Trí Khương
Chương 11: Âu Yếm Mang Đến Thủy Triều
Đêm xuông, Trí Khương tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng tắm, Dực Phàm biên mất cả ngày lại đang ngôitrên cái giường lớn màu anh đào của cô, cô quấn khăn lông lên ngôi xuống bên giường, gạn hỏi: "Hôm nay khôngthấy anh, Dịch Dương cũng không thấy, có chuyện gì sao ạ?" Dực Phàm không đáp lời, chỉ là nhìn cô thật thâm trầm,Trí Khương hơi lo, đột nhiên bị bộ ngực anh áp ngã xuống giường, cô nảy nhẹ trên giường một chút, mái tóc xoăn xõatung, càng làm cô thêm bé nhỏ quyến rũ. Con ngươi Dực Phàm tối sâm lại, thì thầm hỏi bên tai cô: "Bảo bối, khóa cửachưa?" "Khóa rồi, sao vậy?" "Khóa đó, em nghĩ là làm gì?" Dực Phàm cười bí hiểm, "Ngoan, bảo bối, đừng hỏi, chỉcần cám thụ là tốt rồi." Trí Khương biết rõ anh sẽ không thương tốn mình, nên thả lỏng thân thể, để anh đấy lên ngọnlửa trong người mình.Dực Phàm một tay đỡ lấy trọng lượng của mình, một tay xoa lấy kiều nhũ qua lần áo tắm, Trí Khương trước giờ chưađược đối đãi như thế nên có cảm giác kì quái, như thể chính mình thật yếu ớt, hoàn toàn bị người ta khống chế. Cô bấtlực nâng hai cánh tay, năm chắc gối đầu, không biết động tác như thế lại nâng bộ ngực lên cao hơn, càng phụ hợp vớilòng bàn tay của Dực Phàm. Dực Phàm nhận ra áo tắm thật là vướng víu, kéo một sợi dây, áo liền tách ra lộ cơ thê bêntrong, thân thể của Trí Khương giống như một nụ hoa da^a mị nở bên dưới cơ thê người đàn ông. Bởi vì sắp đi ngủ,Trí Khương không hề mặc áø lót, bộ ngực cứ trần trụi như thế mà lọt vào mắt Dực Phàm. Dực Phàm một tay ấp lênmột bên đầu vú, năm ngón xoa bóp, hưởng thụ cảm xúc mềm mại của phụ nữ, cuối cùng còn dùng lòng bàn tay chạmnhẹ đỉnh ngực của cô, cho đến tận khi nụ anh đạo cứng vệnh lên trời. Dực Phàm nhỉn chăm chú biểu cảm của cô,không bỏ qua chút gì, nhìn thấy cô khó nhịn quay đầu sang bên, hứng đùa nỗi lên, cúi đầu xuống, không hẻ báo trướcmà đưa lưỡi vào đôi môi hồng đào của cô, dụ đỗ cái lưỡi thơm tho của cô, bàn tay cũng không hề ránh rỗi mà xoa bópcon thô nhỏ, xoa xong bên này lại đôi sang bên kia, tiếng rên khẽ khàng của Trí Khương cũng bị anh nuốt vào miệng,chỉ đề lại thân thể cong lên vì âu yếm. Dực Phàm buông cô đang thở hồn hến ra, cái hôn càng lúc càng kéo xuống, đếntrên đầu nhũ mà anh hằng tha thiết, há miệt ngậm vào một mảng lớn da thịt, khoang miệng tàn sát bừa bãi da thịt mềmmại của cô. Trí Khương cả kinh, "A...ưaa..." không thê khống chế được mà rên lên, cô vội vàng bịt miệng, làm thế nàođây, cô không kiểm được lỡ ba mẹ nghe thấy thì sao?Dực Phàm chuyên chú liễa láp đầu nhũ của cô, còn phát ra tiếng "lách cha lách chách", liễ„a một bên xong, lại đi âuyếm bên kia, cho đến khi hai bên đầu nhũ đều đứng thẳng, đỉnh cao sáng long lanh. Dực Phàm rất vừa lòng thành quácủa chính mình, vói lưỡi vào trong rốn cô, đầu lưỡi nhéch lên, triệt để làm thân trí Trí Khương mê loạn, cô hoàn toànquên mất mình đang ở đâu, tiếng rên vô thức buông ra, năm chặt cánh tay rắn chắc của anh, "Phàm... Đừng liễ chỗđó... Em ngứa... A...A" Cô rên lên, ba mẹ gì cũng ném hết ra sau lưng.Dực Phàm không kfiêu xÿí©f nữa, điều chỉnh lại tư thế nằm, nhìn chăm chằm gương mặt hồng mị của cô, bàn taynóng bỏng lưu luyến trên eo cô, trầm trầm nói: "Bảo bối, kêu lên đi, anh muốn nghe, thật khả ái." Trí Khương "ư ư"nũng nịu đáp lại anh. Bàn tay to thong thâ rời xuống, gắn vào chỗ kín của cô, Trí Khương chưa bao giờ biết qua kí©ƒti©ð thế này, vô thức khép hai chân lại, giữ chặt bàn tay anh lại một chỗ, không cho anh nhúc nhích. Dực Phàm cũngkhông đề ý, tay chuyên động, cách một lớp quần lót kiêu xðí©j cô, ma sát qua lại chừng mắt chục cách, lại ấn vàohoa hạch của cô, nói bên lỗ tai anh: "Phàm... Đừng mà, lạ quá... Khó chịu mà, anh đừng làm... Ừm... Đừng nữa..."Dực Phàm không thèm quản, năm ngón tay khép sát lại, đán sát trên cánh hoa của cô, xoa lấy, "Ừm, a... đừng." TríKhương còn muốn kháng cự, nhưng kiểu khó chịu mang kíi©ð tñi©f lạ lẫm này lại khiến cô mất đi lý trí, đôi chânthiếu nữ bất giác mở ra, để anh càng dễ giở trò. Quả nhiên, anh phát hiện trên quần cô có chút ướt át, "Bảo bối, ướtrồi." Trí Khương chưa kịp phân ứng thì cảm thây bàn tay ngang ngược lột quần |ót của cô ra, bị ném qua một bên, tiếptheo những ngón tay có vết chai do đàn đương cầm dán lên hoa viên của cô, Trí Khương thở đốc kinh ngạc, chăm chútận hưởng cảm giác.Anh đây ra phần lông nhu thuận bên ngoài, tìm thấy hoa hạch bên trong, dùng hai ngón tay chèn lại, dường như an ủidường như kíi©ñ t0i©j vẽ vòng tròn bên trong cô. Đùi Trí Khương bất giác đã mở ra hoàn toàn, miệng còn rên rỉ:"ƯAa...thích quá...Phàm, thích lắm...Lại nữa..." Dực Phàm thấy đóa cảng lúc càng âm ướt, đầm cả bàn tay anh, anhkhông cần nhìn, cũng khăng định được màu hai cánh hoa lúc này là hồng, anh trêu đùa:"Nào, thư giãn đi. Xem em ướt thế nào rồi này? Ngứa hay không?" Trí Khương đột nhiên nâng người lên, nâng chỗkín đến bên tay anh, "Ông xã! Ngứa quá...Tê lắm...Anh nhè nhẹ thôi..." Dực Phàm nhanh chóng bị một tiếng ông xãkhiến đầu óc mê muội, không khỏi tăng thêm sức, xoa mạnh, vuốt ve trêu đùa tiêu hạch, gầm gừ:"Sướng sao? Bảo bối em sướng thế anh không được sướng à? Kêu ra." Trí Khương khóc ròng: "A~~ Mạnh quá, ôngxã, em chịu không nỗi...Đừng tới nữa..." Trí Khương câm thấy một làn sóng trước giờ chưa từng biết qua sắp vọt tới,cô cơ hồ câm nhận được đó là cái gì, nhưng đáng sợ quá, cô có ý kháng cự, nhưng bản năng nữ tính trong người lạibáo cô thâ lông và đón nhận, cô mâu thuẫn vô cùng, lòng bàn chân liên tục chà xát tắm trải giường, không biết nên cựtuyệt hay đón nhận. Dực Phàm nhìn phản ứng của cô, biết cô sắp lên đinô rồi, tăng lực xoa bóp, đột nhiên, hai chân côcong lên, "A!..." Một tiếng rên phóng đăng nho nhỏ đánh dấu lần lên đỉnñ đầu tiên trong đời cô. Dực Phàm săn sóngdừng tay, đề cô cảm thụ thật sâu tình triều này, nhìn cơ thê phiếm màu hồng mê người, cái miệng mở ra không khéplại được, hỗn hến thở, thân trên run run, hơi ưỡn lên, khiến hai bầu ngực thỉnh thoảng nây lên một chút, hai chân còncứng ngắc căng thăng, buông ngón tay ra, cánh hoa mềm mại hơi co rút lại, còn như chảy ra chút ái dịch.Dực Phàm rút tay ra, để ngay trước mắt, dưới ngọn đèn mờ ảo, ái dịch của cô phản quang lấp lánh, anh đưa ngón tayđến trước mặt cô, rồi đưa miệng ngậm lấy, còn không quên nút cả bàn tay, cố ý phát ra tiếng nước bọt, Trí Khương đỏmặt, anh sao lại có thê... Này là phía dưới cô chảy ra, có thê nuốt sao? Dực Phàm lau mô hôi bạc trên trán cô, cườinói: "Rất ngọt, ăn rất ngon, là chứng minh cho báo bối động tình, sau này mỗi ngày đều đề anh ném nhé." Khiến côhờn dõi, đấm anh, "Nói bậy gì đó." Dực Phàm hôn trán cô, sủng nịnh nói: "Báo bối tỉnh táo chưa, nói chuyện với ôngxã nào, vừa rồi có câm giác gì, anh làm thế được không? Nhất định phâi nói." Vì đề báo bối sau này ái ân với bọn họkhông cả thẹn, to gan nói ra nhu cầu, nên từ giờ phải đạy đỗ cho thật tốt. Trí Khương thẹn thùng nhưng cũng khôngmuốn che giấu cảm giác chân thật của mình, ánh mắt cô trốn tránh, thẹn thùng nói: "Chính là, ban đầu có hơi lạ. tê tê,nhưng sau đó thì rất thích." Nghe cô nói thế, Dực Phàm rất sung sướng; lần đầu với cô lại khiến cô thích. Anh vén tóccô ra sau vành tay, căn căn đái tai, "Đã như vậy..." Ma trảo lần nữa úp lên câm địa nữ tính, vừa nhanh vừa chuẩn, trựctiếp chà xát lên tiêu hạch đã sớp ngắng đâu, Trí Khương không nghĩ anh lại nhanh chóng tới lần nữa, thân trên hơinâng, cđán chặt vào người anh, tay ôm cô anh, vùi đầu vào hõm vai anh, lớn tiếng gọi: "A, đừng tới nữa... Em chịukhông nỗi! A...Nhanh quá...A, anh xấu lắm." Vốn hoa hạch còn đang trong cơn lên đinñ mẫn cảm, không thể chịuđựng được kí©§ tí©f) nữa, nói chi đến kiểu ngược đãi điên cuồng của anh. Dực Phàm có câm giác toàn bộ cấm địacủa cô đều run rây, chưa được bao lâu, lần lên đinô thứ hai đã ập tới, cơn run rây ở vùng kín nhanh chóng truyền ranhững chỗ khác. "A...Lại tới nữa...A. không được..." Trí Khương nhịn không nổi nữa, há miệng cắn vai Dực Phàm,thân trên thắt lại, mũi còn phát ra tiếng hừ lạnh. Dực Phàm hài lòng vuốt ve tóc cô, giúp cô thư giãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương