Chỗ tư mật của cô liền như thế mà bị mở ra cho ánh mắt dõi vào, thân thể mấy ngày không hoan ái có chút không thích ứng nổi, Trí Khương thẹn thùng dùng tay chắn lại một chút, lại phát hiện cổ tay bị người phía sau nắm thật chặt, cô nhẹ nhàng giãy một cái nhưng không thoát ra được.
Dực Phàm cười tà nhìn cô: “Bảo bối đừng động, đợi bọn anh làm em thật sướиɠ.”
Trí Khương cả kinh, sẽ không phải chơi khẩu vị nặng như roi, nến, xích gì đó chứ, cô nhất thời hơi sợ.
Cô liều mạng muốn khép hai chân lại, tuy rằng yêu bọn họ, nhưng phương thức như thế cô không tiếp nhận được.
Dực Phàm đoán cô có khả năng nghĩ đến phương diện đó, vội an ủi: “Không phải như em nghĩ đâu bảo bối, anh sẽ dùng ngón tay, để em quen đã.” Dịch Dương cũng nói nhỏ bên tai cô, thần kinh căng thẳng của Trí Khương thả lỏng, nỗ lực tập trung tinh lực vào âu yếm trêи người để mau ướt.
Cấm địa nữ tính mấy ngày không bị xâm lấn cảm thấy ngón tay đàn ông đùa nghịch liền run rẩy, chỉ khi nếm quen, mới nhanh chóng buông thả, to gan nghênh đón ngón tay có thể mang nó tới đỉnh cao sung sướиɠ.
Dực Phàm miết hai cái, bảo bối dường như không khẩn trương mấy, nhưng lại không thấy mật hoa chảy ra.
Anh thuận theo cánh hoa, đưa ngón xuyên qua hai mép thịt, đi tới ɦσα ɦuyệt phía trêи ɦσα ɦuyệt.
Anh cẩn thật đẩy phầ thịt hai bên ra, liền thấy tiểu hoa hạch ngượng ngùng trốn bên trong.
Anh nhếch môi cười, ngón trỏ duỗi ra dùng lực đè hạt trân châu lại, như muốn đem nó ấn vào lại trong thân thể.
Cô gái nhỏ bên dưới nhận lấy từng tầng vuốt ve, hơn nữa còn có người liên tục kϊƈɦ thích chỗ mẫn cảm sau tai và trêи cổ, cô thích ý giãn tứ chi, mở rộng đùi thon dài, để mặc Dực Phàm bên dưới tùy ý khinh nhờn.
Chỉ chốc lát, bên trong hoa phùng đã tiết ra chất lỏng trơn ướt, anh liền dùng niêm dịch này vuốt ve trêu đùa hai mép hoa bên trêи một chút, rồi dời đến nơi tiêu hồn của cô.
Vừa mới chui vào một ngón tay liền bị huyệt thịt chặt chẽ hấp chặt, xúc cảm này khiến anh nghĩ đến lần đầu tiên của bọn họ, anh tiếp tục đưa vào, trong lúc đó còn chuyển động ngón tay, muốn thủy huyệt nhanh chóng mở ra, căng thêm nữa.
Chỉ là đến khi mồ hôi trêи trán chảy ra, ngón tay cũng chỉ mới vào được một nửa, sợ cô bị thương, nhưng mà muốn kiên nhẫn như thế anh lại nhịn khong nổi.
“Bảo bối chặt quá, xem ra sau này phải mỗi ngày cắm vào mới được, bằng không chẳng nhét gì vào nổi.”
Dịch Dương đương nhiên đồng ý: “Đúng thế đúng thế, mỗi ngày cắm cũng chưa đủ, tốt nhất là sớm tói một lần, giữa trưa thêm một lần cũng ok, anh không để ý.” Trí Khương lườm hắn một cái, có chút buồn rầu.
Cô cũng đâu có muốn như vậy, nhưng mà thân thể này cô không khống chế được mà, nhìn bọn họ nhẫn khổ cực như thế, chính cô cũng không đành lòng nha.
Cô chỉ có thể tận lực buông lỏng cơ thể, để ngón tay đi vào càng nhiều.
Phát hiện bảo huyệt càng lúc càng ướт áт, Dực Phàm lập tức tàn nhẫn, dùng lực cắm một phát tới đáy, Trí Khương chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không khó chịu gì, anh liền yên tâm lui đến cửa động, rồi lại cắm đi vào.
Cứ thế lặp lại mấy lần, Trí Khương dần dần nếm được mùi vị, trêи khuôn mặt nhỏ xuất hiện thần thái ɖâʍ mị, tiếng ngâm ɖâʍ diễm ngân nga trong miệng.
Thân thể cô phản ứng thật thành thật, cong eo, đẩy пɡựᴄ lên cao, Dịch Dương thấy cô đã kϊƈɦ tình, bàn tay liền tiếp tục âu yếm hai пɡựᴄ cô, hai bầu иɦũ ɦσα tròn trịa dán sát trong lòng bàn tay hắn, khiến độ ấm hai người nhanh chóng lên cao.Trí Khương
Tiểu huyệt bên dưới bị cắm đến ra bọt mép, lấm tấm trêи bàn tay Dực Phàm, anh nhìn bảo bối đã ướt thành một ghềnh xuân thủy, dừng ra vào lại.
Con đang tinh tế hưởng thụ kɧօáϊ cảm mà đột nhiên anh lại dừng, Trí Khương liền mở to đôi mắt đang khép hờ, kỳ quái nhìn anh.
Dực Phàm gộp ngón giữa và ngón trỏ lại, lần nữa chôn vào ɦσα ɦuyệt ướt dầm dề, anh hỏi: “Bảo bối còn nhớ được lần ở phòng làm việc, lúc cuối không?”
Trí Khương khó khăn nhớ lại, nghi ngờ gật gật đầu, lần đó như muốn ngất luôn.
“Chúng ta lại làm một lần được không?”
Cuối cùng Trí Khương cũng tỉnh lại từ trong tình triều: “Không được! Đừng… Ưm ưm…” Hai ngón tay đã bắt đầu tìm kiếm gì đó trong tiểu huyệt.
“Bảo bối nghe lời, như vậy mới có thể kϊƈɦ thích đến nỗi em bắn ra.
Trước anh có dụ em bắn ra một lần, không chừng sau này bảo bối có thể tự mình bắn.”
Trí Khương không hiểu “tự mình bắn” là thế nào, này không phải chỉ có đàn ông mới có sao? Chỉ là động tác tiếp theo của anh khiến cô triệt để mất đi năng lực suy nghĩ.
Ngón tay trong cơ thể cô tìm kiếm bốn phía, Dực Phàm dựa vào ấn tượng trong đầu dò tìm vị trí, quả nhiên đã đụng tới nốt thịt khó phát hiện kia, anh xấu xa ấn ấn, “Á!” Chọc cô cong người, hưng phấn hét khẽ.
Dịch Dương cũng đang quan sát, thấy phản ứng của bảo bối, vội hỏi: “Tìm được rồi?”
“Tìm được rồi, chính là chỗ này.
ʍút̼ thật chặt!”
Điểm G mẫn cảm nhất bị đùa bỡn, vách thịt hai bên gắt gao ép lấy ngón tay, như vô số bàn tay nhỏ vuốt ve nó.
Dực Phàm dứt bỏ ý nghĩ vào trận, một lòng chuyên tâm đùa nghịch nốt thịt kia, anh dùng hai đầu ngón tay vây quanh nó, ma sát nó, trêu chọc nó, đem tất cả kỹ xảo tình ái dùng lên nó.
“Ư ư… Tê quá… Ông xã dừng đi mà, đừng làm chỗ đó… Ưm…”
“Dừng lại chỉ sợ em khóc mất, lừa anh à!” Dực Phàm vẫn xoay tròn ngón tay.
Ngón tay Dực Phàm tiếp tục chôn trong ɦσα ɦuyệt, ngón trỏ áp lên һᴏɑ һᴜʏệт đỏ ửng của cô, bàn tay khác lại úp trêи túm lông, ngón tay trong người cường ngạnh ấn lên xuống không khoan nhượng.
Trí Khương không ngờ anh lại chơi như thế, lần này lại bị kϊƈɦ thích, đầu gối co rút kêu lên.
Cô liên tục cầu xin: “Đừng! A a… Em chịu không nổi… Oa oa… Muốn chết!”
Dịch Dương dễ dàng dùng một bàn tay bắt lấy bàn tay đang cố ngăn cản bàn tay Dực Phàm bên dưới, nhìn cô đang kịch liệt muốn tránh loại cắm phá này, dùng thân thể ở phía sau chặt chẽ đè cô lại không để cô vặn vẹo, khiến cô không còn đường chạy.
Dực Phàm không để mắt tới lời cầu xin của cô, liên tục quấy phá trong dũng đạo, tiểu hoa hạch và bên trong hoa kính dâng trào triều tình, ba chỗ mềm mại thụ hưởng đối đãi mạnh bạo, khiến hạ thể cô không ngừng nhỏ giọt, chảy ra ɖâʍ thủy như suối, drap giường ướt một mảng lớn, trêи bàn tay Dực Phàm cũng trắng lòa ái dịch.
Nhưng mà như vậy còn chưa đủ, anh muốn nhìn bảo bối đạt tới kɧօáϊ cảm trí mệnh của phụ nữ, anh muốn xem cô cực độ sướиɠ kɧօáϊ mà bắn ra, anh muốn đem cô dạy thành ɖâʍ đãng, không thể rời xa bọn họ.
“A a a! Phàm… xin anh… Em chết mất… Khó chịu quá!…” Bắp đùi thon dài lúc thì duỗi thẳng, lúc lại gập lên, khiến drap giường nhăn nhúm lại nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vòng kiềm kẹp của hai người, chỉ có thể ở yên chịu cảm giác không biết tả là gì trong người mình.
“Bảo bối đừng sợ, thả lỏng là được rồi.”
Dịch Dương cũng quên mất phải an ủi bảo bối, chỉ nhìn chằm chằm vào nơi mềm mại của cô, chờ thời khắc cô bắn ra.
Trí Khương thấy cực kỳ khó thở, điểm đó trêи hạ thân không ngừng khống chế tất cả giác quan của cô, tê dại không gì bằng, như có thứ muốn phun trào ra ngoài.
Động tác của chàng trai sau lưng ép đến điểm G trong niệu đạo, một loại chất lỏng không phải nước tiểu dần trướng lên trong niệu đạo.
Cô gái nhỏ không biết là đang khóc hay đang cười, cô kêu la, rêи rỉ: “Đừng mà… Em chịu không nổi… A a! Không được…”
Dực Phàm ngẩng đầu ép sát cô: “Bảo bối đừng nhịn, thả lỏng! Để nó ra!”
Kỳ thật không cần anh nói, Trí Khương cũng không nhịn nổi nữa, cảm giác căng tức đã kêu gào muốn giảii thoát, nhưng cô không muốn tiết ra trước mặt hai người, cô nhịn rất lâu, gọi rất lâu để bọn họ dừng lại, nhưng lại thật sự không chịu nổi nữa, đành phải thuận theo bản năng của thân thể, để dòng nước trong cơ thể phun ra.
Dực Phàm thấy dòng nước liên tục bắn ra từ trong thân thể bảo bối, biết cô đã bắt đầu, nên càng thêm hưng phấn đùa bỡn: “Bảo bối nhanh bắn ra! Bắn nữa cho anh xem nào! Bắn thêm nhiều nữa!”
Trí Khương trong đầu trống rỗng, chỉ có thân thể phản ứng với lời của anh, cô run rẩy kịch liệt, hạ thể co rút, trong chuỗi động tác càn rỡ của anh mà phun ra từng luồng chất lỏng trong veo, bắn ra ngoài.
“Ưm… Chết mất… Em chết mất…” Cô nghẹn ngào rồi mất đi ý thức..
Trí Khương - Trà Mê
Chương 37: 37: Muốn Để Em B*n Ra
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương