Triền Miên Với Họa Sĩ
Chương 63: Trò chơi chủ tớ 2 (H)
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
Huyệt nhỏ của Du Hoạ đúng là đang đói không chịu được, thế nhưng đối với cô mà nói, chủ động mở ra để huyệt nhỏ ăn lấy côn th*t của anh vẫn là chuyện rất xấu hổ.
“Muốn được đút…”
“Muốn chủ nhân đút…” Một khi lúc trước đã khơi mào, thì lúc sau có gọi cái tên xấu hổ này thêm nữa thì cũng trở nên dễ dàng hơn.
Cô nhìn Giản Mặc Thư một cách đáng thương, đưa tay kéo lớp vải giữa hai chân ra, hoa huy*t giữa hai chân toả ra từng đợt từng đợt hương thơm, ra sức câu dẫn chiếc gậy th*t to lớn trước mắt đâm sâu vào huyệt nhỏ sâu không thấy đáy của mình. Vách thịt kiều diễm đói khát co lại, ngậm toàn bộ gậy th*t đang tiến vào, hút lấy sạch sẽ tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc anh đang dự trữ.
Giản Mặc Thư nhìn thấy cảnh tượng ɖâʍ đãng đẹp đẽ này, hơi thở không kìm được mà bắt đầu gấp gáp, vật cứng phía dưới lại căng lớn thêm một chút. Thế nhưng dù gậy th*t đã ngẩng lên rất cao, anh vẫn bày ra dáng vẻ không muốn làm gì: “Muốn ăn thì tự lấy.”
Bàn tay to lớn dùng sức vỗ lấy cặp ʍôиɠ nhỏ vô cùng đàn hồi của cô mấy cái, anh nén giọng xuống: “Rốt cuộc ai mới là chủ nhân, hửm? Hoạ Hoạ vẫn muốn nằm yên hưởng thụ sự phục vụ của côn th*t này sao?”
“Ưm…chủ nhân xấu xa…”
Thấy Giản Mặc Thư thật sự hạ quyết tâm muốn cô tự làm, Du Hoạ mếu môi, uất ức ngồi dậy. Chiếc áo ngực trong bộ nội y tình thú chỉ to bằng một phần ba nội y bình thường, hoàn toàn không che được hai quả đào trắng như hoa trước ngực cô, đôi gò bồng đảo lớn không chút che đậy rung lên theo động tác của cô, quả anh đào vừa nãy bị anh ʍút̼ đến đỏ lên vẫn còn lưu lại chút nước bọt, đèn ở phòng tắm phản xạ tạo nên sự lấp lánh.
Du Hoạ đưa hai cánh tay ra ôm lấy cổ Giản Mặc Thư, mượn cơ thể của anh rồi từ từ kéo người mình xuống, mãi đến khi đùi mình như treo ngoài mép bồn rửa mặt, mật dịch trong huyệt nhỏ không dừng được mà tiết ra, chảy xuống bồn rửa tay rồi nhỏ xuống đất.
Bị sự ngứa ngáy của cơ thể giày vò quá lâu, ánh mắt Du Hoạ đã trở nên mơ màng, những giọt nước hiện lên trong đôi mắt: “Chủ nhân, ôm đi mà…”
“Được.” Giản Mặc Thư khàn giọng, làm theo lời mà ôm lấy eo cô.
Du Hoạ chống trán vào bộ ngực săn chắc của anh, cúi đầu nhìn thứ to lớn dưới hông Giản Mặc Thư. Cô dùng một tay giữ lấy “sự dâng trào” của anh, nhích cặp ʍôиɠ nhỏ từ từ nhắm thẳng quy đầu vào huyệt nhỏ. Giản Mặc Thư cũng thuận theo lực dưới hông phối hợp tiến lại gần cô, chống gậy th*t của mình lên trêи hoa huy*t đẫm nước của cô.
Cô xoay eo nhích thêm một đoạn nữa, huyệt nhỏ xinh đẹp mềm mại bị quy đầu to lớn kia từ từ tách ra. Lúc này, nửa người Du Hoạ đã treo lơ lửng ngoài bồn rửa tay, thế nhưng nơi giữa hai chân chỉ ăn “sương sương” nửa quy đầu.
ɖâʍ thuỷ không ngừng chảy ra từ nơi sâu thẳm tưới lên lên quy đầu, từ từ ngấm vào khe nhỏ trêи côn th*t, nhìn hệt như đang tưới lên trêи một lớp mật óng ánh, cái miệng nhỏ thì ngậm lấy côn th*t ngon lành đang hoà lẫn với gia vị, dốc sức di chuyển để ngoạm lấy gậy th*t đưa vào trong, nhanh chóng bao trọn quy đầu trong cánh hoa nóng ẩm.
Thế nhưng chỉ ngậm lấy quy đầu hoàn toàn không giải quyết được sự ngứa ngáy càng lúc càng mãnh liệt trong cơ thể, huyệt thịt đói khát nói với đại não rằng, nó vẫn còn muốn nhiều hơn.
