“Cậu thích cô ấy à?”
Ngay lúc Dịch Dương nghĩ Dực Phàm còn muốn im lặng thật lâu nữa, Dực Phàm lại ném ra trái bom này, thật khiến hắn hoảng loạn một hồi, chờ đến khi hắn phản ứng lại được thì mặt đã đỏ bừng.
Dực Phàm thú vị nhìn tên anh em cùng hắn lớn lên, là kiện tướng thể ɖu͙ƈ thể thao thế mà lại đỏ mặt giống như nữ sinh thế.
Không chờ Dịch Dương tiêu hóa xong, lại tiếp tục quăng ra trái bom thứ hai.
“Cái ảnh này của cậu ánh sáng không tốt, cười không tươi, ánh mắt cũng chẳng biểu cảm gì, kiểu này mà cũng khiến cậu có cảm giác được hả?”
“Cậu không được nói bậy, tớ cảm thấy đẹp lắm.
Nhìn rất sáng sủa!”
“Hừ, anh đây nói cho cậu, thế nào mới là ảnh đẹp.”Trí Khương
Nói xong, Dực Phàm lấy trong túi tiền ra mấy tấm ảnh, nhân vậy chính vẫn là Trí Khương, chỉ là, nói sao nhỉ, so với tấm ảnh của hắn càng khiến người ta có cảm giác ɖu͙ƈ vọng.
Một cô gái cười duyên dáng dưới tán cây bạch quả, lá vàng rụng dính vào mái tóc xoăn của cô, làm nổi bật khí chất của cô.
Xuyên qua cravat carô, áo sơmi có phần mỏng manh, Dịch Dương tựa hồ có thể nhìn đến cặp пɡựᴄ phập phồng, bên trong váy màu xanh hải quân, suối nguồn kɧօáϊ hoạt đang bị che giấu… Ngừng, ngừng.
“Chờ một chút, cậu sao lại có ảnh của nha đầu kia?” Còn đẹp như thế nữa!
“Thế nào, so với của cậu thì tốt hơn nhiều hửm?”
“Cậu cũng chụp hình?”
“Tớ biết cậu thèm mà, tấm này có thể tặng cậu.
Sao thế? Còn chưa đủ à, chẹp, tớ còn rất nhiều.” Nói xong lại lấy ra vài tấm nữa từ ví, có hờn dỗi, ngẩn người, đứng, ngồi, ghé vào bàn ngủ, còn mặc đồ thể ɖu͙ƈ nữa?Trí Khương
Xem ra tên Dịch Dương này phản ứng vẫn chậm hơn mình nửa nhịp.
Dực Phàm không nói gì, hai tay chắp sau lưng ra khỏi nhà Dịch Dương.
Người thân với Dực Phàm đều biết, tiểu tử này như thợ săn vậy, chỉ cần là con mồi anh nhắm, thì hiếm khi nào lọt lưới lắm.
Tuy rằng còn một năm nữa mới tới tuổi vào đại học, nhưng trường quý tộc đã cho anh tư cách nhập học.
Nhân tài thế này đối với bậc đại học mà nói khác gì hổ thêm cánh, việc làm ăn nhà bọn họ giao hết vào tay anh là hoàn toàn đúng đắn, tuổi còn trẻ đã có kỹ năng đàm phán trêи thường trường rồi.
Ba Dực mẹ Dực nhìn thấy con giỏi giang thế cũng bớt lo, sớm sắp xếp đi du lịch vòng quanh thế giới, giao hơn phân nửa tập đoàn cho anh quản lý, đồng thời còn để lại căn nhà thật lộng lẫy cho anh.
Dực Phàm đi qua hệ thống bảo vệ nhà, thay dép lê, xuyên qua phòng khách không một bóng người, nặng nề ngã lên giường lớn trong phòng mình.
Dực Phàm biết rõ ràng mình muốn cái gì, từ lúc Dịch Dương còn đang ʍôиɠ lung đấu tranh tình cảm, anh đã xác định cô gái này là người anh muốn, đó là một loại cảm giác không thể nói rõ, có lẽ chính là cái gọi là cảm giác “không nói được vì sao tốt, chỉ là không dừng được”.
Quyết định xong, anh giả bộ lơ đãng hỏi thăm tin tức của Trí Khương, bao gồm việc cô thích uống nước ngọt có gas, thích uống trà sữa không pha, thích ngồi dựa vào cửa sổ nhà ăn, thậm chí là cup 70B nữa (cái này có thể nhìn ra).
Anh đương nhiên cũng biết Dịch Dương thích cô, tuy rằng bọn họ từ nhỏ đã thân thiết, cũng không nghĩ tới quan hệ huynh đệ cùng chia sẻ một cô gái, nhưng nếu phải chọn, anh cũng chẳng muốn cạnh tranh với Dịch Dương.Trí Khương
“Cương sáng sớm”, Dực Phàm làm sao không biết được, anh cũng thường xuyên ảo tưởng bảo bối của anh trần như nhộng, cặp đùi mê người kẹp chặt lấy thắt lưng anh, phối hợp luật động với anh, còn chủ động đem hai gò thỏ trắng đang nảy lên đưa đến tay anh, miệng anh.
Thời kì thiếu niên trưởng thành luôn có mùi tình ɖu͙ƈ, trong mộg của Dực Phàm, Trí Khương chính là nữ yêu mê hoặc lòng người.
Cô sẽ mặc nội y khêu gợi, lại trưng ra vẻ mặt thanh thuần không lõi đời quyến rũ anh.
Cô sẽ ngồi bên người anh khi anh đang đàn dương cầm, vói tay vào quần áo anh, vuốt ve cơ пɡựᴄ của anh, nghịch hai nụ thù du của anh, lại kéo tay xuống, nhéo nhéo cái bụng tinh tráng của anh, xuống chút nữa, đi xuống, kéo thắt lưng anh ra, cách lớp qυầи ɭót khiêu khích ɖu͙ƈ vọng của anh, thừa dịp anh hoảng loạn mà ghé vào tai anh thở dốc, vươn cái lưỡi mềm mại ɭϊếʍ ốc tai của anh.
Tiếp theo cô lại ngồi trêи anh, hai chân nhỏ cũng không an phận tiếp tục đùa côn thịt đã sưng tấy của anh, đến khi anh không chịu được nữa, đứng lên cầm lấy eo cô, để chân cô đặt hai bên sườn anh, khiêu khích đâm về phía cô.
Cô nhẹ nhàng rêи rỉ, lộ ra cái cổ thiên nga trắng nõn mặc anh lưu lại dấu hôn loang lổ.
Anh gấp gáp ᴄởɪ զᴜầп dài, quần lón, dùng đỉnh to như trứng gà ma sát đóa hoa của cô.
Cô càng kêu vang, như mời mọc anh.Trí Khương
Nhưng mặc kệ tiến hành thế nào, trong mộng anh vẫn không hề có cách nào tiến vào được tiểu huyệt mất hồn kia, mỗi lần anh tỉnh lại, đều vô cùng ảo não thầm oán mình sao sớm như thế đã tỉnh.
Mà nay gặp được trường hợp tự an ủi của Dịch Dương, khiến anh ý thức được việc định vị con mồi cũng đủ lâu rồi, nếu anh không nhanh tay sẽ bị tên khác nẫng đi mất.
Quyết được chủ ý này rồi, vị thợ săn này mắt như phát ra tia sáng.
Vừa rồi ở nhà Dịch Dương chỉ là hành động ngây thơ, đơn giản chỉ muốn cho tình địch một đòn phủ đầu nho nhỏ, nhưng kế tiếp, anh nhất định phải khiến bảo bối động tâm, hưởng thụ sủng ái của anh..
Trí Khương - Trà Mê
Chương 4: 4: Buổi Sáng Đáng Xấu Hổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương