Triền Miên Độc Chiếm
Chap 38 Giao Dịch
Nham tổng chết mê chết mệt bước vào phòng vip, ánh mắt chỉ biết liếc nhìn cô gái nhỏ đang bị khống chế bởi lồng ngực và đôi tay to khỏe của Ảnh Thuần Vương, ông ta cười vui đến nỗi trông như bị ngáo đá, thần sắc biến thái vô độ_Ảnh thiếu, tôi sử dụng vũ nữ này được chưa ạ?Nham tổng chỉ hỏi cho vui miệng, ông ta biết món quà này là dành cho mình nên cẩn thận cởi bộ vest đang mặc trên người ra vứt xuống đất_Ông ta đang cởi quần áo chuẩn bị phục vụ cô đó có thích không hả?Hắn khống chế hai tay cô, bàn tay siết mạnh cổ tay bẻ ngược, tàn nhẫn giam cô trong sự trả thù ác liệt, ánh mắt của hắn nơi thể hiện rõ nhất những biểu cảm hài lòng thõa lấp mối thù giữa mình và Hàm gia_Đồ khốn nạn, bố tôi cũng đã ngồi tù, tôi cũng chịu cuộc sống mù lòa vậy anh còn muốn gia đình tôi thế nào nữa? Anh không phải con người...Hàm Vi ngẩn mặt nhìn hắn, ánh mắt lần này dò đúng gương mặt máu lạnh mà nhìn vào, trước mắt cô vẫn là màu đen tự họa hình ảnh người đàng ông nhẫn tâm_Nhiêu đây vẫn chưa là gì đâu...cô phải sống đau đớn hơn, muốn chết cũng không được đâuẢnh Thuần Vương băng lãnh kết tụ nhiều vầng đen trước mặt, ánh mắt của cô cái ánh mắt long lanh ngập nước cũng không xóa tan những u ám trong lòng hắn, hận thù mãi mãi không hồi kết_Tôi tặng cô ta cho ông!Nham tổng cám ơn rối rít, ông ta đón lấy mỹ nhân diễm lệ với đôi mắt hoang mang không tìm được đường thoát thân do hắn trao lại, giọng cười dâm đãng nở ra hí hửng_Hê hê...cảm ơn Ảnh thiếu đã chiếu cố Ông chủ khách sạn mừng rỡ giữ thật chặt Hàm Vi trong tay mình, cô không nhìn thấy cảnh hắn bỏ đi thật tàn độc nhưng lòng cô đã rõ con người này mãi mãi cũng không biết quay đầu_Ảnh Thuần Vương tôi hận anh! Hức...Hàm Vi uất hận nhắm mắt cô bị che khuất bởi những điều tàn nhẫn âm u chỉ có những xúc cảm ghê rợn nhận ra tên Nham tổng đang đẩy cô ngã xuống giường mà chơi đùa, những cái ve vuốt mơn trớn trên vùng da ở cánh tay trắng nõn_Đồ nhẫn tâm...Cô cắn chặt môi cựa mình và nhận ra mình đã bị trói từ lúc nào, thủ thuật của hắn quá tàn ác chà đạp hai tay cô đã không thể khán cự nữa rồi, hai chân hiện đang đạp mạnh mong thoát được, nước mắt cô thi nhau thấm xuống gra giường trắng_Em đẹp lắm Hàm Vi!Nham tổng mở lời khen ngợi, vì cô đã được trói sẵn dâng tận họng, cho nên ông ta cần gì khống chế đôi bàn chân vô dụng chỉ đạp được mấy cái_Để anh mở đèn cho em thấy đường chạy nha, anh đuổi theo cũng rất là vuiNham tổng cười tươi mở đèn phòng, ông ta không có gì phải vội vàng hết, hai tay chậm rãi kéo vai áo chữ V đi xuống, áo ngực ren màu kem thật là xinh đẹp, thuận tiện ông ta vạch luôn chân váy cô lên mà trầm trồ_Ông nên làm những gì cần làm đi, đoạn clip này tôi muốn gửi cho Hàm gia để bọn họ nhục nhã cả đờiẢnh Thuần Vương nhếch môi chán nản, nhìn thái đọ ngã quỵ trước bông hoa tuyệt sắc thật là bất tài, hắn đứng tựa người vào cửa ra vào nhìn ngó, cảnh nóng này sẽ thõa lấp nổi đau hận thù của hắn, chơi chán rồi thì vẫn phải có cách mới hành hạ cô_Được...được tôi làm ngay đây..hé hé...Nham tổng được dịp ăn không món ngon lại miệng, ông ta hậu đậu cởi quần áo mà vấp ngã lên giường nhưng không sao trước mặt mỹ nhân mù lòa luốn cuốn cũng có bị phát hiện đâu_Ảnh Thuần Vương...hứcHàm Vi xoay người về một phía gào lên, cô ôm vai áo vừa bị kéo xuống che đậy, cổ họng không ngừng gọi tên hắn trong nghẹn ngào, cảm nhận những cái hôn trên vùng cổ thật biến thái, cơ thể của cô thật sự rẻ mạc trong mắt hắn nhìn cô đau đớn vì phải chịu nhục nhã này có lẽ hắn rất tâm đắc, ánh mắt không hề rời khỏi cô gái đang bị hành hạ_Ảnh thiếu, mời đi lối này...Royal kính cẩn cúi đầu khi nhìn thấy hắn giao dịch thành công từ phòng vip bước ra, quả là không có hai từ lưu tình nằm trong cuộc đời hắn, Rose đứng bên cạnh cũng phải lạnh người vì thiếu chủ của mình_Ảnh thiếu, bệnh viện có thông báo loại thuốc đặt trị của Ảnh phu nhân đã hết_Tôi biết rồi, tôi sẽ sang Pháp lấy nó, chuẩn bị chuyên cơ riêng điHắn sải bước nhanh hơn trên hành lang, lâu nay việc thuốc trị bệnh cho mẹ đều là do hắn một tay chuẩn trị, loại thuốc đặc trị này cũng là do hắn tìm tòi, đã lâu rồi không trở lại Pháp kể từ ngày tốt nghiệp, lần này đích thân đến đó là một tin làm cho đám thuộc hạ sững người không tin nổi_Xưa nay thuốc vẫn được chuyển về đều đặn, sao lần này...thật không hiểu được Ảnh thiếu sang tận đó làm gì?Rose lại tò mò tự hỏi, cô dạo này không hiểu Ảnh thiếu của mình tiếp theo sẽ có dự định gì?_Lập tức tông báo cho Viện trưởng Lâm đi_Không cần thông báo đâu, Lâm Tức còn bận chọn học trò trao bệnh viện lớn trong ngày tốt nghiệp, đừng làm phiền cậu ấy!Hắn nhắc nhở thuộc hạ, bây giờ không còn vướng bận việc gì phải nhanh chóng sang Pháp triển khai việc hệ trọng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương