Tri Hành hòa Y – Linh
Edit by PhanĐến khi lý trí Tiền Y quay trở về, Triệu Tri Hành mới buông cô ra. Nhưng chuyện riêng của anh còn chưa được giải quyết, lại không nỡ giày vò cô, anh liền dùng tay cầm lấy dương v*t đang ngóc đầu đứng thẳng, vuốt ve lên xuống.
Thủ dâm ở trước mặt người mình thích, loại chuyện này là lần đầu tiên đối với Triệu Tri Hành, nghĩ đến Tiền Y nhìn mình gợi tình như thế, vật trong tay không khỏi phình to thêm mấy phần.
Triệu Tri Hành mắt nhắm hờ,hàng mi dài mảnh mai nổi rõ trên màu da và ánh đèn, làn da trắng trẻo hơi ửng đỏ, tràn đầy hương vị sắc tình.
Chỉ là nhìn anh như vậy, Tiền Y liền cảm thấy huyệt động mới được rửa sạch lại bắt đầu trở nên ướt át: “Em muốn…”
Nghe được giọng nói, Triệu Tri Hành cụp mắt nhìn cô, liếc mắt một cái liền bắn tinh. Những chấm lốm đốm loang lổ trên bụng nhỏ của Tiền Y, dục vọng mới được phóng thích lại có dấu hiệu ngóc đầu dậy.
Tiền Y thấy thế rất hợp ý cô, vội vàng tới gần Triệu Tri Hành dùng giữa chân kẹp lấy lạp xưởng của anh, cọ tới cọ lui dọc theo khe hở. Miệng nhỏ đầu khấc chà qua hạt đậu, hai người đều khẽ rùng mình. Dịch trơn thấm vào cửa huyệt, đầu nấm chỉ chọc nông phía ngoài.
Được mấy lần lên xuống, Tiền Y liền ghé vào người anh không muốn động. Triệu Tri Hành dựa lưng vào vách tường, duy trì tiết tấu, cảm giác mình sắp bắn, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra. Dịch trắng đục nhỏ xuống dọc khu rừng đen, thật là một cảnh tưởng khiêu gợi.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường.
“Anh nói xem chúng ta có bị coi là túng dục quá độ không nhỉ?” Tiền Y ngửa mặt lên trên, hỏi Triệu Tri Hành bên cạnh.
Triệu Tri Hành duỗi tay nhéo khuôn mặt có chút trẻ con của Tiền Y: “Sống trọn khoảnh khắc, không phải lúc nào em cũng như vậy sao?”
Lời này vừa được nói ra, cô liền cảm thấy đôi khi có bạn đời thông minh quá cũng không phải chuyện tốt. Nhìn đi, hôm nay không phải tán chuyện gần chết sao?
Nhưng mà lời Triệu Tri Hành nói không sai, từ nhỏ Tiền Y đã làm mọi chuyện theo ý mình thích.
Cô không thích học, bất kể là bài kiểm tra đột xuất hay kỳ thi báo trước, Tiền Y cũng nhất quyết không ôn tập. Cô từng bị chủ nhiệm lớp hồi tiểu học phê bình làm bài kiểm tra chỉ dựa vào trí óc thông mình của cô, ai cũng ôn tập đương nhiên xếp hạng của cô sẽ tụt xuống.
Bố mẹ cũng từng hỏi cô nếu giáo viên đã nói sẽ kiểm tra, tại sao cô không ôn bài? Cô ngẩng đầu đáp lại với vẻ thắc mắc: “Con làm kiểm tra là được tại sao phải ôn bài chứ?”
Trong mắt Tiền Y lúc nhỏ, chỉ cần cao hơn sáu mươi điểm là được, cũng không quan tâm thứ hạng cao thấp. Bởi vì đó là tiêu chuẩn để đạt, cô cố chấp cho rằng chỉ cần nó tồn tại đương nhiên nó phải có ý nghĩa. Nhưng mà trong một loạt chín mươi điểm, tám mươi điểm đã là cá biệt. Chỉ là cô chưa bao giờ quan tâm.
Chủ nhiệm lớp từng dùng từ ngây thơ để miêu tả cô, cảm thấy Tiền Y không hiểu ý những lời ông nói, nói trắng ra là mặt trí tuệ cảm xúc có chút chậm chạp.
Nhưng Trang Tử không phải cá, sao biết cá vui, cô chỉ cảm thấy vì ánh mắt người khác mà hy sinh thời gian chơi để đổi lấy mấy điểm, nó không đáng.
Tình trạng này vẫn tiếp diễn kéo dài cho đến hết thời sinh viên của cô, may ít nhất cô còn có tính cạnh tranh, tuy không sánh được nhưng ít nhất là một người tốt nghiệp. Tiền Y cứ sống cà lơ phất phơ như vậy hai bảy năm, đạo Trung Dung được cô thực hiện rất tốt.
Thế nhưng ai cũng sẽ phải trả giá vì những hành động của mình, cô bị phân biệt đối xử trong kỳ học để thi vào biên chức, cô không khỏi thắc mắc: Bây giờ đôi không phải một quyển, không phải tính ở trong một quyển sao?
Đôi khi những quy định người ta đưa ra thật vô lý, rõ ràng là một công việc rất đơn giản nhưng vẫn phải có bằng thạc sĩ. Hầy, có cầu ắt có cung. Người sống cả một đời, tốt nhất là nên sớm thích nghi với quy tắc kỳ lạ này.
“Hiện tại có chút khác biệt.” Tiền Y quay đầu nhìn về phía Triệu Tri Hành, nhân cơ hội sờ mó cơ bụng của anh một phen, “Anh sẽ ở bên em, đúng chứ?”
Tuy là giọng điệu dò hỏi những trong câu từ lại tràn ngập chắc chắn. Triệu Tri Hành nhìn ảnh ngược chính mình trong con ngươi đen nháy của cô, gật đầu không chút do dự.
Đây sẽ là một đêm có những giấc mộng đẹp.
Tri Hành Hòa Y - Linh
Chương 11: Quy tắc (h)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương