“Nói, sao lại như thế?”
“A~~~~ khí trời thật là tốt.”
“Trí ___________ Khương_____!”
“Rồi rồi, làm gì ghê thế.
Dữ quá đi.”
“Em trốn tránh bọn anh đúng không?”
“Trốn tránh? Nào có… Ừm, đúng là có một chút.” Cô quyết định là kem đánh răng, Ьóρ một chút nói một chút, không hỏi gì liên quan thì nhất định không nói nhiều hơn một chữ.
Dịch Dương đứng đó hít mạnh vào một hơi, lại không biết nên thẩm vấn cô tiếp thế nào.
Dực Phàm đứng một bên thấy anh em mình chống đỡ hết nổi nữa, chủ động đáp trả giùm: “Sao lại đột nhiên không để ý nữa? Chẳng phải hai ngày nay vẫn rất tốt sao? Có phải bọn anh làm gì khiến em không vui không, nếu bọn anh có làm gì sai em cứ nói, bọn anh sẽ sửa, đừng giữ trong lòng thế chứ.”
Nghe được lời này, Trí Khương muốn khóc ghê gớm, bọn họ có làm gì sai đâu.
Đã như thế thì nói thẳng ra đi, nơi này lại không có ai.
“Em…Em nghĩ chúng ta không hợp nhau lắm.”
“Em không hợp với ai?”
“Cả hai người các anh luôn…”
Dực Phàm ngăn Dịch Dương sắp bùng nổ, bước lại gần Trí Khương, nhìn gò má càng lúc càng đỏ của cô gái, cúi đầu nói:
“Tại sao? Em hình như hiểu tâm ý của bọn anh rồi, chẳng lẽ em không muốn chọn một người sao?”
“…” Tại chọn một người rất là khó đó, còn có, đừng đứng gần như thế được không, em run nha.
“Hửm?” Dực Phàm thấy cô không nói gì, dùng ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, nhìn kĩ đôi mắt lúng túng của cô.
Trí Khương không thể thở nổi nữa, cứ tiếp tục thế này, chính là muốn cô bẻ hoa mạnh tay nha, thế là cắn chặt răng, dứt khoát quay đi.
“Chính là không thích, hai người đừng tới tìm em nữa! Còn nhiều con gái thích hai anh mà.” Nói rồi chạy tóe khói.
Dịch Dương lo lắng, chạy theo tính ngăn cô lại, nhưng bị Dực Phàm kéo tay, bảo hắn đừng đi.
“Sao vậy?”
“Đừng đi, tớ thấy hình như nha đầu thông suốt rồi.”
“Hử, cô ấy vừa nói ai cũng không thích mà.”
“Cô bé lừa đảo kia.
Chẳng lẽ lúc cô ấy ở cùng với cậu, có biểu hiện chỗ nào là không thích sao?”
“Không giống nha… Chẳng lẽ cậu nói là cô ấy thích tớ?”
“Đầu óc cậu quẳng cho con nào gặm rồi hả?” Dực Phàm lớn tiếng, “Ý tớ là cô ấy có hảo cảm với cả hai chúng ta.”
“Ây da, đùa một chút thôi mà, làm gì dữ vậy.
Thế xử lý thế nào bây giờ?”
“Cô ấy không thể chấp nhận cả hai người, nhưng mà một tháng nay tớ đã nghĩ kĩ rồi, chỉ là không biết ý cậu thế nào thôi.”
“Cậu nói…là có thể à?”
“Tình huống hiện tại, chỉ có thể như vậy.” Dực Phàm cười khổ, “Cô ấy tám phần buồn rầu, nếu chúng ta không hành động gì, hẳn cô ấy muốn đoạn tuyệt quan hệ luôn, nhưng lại không thể chấp nhận cả hai.”
“Cậu để tớ nghĩ đã.”
“Ừm, nhưng đừng nghĩ lâu.”Trí Khương
Nhìn Dịch Dương đi xa, trong mắt Dực Phàm hiện lên một tia sáng, xem ra bảo bối nhỏ đã giẫm vào bẫy rồi, chuẩn bị thu lưới thôi.
Không cần biết bây giờ cô ấy có bao nhiêu cảm tình với họ, anh đều muốn đưa cô vào bẫy, dây dưa với cô cả đời.
Buổi chiều Dực Phàm ngồi trong phòng chơi đàn, nhận được tin nhắn của Dịch Dương: “Tớ đồng ý, hiện giờ xử lý thế nào?” Dực Phàm cười khẽ, lập tức hồi âm.
Trêи mặt hẳn là vẻ đắc ý dạt dào rồi.
Trí Khương không biết một tiết đó cô đã học những gì, cô không thể ngừng nghĩ đến những dịu dàng quan tâm của bọn họ, tuy rằng không phải thật sự là bạn, nhưng cũng thấy được cưng chìu rất nhiều.
Đáng hận là sao hai người này không hợp thể được chứ? Biến thành một người thôi thì có phải đỡ chuyện rồi không? Trí Khương mơ màng ʍôиɠ lung đi về nhà, không phát hiện đằng sau lưng có hai bóng người.
Nhưng mà, cái cô đương ăn năn hối hận kia hoàn toàn không thể ngờ cô sẽ lần nữa bị hai tên sắc lang kia thống trị.
Trí Khương còn đang chìm nghỉm trong bể thất tình thì được đón một cái cuối tuần đầy bất ngờ.
Sáng sớm thứ bảy, cô còn vùi đầu trong chăn đã bị hai người nào đó lôi ra, nói là có hoạt động nhất định cô phải tham gia, có trong học phần.
Nhưng mà nào giờ Trí Khương chưa nghe leo núi có trong học phần nha, hơn nữa này cũng không phải là hoạt động tập thể lớp.
Bất quá Dực Phàm là kẻ lưỡi dài ba tấc, lý do lý trấu thế nào cũng bị anh thuyết phục không còn chỗ từ chối.
Chỉ là hôm nay cô không muốn leo núi, cũng chẳng chuẩn bị gì cả, chỉ đem theo được đồ vặt.
Nhưng mà chẳng phải leo núi chỉ mang theo nước thôi sao? Không mang nước thì thôi vậy, nhưng bơ sữa hạt dưa thì cũng tính là bữa sáng sao, nước muối thoại mai tính là món ăn bình dân hả, còn có lương khô, bọn họ muốn đi hành quân chắc? Kiếm được học phần này cũng khó khăn quá đi.
“Ây, hai anh không đem nước á? Có ai đi leo núi mà không đem nước không, thật thiếu chuyên nghiệp.”
“Kiên nhẫn một chút, sẽ đưa em tới quán nước mà, tới đó muốn uống nhiêu thì uống.”
Trí Khương không có nhiều nước miếng để nhiều lời, theo bọn họ tới một chỗ xa lạ.
“Này…không phải là bar Moffy sao? Chưa đủ tuổi làm sao vào bar được?”
“Không sao, chúng ta không uống rượu, hơn nữa Dịch Dương đã liên lạc với ông chủ rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Không khí trong đó rất tốt, không quá nhiều người nên không ồn ào, có tiếc nhạc đang bật bài “Beauty Queen”, rất trầm lắng, trêи sàn nhảy cũng không có ai, còn có gió biển thổi vào rất thích.
Chỉ là, nghĩ đến gió biển cũng mặn như thế, Trí Khương càng khát.
Vừa muốn gọi nước trái cây thì trêи bàn đã có một cốc cocktail được đặt xuống.
Dực Phàm chủ động giải thích:
“Nơi này dù sao cũng là quán rượu, không có phục vụ nước trái cây, mà có cũng không ngon, đây là Bloody Mary nổi tiếng ở đâu, em uống thử xem.”
Trí Khương vui vẻ, bưng lên uống một ngụm cạn sạch.
Hương vị rất lạ, nhưng không giống những thứ rượu cô từng được nếm trước kia, nên rất yên tâm, chỉ là muốn một ly không đã khát.
Trêи bàn lập tức xuất hiện thêm một ly nữa, cô không nói hai lời hớp một hớp thấy đáy.
Lấy lại tinh thần, thấy bọn họ vẫn chưa động đậy gì, liền giơ lên cốc thứ ba: “Các anh sao lại không uống, tới đây đi, uống nào.”
Bọn họ cũng chìu theo cô, giả ý cạn ly, trợn to mắt nhìn cốc thứ ba cô uống.
Rượu trong cocktail bốc lên, Trí Khương dựa vào sofa, hơi nấc lên, gò má đỏ hồng, sóng mắt mê ly.
Dực Phàm không nói nhiều, ra hiệu cho Dịch Dương khiêng đi.
Dịch Dương ôm cô như công chúa, đi tới phòng bao ở đằng sau..
Trí Khương - Trà Mê
Chương 7: 7: Bao Vây Tiêu Diệt Con Mồi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương