn đồ, thoạt nhìn không giống người tốt chặn đường của nàng.

Dư Tiểu Thảo nhìn xung quanh một chút, âm thầm nhăn mày, phòng bị nhìn mấy kẻ trên mặt viết “Ta không phải người tốt” hỏi: “Có chuyện gì à?”

Tên dẫn đầu kia, trên người mặc áo bông hơi cũ, rụt tay vào áo, đôi mắt chuột rét lạnh đảo mắt đánh giá Tiểu Thảo, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Nghe nói, quán Đồ nhắm một văn tiền của ngươi ở bến tàu làm ăn không tệ nhỉ?”

“Cũng tạm, nhìn thì bán được nhiều, nhưng chúng ta lại bán rẻ, ít có lời, không có lợi nhuận gì!” Tiểu Thảo không cho rằng người này tới chúc mừng nàng làm ăn suôn sẻ, vẫn âm thầm đề phòng.

Một người miệng chuột tai khỉ trên người không có mấy lạng thịt ở sau lưng người mắt chuột kia nhảy ra kêu gào: “Mặc kệ ngươi bán lời hay không! Ngươi mua bán ở địa bàn của Sa Ngư ca chúng ta, đưa phí bảo kê chưa? Có đóng phí bảo kê không?”

Dư Tiểu Thảo hiểu rõ ở trong lòng, nàng làm ăn quá tốt, chọc người khác đỏ mắt. Đây là tới vòi tiền! Nàng nhìn xung quanh một lần, trong lòng âm thầm kêu khổ, thời gian này xung quanh không thấy một ai, nàng nên làm gì bây giờ?

“Phí bảo kê? Ta vừa đến, không nghe nói buôn bán ở trên bến tàu cần đóng phí bảo kê?” Dư Tiểu Thảo vừa kéo dài thời gian, vừa nghĩ xem làm sao có thể thoát thân trong tay đám côn đồ này.

Người được gọi là Sa Ngư lộ ra nụ cười vô lại nói: “Không nghe nói không có nghĩa là không có! Bớt nói nhảm đi, giao tiền ra!”

“Được, được! Ta đóng… Ta phải đóng bao nhiêu?” Tiểu Thảo tỏ vẻ yếu ớt để đối thủ lơ là.

Anh Sa Ngư và Khỉ Ốm đắc ý nhìn nhau, đòi hỏi nhiều, nói: “Một ngày mười văn tiền, nếu nộp theo tháng, một tháng hai trăm văn tiền là được!”

Cái gì! Hai trăm văn? Làm ăn tốt nhất trên bến tàu một tháng cũng không nộp hai trăm văn tiền phí bảo kê! Xem ra đám rắn độc này là nhằm vào nàng mà tới.

Dư Tiểu Thảo ra vẻ sợ hãi, khóe mắt liếc vị trí của cha và bến tàu, trong lòng cân nhắc cái nào ngắn hơn. Miệng lại nức nở nói: “Các vị đại ca! Tiểu muội hôm nay mới tới, còn chưa mở quán, lấy đâu mười văn tiền cho các ngươi? Nếu không… Chờ sau khi bán hết đồ ăn, sẽ nộp luôn phí một tháng, các ngươi thấy có được không?”

Khỉ Ốm tiến tới bên tai Sa Ngư, nhỏ giọng nói: “Nha đầu này hôm nay đi cùng một tên đàn ông thân hình cao lớn, để nó trở về, không tốt!”

Mấy tên này là mấy tên côn đồ rảnh rỗi ở gần bến tàu, bình thường hay bắt nạt kẻ yếu, thỉnh thoảng trộm cắp chút tiền để sống. Phụ nữ già yếu và trẻ em bán hàng trên bến tàu đều bị bọn chúng lừa bịp. Phần lớn đều là người trong thôn, đều rất giận bọn địa đầu xà(1) này mà không dám nói gì.

(1)Nguyên văn “Cường long nan áp địa đầu xà”: Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.

Trên bến tàu cũng có nha dịch duy trì trật tự an ninh, đám côn đồ này cũng thông minh, lúc nha dịch tra xét, không biết bọn chúng đã trốn tới cái xó xỉnh nào, chờ nha dịch đi rồi lại đi ra hoạt động. Đa số người bị lừa, cũng trả chút tiền lấy yên lành.

Hai chị em Tiểu Thảo, hai ngày này làm ăn rất tốt, đám côn đồ này không biết nghe thấy tin tức từ chỗ nào, vốn là có ý đồ với hai chị em, chờ bọn họ bán hết đồ ăn sẽ dọa sợ rồi cướp hết tiền. Ai biết hôm nay đứa trẻ lại có người lớn đi cùng. Hơn nữa người này vóc dáng cao lớn, không phải loại dễ dàng bị bắt nạt, nên mới thay đổi kế hoạch, chặn đường Tiểu Thảo xem có thể lừa bịp được bao nhiêu thì lừa.

“Trên người ngươi có bao nhiêu tiền? Lấy hết ra!” Sa Ngư hung tợn nói.

Tiểu Thảo nhút nhát lắc đầu, chân lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút, ra vẻ mếu máo nói: “Tiền cha ta cầm, trên người ta một đồng tiền cũng không có. Các vị đại ca, tha cho ta đi, ta thật sự không có tiền…”

Vừa nói, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống mặt đất, nắm hai nắm cát, ném lên mặt đám côn đồ, co chân liều mạng chạy về phía bến tàu.

Nàng dồn hết sức lực toàn thân, trong lòng chỉ nghĩ: chạy, chạy! Chỉ cần chạy tới nơi đông người, đám côn đồ nay sẽ không dám làm càn!

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Tiểu Thảo chân ngắn, làm sao có thể chạy nhanh hơn mấy tên đàn ông trưởng thành? Chưa chạy được mấy bước đã bị đuổi kịp.

Tiểu Thảo lần nữa bị vây vào giữa, trong lòng rất bi thảm. Mẹ nó, xem ra không thể tránh khỏi bị đánh một trận rồi.

Sa Ngư được Khỉ Ốm đỡ, vuốt mắt một cái, hùng hổ xông tới. Vừa rồi một nắm cát của Tiểu Thảo đều ném hết lên mặt hắn ta, tầm nhìn cũng mờ đi.

“Nha đầu thối! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Mạnh tay dạy dỗ nó cho ta!” Mắt Sa Ngư không ngừng truyền tới đau nhức, nước mắt chảy không ngừng, cái gì cũng không nhìn thấy, lớn tiếng mắng chửi!

“A!”

“A ui!”

“Mẹ ơi, cứu mạng!!”

Lúc bắt đầu, Sa Ngư còn rất đắc ý. Nha đầu thối, dám ném cát vào mặt ta, cho ngươi biết thế nào là lợi hại!

Ơ? Không đúng! Sao tiếng kêu thảm thiết này lại quen tại như vậy, hình như phát ra từ miệng đám anh em của mình mà? Chuyện gì vậy?

“Lục… Lục ca…” Tên Khỉ Ốm bên cạnh, giọng nói lắp ba lắp bắp truyền tới, tay đỡ Sa Ngư cũng không ngừng run rẩy.

Sau khi nghe Sa Ngư ra lệnh, Tiểu Thảo ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, chờ đòn đau hạ xuống. Nhưng mà, quyền cước dự tính sẵn cũng không rơi xuống, một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên trên đầu, nàng tò mò ngẩng đầu lên, phát hiện những tên côn đồ kia đều nằm trên mặt đất, a ui kêu đau không ngừng.

Nàng chớp mắt vài cái, nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt mình. Bả vai rộng, dáng người thon dài, quần áo cũ trên người cũng không che được khí thế của người này. Ôi! Đây là anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết sao? Khụ… được rồi, bây giờ cùng lắm là anh hùng cứu bé gái…

“Lục… Lục ca…” Nàng nhìn thấy Khỉ Ốm run như chim cút vậy, sợ tới mức suýt tè ra quần. Trong lòng càng tò mò thân phận của người anh hùng đã cứu mình này.

Tiểu Thảo đứng dậy, nhìn anh hùng một cước mỗi người, đá bay Sa Ngư và Khỉ Ốm, trong lòng rất sùng bái.

Đau đớn trên bụng khiến cho nước mắt nước mũi Sa Ngư đều chảy ra, nước mắt lại rửa trôi cát trong mắt, hắn ta dùng sức chớp đôi mắt sưng đỏ, sau khi thấy người bất bình ra tay giúp đỡ, vội vàng nhịn đau bò dậy, yếu ớt gọi một tiếng: “Lục ca…”

Người được gọi là Lục ca, khuôn mặt lạnh lùng không có bất kỳ biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn ta, giống như có thể đông lạnh máu người khác vậy. Sa Ngư rùng mình vài cái, nằm liệt trên mặt đất giống như con chó chết.

Trên bến tàu hỗn tạp, ai mà không biết Lục ca? Hắn xuất thân ăn mày, từ nhỏ tranh đồ ăn cùng chó dữ, lúc mười tuổi, dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn, tay không đánh chết chó sói.

Lúc mười sáu tuổi, thiếu niên tên Lục Tử này mang mấy anh em xuất thân ăn mày, đánh bại ác bá một phương ở bến tàu, tự lập ra sự nghiệp riêng của bản thân. Lấy thực lực của hắn, có năng lực lũng loạn bến tàu, nhưng hắn cũng không có lòng tham, bản thân chỉ nắm giữ vài khách hàng lớn, còn lại đều để cho các đốc công khác chia. Sau đó đốc công Tôn dần dần tích lũy thế lực cho bản thân, đánh bại rất nhiều thế lực nhỏ, lâu ngày thì hình thành cục diện như bây giờ…

Nhưng ở bến tàu, Lục ca nói chuyện còn có tác dụng hơn nha dịch, ngay cả quan sai cũng nể mặt hắn mấy phần, Những phần tử bất lương trên bến tàu, trước đây đều bị hắn đánh sợ, thấy hắn là đi đường vòng.

Sa Ngư và Khỉ Ốm chính là một trong số đó, bọn chúng chỉ là tiểu nhân vật tầm thường, không có tư cách chống đối Lục ca, nhưng cũng nghe qua uy danh của hắn. Không ngờ hôm nay lại đụng phải hắn. Nhớ tới thủ đoạn hung tàn của hắn, Khỉ Ốm lại run run vài cái, đũng quần lập tức ấm nóng…

“Cút! Đừng để ta nhìn thấy các ngươi trên bến tàu lần nữa, nếu không…” Lục ca nheo lại ánh mắt tàn bạo như loài chó sói, giọng nói nhàn nhạt nhưng rất có hiệu quả!

Sa Ngư vội vàng bò dậy từ dưới đất, luôn miệng nói: “Dạ, dạ! Chúng ta lập tức cút ngay, lập tức cút! Bảo đảm vĩnh viễn không bước vào khu vực bến tàu nữa…”

Hắn ta sợ tới mức chân cũng nhũn ra, sau khi ở trên mặt đất lăn vài vòng, dùng cả tay lẫn chân chạy đi. Những kẻ khác cũng hận cha mẹ sinh thiếu hai cái chân, giống như phía sau có sói đỏi đuổi theo muốn cắn, liều mạng chạy.

“Cái đó… Cảm ơn!” Dư Tiểu Thảo nghe qua hai tiếng “Lục ca” từ miệng đốc công Tôn, chỉ biết hắn là đối thủ cạnh tranh của đốc công Tôn, những thứ khác lại không biết. Xem biểu hiện của đám côn đồ này, người tên Lục Tử này tuyệt đối không phải đèn cạn dầu.

Lục ca chậm rãi xoay người lại, hờ hững gật đầu với nàng. Lúc này Tiểu Thảo mới thấy rõ mặt mũi hắn, ngũ quan rất sâu, mặt mày có chút giống con lai, sống mũi cao, môi mỏng, da bởi vì tiếp xúc với gió biển lâu ngày mà phơi thành màu đồng cổ. Nếu như không phải từ bên mắt trái có một vết sẹo dữ tợn kéo dài tới má phải, tuyệt đối là một đại soái ca siêu lạnh lùng.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...