Trí Khương vẫn bị giữ lại đến lúc muộn giờ cơm.
Dực Phàm đưa nàng trở lại thì trời bắt đầu mưa.
Dực Phàm lấy trong xe ra áo khoác trùm lên hai người rồi đưa Trí Khương vào tận cửa.
Bởi vì mưa đầu hạ nên rất lớn, bọn họ chỉ có thể hôn từ biệt một cách chóng vánh rồi liền rời đi, Dực Phàm nhu tình lau đi mấy giọt nước trêи đầu nàng, nhắc nhở :
” Mấy ngày tới anh ko thể ở cạnh em, anh phải về với ba mẹ anh “
” Ukm, em biết rồi.
Ko sao đâu “
” Anh trở về sẽ điện thoại cho em “
Trí Khương gật đầu, móc ra cái chìa khóa vào cửa.
Đi ngang qua phòng khách, chào ba mẹ một cái, mẹ Trí Khương nhìn con gái luôn miệng khen nàng giống bà hồi trẻ – xinh đẹp, ngoan ngoãn thử hỏi sao người khác ko thương cho được.
Ba Trí Khương nghe vợ tán dương ko biết nói gì hơn ngoài chuyện cười nhẹ, dịu giọng nhắc nhở con gái mau lên lầu tắm rửa thay quần áo kẻo bệnh.
Trí Khương từ phòng tắm hắc mùi hơi nước đi ra, nhìn về phía giường có cái bóng đen, ko cần suy nghĩ cũng biết đối phương là ai.
Nàng nhìn trêи đầu hắn còn đang rãnh nhỏ nước, làm bộ tả oán nói:
“Người anh ướt như vậy ngồi trêи giường của em, tối làm sao em ngủ ?”
Dứt lời bèn tìm trong tủ lấy ra 1 bộ đồ của nam cho hắn thay.
Chờ Dịch Dương đi ra thì, nàng lại rất chịu khó mà cầm lấy khăn mặt giúp hắn lau tóc, cảm giác y như Trí Khương đang lau cho một con cún con :)))) Dịch Dương ngoan ngoãn tận hưởng nàng phục vụ, hai người đều rất an tĩnh, yên tĩnh trong không gian tràn ngập ấm áp hơi thở, bọn họ như cứ như là vợ chồng thật sự vậy, trong lúc giở chân nhấc tay đều ăn ý.
Bên ngoài tiếng sấm rầm rầm mưa rào tầm tã, càng lộ ra khung cảnh căn phòng nhỏ, Dịch Dương chính hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người, “Chói tai” điện thoại di động chuông reo, Trí Khương xin lỗi nhìn hắn một cái, cầm điện thoại di động lên đè xuống nút gọi.
“Dực Phàm, ừ… Tắm xong, một hồi liền ngủ… Em cũng nhớ anh “
“Này? Dực Phàm a, đúng, mình ở đây.
Bảo bối nói nàng sợ sét đánh, nhờ mình sang đây theo nàng.
Yên tâm, là thật \'Bồi\' nga, thèm chết được!”
Dịch Dương đoạt lấy điện thoại, bá đạo mà đã nói, nói xong hắn không để ý Dực Phàm tiếng kháng nghị, trực tiếp tắt máy, đem vứt qua một bên.
Trí Khương cười gắt giọng:
“Đáng ghét, người nào sợ sấm đánh, đúng là chỉ giỏi viện cớ “
Dịch Dương vẻ mặt đanh đá, đem nàng kéo vào trong lòng, hít một hơi thật dài mùi hương sau tắm rửa của bảo bối.
Nghe nói tiến triển cũng không tệ lắm, trong lòng cũng không biết là mừng thay cho nàng hay là thương cảm cho bản thân ?! Trí Khương còn đang luyên thuyên về chuyện hôm nay mình ra mắt ba mẹ Dực Phàm sao sao, hoàn toàn ko nhận ra sắc mặt của nam nhân bên cạnh đang sẫm lại.
Dịch Dương mâu sắc tối sầm lại, vung tay lên, Trí Khương ko kịp phản ứng, nhìn lại thì thấy hai bạch thỏ của mình đã lộ ra ngoài ko khí, dửng dưng mà đung đưa trước mặt hắn.
Dịch Dương ánh mắt sắc lang, ko kiên nể mà ngậm lấy đỉnh anh đào, tận tình ʍút̼ cắn hơn nửa còn cố tình tạo ra âm thanh “chậc, chậc “.
Hồi lâu hắn mới buông tha, ngắm nhìn thân ảnh bảo bối phát hiện những dấu vết của trận hoan ái mấy ngày trước vẫn còn.
Có vết hôn, có vết cắn, còn có chẳng biết từ đâu mà đến máu ứ đọng, vốn có da thịt trắng nõn thượng xanh tử tử từng mảnh một, có vẻ kiều tiểu nàng điềm đạm đáng yêu, lại càng thêm kϊƈɦ phát nam nhân ɖu͙ƈ vọng.
Dịch Dương một tay vén một góc của qυầи ɭót nhỏ, theo lệ thường đưa ngón tay vào khẽ mân mê, chậm rãi trượt rất nhanh tìm được điểm chí mạng của Trí Khương liền kiên nhẫn xoa Ьóρ, vòng quanh nó ….Trí Khương vô ý thức buộc chặt hai chân, bất an trêи dưới đong đưa, muốn đem ngón tay đáng ghét kia bài trừ.Thế nhưng mê loạn thở dốc đã bán đứng nàng chân thực cảm thụ, nàng đã không thể chịu cự bất luận cái gì như có như không khiêu khích.
Vốn còn tưởng rằng loại này ôn nhu sẽ vẫn kéo dài nữa, ai biết Dịch Dương đột nhiên thay đổi sắc mặt, ôm lấy eo nhỏ nhắn đem nàng áng ở trêи giường, tiếp theo liền vội vàng trút bỏ quần áo trêи người.
Trí Khương ở trêи giường bắn hai cái, đầu óc mơ hồ nàng không biết rõ tình huống phát sinh, mới vừa muốn ngồi dậy, đã bị một sức mạnh gắt gao đè ép, bên tai truyền đến tiếng nam nhân trầm thấp.
Trong nháy mắt sợ hãi quá sau, Trí Khương mềm nhũn thân thể, dịu ngoan mà thuận theo Dịch Dương, hỏi thăm:
“Làm gì sao đột nhiên như thế cố sức vậy, tính dọa chết em à ? “
Dịch Dương bàn tay che ở trêи bụng nhỏ của nàng, cố sức nâng lên, cùng với cái ʍôиɠ của nàng chặt chẽ mà dán vào hạ thân của hắn.
Vừa sắc tình mà giãy dụa xoay tròn vừa dùng một loại nàng rất xa lạ giọng tà mị nói:
“Bảo bối muốn nhỏ giọng một chút, tuy rằng bên ngoài trời mưa nhưng anh cũng ko bảo đảm là ba mẹ em có nghe thấy ko nha.”
Nói xong, rút ra hắn mới cầm lấy cà- vạt, vòng quanh cổ tay của nàng quấn vài vòng, đánh cái nơ con bướm :)))) Trí Khương linh cảm bất an, nhưng chỉ có thể mặc hắn làm gì thì làm :
” Dịch Dương, đừng.
ba mẹ em sẽ nghe thấy.
“
“Ồ? Thật sao? Anh ngược lại thật ra cảm thấy rất tốt, ngộ nhờ em không nhịn được nghĩ hung hăng chà đạp em đây.
Nói mau, muốn ca ca yêu em “
Trí Khương thực sự luống cuống, vừa lúc bên ngoài một tiếng sét, thực tại đem nàng sợ ʍôиɠ, nàng không rõ trước một khắc còn tốt vô cùng, tại sao đột nhiên liền trở nên không giống hắn, lẽ nào mình nói sai cái gì.
Nàng biết cầu tha cũng vô ích, chỉ có thể cúi đầu tinh tế nức nở.
Dịch Dương bị trận này mèo kêu vậy tiếng khóc khiến cho tâm phiền ý loạn, lung tung trấn an vài cái bằng cách se se tiểu hoa hạch.
Nhân lúc Trí Khương ko phòng bị, liền giơ lên lưỡi dao sắc bén từ nàng phía sau chống đỡ vào cái ổ tiêu hồn.
Ngoài cửa sổ bóng cây lắc lư, mờ tối khí trời sấn phải trong phòng quất sắc ngọn đèn càng thêm mị hoặc, nàng vốn tưởng rằng bản thân lo lắng sẽ khiến hạ thể khô khốc nhưng ko phải, hơn nửa điều làm nàng kinh ngạc chính là nàng lại bị buộc chặt còn có thể nảy sinh sắc ɖu͙ƈ.
Loại này làm người ta cảm thấy vừa e thẹn vừa có loại khác vui vẻ đây.
Còn có chút kháng cự Trí Khương lắc đầu, nhưng không ngờ bản thân lại đem dị vật vừa xâm nhập kẹp càng chặc hơn, nàng cảm nhận được hắn bành trướng ɖu͙ƈ vọng, liền không dám giãy dụa, ngoan ngoãn nằm chờ hắn hoàn toàn tiến vào.
“Ướt nhanh thật đấy, như vậy có thoải mái hơn ko ? Em đúng là tiểu ɖâʍ đãng “
Dịch Dương đỡ lấy hông của nàng, chậm rãi hướng phương hướng của mình mà đưa đẩy, nhờ thủy dịch bôi trơn nên hắn ra vào cực kỳ thông thuận… Trí Khương loạn không động được, trêи thân thả lỏng, nắm chặt 2 cánh tay của Dịch Dương, cái ʍôиɠ nhỏ bị hắn nâng lên thật cao cư nhiên chỉ có thể cùng hắn phối hợp, hắn đâm rất sâu đến mức một ít lông mao của hắn cũng chui được vào trong khe hẹp.
Nghe xong hắn lời nói đùa, rốt cuộc cũng vô pháp phản bác, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch mềm mại thở dốc.
.
Trí Khương - Trà Mê
Chương 76: 76: Dịch Dương Ghen
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương