Trên Điện Thần
Chương 4
Ta bị bắt vào nhà lao. Đế vương tức giận, giam giữ ta với tội danh mê hoặc hồ tiên.
Không biết vì sao mà Lê Kinh biến thành nguyên hình. Hồ ly nhỏ hôn mê phải ở lại điện thần.
Một mình ta ngồi trong nhà lao âm u ẩm thấp, tay ôm đầu gối, đầu óc thì loạn cào cào. Ta không hiểu nổi vì cớ nào mà Minh Sóc đột nhiên dẫn người đến bắt ta. Rõ ràng ta và Lê Kinh không hề nhờ vả hắn chuyện gì.
Ta nhớ đến những biểu hiện khác thường của Lê Kinh. Hắn không phải loại hồ ly trọng dục, không biết lễ nghĩa. Ngay cả khi làm chuyện kích thích trên điện thần thì hắn cũng biết giữ giới hạn.
Đương lúc ta đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài nhà lao.
“Nguyên Nguyên.”
Lại là Minh Sóc.
Hắn thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, quần áo luôn sạch sẽ nay đã vấy bẩn. Hắn không để bụng bề ngoài, đi đến cửa sắt rồi lẳng lặng nhìn ta: “Nàng có khỏe không?”
Ta mím môi, đáp: “Vẫn ổn, cảm ơn điện hạ quan tâm.”
Ta không rõ hắn phải chịu đau đớn thế nào, khi hắn nhìn ta thì ánh mắt gần như hèn mọn.
“A...”
Hắn nói không nên lời, nhưng ta đoán được hắn muốn nói gì.
Ta và Lê Kinh không danh không phận, người và yêu khác biệt, phạm phải lỗi sai tày trời. Ta không có lời nào giải thích. Ta chỉ có thể cẩn thận đứng lên, đi đến trước mặt Minh Sóc.
Cách một khung cửa, ta quỳ xuống níu lấy vạt áo hắn, lên tiếng cầu khẩn: “Thần nữ mang tội đáng chết vạn lần. Tất cả đều do một mình thần nữ bày mưu tính kế, cầu xin điện hạ đừng giận chó đánh mèo lên nhà họ Thẩm. Mong điện hạ khai ân.”
Dứt lời, ta cúi người dập đầu với Minh Sóc, tiếng đập nặng nề mà vang dội.
Minh Sóc không cản ta mà lùi lại một bước. Hắn cười tự giễu: “Đây là lần đầu tiên nàng chủ động nói chuyện với ta, vậy mà lại là một câu thỉnh cầu.”
Trong tiếng cười ẩn giấu đau thương, hắn nói: “Thẩm Nguyên, nàng biết ta đã tìm nàng bao lâu rồi không? Ta vẫn luôn từ chối phụ hoàng ban hôn, ta không chịu tuyển Thái tử phi, ta... ta chỉ muốn cùng nàng một đời một kiếp một đôi người. Ta cho rằng, cho rằng nàng đến điện thần để làm người hầu mà thôi. Nhưng Nguyên Nguyên ơi, người hầu này còn phải hầu hạ cả trên giường hay sao?’
Thân thể ta bắt đầu run rẩy, cảm thấy rét lạnh cả người. Ta hé môi muốn biện hộ nhưng chẳng hề thốt ra được chữ nào.
Minh Sóc kéo ta lên, hắn nắm chặt tay ta nói: “Thẩm Nguyên, ta sẽ bảo vệ nàng, bao gồm nhà họ Thẩm. Nhưng ta có một điều kiện, nếu nàng không thể trở thành Thái tử phi, vậy thì làm người của ta đi.”
Không quá mấy ngày, ta được Minh Sóc đón ra khỏi nhà lao. Người đi theo hắn giúp ta hóa trang, hộ tống ta về tới một đình viện ở Kinh thành. Vài người hầu, hai tên ám vệ bên cạnh hắn cứ thế sắp xếp cho ta lưu lại nơi này.
Ta biết Minh Sóc phải chịu nhiều nguy hiểm để cứu ta. Vì lý do đó mà ta cung phụng hắn rất cẩn thận.
Ta bưng trà, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn: “Điện hạ.”
Minh sóc nhận lấy, ngay sau đó đột nhiên kéo ta qua. Nước trà rơi vãi khắp mặt đất, ta bị hắn ôm vào lòng, vòng tay siết chặt.
“Điện hạ!”
“Nàng từng báo đáp hắn như thế kia.” Minh Sóc lãnh đạm nói: “Không phải nàng cũng nên báo đáp ta giống vậy hay sao?”
Động tác của hắn ẩn chức sức mạnh không thể chống cự lại, ta giãy giụa: “Không phải, Minh Sóc, ta...”
“Không phải thì là gì?”
Minh Sóc cười rộ lên, trào phúng nói: “Bởi vì nàng thích con hồ yêu kia? Hai người muốn vi phạm đạo trời, muốn nghịch thiên sửa mệnh à?”
Ta cắn môi, không nói nên lời, trong đầu lại hiện ra bóng dáng Lê Kinh, còn Minh Sóc thì trở nên xa lạ.
Hắn thấy ta im lặng thì đột ngột phát điên: “Nàng thích hắn, đúng không? Nàng thích hắn, nàng khinh nhờn hắn, nàng gây ra tội nghiệt ngập trời mà không biết hối cải!”
“Ta biết!” Ta nức nở lên tiếng: “Tất cả đều là do một mình ta làm sai! Tại ta mơ mộng hảo huyền muốn chạm đến trời cao trong khi mệnh ta mỏng manh hạ tiện! Minh Sóc, ta chấp nhận làm thiếp, ta chỉ cầu xin ngươi giữa mạng cho người thân của ta.”
Chung trà bị quăng đi, vỡ nát văng ra khắp nơi. Minh Sóc ngửa đầu, hô hấp bình phục lại.
Ta nắm ống tay áo hắn, cảm thấy bản thân đê tiện vô cùng.
Ta là tiểu thư phủ Tướng quân, nhà ta bị đế vương chèn ép đến nông nỗi này còn phải cầu xin Hoàng tộc chừa lại một con đường sống.
Ta là người nhà họ Thẩm trung thành và chính trực.
“Được.” Minh Sóc thở dài trong khi trái tim ta không thể ngừng đập vội.
“Cô đã nói bảo vệ nhà họ Thẩm thì cô sẽ làm được. Nhưng cô nói cho nàng hay, Đại Chiêu không có hồ tiên.”
Giọng hắn bình thản: “Con hồ ly đó phạm phải tội không thể dung thứ, dám thay thế linh xà lừa gạt người đời hơn một ngàn năm, nó đáng chết.”
...
Ngày tháng ta ở biệt viện gần như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Ta không nhận được bất kỳ tin tức gì về Lê Kinh.
Ta chỉ biết tất cả là do Lạc Hàng, hắn đã tính kế hết thảy. Hắn muốn thay thế Lê Kinh.
Hai tên ám vệ chặn kín cửa biệt viện, nhưng ta vẫn nghe được tin tức Hoàng đế muốn lựa chọn Thái tử phi.
Tối đó, Minh Sóc tới. Hắn có vẻ lao đao vất vả, tự nhiên nghênh đón ta: “Lấy cho cô chén trà nhỏ.”
Hắn tỏ ra mệt mỏi lắm. Ta không hỏi dù ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Tỳ nữ thân cận bước lên nói: “Hôm nay điện hạ vì chuyện tuyển phi mà chống đối bệ hạ.”
Ta cụp mắt: “Đã biết.”
Khi ta bưng trà vào thì Minh Sóc đã cởi áo ngoài, nằm gục xuống giường. Ta đi qua, để tách trà xuống, còn chưa kịp gọi thì đã bị hắn nắm tay.
Bàn tay Minh Sóc rất nóng, hắn ôm eo ta, đầu thì gối trên đùi: “Nguyên Nguyên.”
Giọng khàn như thế thì không biết đã uống nhiều tới mức nào.
Ta sờ mặt hắn: “Điện hạ say.”
Hắn giống như đứa trẻ, gọi tên ta hết lần này đến lần khác: “Nguyên Nguyên, ta không muốn lập phi.”
Ngay cả khi nằm mơ thì hắn cũng nỉ non: “Ta thích Nguyên Nguyên, ta không muốn làm Thái tử, ta không muốn...”
Ta hiểu gánh nặng trên vai hắn.
Ngôi vị Hoàng đế có Đại Hoàng tử như hổ đói rình mồi. Vua già muốn nâng đỡ Minh Sóc để chống cự lại. Trong khi đó hậu cung hàng đêm ăn chơi nhảy múa, đợi đến khi người ta không để ý là âm thầm hãm hại.
Trên đời này không chỉ có nhà họ Thẩm khó sống.
“Nguyên Nguyên...” Minh Sóc mở mắt, ôm ta càng chặt hơn.
Hai tròng mắt hắn mơ màng, nhẹ nhàng rướn người hôn lên cổ ta.
Không hiểu sao Ta lại cảm thấy khó chịu, muốn đẩy hắn ra mà không đẩy nổi, đành phải tùy tiện hắn.
“Ta ở đây.”
Hắn vùi đầu vào ngực ta, an tâm khép mắt lại: “Ừ.”
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định đẩy hắn vào chăn nệm thì nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài cửa sổ.
“Loảng xoảng” một tiếng, có thứ gì đó phá cửa tiến vào làm gió tuyết mạnh mẽ lướt tới.
Ta quay đầu, trợn tròn mắt: “Lê Kinh...”
Chín cái đuôi tuyết trắng thật lớn xòe sau lưng hắn, Lê Kinh luôn ăn mặc sạch sẽ giờ đây lại vô cùng rách nát, còn có vết máu phủ kín người.
Con ngươi hắn nhiễm màu đỏ, hoa văn yêu quái giữa mày hiện lên rõ ràng. Mặt hắn vô cảm, giơ tay đập bể chậu hoa mẫu đơn trên bệ cửa sổ.
“Tự nàng đến đây, hay phải đợi ta giúp nàng?”
Ta lùi lại hai bước: “Sao ngài lại tới đây?”
Lê Kinh bước đến từng bước một, biểu cảm khó dò: “Thì sao? Quấy rầy nàng à?”
Câu nói ấy làm ta giật mình vô cớ.
Ta lại lùi ra sau: “Bọn họ nói ngài...”
“Điện thần tuyên bố ta gian ác mê hoặc lòng người, làm nhục thiếu nữ phàm nhân, còn nói ta bị nhốt ở điện thần, nói ta giả mạo linh xà, khiến hắn bị tra tấn đủ điều, sẽ mang ta đi xử tử nhanh thôi.”
Lê Kinh ngắt lời ta: “Toàn là suy nghĩ hão huyền, hay là nói, trong lòng nàng có hắn nên trông mong ta chết đi?”
“Không có, ta...”
Minh Sóc ngủ trên giường đột nhiên trở mình. Tay hắn quơ qua, trong miệng còn rên rỉ tên ta: “Nguyên Nguyên, Thẩm Nguyên.”
Một chậu mẫu đơn khác lại bị đập vỡ. Lê Kinh dễ dàng bóp nát song cửa sổ: “Ta cho nàng cơ hội cuối cùng.”
Ánh mắt hắn u ám quỷ dị: “Nàng tự mình đến đây, hay là đợi ta giúp nàng?”
Ta cắn môi nhìn hắn, trong lòng chỉ muốn làm trái lời hắn.
Ta thích Lê Kinh, ta chỉ chấp nhận một mình hắn đụng chạm. Ta hiểu rõ hắn mạnh miệng mềm lòng, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta có lẽ chỉ như một món đồ thuộc sở hữu của hồ yêu mà thôi.
Lần đầu tiên, ta lắc đầu với hắn: “Ở bên cạnh ngài lâu như thế, cảm ơn ngài đã giúp cha anh ta kéo dài mạng sống. Còn sau này thì chúng ta đành từ biệt mỗi người một ngả, chia tay trong vui vẻ.”
“Lê Kinh, nơi này nguy hiểm, thừa dịp hắn say, ngài hãy đi đi.”
Hoàn cảnh Lê Kinh thật sự rất nguy hiểm. Cho dù hắn không chịu thừa nhận nhưng âm thanh binh khí bên ngoài, cùng với tiếng bước chân đã thể hiện tất cả.
Binh lính đã đuổi tới rồi, vậy mà Lê Kinh không hề sốt ruột.
Hắn nhìn thẳng vào người ta, đôi mắt không chớp một cái nào: “Thẩm Nguyên, nàng nói lại thử xem.”
m thanh bên ngoài càng lúc càng gần.
Lòng ta căng ra, cắn răng nói: “Ta nói là Lê Kinh, khế ước giữa chúng ta kết thúc rồi, ta muốn...”
Ta còn chưa dứt lời, ngay tức khắc thấy trời đất quay cuồng, toàn bộ cơ thể bay lên không trung.
Lê Kinh khiêng ta trên vai, bóp cằm ta nói: “Ta không cho phép.”
Hắn ôm ta bay ra biệt viện, mặc kệ bọn người đuổi giết phía sau làm rộn khắp Kinh thành.
Hắn gằn từng chữ: “Thẩm Nguyên nàng yên tâm đi. Vì nàng, ta không chết sớm được đâu.
Sau đó trước mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Ta tỉnh lại trong một sơn động ẩm ướt âm u. Có tiếng nước chảy xuống, bên dưới ta là một cái giường được lót cỏ khô, trên người thì đắp áo choàng dài màu xanh nhạt nhăn nheo.
Đây là áo của Lê Kinh.
Ta cựa quậy, ngạc nhiên phát hiện hai chân bị khóa lại bằng đôi vòng bạc.
“Đừng lộn xộn.”
Lê Kinh bước tới, cụp mắt nhìn ta từ trên cao: “Đeo cái này rồi thì nàng không chạy được nữa đâu.”
Ta mềm giọng nói: “Ta không chạy.”
“Nói dối.”
Hắn ngồi xổm trước mặt ta, ánh mắt lạnh lùng: “Sao nào? Thấy ta nghèo túng nên muốn đổi chỗ dựa khác à?”
Cặp vòng bạc kia không phải đồ vật tầm thường. Chỉ cần ta không động đậy thì nó sẽ biến mất, nhưng ta vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Ta lắc đầu: “Không có, Lê Kinh, ta không muốn ngài chết.”
Lỗ tai hắn lộ ra ngoài, vẫy lên vẫy xuống. Mặt hắn tỏ vẻ hờ hững, tự nhiên lại thấy ngơ ngác đáng yêu.
“Đừng hòng gạt ta.” Lê Kinh dầu muối đều không chịu ăn:” Ta chết rồi thì nàng có thể đến với Thái tử của nàng à, đừng có mà mơ.”
Ta giằng co với hắn trong chốc lát thì từ bỏ: “Tùy ngài muốn nghĩ sao thì nghĩ!”
Lê Kinh hừ một tiếng, đột nhiên ôm eo ta. Hắn tìm được tư thế quen thuộc thì hơi thả lỏng. Ta hô hấp nhẹ hơn, không bao lâu sau thì loáng thoáng nghe thấy có người tới bên ngoài sơn động, còn có âm thanh cỏ cây bị chặt phá.
Lê Kinh phản ứng nhanh hơn ta, lập tức cõng ta lên vai chuẩn bị trốn tránh. Vừa mới bay khỏi sơn động, một mũi tên bắn trúng cánh tay ta.
Ta kêu lên đau đớn, cuộn người chịu đựng. Lê Kinh hoảng loạn ôm ta, muốn liếm vết thương ở trên cánh tay ta.
Nhưng đã quá muộn rồi, người cầm đầu đã ngăn chúng ta lại, cùng với một giọng nói quen thuộc vang lên.
Không biết vì sao mà Lê Kinh biến thành nguyên hình. Hồ ly nhỏ hôn mê phải ở lại điện thần.
Một mình ta ngồi trong nhà lao âm u ẩm thấp, tay ôm đầu gối, đầu óc thì loạn cào cào. Ta không hiểu nổi vì cớ nào mà Minh Sóc đột nhiên dẫn người đến bắt ta. Rõ ràng ta và Lê Kinh không hề nhờ vả hắn chuyện gì.
Ta nhớ đến những biểu hiện khác thường của Lê Kinh. Hắn không phải loại hồ ly trọng dục, không biết lễ nghĩa. Ngay cả khi làm chuyện kích thích trên điện thần thì hắn cũng biết giữ giới hạn.
Đương lúc ta đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài nhà lao.
“Nguyên Nguyên.”
Lại là Minh Sóc.
Hắn thoạt nhìn có vẻ mệt mỏi, quần áo luôn sạch sẽ nay đã vấy bẩn. Hắn không để bụng bề ngoài, đi đến cửa sắt rồi lẳng lặng nhìn ta: “Nàng có khỏe không?”
Ta mím môi, đáp: “Vẫn ổn, cảm ơn điện hạ quan tâm.”
Ta không rõ hắn phải chịu đau đớn thế nào, khi hắn nhìn ta thì ánh mắt gần như hèn mọn.
“A...”
Hắn nói không nên lời, nhưng ta đoán được hắn muốn nói gì.
Ta và Lê Kinh không danh không phận, người và yêu khác biệt, phạm phải lỗi sai tày trời. Ta không có lời nào giải thích. Ta chỉ có thể cẩn thận đứng lên, đi đến trước mặt Minh Sóc.
Cách một khung cửa, ta quỳ xuống níu lấy vạt áo hắn, lên tiếng cầu khẩn: “Thần nữ mang tội đáng chết vạn lần. Tất cả đều do một mình thần nữ bày mưu tính kế, cầu xin điện hạ đừng giận chó đánh mèo lên nhà họ Thẩm. Mong điện hạ khai ân.”
Dứt lời, ta cúi người dập đầu với Minh Sóc, tiếng đập nặng nề mà vang dội.
Minh Sóc không cản ta mà lùi lại một bước. Hắn cười tự giễu: “Đây là lần đầu tiên nàng chủ động nói chuyện với ta, vậy mà lại là một câu thỉnh cầu.”
Trong tiếng cười ẩn giấu đau thương, hắn nói: “Thẩm Nguyên, nàng biết ta đã tìm nàng bao lâu rồi không? Ta vẫn luôn từ chối phụ hoàng ban hôn, ta không chịu tuyển Thái tử phi, ta... ta chỉ muốn cùng nàng một đời một kiếp một đôi người. Ta cho rằng, cho rằng nàng đến điện thần để làm người hầu mà thôi. Nhưng Nguyên Nguyên ơi, người hầu này còn phải hầu hạ cả trên giường hay sao?’
Thân thể ta bắt đầu run rẩy, cảm thấy rét lạnh cả người. Ta hé môi muốn biện hộ nhưng chẳng hề thốt ra được chữ nào.
Minh Sóc kéo ta lên, hắn nắm chặt tay ta nói: “Thẩm Nguyên, ta sẽ bảo vệ nàng, bao gồm nhà họ Thẩm. Nhưng ta có một điều kiện, nếu nàng không thể trở thành Thái tử phi, vậy thì làm người của ta đi.”
Không quá mấy ngày, ta được Minh Sóc đón ra khỏi nhà lao. Người đi theo hắn giúp ta hóa trang, hộ tống ta về tới một đình viện ở Kinh thành. Vài người hầu, hai tên ám vệ bên cạnh hắn cứ thế sắp xếp cho ta lưu lại nơi này.
Ta biết Minh Sóc phải chịu nhiều nguy hiểm để cứu ta. Vì lý do đó mà ta cung phụng hắn rất cẩn thận.
Ta bưng trà, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt hắn: “Điện hạ.”
Minh sóc nhận lấy, ngay sau đó đột nhiên kéo ta qua. Nước trà rơi vãi khắp mặt đất, ta bị hắn ôm vào lòng, vòng tay siết chặt.
“Điện hạ!”
“Nàng từng báo đáp hắn như thế kia.” Minh Sóc lãnh đạm nói: “Không phải nàng cũng nên báo đáp ta giống vậy hay sao?”
Động tác của hắn ẩn chức sức mạnh không thể chống cự lại, ta giãy giụa: “Không phải, Minh Sóc, ta...”
“Không phải thì là gì?”
Minh Sóc cười rộ lên, trào phúng nói: “Bởi vì nàng thích con hồ yêu kia? Hai người muốn vi phạm đạo trời, muốn nghịch thiên sửa mệnh à?”
Ta cắn môi, không nói nên lời, trong đầu lại hiện ra bóng dáng Lê Kinh, còn Minh Sóc thì trở nên xa lạ.
Hắn thấy ta im lặng thì đột ngột phát điên: “Nàng thích hắn, đúng không? Nàng thích hắn, nàng khinh nhờn hắn, nàng gây ra tội nghiệt ngập trời mà không biết hối cải!”
“Ta biết!” Ta nức nở lên tiếng: “Tất cả đều là do một mình ta làm sai! Tại ta mơ mộng hảo huyền muốn chạm đến trời cao trong khi mệnh ta mỏng manh hạ tiện! Minh Sóc, ta chấp nhận làm thiếp, ta chỉ cầu xin ngươi giữa mạng cho người thân của ta.”
Chung trà bị quăng đi, vỡ nát văng ra khắp nơi. Minh Sóc ngửa đầu, hô hấp bình phục lại.
Ta nắm ống tay áo hắn, cảm thấy bản thân đê tiện vô cùng.
Ta là tiểu thư phủ Tướng quân, nhà ta bị đế vương chèn ép đến nông nỗi này còn phải cầu xin Hoàng tộc chừa lại một con đường sống.
Ta là người nhà họ Thẩm trung thành và chính trực.
“Được.” Minh Sóc thở dài trong khi trái tim ta không thể ngừng đập vội.
“Cô đã nói bảo vệ nhà họ Thẩm thì cô sẽ làm được. Nhưng cô nói cho nàng hay, Đại Chiêu không có hồ tiên.”
Giọng hắn bình thản: “Con hồ ly đó phạm phải tội không thể dung thứ, dám thay thế linh xà lừa gạt người đời hơn một ngàn năm, nó đáng chết.”
...
Ngày tháng ta ở biệt viện gần như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Ta không nhận được bất kỳ tin tức gì về Lê Kinh.
Ta chỉ biết tất cả là do Lạc Hàng, hắn đã tính kế hết thảy. Hắn muốn thay thế Lê Kinh.
Hai tên ám vệ chặn kín cửa biệt viện, nhưng ta vẫn nghe được tin tức Hoàng đế muốn lựa chọn Thái tử phi.
Tối đó, Minh Sóc tới. Hắn có vẻ lao đao vất vả, tự nhiên nghênh đón ta: “Lấy cho cô chén trà nhỏ.”
Hắn tỏ ra mệt mỏi lắm. Ta không hỏi dù ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Tỳ nữ thân cận bước lên nói: “Hôm nay điện hạ vì chuyện tuyển phi mà chống đối bệ hạ.”
Ta cụp mắt: “Đã biết.”
Khi ta bưng trà vào thì Minh Sóc đã cởi áo ngoài, nằm gục xuống giường. Ta đi qua, để tách trà xuống, còn chưa kịp gọi thì đã bị hắn nắm tay.
Bàn tay Minh Sóc rất nóng, hắn ôm eo ta, đầu thì gối trên đùi: “Nguyên Nguyên.”
Giọng khàn như thế thì không biết đã uống nhiều tới mức nào.
Ta sờ mặt hắn: “Điện hạ say.”
Hắn giống như đứa trẻ, gọi tên ta hết lần này đến lần khác: “Nguyên Nguyên, ta không muốn lập phi.”
Ngay cả khi nằm mơ thì hắn cũng nỉ non: “Ta thích Nguyên Nguyên, ta không muốn làm Thái tử, ta không muốn...”
Ta hiểu gánh nặng trên vai hắn.
Ngôi vị Hoàng đế có Đại Hoàng tử như hổ đói rình mồi. Vua già muốn nâng đỡ Minh Sóc để chống cự lại. Trong khi đó hậu cung hàng đêm ăn chơi nhảy múa, đợi đến khi người ta không để ý là âm thầm hãm hại.
Trên đời này không chỉ có nhà họ Thẩm khó sống.
“Nguyên Nguyên...” Minh Sóc mở mắt, ôm ta càng chặt hơn.
Hai tròng mắt hắn mơ màng, nhẹ nhàng rướn người hôn lên cổ ta.
Không hiểu sao Ta lại cảm thấy khó chịu, muốn đẩy hắn ra mà không đẩy nổi, đành phải tùy tiện hắn.
“Ta ở đây.”
Hắn vùi đầu vào ngực ta, an tâm khép mắt lại: “Ừ.”
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định đẩy hắn vào chăn nệm thì nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài cửa sổ.
“Loảng xoảng” một tiếng, có thứ gì đó phá cửa tiến vào làm gió tuyết mạnh mẽ lướt tới.
Ta quay đầu, trợn tròn mắt: “Lê Kinh...”
Chín cái đuôi tuyết trắng thật lớn xòe sau lưng hắn, Lê Kinh luôn ăn mặc sạch sẽ giờ đây lại vô cùng rách nát, còn có vết máu phủ kín người.
Con ngươi hắn nhiễm màu đỏ, hoa văn yêu quái giữa mày hiện lên rõ ràng. Mặt hắn vô cảm, giơ tay đập bể chậu hoa mẫu đơn trên bệ cửa sổ.
“Tự nàng đến đây, hay phải đợi ta giúp nàng?”
Ta lùi lại hai bước: “Sao ngài lại tới đây?”
Lê Kinh bước đến từng bước một, biểu cảm khó dò: “Thì sao? Quấy rầy nàng à?”
Câu nói ấy làm ta giật mình vô cớ.
Ta lại lùi ra sau: “Bọn họ nói ngài...”
“Điện thần tuyên bố ta gian ác mê hoặc lòng người, làm nhục thiếu nữ phàm nhân, còn nói ta bị nhốt ở điện thần, nói ta giả mạo linh xà, khiến hắn bị tra tấn đủ điều, sẽ mang ta đi xử tử nhanh thôi.”
Lê Kinh ngắt lời ta: “Toàn là suy nghĩ hão huyền, hay là nói, trong lòng nàng có hắn nên trông mong ta chết đi?”
“Không có, ta...”
Minh Sóc ngủ trên giường đột nhiên trở mình. Tay hắn quơ qua, trong miệng còn rên rỉ tên ta: “Nguyên Nguyên, Thẩm Nguyên.”
Một chậu mẫu đơn khác lại bị đập vỡ. Lê Kinh dễ dàng bóp nát song cửa sổ: “Ta cho nàng cơ hội cuối cùng.”
Ánh mắt hắn u ám quỷ dị: “Nàng tự mình đến đây, hay là đợi ta giúp nàng?”
Ta cắn môi nhìn hắn, trong lòng chỉ muốn làm trái lời hắn.
Ta thích Lê Kinh, ta chỉ chấp nhận một mình hắn đụng chạm. Ta hiểu rõ hắn mạnh miệng mềm lòng, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta có lẽ chỉ như một món đồ thuộc sở hữu của hồ yêu mà thôi.
Lần đầu tiên, ta lắc đầu với hắn: “Ở bên cạnh ngài lâu như thế, cảm ơn ngài đã giúp cha anh ta kéo dài mạng sống. Còn sau này thì chúng ta đành từ biệt mỗi người một ngả, chia tay trong vui vẻ.”
“Lê Kinh, nơi này nguy hiểm, thừa dịp hắn say, ngài hãy đi đi.”
Hoàn cảnh Lê Kinh thật sự rất nguy hiểm. Cho dù hắn không chịu thừa nhận nhưng âm thanh binh khí bên ngoài, cùng với tiếng bước chân đã thể hiện tất cả.
Binh lính đã đuổi tới rồi, vậy mà Lê Kinh không hề sốt ruột.
Hắn nhìn thẳng vào người ta, đôi mắt không chớp một cái nào: “Thẩm Nguyên, nàng nói lại thử xem.”
m thanh bên ngoài càng lúc càng gần.
Lòng ta căng ra, cắn răng nói: “Ta nói là Lê Kinh, khế ước giữa chúng ta kết thúc rồi, ta muốn...”
Ta còn chưa dứt lời, ngay tức khắc thấy trời đất quay cuồng, toàn bộ cơ thể bay lên không trung.
Lê Kinh khiêng ta trên vai, bóp cằm ta nói: “Ta không cho phép.”
Hắn ôm ta bay ra biệt viện, mặc kệ bọn người đuổi giết phía sau làm rộn khắp Kinh thành.
Hắn gằn từng chữ: “Thẩm Nguyên nàng yên tâm đi. Vì nàng, ta không chết sớm được đâu.
Sau đó trước mắt ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Ta tỉnh lại trong một sơn động ẩm ướt âm u. Có tiếng nước chảy xuống, bên dưới ta là một cái giường được lót cỏ khô, trên người thì đắp áo choàng dài màu xanh nhạt nhăn nheo.
Đây là áo của Lê Kinh.
Ta cựa quậy, ngạc nhiên phát hiện hai chân bị khóa lại bằng đôi vòng bạc.
“Đừng lộn xộn.”
Lê Kinh bước tới, cụp mắt nhìn ta từ trên cao: “Đeo cái này rồi thì nàng không chạy được nữa đâu.”
Ta mềm giọng nói: “Ta không chạy.”
“Nói dối.”
Hắn ngồi xổm trước mặt ta, ánh mắt lạnh lùng: “Sao nào? Thấy ta nghèo túng nên muốn đổi chỗ dựa khác à?”
Cặp vòng bạc kia không phải đồ vật tầm thường. Chỉ cần ta không động đậy thì nó sẽ biến mất, nhưng ta vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Ta lắc đầu: “Không có, Lê Kinh, ta không muốn ngài chết.”
Lỗ tai hắn lộ ra ngoài, vẫy lên vẫy xuống. Mặt hắn tỏ vẻ hờ hững, tự nhiên lại thấy ngơ ngác đáng yêu.
“Đừng hòng gạt ta.” Lê Kinh dầu muối đều không chịu ăn:” Ta chết rồi thì nàng có thể đến với Thái tử của nàng à, đừng có mà mơ.”
Ta giằng co với hắn trong chốc lát thì từ bỏ: “Tùy ngài muốn nghĩ sao thì nghĩ!”
Lê Kinh hừ một tiếng, đột nhiên ôm eo ta. Hắn tìm được tư thế quen thuộc thì hơi thả lỏng. Ta hô hấp nhẹ hơn, không bao lâu sau thì loáng thoáng nghe thấy có người tới bên ngoài sơn động, còn có âm thanh cỏ cây bị chặt phá.
Lê Kinh phản ứng nhanh hơn ta, lập tức cõng ta lên vai chuẩn bị trốn tránh. Vừa mới bay khỏi sơn động, một mũi tên bắn trúng cánh tay ta.
Ta kêu lên đau đớn, cuộn người chịu đựng. Lê Kinh hoảng loạn ôm ta, muốn liếm vết thương ở trên cánh tay ta.
Nhưng đã quá muộn rồi, người cầm đầu đã ngăn chúng ta lại, cùng với một giọng nói quen thuộc vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương