Vương gia và Vương phi đang ngồi thưởng thức trà cùng điểm tâm trong chính đường.
Hoàng thượng vừa ban tặng Vương phủ một phần bánh đậu xanh mịn như bông. Vương gia ban nãy vừa chê loại điểm tâm này quá nhỏ, ăn không đủ no, liền nuốt chửng ba miếng. Đang nhai thì bất ngờ thấy con trai bước vào, ông vội vàng nuốt xuống, rồi bị mắc nghẹn ở cổ. Ông luống cuống cầm ấm trà trên bàn mà tu ừng ực, mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Thanh niên không ngờ vừa bước vào đã chứng kiến cảnh tượng này, nỗi bồn chồn trong lòng tan biến một nửa, vội bước lên vài bước, vừa buồn cười vừa đau lòng vỗ lưng cho phụ thân.
"Khụ khụ..." Vương gia chật vật ho vài tiếng, mới ngồi thẳng lưng, "Sao giờ này lại đến đây? Vị công tử kia thế nào rồi?"
Thanh niên mỉm cười đáp: "Hắn do quá kiệt sức, hiện tại đã ngủ rồi."
"Hắn chưa từng đi xe ngựa, lại phải trải qua chuyến đường dài như vậy, không chịu nổi cũng phải."
Vương phi nghe hai người nói, trong đầu hiện lên hình ảnh sáng ngày hôm nay, cũng chen vào bảo: "Phải rồi, vị công tử kia nhìn dáng vẻ trông quá gầy yếu, gương mặt nhỏ xanh xao, đứng đó trông thật đáng thương."
"Sau này phải để đại phu trong phủ khám mạch cho kỹ, kê đơn bồi bổ, tuổi còn trẻ mà thân thể không tốt, về già phải chịu khổ rất nhiều."
"Mẫu thân yên tâm, nhi tử đã thu xếp hết thảy." Thanh niên gật đầu đáp.
"Ừm, ngươi vốn chu đáo, không cần cha mẹ phải bận lòng," Vương phi vẫy tay, gọi thanh niên lại gần, chỉnh lại mái tóc cho hắn, xót xa nói, "Gầy đi nhiều rồi, nửa năm nay ở bên ngoài chẳng biết đã chịu khổ thế nào."
Vương gia bên cạnh nhếch miệng, nói: "Chịu khổ một chút là đúng rồi, ngày thường bà suốt ngày cứ nuông chiều nó. Hồi ta bằng tuổi nó, đã phải đi đánh trận ở Tây Bắc, lăn lộn trong đống xác chết không biết bao nhiêu lần."
Vương phi trừng mắt nhìn ông: "Chỉ biết nói ta, ông không nuông chiều nó sao? Lúc nhỏ không cho nó tập võ, cứ sợ nó bị xước xát, phơi nắng một chút thôi mà cũng thấy xót. Nếu đã được luyện võ đàng hoàng, làm sao bị mấy tên tiểu tặc kia đâm một dao cho được?"
Nói đến đây, bà cố ý kéo thanh niên lại gần hơn, tuy ra vẻ nói chuyện riêng, nhưng giọng không hề nhỏ, đứng ngoài sân cũng nghe rõ mồn một:
"Không biết là ai, nghe tin ngươi gặp chuyện, áo cũng chưa kịp thay đã chạy vào kim loan điện, ôm lấy Thánh thượng mà khóc, khóc suốt nửa đêm, nước mắt nước mũi bôi đầy người Thánh thượng, hôm qua ta vào cung còn nghe Thái hậu nương nương nhắc, nói chiếc áo của Thánh thượng đã hỏng, giặt cũng không sạch, Thánh thượng đã phán, ai làm hỏng thì tìm người đó đền."
Vương phi nói xong, mắt cũng không nhìn Vương gia, chỉ nháy mắt với con trai, Vương gia bên cạnh bị vạch trần, lúng túng lên tiếng đầy giận dỗi: "Con trai ta mất tích nửa năm, kẹt trong cái xó xỉnh hoang vu kia, lại còn bị đâm một dao, làm hỏng một chiếc áo của hắn cũng là may cho hắn rồi."
Nghĩ nghĩ, lại phàn nàn: "Thân là bá phụ, con cái của mình không tìm, lại chỉ biết tìm cháu trai sai sử đủ điều."
Dù biết bao năm qua, thanh niên đã quen với phong thái không đứng đắn của phụ vương, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà đưa tay đỡ trán.
Với đầu óc của Vương gia, cũng chẳng cần phải ngả bài trước mặt ông, dù bây giờ hắn có dẫn mỹ nhân đến đây, nói rằng y thực chất là một cô nương cải trang thành nam nhân, Vương gia có lẽ cũng sẽ tin sái cổ.
Thanh niên lùi lại vài bước, đứng trước sảnh, vuốt thẳng áo rồi quỳ xuống: "Phụ vương, mẫu thân, nhi tử lần này đến đây, chính là có việc muốn cầu xin."
Giữa gia đình họ hiếm khi có những khoảnh khắc trang trọng như vậy, Vương gia và Vương phi không khỏi giật mình, lập tức nhận ra sự bất thường, "Ngươi trước tiên đứng dậy rồi hẵng nói."
Thanh niên khẽ lắc đầu, vẫn thẳng lưng quỳ đó, trầm giọng đáp: "Lần này nhi tử gặp nạn, may mắn được người cứu giúp, mới có thể giữ được mạng trở về."
"Người ấy đối xử với nhi tử rất tốt, chăm sóc ân cần chu đáo, mỗi ngày dậy sớm thức khuya."
"Nhi tử không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể...lấy thân báo đáp."
Cả sảnh im phăng phắc, thanh niên vừa cất lời cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ngẩng đầu lên nhìn hai người, ánh mắt không kiêu ngạo không khúm núm.
Vương gia trong phút chốc cứ tưởng mình nghe nhầm, quay đầu lại, lưỡng lự hỏi phu nhân bên cạnh: "Bà vừa rồi, có nghe thấy..."
Vương phi cũng mơ màng gật đầu.
"Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp," Vương gia càng đọc càng thấy quen tai.
Vương phi đột nhiên vỗ tay lên tay vịn: "Đây chẳng phải câu trong quyển thoại bản ta vừa đọc hôm qua sao?"
Phải rồi, trong quyển thoại bản kia cũng có câu nói tương tự. Truyện kể có một chàng thư sinh trẻ tuổi cứu một tiểu thư bị thương bên đường. Nàng vừa tỉnh lại, má ửng hồng e thẹn, che lại nửa mặt, rụt rè nói, "Công tử ân cứu mạng, tiểu nữ không biết lấy chi để đền ân sâu, chỉ có thể...lấy thân báo đáp!"
Chàng thư sinh mừng rỡ khôn xiết, gật đầu ưng thuận. Tiếp đó là cảnh đính hôn long trọng, động phòng hoa chúc, loan phòng ấm áp, phu thê giao hoan...
Suy nghĩ bay xa một hồi, Vương phi mới chợt tỉnh mộng, ho khan một tiếng để lấy lại bình tĩnh. Bà nhìn con trai đang quỳ dưới sảnh, lòng không khỏi lo lắng: "Tuy lời ngươi nói có lý, nhưng... các ngươi đều là nam nhi, chưa kể đến việc hiện nay không có tục lệ nam nam kết hôn, riêng việc nối dõi tông đường cũng đã là điều bất khả thi."
"Hơn nữa, dù ngươi nguyện ý, cũng phải xem vị tiểu công tử kia, người ta có chấp nhận hay không?"
Nói đến đây, Vương phi chợt nhớ đến việc thanh niên ban ngày dẫn người về phòng mình, trong lòng giật mình: "Ngươi dẫn hắn về phòng mình, đừng bảo là...ngươi đã cưỡng bách người ta đấy nhé?"
Nghĩ đến đây, Vương phi không còn ngồi yên được nữa, gấp gáp nói: "Đứa trẻ kia trông rất rụt rè, nói chuyện cũng không dám, ngươi không thể làm chuyện bất chính như vậy, ức hiếp người ta."
Thanh niên vừa buồn cười vừa bất lực, "Mẫu thân nghĩ đi đâu vậy, nhi tử thế nào lại là kẻ bỉ ổi như thế? Cưng chiều hắn còn không kịp, sao lại nỡ ức hiếp hắn được?"
Tuy nhiên, nghe được lời Vương phi căn dặn, thanh niên chỉnh đốn lại thần sắc, cố ý tỏ ra chút tiếc hận: "Thực không dám giấu, nhi tử và hắn... đã từng thân cận da thịt."
"Rắc" một tiếng, là Vương gia bẻ gãy tay vịn ghế.
"Ngươi...!" Vương gia suýt nữa nhảy khỏi ghế, cố nén giận: "Uổng công ngươi đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, sao lại... sao lại có thể làm chuyện xằng bậy như vậy!"
Thanh niên vẻ mặt đầy hối lỗi, "Sau khi nhi tử và hắn bày tỏ tâm ý, hai bên lưỡng tình tương duyệt, ngày đêm bên nhau, thế rồi... không kìm lòng được."
"Nếu đã như vậy," Vương phi đứng dậy, vỗ tay quyết định. "Chúng ta tuyệt đối không thể phụ lòng người ta, không thể để thiên hạ nghĩ rằng chúng ta ỷ thế hiếp người, ức hiếp người ta rồi còn không chịu cấp cho danh phận."
Thanh niên cúi đầu, tỏ vẻ thành kính: "Nhi tử cũng nghĩ như vậy."
"Vậy ngày mai tiến cung đi, nói rõ nguyên do với Thánh thượng, cầu Thánh thượng ban hôn cho các ngươi, nhà ta cũng nên nghiêm túc chuẩn bị rồi."
"Ngươi từng bảo trước đây," Vương phi như chợt nhớ ra điều gì, hỏi con trai mình, "Đứa trẻ này mồ côi cha mẹ, một mình sống trên núi?"
"Vâng, nhi tử đã từng hỏi hắn, hắn chỉ nói không nhớ rõ lắm, ban đầu có một sư phụ nhặt hắn về nuôi, sau này người kia cũng không còn nữa."
"Thật đáng thương," Vương phi nghe vậy không khỏi đau lòng, càng cảm thấy thương xót cho mỹ nhân, "Với xuất thân như vậy, e rằng tâm tư hắn sẽ nhạy cảm hơn thường, việc hôn sự càng không thể qua loa. Dù có phô trương hơn một chút cũng không sao, tuyệt đối không thể để trong lòng hắn còn vướng bận điều gì."
"Mẫu thân tâm tư tinh tế, nhi tử thật không nghĩ tới. Về sau còn phải phiền mẫu thân bận tâm nhiều hơn." Thanh niên cúi mình, cung kính thi lễ một cái, rồi mới đứng dậy.
"Nhi tử chỉ còn một việc," Thanh niên tiến lại gần hơn, như làm nũng mà chớp mắt với Vương phi, "Mẫu thân nghĩ xem, ai nên vào cung tâu với Thánh thượng bây giờ đây?"
Vương phi liếc nhìn hắn, bất động mà phủi phủi tay áo, "Ai gây họa thì người đó tự thu xếp, ta và phụ vương ngươi không muốn dính vào chuyện rắc rối này."
Thanh niên cười xin tha, "Vâng ạ, đương nhiên nhi tử sẽ đích thân đi, không dám phiền mẫu thân và phụ vương."
"Vậy nhi tử xin cáo lui," Thanh niên mỉm cười, cúi mình lui ra, đến cửa lại thò đầu vào, "Tối nay nhi tử sẽ dẫn hắn đến dùng bữa cùng phụ vương mẫu thân. Hắn nhút nhát, cũng không quá am hiểu tiếng phổ thông, mong phụ vương mẫu thân có thể cảm thông."
"Biết rồi, hai ta sẽ không dọa sợ bảo bối nhà ngươi đâu." Vương phi tức giận, vẫy tay đuổi hắn đi.
...
Trên Núi Có Một Mỹ Nhân - Ngọ Môn Mộc Tự
Chương 10: Thân cận da thịt
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương