Trêu Đùa Khốn Thú

Chương 23. Cô Sẽ Thích Tôi Hay Không



Trong khoảnh khắc đó Đường Tâm Duyệt tưởng thân phận của Dụ Viên đã bị Phong Tả Tả cho ra ngoài ánh sáng, nhưng mà Đường tiểu thư kiêu ngạo luôn cảm thấy tất cả người trong thiên hạ đều không thông minh như trẫm, làm gì dễ dàng bị xem thấu như thế?

"Này, tôi nói giỡn, đừng nghiêm túc như vậy." Phong Tả Tả đưa một ly nước nóng cho nàng, "Trời mưa rồi, buổi tối tôi vẫn đưa chị về chỗ cũ hả?"

Nàng vội vàng dời chủ đề, lúc này Đường Tâm Duyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chỗ cũ."

"Cho chị mượn dù." Phong Tả Tả về chỗ của mình tìm dù.

Lúc Đường Tâm Duyệt về đến nhà Dụ Viên còn đang vô cùng lo lắng mà nấu cơm, tuy Đường Tâm Thừa trả tiền cơm cho em gái không ít, nhưng mà mỗi ngày đều ăn như thế sớm muộn gì cũng làm Dụ Viên nghèo. Nhưng mà Dụ Viên lại vui vẻ, từ ban đầu Đường Tâm Duyệt muốn ăn cái gì cũng không chịu nói bây giờ đã có thể nói ra tên một bàn đồ ăn, đây là một bước nhảy vọt!

Mở rộng cửa thổi vào mặt là mùi cơm nước, giống như trong nhà sắp có khách quý.

Trên bàn vẫn chưa đầy thức ăn, thịt cá từng khối từng khối trên thớt gỗ. Hành Cuốn ngồi xổm bên chân Dụ Viên cố sức chảy một sàn nước bọt, thiếu chút nữa bao phủ cả phòng bếp.

Đường Tâm Duyệt ôm trán, con chó này thật sự quá không có tôn nghiêm rồi. . .

Nhưng Hành Cuốn cảm thấy, tôn nghiêm là cái gì, ăn được không? So sánh được với ăn sao?

Đường Tâm Duyệt đi qua sờ sờ đầu Hành Cuốn, thuận tiện lau nước bọt cho nó: "Chị thật sự không muốn thừa nhận đây là con chó của mình."

Hành Cuốn sủa một tiếng về phía Đường Tâm Duyệt: Bảo bảo cũng không muốn thừa nhận chị là chủ nhân, dù sao đi theo chị bảo bảo luôn làm đại hiệp cõng nồi!

Dụ Viên nhìn Hành Cuốn, vừa lau mồ hôi vừa sốt ruột giải thích: "Mấy món chị muốn ăn tôi đều mua về rồi! Đợi thêm chút nữa, chờ tôi làm xong!"

Đường Tâm Duyệt liền ôm trán, cô nương ngốc này.

"Làm nhiều như vậy ăn không hết."

"Nhưng mà chị nói chị muốn ăn nha!" Dụ Viên vừa cười vừa nấu, "Muốn ăn là làm liền, tôi không muốn chị dọn đi đâu, chị dọn đi rồi chỉ còn lại một mình tôi thôi!"

Dụ Viên nói rất nghiêm túc, lại bổ sung thêm một câu: "Tôi còn rất nhiều truyện tranh ở chỗ chị nữa, còn lâu mới muốn chị đi!"

Đường Tâm Duyệt nhìn một bàn thức ăn, cùng Dụ Viên rõ ràng khí trời rất lạnh lại đổ đầy mồ hôi.

Không đi a, tại sao phải đi? So với biến thành vật hi sinh vì lợi ích tập đoàn, không bằng làm người tự do tự tại nhàn hạ, có đồ ăn ngon, có truyện tranh đọc, còn có một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp đeo mắt kính.

"Đừng nấu nữa, lãng phí." Đường Tâm Duyệt nói, "Tôi vừa nói ra khỏi miệng, cô thật sự làm theo? Có phải là đồ ngốc không?"

Dụ Viên bĩu môi ủy khuất: "Nhưng mà. . . chị chỉ thuận miệng nói tôi cũng rất vui vẻ a! Chị biết nói với tôi chị muốn ăn cái gì, chính là không coi tôi là người ngoài!"

Đường Tâm Duyệt không nói gì, buổi chiều Đường Tâm Thừa nói Đường Thiên Lộc gọi nàng về nhà, ngay cả do dự nàng cũng không có.

"Ngày mai nấu tiếp." Đường Tâm Duyệt đã ngồi xuống ghế, "Ăn không hết, cô muốn cho Hành Cuốn ăn hết à?"

Hành Cuốn sủa một tiếng: Cho bổn bảo bảo ăn là lãng phí sao? Bổn bảo bảo giận, có tiểu tính khí rồi!

Nó nằm lăn khóc lóc bên chân Đường Tâm Duyệt, bị Đường Tâm Duyệt nhẹ đạp một cái: "Em là phú tam đại, phải giữ mình, coi chó nổi tiếng nhà người ta kìa, rồi nhìn lại mình đi!"

Hành Cuốn trở người nằm sấp dưới đất, vẫy đuôi vừa chảy nước bọt vừa wu wu wu oán giận.

Dụ Viên bưng thịt đông pha đến, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Hành Cuốn: "Hôm nay bận quá, quên phần của em rồi, làm sao bây giờ?"

Hành Cuốn vừa nghe liền nổi giận, tiểu móng vuốt liên tục vỗ xuống đất: Các người bắt nạt bổn bảo bảo, bản thân có đồ ăn ngon rồi, vậy mà lại không chuẩn bị cho bổn bảo bảo ăn! Bổn bảo bảo muốn bỏ nhà đi bụi!

Một con chó ủ rũ đảo quanh ở ngoài cửa, dường như muốn đi nhưng lại quay đầu quyến luyến không đi, hy vọng được hai người giữ lại, nhưng Đường Tâm Duyệt không để ý tới nó, Hành Cuốn lòng vòng một hồi, u ám chạy về, chui xuống bàn hờn dỗi.

Đồ ăn tối nay rất phong phú, Dụ Viên quá chừng hăng hái chụp ảnh đăng lên weibo, khoe khoang trù nghệ của mình.

Vừa chụp vừa nói với Đường Tâm Duyệt: "Đường tiểu thư, tại sao chị không đăng ký một tài khoản weibo a, cái này chơi vui lắm, còn có thể follow tôi nữa đó nha!"

Đường Tâm Duyệt vừa ăn cơm vừa không biểu cảm đáp: "Tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh chơi mấy thứ thượng vàng hạ cám này."

"Nhưng mà cái này không có tốn thời gian!" Dụ Viên giải thích với nàng, "Tôi đăng ký giúp chị cũng được a! Một phút đồng hồ là xong!"

Đường Tâm Duyệt sờ sờ vào túi khóa màn hình điện thoại mình đi: "Đồ chơi của con nít, tôi không chơi."

Dụ Viên gãi gãi đầu: "Tôi không phải con nít!"

"Cô là người ngày nào cũng chơi với con nít." Đường Tâm Duyệt trả lời.

Tụi nhỏ đáng yêu a, ngây thơ thuần khiết vô ưu vô lo, chơi với tụi nhỏ rất tốt, không có ngươi lừa ta gạt, âm mưu dương mưu, chỉ cần cười đến như một đóa hoa là tốt rồi!

"Vậy chị đăng ký không?" Dụ Viên lè lưỡi.

"Không!" Đường Tâm Duyệt từ chối thẳng thừng.

Nàng sợ có một ngày tài khoản bị lộ ra, Dụ Viên còn không bỏ nàng chết đói sao?

"Thật sự hả?" Dụ Viên tội nghiệp nhìn nàng, cầm đũa quên ăn cơm.

Đường Tâm Duyệt gõ gõ bàn: "Còn không ăn cơm, thật sự cho Hành Cuốn ăn à?"

Nghe có ăn, Hành Cuốn liền chạy ra như một con khỉ, bị Đường Tâm Duyệt dùng chân đè xuống: "Phạt cô hôm nay ăn hết đống này, lớn tồng ngồng rồi, không biết câu nào là thật câu nào là đùa sao?"

Dụ Viên le lưỡi, ăn hết thì ăn hết, dù sao cũng mập rồi, mập thêm chút cũng không sao.

Hành Cuốn ủy khuất sắp khóc, tại sao người tổn thương luôn là nó!

Lúc Đường Tâm Duyệt cơm nước xong về nhà vẽ, nhận được một cuộc gọi từ người lạ, nàng suy nghĩ thật lâu mới nghe máy, là giọng nói của Đường Thiên Lộc.

Không có nửa điểm quan tâm con gái bỏ nhà đi hai tháng, chỉ hỏi: "Ở ngoài chơi đủ chưa? Có thể về chưa?"

Sở dĩ dùng số điện thoại lạ bởi vì nếu dùng số của mình Đường Tâm Duyệt sẽ không bắt máy.

"Ba. . ." Đường Tâm Duyệt dừng một chút, "Con không về."

"Không về? Muốn ở ngoài chen chúc trên xe công cộng ăn cải trắng ướp muối cả đời?" Âm thanh Đường Thiên Lộc có chút lạnh, "Ba biết Tâm Thừa vẫn cho con tiền, cũng luôn giúp đỡ con, không có Tâm Thừa, con đã sớm chết đói."

"Ồ?" Đột nhiên Đường Tâm Duyệt cười cười, "Nếu không có ba ở sau lưng làm vài chuyện, con cũng đâu cần không tìm được công việc!"

"Ba chỉ muốn cho con ra ngoài thể nghiệm một chút, bối cảnh không gia đình, giống như bọn họ, tầm thường, chen chúc trên xe công cộng, ở nhà trệt. Tâm Duyệt, còn cái gì chưa trải đâu?" Đường Thiên Lộc thở dài, "Có chuyện gì về nhà rồi tính."

"Con không về." Đường Tâm Duyệt trả lời, "Đi ra rồi con sẽ không trở lại, chen chúc xe công cộng cũng tốt hơn so với bị coi như hàng hóa giao dịch. Hiện tại con sống rất tốt, ăn no mặc ấm chưa phải ra đường xin ăn, con không có gì là không hài lòng cả. Cứ như vậy đi."

Đường Tâm Duyệt cúp máy, từ khi bỏ nhà đi điện thoại của nàng vẫn chưa đổi.

Đường Thiên Lộc gọi điện cho nàng chỉ là chuyện sớm muộn, lúc nàng bỏ đi nàng đã biết cuối cùng mình vẫn phải về, chỉ là không ngờ giữa đường xuất hiện một Dụ Viên.

Không còn tâm tình vẽ nữa, Đường Tâm Duyệt trực tiếp đăng một câu hôm nay tâm tình không tốt không cập nhật.

Phong Tả Tả hỏi nàng xảy ra chuyện gì, Đường Tâm Duyệt cũng không nói, ôm Hành Cuốn một mình tự hỏi nhân sinh.

Mà Dụ Viên lại sốt ruột, suốt ruột không phải vì Đường Tâm Duyệt nhà bên xảy ra chuyện gì, mà là tại sao hôm nay Mặt trời lặn không cập nhật.

Dù sốt ruột nhưng nàng vẫn là một cô gái thiện lương như trước, họa sĩ không cập nhật chắc chắn là có nguyên nhân, tại sao nhiều người hối thúc như vậy a?

Nàng lật bình luận trên weibo Mặt trời lặn, phàm là thấy những người hối thúc giọng điệu không tốt liền bình luận giải thích cho Mặt trời lặn: Ai cũng có vài chuyện gấp gáp không tránh khỏi, hơn nữa đại đại còn đăng miễn phí cho bạn xem, đừng hối chứ!

Đợi đến khi Đường Tâm Duyệt tự hỏi nhân sinh xong mở weibo nhìn bình luận, bên dưới đã biến thành một đống lộn xộn.

Có người giải thích thì có người phản bác, có người bảo vệ thì có người chửi bới. Một khi âm thanh phản đối càng nhiều, bóng dáng của fan liền xuất hiện càng nhiều.

Một ngày ngừng cập nhật, lần đầu tiên Đường Tâm Duyệt nhận thức được sự thật bản thân mình có fan.

Mà khi nàng thấy bóng dáng của Dụ Viên dưới bình luận thì nàng nở một nụ cười yên vui.

Cô nương ngốc này, miễn là nàng thích nàng sẽ cố gắng bảo vệ, dù cho sáng sớm nàng còn lầm bầm nói muốn bỏ thích.

Vì vậy nàng hồi phục Dụ Viên một câu: Tôi không sao, cám ơn cô, ngày mai đăng bù vì cô.

Sau khi nhận được hồi phục, đột nhiên Dụ Viên có một loại cảm giác được trời cao quan tâm, lúc trước nàng cảm thấy Mặt trời lặn một chút cũng không tốt bụng nhất định là ảo giác rồi, Mặt trời lặn rõ ràng là một người tốt bụng như vậy!

Đại đại vì mình là đăng bù, đây tuyệt đối là một loại quang vinh đặc biệt!

Dụ Viên lập tức hồi phục: Cám ơn Mặt trời lặn đại đại! Đại đại nghỉ ngơi cho tốt không cần vội a, chỉ cần là tác phẩm tốt, tôi sẽ luôn ủng hộ!

Đường Tâm Duyệt ôm điện thoại di động nằm ở trên giường, dùng thân phận Mặt trời lặn 114 độ kinh đông nói chuyện phiếm với Dụ Viên là một cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Nàng hồi phục: Cám ơn đã ủng hộ, cảm động.

Chỉ chốc lát sau Dụ Viên đã hồi phục: Nhất định một ngày nào đó đại đại sẽ biến thành đại thần như Tả Tả!

Đường Tâm Duyệt cười cười: Vậy cô sẽ thích tôi như thích Phong Tả Tả chứ?

Dụ Viên nhìn trần nhà, a, Mặt trời lặn là một cô gái dịu dàng như vậy, nhất định không thể để cô ấy thất vọng và đau lòng a! Vì vậy hồi phục: Nếu tác phẩm của đại đại có thể tốt như Tả Tả, tôi sẽ thích và ủng hộ đại đại như Tả Tả!

Đường Tâm Duyệt hồi phục: Nếu như có thể vượt qua Tả Tả, cô sẽ thích tôi hơn cả Tả Tả đúng không?

Đây thật sự là một vấn đề khó có thể trả lời, Dụ Viên không biết nên trả lời thế nào.

Nàng nghĩ hiện tại Mặt trời lặn phi thường hy vọng vào câu trả lời của nàng, Phong Tả Tả ngồi trên đỉnh núi cao, vượt qua cô ấy dễ như vậy sao?

Nhưng nàng lại không muốn để Mặt trời lặn thất vọng, vì vậy hồi phục nói: Nếu như đại đại để ý đến một fan như tôi hơn hẳn những fan khác, tôi cũng sẽ thích chị nhất!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...