Du Hoạ cùng một mớ hỗn độn trong đầu đỡ lấy bờ vai rộng của anh, vô thức hướng về phía trước, cơ thể mất đi cân bằng té từ bồn rửa tay xuống, Du Hoạ ngã vào lòng Giản Mặc Thư, mà thân dưới hai người cũng theo lực đạo từ sự đột nhiên đó mà bạch một tiếng rồi hợp chặt lại với nhau.
“Aaaaa~~~”
Cơ thể đột nhiên mất đi sức nặng, không khống chế được mà trượt xuống, nơi mềm mại giữa hai chân bị gậy th*t mượn sức nặng và sự trơn trượt của huyệt nhỏ tiến vào cực mạnh, hoa huy*t siết chặt lấy quy đầu đi theo quỹ đạo lồi lõm không bằng phẳng của gậy th*t, đâm từ đỉnh rồi trượt thẳng xuống phần cuối cùng của cây gậy hệt như chiếc thang máy đang đi xuống.
Bên ngoài huyệt nhỏ bị cự vật tách ra đến cực điểm đang trắng bệch ra, gân xanh quấn lấy xung quanh vật cứng nam tính đang mạnh mẽ chen vào huyệt thịt đang khép chặt, thoải mái hơn từng chút từng chút một, khiến nơi đó của hai người quấn quýt hợp nhất thành một thể. Hai hòn bi nặng nề đánh lên lớp thịt trai mềm mại, quy đầu phá tan cản trở thuận lợi tiến thẳng vào phần thịt mềm mại nhất, và cũng đang ngứa ngáy nhất.
gậy th*t nhịn đã lâu của Giản Mặc Thư cuối cùng cũng được huyệt nhỏ bao chặt lại, hai người đang thoải mái về cả cơ thể và tinh thần, cùng lúc thở ra một hơi thoả mãn.
Đầy quá...thoải mái quá…
Sự ngứa ngáy đang kêu gào lên lúc nãy đã biến mất hoàn toàn nhờ gậy th*t, Du Hoạ co rút nơi giữa hai chân, thúc giục trăm cái miệng thịt trong hoa huy*t cắn lấy cự vật, hai chân đang quấn trêи người anh càng lúc càng chặt lại.
“Có thích côn th*t của chủ nhân không, hửm?” Anh giữ lấy một bên ngực của cô xoa xoa.
“Thích...ưm~~thích chủ nhân lắm.”
Cô hầu gái thở gấp bên tai nói những lời này, chiếc miệng phía dưới còn ngọt ngào hơn miệng nhỏ ở trêи, dù bụng có khó chịu vì bị dị vật làm căng lên cũng vẫn nuốt lấy không buông, dùng hành động thực tế biểu đạt tình yêu điên cuồng dành cho cơ thể cường tráng của chủ nhân.
Giản Mặc Thư mềm lòng, anh thương xót dùng tay vân vê nhẹ nhàng nụ hoa đang thẳng lên, ban phát từ bi cho cô một ân điển: “Nếu Hoạ Hoạ phục vụ côn th*t xong, chủ nhân sẽ chơi với huyệt nhỏ của em.”
“Thật, thật không?”
“Thật.”
Trong đầu cô hầu gái lập tức hiện lên hình ảnh trước giờ đều bị chủ nhân đè xuống dưới người, gậy th*t thẳng lên rồi điên cuồng đâm vào trong cơ thể cô, sự ngứa ngáy chi chít lại kéo nhau trở lại, đáy huyệt nhỏ không ngừng co rút, hút hết sạch sẽ tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà mã mắt tiết ra.
“Hoạ Hoạ nhất định sẽ cố gắng phục vụ chủ nhân thật tốt…”
Cả người Du Hoạ lúc này đều đang treo lên người Giản Mặc Thư, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp lấy vòng eo thon, nơi giữa hai chân thì đang được gậy th*t lấp đầy. Cô chống cằm lên vai anh, híp mắt lại, hé đôi môi đỏ hồng, dùng tứ chi để leo lên cơ thể cường tráng của anh.
Theo sự di chuyển của cơ thể cô, côn th*t phía dưới cũng bị ép ra khỏi huyệt nhỏ, kéo lớp thịt vừa nãy hút chặt lấy cự vật của anh ra ngoài, “tách” một tiếng, cự vật màu hồng tím thấm đầy ɖâʍ thuỷ tuột ra khỏi nơi giữa hai chân bị làm đến mức trở nên vô cùng kiều diễm, tạo nên phép so sánh mới mẻ với phần thịt trai trắng nõn hai bên huyệt nhỏ, vừa gợi cảm lại ɖâʍ đãng. Đợi ʍôиɠ được nâng lên đến một khoảng cách nhất định, Du Hoạ buông tay để cơ thể mình trượt xuống, “bạch” một tiếng, nơi đó của hai người lại hợp lại mà không có một khe hở nào.
“Ưm aaa~~”
đáy huyệt lại một lần nữa bị quy đầu tách ra, kɧօáϊ cảm như con nước ập tới, cơ thể cô hầu gái thoáng chốc mềm đi, nằm dựa vào lòng chủ nhân, không muốn động đậy nữa. Thế nhưng đợi kɧօáϊ cảm khi hợp vào làm một qua đi phần nào, cô hầu gái nhanh chóng phấn chấn lên, run lẩy bẩy rồi làm lại động tác lúc nãy, ra sức phục vụ cự vật trong huyệt nhỏ.
Chủ nhân thấy cô cố gắng như vậy, chắc chắn sẽ ban ơn mà làm cô!
Cô hầu gái mơ mộng rất đẹp, thế nhưng chỉ vận động mười mấy lần là đã thở hổn hển rồi dừng lại, chớp đôi mắt ngấn nước nhìn anh: “Chủ nhân, hu hu...Hoạ Hoạ hết sức rồi…”
“Đúng là yểu điệu.” Hai bàn tay to lớn của anh giữ chặt cặp ʍôиɠ trơn láng của cô, kéo cô lên trêи.
“Nếu bình thường có thể chịu khó một chút thì cơ thể có yếu ớt đến vậy không?”
Cô hầu gái bị nói trúng tim đen, rõ ràng mỗi ngày cô đều luyện tập ở phòng gym của chủ nhân, chỉ là khoảng thời gian trước quá bận nên từ chối chủ nhân vài lần thôi mà… sao lại có thể mệt đến mức này?
Giản Mặc Thư giữ chặt bờ ʍôиɠ trong tay mình, cắt ngang suy nghĩ của cô: “Không có lần sau.”
“Lần này thưởng gậy th*t cho em trước.”
Cô còn chưa kịp bắt đầu vui sướиɠ thì liền bị anh ôm lên người mình, dưới thân điên cuồng đâm vào rút ra.
Giản Mặc Thư nhanh chóng chuyển động eo, chiếc gậy th*t đã kìm hãm bấy lâu không câu nệ gì mà đâm vào huyệt nhỏ, vùng eo cứ không ngừng siết chặt rồi thả lỏng hệt như dây cung, mỗi lần tiến vào đều xông thẳng nơi đáy huyệt yếu ớt sâu thẳm. gậy th*t phình lớn ma sát với huyệt nhỏ mềm mại, thịt huyệt cực kỳ đàn hồi và có sức chịu đựng, bất kể anh dùng lực thế nào hay dùng góc độ nào đến tách huyệt nhỏ của cô ra, phần thịt xinh đẹp đó cũng có thể bao trọn cự vật không để lại chút dấu vết.
Hai hòn bi nặng trịch theo động tác ưỡn eo của anh mà chạm vào hoa huy*t, cùng gậy th*t dạy dỗ lại huyệt nhỏ, khi lực đâm vào vượt qua cả nỗi sợ, hai hòn bi bị kẹp chặt giữa nơi riêng tư của hai người, thậm chí còn có chút biến dạng. côn th*t nhịp nhàng tiến vào hoa huy*t ướt át, quy đầu liên tục không ngừng đâm vào huyệt thịt đầy ɖâʍ dịch, lúc đút vào rút ra phát ra tiếng nước bạch bạch.
Cô hầu gái yếu ớt bị chủ nhân cường tráng đâm đến mức kêu ê a loạn hết cả lên, đủ các kiểu câu xấu hổ như “Chủ nhân giỏi quá”, “ gậy th*t lớn đâm thật là thoải mái” toàn bộ đều được nói ra, thật sự đã mất đi lý trí. Cơ thể cô được anh giữ cố định trong lòng, hai cẳng chân buông lỏng thẳng ra trong không khí, đạp loạn xạ vài cái, tỏ ý bị gậy th*t đâm vào cực kỳ sung sướиɠ? Còn có chút động xoay eo đưa ʍôиɠ lên, để anh đâm vào mạnh hơn và sâu hơn nữa.
Bất luận là tiếng nước của sự giao hợp ở nơi riêng tư, tiếng “bạch bạch”, hay hơi thở hổn hển sảng kɧօáϊ khi anh và cô quấn quít, toàn bộ đều được phóng to hơn trong phòng tắm chật hẹp, cho dù hai người đều đang đắm chìm trong kɧօáϊ cảm tình ái thì cũng không thể phớt lờ đi âm thanh phóng túng rõ mồn một bên tai.
Giản Mặc Thư ôm lấy cô hầu gái bị anh đâm liên tục trong lòng, chăm chăm nhìn thẳng vào nơi kết hợp phía dưới thân hai người trong gương. Nhìn chiếc gậy th*t thô cứng đỏ hồng cùng huyệt nhỏ của cô mở ra thành một cái động tròn to đến mức không tưởng tượng nổi, cả chiếc gậy nằm gọn trong cơ thể cô, sau đó lại mạnh mẽ rút ra, gậy th*t lại một lần nữa lộ ra trong không khí. Mỗi khi đâm thẳng vào đều sẽ làm huyệt nhỏ tiết ra rất nhiều mật ngọt, ɖâʍ thủy trong suốt thấm lên xung quanh rồi tụ lại ở phía dưới, thuận theo bụi cỏ nhỏ tí tách xuống dưới.
Anh cúi đầu cắn lấy tai Du Hoạ, mắt mang theo ý cười: “Nhìn kìa, huyệt nhỏ ɖâʍ đãng của Hoạ Hoạ ăn côn th*t của chủ nhân vui vẻ như vậy, nước bọt cứ chảy ra không ngừng.”
Nghe anh nói xong, Du Hoạ quay đầu một cách khó khăn, chỉ cần một ánh mắt, mặt cô liền nhanh chóng được phủ lên bởi một rặng đỏ tươi.
“Em...em không xem!”
Còn có gì xấu hổ hơn việc mở mắt nhìn chăm chăm huyệt nhỏ của mình cứ liên tục nuốt rồi nhả gậy th*t của anh chứ? Đặc biệt bộ nội y tình thú gợi cảm cô mặc hôm nay còn dính sát vào người anh mà không giữ chút khoảng cách nào, ʍôиɠ thì đưa về phía trước, giữa hai chân thì đang chiếm giữ vật cứng hùng vĩ của anh, đúng thật là giống một người hầu gái không biết nhục nhã ăn mặc hở hang đòi cân dẫn chủ nhân đang tắm của mình, kết quả lại bị chủ nhân bắt lại rồi đâm vào dữ dội, làm đến mức hai nơi trêи dưới của cô đều khóc hết cả.
Tuy sự thật vừa hay đối lập, là anh xông vào phòng tắm đòi làm cô, thế nhưng cô ôm lấy cần cổ rồi chủ động dùng huyệt nhỏ bọc lấy gậy th*t của anh thì là thật.
“Không sao, có xem hay không thì cũng bị làm cả thôi.”
Giản Mặc Thư cong môi, hai tay ôm lấy cô rồi bắt đầu một màn mới.
Cự vật hung hãn đâm vào rồi lại rút ra, hơi thở nặng nề của anh cứ vang lên bên tai cô, lực dưới thân cũng càng lúc càng dã man. Kéo ʍôиɠ lại một cái, gậy th*t liền kéo đến tận cửa huyệt, chỉ để lại quy đầu bên trong, mà sau đó lại mạnh mẽ đâm thẳng đến tận cùng, huyệt nhỏ bị làm đếm vừa mềm vừa bị nới lỏng, hoàn toàn không chịu đựng nổi sức lực thô bạo thế này, ngay cả phần thịt dinh dính kia cũng không thể hút lại được gậy th*t hệt như cây trúc một lòng muốn đâm vào bên trong, đáy huyệt bị đâm đến mức mở ra một cách bất lực, để nơi mềm yếu nhất dung nạp lấy quy đầu to lớn của anh, để mặc cho nó thỏa thích chạy nhanh trong huyệt, làm cô liên tục tiết ra từng đợt từng đợt nước.
gậy th*t nóng bỏng được tắm táp trong giếng nước tươi mới, cảm thấy linh hồn như được thăng hoa. Để không lãng phí bất kì giọt nước nào, Giản Mặc Thư dứt khoát đẩy ngược người dưới thân mình lên bồn rửa mặt, đè hai chân cô xuống rồi dùng sức đâm vào, mỗi lần gậy th*t to lớn kia đâm thẳng vào, giếng thịt đầy thứ nước ɖâʍ đãng đó lại hệt như được ném một viên đá cực to vào trong, ɖâʍ dịch bắn tứ tung, văng lên bắp đùi hai người, có một chút còn chảy xuống cúc huyệt đang mở của người hầu gái, làm cô càng cắn chặt gậy th*t trong huyệt nhỏ, kết quả hiển nhiên là khiến ɖu͙ƈ vọng mãnh liệt của anh càng lúc càng tăng thêm, làm hoa huy*t của cô như tan nát.
Không biết đã qua bao lâu, hô hấp của anh trở nên nặng nề, cả người đè lên người Du Hoạ, gậy th*t mạnh mẽ đâm thêm vài cái: “Chủ nhân thưởng tϊиɦ ɖϊƈh͙ cho em, Hoạ Hoạ phải hứng trọn đó.”
Nghe thấy hai chữ tϊиɦ ɖϊƈh͙, cô hầu gái đầu óc vẫn còn đang mơ màng bỗng tỉnh lại ngay lập tức, sau đó lại nhanh chóng choáng váng lần nữa bởi sự nóng bỏng của tϊиɦ ɖϊƈh͙ được bắn vào huyệt nhỏ. Quy đầu căng lên mạnh mẽ rung động trong đáy huyệt rồi bắn ra thứ tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục sền sệt, phát ra hết những ɖu͙ƈ vọng còn sót lại vào trong huyệt thịt.
“Ưm aaa…”
đáy huyệt nhỏ chịu đựng một sự kϊƈɦ thích lớn, tiết ra một làn dịch mật bắn ngược lại với mã mắt kia, trong một không gian chật hẹp như vậy, gậy th*t bị hai dòng chảy nóng hổi mạnh mẽ bắn vào nhau, sướиɠ đến mức làm hai người lên đỉnh cùng lúc.
Cả người Du Hoạ đầy mồ hôi nằm trêи bồn rửa tay hưởng thụ chút dư âm, còn anh thì đè lên người cô.
“Thầy Mặc Thư, nặng quá đi…” Cô yếu ớt đẩy đẩy anh.
“Suỵt——” Anh chống người dậy, đặt ngón trỏ lên miệng cô: “Trò chơi còn chưa kết thúc đâu.”
“Chủ nhân tặng Hoạ Hoạ một món quà, được không?”
Huyệt nhỏ của Du Hoạ đúng là đang đói không chịu được, thế nhưng đối với cô mà nói, chủ động mở ra để huyệt nhỏ ăn lấy côn th*t của anh vẫn là chuyện rất xấu hổ.
“Muốn được đút…”
“Muốn chủ nhân đút…” Một khi lúc trước đã khơi mào, thì lúc sau có gọi cái tên xấu hổ này thêm nữa thì cũng trở nên dễ dàng hơn.
Cô nhìn Giản Mặc Thư một cách đáng thương, đưa tay kéo lớp vải giữa hai chân ra, hoa huy*t giữa hai chân toả ra từng đợt từng đợt hương thơm, ra sức câu dẫn chiếc gậy th*t to lớn trước mắt đâm sâu vào huyệt nhỏ sâu không thấy đáy của mình. Vách thịt kiều diễm đói khát co lại, ngậm toàn bộ gậy th*t đang tiến vào, hút lấy sạch sẽ tϊиɦ ɖϊƈh͙ đậm đặc anh đang dự trữ.
Giản Mặc Thư nhìn thấy cảnh tượng ɖâʍ đãng đẹp đẽ này, hơi thở không kìm được mà bắt đầu gấp gáp, vật cứng phía dưới lại căng lớn thêm một chút. Thế nhưng dù gậy th*t đã ngẩng lên rất cao, anh vẫn bày ra dáng vẻ không muốn làm gì: “Muốn ăn thì tự lấy.”
Bàn tay to lớn dùng sức vỗ lấy cặp ʍôиɠ nhỏ vô cùng đàn hồi của cô mấy cái, anh nén giọng xuống: “Rốt cuộc ai mới là chủ nhân, hửm? Hoạ Hoạ vẫn muốn nằm yên hưởng thụ sự phục vụ của côn th*t này sao?”
“Ưm…chủ nhân xấu xa…”
Thấy Giản Mặc Thư thật sự hạ quyết tâm muốn cô tự làm, Du Hoạ mếu môi, uất ức ngồi dậy. Chiếc áo ngực trong bộ nội y tình thú chỉ to bằng một phần ba nội y bình thường, hoàn toàn không che được hai quả đào trắng như hoa trước ngực cô, đôi gò bồng đảo lớn không chút che đậy rung lên theo động tác của cô, quả anh đào vừa nãy bị anh ʍút̼ đến đỏ lên vẫn còn lưu lại chút nước bọt, đèn ở phòng tắm phản xạ tạo nên sự lấp lánh.
Du Hoạ đưa hai cánh tay ra ôm lấy cổ Giản Mặc Thư, mượn cơ thể của anh rồi từ từ kéo người mình xuống, mãi đến khi đùi mình như treo ngoài mép bồn rửa mặt, mật dịch trong huyệt nhỏ không dừng được mà tiết ra, chảy xuống bồn rửa tay rồi nhỏ xuống đất.
Bị sự ngứa ngáy của cơ thể giày vò quá lâu, ánh mắt Du Hoạ đã trở nên mơ màng, những giọt nước hiện lên trong đôi mắt: “Chủ nhân, ôm đi mà…”
“Được.” Giản Mặc Thư khàn giọng, làm theo lời mà ôm lấy eo cô.
Du Hoạ chống trán vào bộ ngực săn chắc của anh, cúi đầu nhìn thứ to lớn dưới hông Giản Mặc Thư. Cô dùng một tay giữ lấy “sự dâng trào” của anh, nhích cặp ʍôиɠ nhỏ từ từ nhắm thẳng quy đầu vào huyệt nhỏ. Giản Mặc Thư cũng thuận theo lực dưới hông phối hợp tiến lại gần cô, chống gậy th*t của mình lên trêи hoa huy*t đẫm nước của cô.
Cô xoay eo nhích thêm một đoạn nữa, huyệt nhỏ xinh đẹp mềm mại bị quy đầu to lớn kia từ từ tách ra. Lúc này, nửa người Du Hoạ đã treo lơ lửng ngoài bồn rửa tay, thế nhưng nơi giữa hai chân chỉ ăn “sương sương” nửa quy đầu.
ɖâʍ thuỷ không ngừng chảy ra từ nơi sâu thẳm tưới lên lên quy đầu, từ từ ngấm vào khe nhỏ trêи côn th*t, nhìn hệt như đang tưới lên trêи một lớp mật óng ánh, cái miệng nhỏ thì ngậm lấy côn th*t ngon lành đang hoà lẫn với gia vị, dốc sức di chuyển để ngoạm lấy gậy th*t đưa vào trong, nhanh chóng bao trọn quy đầu trong cánh hoa nóng ẩm.
Thế nhưng chỉ ngậm lấy quy đầu hoàn toàn không giải quyết được sự ngứa ngáy càng lúc càng mãnh liệt trong cơ thể, huyệt thịt đói khát nói với đại não rằng, nó vẫn còn muốn nhiều hơn.
Du Hoạ cùng một mớ hỗn độn trong đầu đỡ lấy bờ vai rộng của anh, vô thức hướng về phía trước, cơ thể mất đi cân bằng té từ bồn rửa tay xuống, Du Hoạ ngã vào lòng Giản Mặc Thư, mà thân dưới hai người cũng theo lực đạo từ sự đột nhiên đó mà bạch một tiếng rồi hợp chặt lại với nhau.
“Aaaaa~~~”
Cơ thể đột nhiên mất đi sức nặng, không khống chế được mà trượt xuống, nơi mềm mại giữa hai chân bị gậy th*t mượn sức nặng và sự trơn trượt của huyệt nhỏ tiến vào cực mạnh, hoa huy*t siết chặt lấy quy đầu đi theo quỹ đạo lồi lõm không bằng phẳng của gậy th*t, đâm từ đỉnh rồi trượt thẳng xuống phần cuối cùng của cây gậy hệt như chiếc thang máy đang đi xuống.
Bên ngoài huyệt nhỏ bị cự vật tách ra đến cực điểm đang trắng bệch ra, gân xanh quấn lấy xung quanh vật cứng nam tính đang mạnh mẽ chen vào huyệt thịt đang khép chặt, thoải mái hơn từng chút từng chút một, khiến nơi đó của hai người quấn quýt hợp nhất thành một thể. Hai hòn bi nặng nề đánh lên lớp thịt trai mềm mại, quy đầu phá tan cản trở thuận lợi tiến thẳng vào phần thịt mềm mại nhất, và cũng đang ngứa ngáy nhất.
gậy th*t nhịn đã lâu của Giản Mặc Thư cuối cùng cũng được huyệt nhỏ bao chặt lại, hai người đang thoải mái về cả cơ thể và tinh thần, cùng lúc thở ra một hơi thoả mãn.
Đầy quá...thoải mái quá…
Sự ngứa ngáy đang kêu gào lên lúc nãy đã biến mất hoàn toàn nhờ gậy th*t, Du Hoạ co rút nơi giữa hai chân, thúc giục trăm cái miệng thịt trong hoa huy*t cắn lấy cự vật, hai chân đang quấn trêи người anh càng lúc càng chặt lại.
“Có thích côn th*t của chủ nhân không, hửm?” Anh giữ lấy một bên ngực của cô xoa xoa.
“Thích...ưm~~thích chủ nhân lắm.”
Cô hầu gái thở gấp bên tai nói những lời này, chiếc miệng phía dưới còn ngọt ngào hơn miệng nhỏ ở trêи, dù bụng có khó chịu vì bị dị vật làm căng lên cũng vẫn nuốt lấy không buông, dùng hành động thực tế biểu đạt tình yêu điên cuồng dành cho cơ thể cường tráng của chủ nhân.
Giản Mặc Thư mềm lòng, anh thương xót dùng tay vân vê nhẹ nhàng nụ hoa đang thẳng lên, ban phát từ bi cho cô một ân điển: “Nếu Hoạ Hoạ phục vụ côn th*t xong, chủ nhân sẽ chơi với huyệt nhỏ của em.”
“Thật, thật không?”
“Thật.”
Trong đầu cô hầu gái lập tức hiện lên hình ảnh trước giờ đều bị chủ nhân đè xuống dưới người, gậy th*t thẳng lên rồi điên cuồng đâm vào trong cơ thể cô, sự ngứa ngáy chi chít lại kéo nhau trở lại, đáy huyệt nhỏ không ngừng co rút, hút hết sạch sẽ tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà mã mắt tiết ra.
“Hoạ Hoạ nhất định sẽ cố gắng phục vụ chủ nhân thật tốt…”
Cả người Du Hoạ lúc này đều đang treo lên người Giản Mặc Thư, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp lấy vòng eo thon, nơi giữa hai chân thì đang được gậy th*t lấp đầy. Cô chống cằm lên vai anh, híp mắt lại, hé đôi môi đỏ hồng, dùng tứ chi để leo lên cơ thể cường tráng của anh.
Theo sự di chuyển của cơ thể cô, côn th*t phía dưới cũng bị ép ra khỏi huyệt nhỏ, kéo lớp thịt vừa nãy hút chặt lấy cự vật của anh ra ngoài, “tách” một tiếng, cự vật màu hồng tím thấm đầy ɖâʍ thuỷ tuột ra khỏi nơi giữa hai chân bị làm đến mức trở nên vô cùng kiều diễm, tạo nên phép so sánh mới mẻ với phần thịt trai trắng nõn hai bên huyệt nhỏ, vừa gợi cảm lại ɖâʍ đãng. Đợi ʍôиɠ được nâng lên đến một khoảng cách nhất định, Du Hoạ buông tay để cơ thể mình trượt xuống, “bạch” một tiếng, nơi đó của hai người lại hợp lại mà không có một khe hở nào.
“Ưm aaa~~”
đáy huyệt lại một lần nữa bị quy đầu tách ra, kɧօáϊ cảm như con nước ập tới, cơ thể cô hầu gái thoáng chốc mềm đi, nằm dựa vào lòng chủ nhân, không muốn động đậy nữa. Thế nhưng đợi kɧօáϊ cảm khi hợp vào làm một qua đi phần nào, cô hầu gái nhanh chóng phấn chấn lên, run lẩy bẩy rồi làm lại động tác lúc nãy, ra sức phục vụ cự vật trong huyệt nhỏ.
Chủ nhân thấy cô cố gắng như vậy, chắc chắn sẽ ban ơn mà làm cô!
Cô hầu gái mơ mộng rất đẹp, thế nhưng chỉ vận động mười mấy lần là đã thở hổn hển rồi dừng lại, chớp đôi mắt ngấn nước nhìn anh: “Chủ nhân, hu hu...Hoạ Hoạ hết sức rồi…”
“Đúng là yểu điệu.” Hai bàn tay to lớn của anh giữ chặt cặp ʍôиɠ trơn láng của cô, kéo cô lên trêи.
“Nếu bình thường có thể chịu khó một chút thì cơ thể có yếu ớt đến vậy không?”
Cô hầu gái bị nói trúng tim đen, rõ ràng mỗi ngày cô đều luyện tập ở phòng gym của chủ nhân, chỉ là khoảng thời gian trước quá bận nên từ chối chủ nhân vài lần thôi mà… sao lại có thể mệt đến mức này?
Giản Mặc Thư giữ chặt bờ ʍôиɠ trong tay mình, cắt ngang suy nghĩ của cô: “Không có lần sau.”
“Lần này thưởng gậy th*t cho em trước.”
Cô còn chưa kịp bắt đầu vui sướиɠ thì liền bị anh ôm lên người mình, dưới thân điên cuồng đâm vào rút ra.
Giản Mặc Thư nhanh chóng chuyển động eo, chiếc gậy th*t đã kìm hãm bấy lâu không câu nệ gì mà đâm vào huyệt nhỏ, vùng eo cứ không ngừng siết chặt rồi thả lỏng hệt như dây cung, mỗi lần tiến vào đều xông thẳng nơi đáy huyệt yếu ớt sâu thẳm. gậy th*t phình lớn ma sát với huyệt nhỏ mềm mại, thịt huyệt cực kỳ đàn hồi và có sức chịu đựng, bất kể anh dùng lực thế nào hay dùng góc độ nào đến tách huyệt nhỏ của cô ra, phần thịt xinh đẹp đó cũng có thể bao trọn cự vật không để lại chút dấu vết.
Hai hòn bi nặng trịch theo động tác ưỡn eo của anh mà chạm vào hoa huy*t, cùng gậy th*t dạy dỗ lại huyệt nhỏ, khi lực đâm vào vượt qua cả nỗi sợ, hai hòn bi bị kẹp chặt giữa nơi riêng tư của hai người, thậm chí còn có chút biến dạng. côn th*t nhịp nhàng tiến vào hoa huy*t ướt át, quy đầu liên tục không ngừng đâm vào huyệt thịt đầy ɖâʍ dịch, lúc đút vào rút ra phát ra tiếng nước bạch bạch.
Cô hầu gái yếu ớt bị chủ nhân cường tráng đâm đến mức kêu ê a loạn hết cả lên, đủ các kiểu câu xấu hổ như “Chủ nhân giỏi quá”, “ gậy th*t lớn đâm thật là thoải mái” toàn bộ đều được nói ra, thật sự đã mất đi lý trí. Cơ thể cô được anh giữ cố định trong lòng, hai cẳng chân buông lỏng thẳng ra trong không khí, đạp loạn xạ vài cái, tỏ ý bị gậy th*t đâm vào cực kỳ sung sướиɠ? Còn có chút động xoay eo đưa ʍôиɠ lên, để anh đâm vào mạnh hơn và sâu hơn nữa.
Bất luận là tiếng nước của sự giao hợp ở nơi riêng tư, tiếng “bạch bạch”, hay hơi thở hổn hển sảng kɧօáϊ khi anh và cô quấn quít, toàn bộ đều được phóng to hơn trong phòng tắm chật hẹp, cho dù hai người đều đang đắm chìm trong kɧօáϊ cảm tình ái thì cũng không thể phớt lờ đi âm thanh phóng túng rõ mồn một bên tai.
Giản Mặc Thư ôm lấy cô hầu gái bị anh đâm liên tục trong lòng, chăm chăm nhìn thẳng vào nơi kết hợp phía dưới thân hai người trong gương. Nhìn chiếc gậy th*t thô cứng đỏ hồng cùng huyệt nhỏ của cô mở ra thành một cái động tròn to đến mức không tưởng tượng nổi, cả chiếc gậy nằm gọn trong cơ thể cô, sau đó lại mạnh mẽ rút ra, gậy th*t lại một lần nữa lộ ra trong không khí. Mỗi khi đâm thẳng vào đều sẽ làm huyệt nhỏ tiết ra rất nhiều mật ngọt, ɖâʍ thủy trong suốt thấm lên xung quanh rồi tụ lại ở phía dưới, thuận theo bụi cỏ nhỏ tí tách xuống dưới.
Anh cúi đầu cắn lấy tai Du Hoạ, mắt mang theo ý cười: “Nhìn kìa, huyệt nhỏ ɖâʍ đãng của Hoạ Hoạ ăn côn th*t của chủ nhân vui vẻ như vậy, nước bọt cứ chảy ra không ngừng.”
Nghe anh nói xong, Du Hoạ quay đầu một cách khó khăn, chỉ cần một ánh mắt, mặt cô liền nhanh chóng được phủ lên bởi một rặng đỏ tươi.
“Em...em không xem!”
Còn có gì xấu hổ hơn việc mở mắt nhìn chăm chăm huyệt nhỏ của mình cứ liên tục nuốt rồi nhả gậy th*t của anh chứ? Đặc biệt bộ nội y tình thú gợi cảm cô mặc hôm nay còn dính sát vào người anh mà không giữ chút khoảng cách nào, ʍôиɠ thì đưa về phía trước, giữa hai chân thì đang chiếm giữ vật cứng hùng vĩ của anh, đúng thật là giống một người hầu gái không biết nhục nhã ăn mặc hở hang đòi cân dẫn chủ nhân đang tắm của mình, kết quả lại bị chủ nhân bắt lại rồi đâm vào dữ dội, làm đến mức hai nơi trêи dưới của cô đều khóc hết cả.
Tuy sự thật vừa hay đối lập, là anh xông vào phòng tắm đòi làm cô, thế nhưng cô ôm lấy cần cổ rồi chủ động dùng huyệt nhỏ bọc lấy gậy th*t của anh thì là thật.
“Không sao, có xem hay không thì cũng bị làm cả thôi.”
Giản Mặc Thư cong môi, hai tay ôm lấy cô rồi bắt đầu một màn mới.
Cự vật hung hãn đâm vào rồi lại rút ra, hơi thở nặng nề của anh cứ vang lên bên tai cô, lực dưới thân cũng càng lúc càng dã man. Kéo ʍôиɠ lại một cái, gậy th*t liền kéo đến tận cửa huyệt, chỉ để lại quy đầu bên trong, mà sau đó lại mạnh mẽ đâm thẳng đến tận cùng, huyệt nhỏ bị làm đếm vừa mềm vừa bị nới lỏng, hoàn toàn không chịu đựng nổi sức lực thô bạo thế này, ngay cả phần thịt dinh dính kia cũng không thể hút lại được gậy th*t hệt như cây trúc một lòng muốn đâm vào bên trong, đáy huyệt bị đâm đến mức mở ra một cách bất lực, để nơi mềm yếu nhất dung nạp lấy quy đầu to lớn của anh, để mặc cho nó thỏa thích chạy nhanh trong huyệt, làm cô liên tục tiết ra từng đợt từng đợt nước.
gậy th*t nóng bỏng được tắm táp trong giếng nước tươi mới, cảm thấy linh hồn như được thăng hoa. Để không lãng phí bất kì giọt nước nào, Giản Mặc Thư dứt khoát đẩy ngược người dưới thân mình lên bồn rửa mặt, đè hai chân cô xuống rồi dùng sức đâm vào, mỗi lần gậy th*t to lớn kia đâm thẳng vào, giếng thịt đầy thứ nước ɖâʍ đãng đó lại hệt như được ném một viên đá cực to vào trong, ɖâʍ dịch bắn tứ tung, văng lên bắp đùi hai người, có một chút còn chảy xuống cúc huyệt đang mở của người hầu gái, làm cô càng cắn chặt gậy th*t trong huyệt nhỏ, kết quả hiển nhiên là khiến ɖu͙ƈ vọng mãnh liệt của anh càng lúc càng tăng thêm, làm hoa huy*t của cô như tan nát.
Không biết đã qua bao lâu, hô hấp của anh trở nên nặng nề, cả người đè lên người Du Hoạ, gậy th*t mạnh mẽ đâm thêm vài cái: “Chủ nhân thưởng tϊиɦ ɖϊƈh͙ cho em, Hoạ Hoạ phải hứng trọn đó.”
Nghe thấy hai chữ tϊиɦ ɖϊƈh͙, cô hầu gái đầu óc vẫn còn đang mơ màng bỗng tỉnh lại ngay lập tức, sau đó lại nhanh chóng choáng váng lần nữa bởi sự nóng bỏng của tϊиɦ ɖϊƈh͙ được bắn vào huyệt nhỏ. Quy đầu căng lên mạnh mẽ rung động trong đáy huyệt rồi bắn ra thứ tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục sền sệt, phát ra hết những ɖu͙ƈ vọng còn sót lại vào trong huyệt thịt.
“Ưm aaa…”
đáy huyệt nhỏ chịu đựng một sự kϊƈɦ thích lớn, tiết ra một làn dịch mật bắn ngược lại với mã mắt kia, trong một không gian chật hẹp như vậy, gậy th*t bị hai dòng chảy nóng hổi mạnh mẽ bắn vào nhau, sướиɠ đến mức làm hai người lên đỉnh cùng lúc.
Cả người Du Hoạ đầy mồ hôi nằm trêи bồn rửa tay hưởng thụ chút dư âm, còn anh thì đè lên người cô.
“Thầy Mặc Thư, nặng quá đi…” Cô yếu ớt đẩy đẩy anh.
“Suỵt——” Anh chống người dậy, đặt ngón trỏ lên miệng cô: “Trò chơi còn chưa kết thúc đâu.”
“Chủ nhân tặng Hoạ Hoạ một món quà, được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương