Trí Khương mặc đồ xong rồi, Dực Phàm lại chưa quyết định buông tha cô.
Nhấc cô lên, để cô ngồi đối mặt trêи đùi mình, nhìn kiều nhan của cô thân mật nói: “Bảo bối phải mau lớn một chút.” Trí Khương mờ mịt, sinh viên vẫn chưa phải là lớn sao? Trí Khương không biết bọn họ còn câu nệ cái gì, bạn học nữ quanh cô, gồm cả Toàn Vũ, đã sớm làm với bạn trai.
Mỗi lần nói chuyện riêng với nhau, bọn họ đều mong đợi nhìn cô, muốn cô tiết lộ mấy điểm về bạn trai, ví như dài ngắn thế nào, lực bền ra sao, xong việc thì xoay người ngủ hay còn đợi thêm.
Trí Khương không biết nên trả lơi như thế nào, nhưng nếu nói bọn họ còn chưa làm qua khẳng định không ai tin, đành phải cười haha qua quít cho xong chuyện.
Rõ ràng chính bọn họ cũng nhẫn rất khổ cực, cô cũng chắc gì đã cự tuyệt, tại sao chứ? Muốn chờ tới khi nào mới tính là lớn rồi hả?
Trí Khương im lặng chôn trong lồng пɡựᴄ anh, Dực Phàm coi như cô thẹn thùng, hàng lòng vui vẻ vuốt ve lưng cô, nói vài câu sến súa hường phấn.
Ngay lúc hai người đang tình chàng ý thϊế͙p͙ nồng thắm, một tiếng cốc cốc vang lên, không đợi Trí Khương nhảy xuống đã có người mở cửa bước vào.
Trí Khương quay đầu nhìn, là thư ký trưởng Phương Khiết! Lập tức mặt đỏ như tôm luộc, chào hỏi cũng không phải, không chào cũng không phải.
Phương Khiết lại rất bình tĩnh, nhìn nhìn hai người đang ôm ấp, thả một câu “quấy rầy rồi” xong lập tức đi mất.
Trí Khương bấn, này là bị thủ trưởng bắt gian đó! Tuy chuyện họ cặp với nhau không có gì là bí mật, nhưng ngang nhiên thân mật trong phòng làm việc thế này cũng không đúng nha! Dực Phàm an ủi cô “Phương Khiết giỏi giang cũng hiểu chuyện lắm, anh đã ký với cậu ta hợp đồng làm việc tại công ty anh sau khi tốt nghiệp rồi, coi như là người của chúng ta, cậu ta không nói ra đâu.” Sau này, Trí Khương mỗi lần thấy Phương Khiết đều tương đối xấu hổ, Phương Khiết vốn cũng chẳng có thành kiế gì với cô gái này, tuy đúng là thông qua quan hệ mà vào hội học sinh thật, nhưng cũng có thực lực, thái độ lại tốt, không ỷ sủng mà kiêu, nên cũng coi cô như học muội ngoan ngoãn, thường chiếu cố.
Sau khi khai giảng, Trí Khương lâu lâu lại cúp tiết ở nhà ngủ, tan học không phải đi hội học sinh tìm Dực Phàm thì cũng là đi sân bóng Dịch Dương, 3 người có khi còn cùng nhau đi thư viện, chẳng qua cái bọn họ xem là sách nghiêm túc, còn Trí Khương chỉ đi theo làm trang trí, coi tạp chí điện ảnh du lịch lung tung.
Dù sao thì Trí Khương cũng thông minh, lần thi truóc có người giúp nên thành tích có đột phá, nhưng cũng không ỷ lại vào thành tích.
Trí Khương cảm thấy cuộc sống đại học quả thực quá tốt đẹp, cuộc thi lớn nhỏ gì cũng có thể ứng phó, mỗi ngày đều ăn nhậu vui chơi vô tư lự, vui đến quên đường về.
Nhưng mà cô rất nhanh sẽ biết, thời gian vậy cũng chẳng đủ cho hai đại sắc lang dùng đâu.
Đảo mắt đã vào cuối thu, thời tiết rất lạnh.
Trí Khương trời sinh sợ lạnh cuộn lại giữa bọn họ, thư thái hưởng thụ có lò sưởi 37 độ cho cô sưởi ấm, may mà có hai người họ ở đây, không bằng trước kia khi trời đông, lạnh đến nỗi ngủ cũng chẳng được.
Cô hạnh phúc cười ngây ngô, có người hầu hạ thực là tốt, Dịch Dương và Dực Phàm trừ tật xấu hay ăn đậu hũ cô, ngoài việc chịu khó làm túi chườm cho cô, mỗi đêm tối trời còn không ngại phiền mà bọc lấy tứ chi cô, dùng nhiệt độ cơ thể giúp cô ấm áp.
Dực Phàm nhìn Dịch Dương liếc anh lần thứ n, hắng giọng: “Khụ, bảo bối, thứ năm này là sinh nhật của em phải không?”
“Đúng vậy!” Trí Khương rất hưng phấn, là sinh nhật mười tám tuổi đó.
[Sắc: hêhê]
“Tối đó có thể ra ngoài không? Bọn anh có quà cho em.”
“Ách, em muốn cùng gia đình ăn cơm, còn có Toàn Vũ nữa.” Cô rất khó xử mà tính toán.
“Ăn tối xong, cùng qua nhà anh.”
“Ừm, nhưng không thể lâu quá, buổi tối còn phải về nhà trọ, bằng không không kịp học thứ sáu.”
Dực Phàm bày ra một bộ rất nghiêm túc: “Thứ sáu nên xin nghỉ đi.”
“Hả? Sao vậy? Chúng ta ăn mừng suốt đêm sao? Chỉ là cái sinh nhật thôi, không cần phải vậy đâu.” [Sắc: cần chớ.
=))]
Tánh Dịch Dương thực không muốn quanh co thêm chút nào nữa, trách móc bảo: “Bảo bối ngốc quá! Tối hôm ấy bọn anh muốn hiến thân cho em!”Trí Khương
“Ấy? Anh nói hiến… Là ấy ấy á hả?”
Dực Phàm hôn lên trán cô: “Không sai, bọn anh muốn…” Nói rồi dùng hạ thân ủn ủn cô, “Bảo bối đừng cự tuyệt bọn anh!”
Trong tưởng tượng của Trí Khương, bọn họ hẳn phải không nói trước với cô, rồi sau đó tại một nơi rất lãng mạn mà tự nhiên phát sinh quan hệ chứ, giờ vầy, chẳng phải giống như tính chuyện đi ăn cơm sao?
Dịch Dương cho rằng cô muốn cự tuyệt, ôm chặt cánh tay cô bày ra vẻ cún con: “Chẳng lẽ em không muốn! Không được, bọn anh đáng thương lắm, đáng thương lắm lắm đó!~”
Trí Khương còn có thể nói cái gì đây, đối mặt với hai cặp mắt đầy mong đợi, phải gật đầu đáp ứng thôi.
Khi hai con sói đang nhảy nhót chúc mừng nhau, cô tính toán, chỉ có thể về nhà ăn cơm tối, rồi bịa chuyện thứ hai còn có lớp, muốn ở lại trường, bằng không ba khẳng định nhốt mình lại cho xem.
Trí Khương còn nghĩ mình mất toi tưởng tượng đẹp rồi thì Dực Phàm lại bảo: “Bảo bối không cần sợ hãi, bọn anh đã chuẩn bị tốt rồi.
Đến đó sẽ phục vụ em chu đáo.” Dịch Dương cũng nói: “Bọn anh sẽ tắm rửa sạch sẽ đợi bảo bối nha.”
Trí Khương cười mắng bọn họ không đứng đắn, lại bắt đầu có chút mong đợi.
Chẳng phải hay nói loại chuyện này thường phụ nữ mới mệt nhiều sao, làm thế nào mà giờ cô lại thấy mình giống nữ vươn chọn nam sủng vậy.
Bọn họ thực sự muốn tiến thêm một bước này sao? Quả là đến trước mặt rồi mới cảm thấy không thực.
Hôm sau, Trí Khương nhận được một hộp quà tinh xảo có dấu Victoria\'s Secret*, cô mở ra, thấy là một bộ nội y cực gợi cảm bằng lụa đen, bên trong có tờ giấy nhỏ đề: “Khương Khương yêu dấu, này là bọn anh chọn lựa kỹ càng.
Sinh nhật nhất định phải mặc, nhất định nhé!”
[*Victoria\'s Secret: Không biết nhãn hiệu nội y đại thần trong giới thì hãy xem lại kiến thức sắc nữ của bạn.
Còn nếu xem lại vẫn chưa thấy thì hãy google, haha.]
Một ngày sau, một dải buộc tóc tinh xảo màu hồng được đưa tới trong một cái hộp nhỏ cho Trí Khương, vẫn một hàng chữ: “Khương Khương bé bỏng, tối ấy nhớ dùng buộc tóc nha.
Hôn em.”
Trí Khương bị mấy thứ quà nho nhỏ này của bọn họ hành đến gấp gáp, cô lãnh giáo kinh nghiệm của Toàn Vũ, Toàn Vũ trước có vẻ không tin, sau cười rất mờ ám, bảo cô không cần phải lo lắng, Dực Phàm nhất định rất săn sóc, đến khi đó chỉ cần ngoan ngoãn nằm xuống, mở hai chân ra… Ngừng ngừng ngừng! Trí Khương không còn gì để nói, xấu hổ muốn chết!
Đảo mắt một cái đã tới sinh nhất, chiều đó Trí Khương không có lớp, liền hẹn Toàn Vũ đến nhà cô ăn sinh nhật.
Ba Trí mẹ Trí làm một bàn đồ ăn đãi các cô.
Ba Trí còn cảm khái một phen: con gái lớn rồi, muốn bay đi xa, muốn giữ cũng chẳng được.
Cùng gia đình hàn huyên một hồi, Trí Khương nhìn đồng hồ, đã tới tám giờ rồi, Dực Phàm sẽ sớm tới thôi, liền lên lầu tắm rửa, thay bộ nội y hở thẹn chết người kia.
Trêи пɡựᴄ có thắt một cái nơ bướm, nhẹ rút một cái đã mở ra, cup пɡựᴄ này sao lại nhỏ đến thế chứ, đẩy hết cả bầu иɦũ ɦσα ra rồi.
Nhưng hiệu quả nâng rất tốt, đầu иɦũ ɦσα xích lại gần, cuối cùng không cần ép cũng có thể thấy rãnh пɡựᴄ… Còn có cái qυầи ɭót này, một chút vầy thì che được cái gì hả, còn cái sợi dây này là sao? Trí Khương không yên tâm xem lại theêm lần nữa, mới mặc áo ngoài bảo thủ vào, buộc tóc đuôi ngựa, dùng dải lụa hồng thắt nơ con bướm, ra khỏi phòng.
Cô lấy cớ mai còn có lớp, buổi tối muốn về ký túc xá, thẹn thùng đi theo Toàn Vũ ra khỏi nhà.
Bạn trai Toàn Vũ lại đến không biết dẫn cô ấy đi đâu.
Trí Khương chui vào xe, Dực Phàm săn sóc cài dây an toàn cho cô, hôn một cái, rồi cấp tốc chạy về nhà anh..
Trí Khương - Trà Mê
Chương 22: 22: Công Tác Chuẩn Bị
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương