Triền Miên Với Họa Sĩ
Chương 68: Vỗ về
Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?
Dũng khí hệt như một quả bong bóng đang phồng lên nhanh chóng, thế nhưng không thể che miệng lại nên cũng thoát khí rồi xẹp xuống.
Du Hoạ hối hận rất nhanh.
Sống trong một gia đình đơn thân nuôi dưỡng đã lâu, ngoài việc giao lưu ít ỏi với giáo viên nữ lớn tuổi trong trường thì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm tiếp xúc với nữ trưởng bối*, chắc lúc gặp bác gái ngay cả chuyện cũng không biết tìm chủ đề đâu ra mà nói, chào hỏi xong thì không nói được gì nữa.
*Trưởng bối: bề trêи, bậc cha chú
Huống
chi, đó lại là mẹ của Giản Mặc Thư…
Nói một cách công bằng thì khoảng cách giữa cô và thầy Mặc Thư cũng khá lớn, một người là sinh viên đại học nghèo nàn đến giờ vẫn còn nợ nần chút đỉnh, một người là hoạ sĩ có sự nghiệp đàng hoàng, lúc ban đầu cô dùng thân phận là một người mẫu khoả thân để xuất hiện bên cạnh thầy Mặc Thư, sự tiếp xúc qua lại của hai người căn bản đều được bồi đắp bởi phim người lớn, nhỡ bác gái mà hỏi đến chuyện yêu đương của bọn họ thì phải giải thích thế nào đây?
Lỡ như bác gái không thích cô, vậy phải làm sao…?
Ngay lập tức, đầu Du Hoạ rối tung hết cả lên.
Thế nhưng cô nhìn Giản Mặc Thư nói qua nói lại với mẹ Giản trong điện thoại rồi sắp xếp xong thời gian, cô hé hé miệng, cuối cùng vẫn không nuốt lời.
“Con trai ơi! Có ảnh của con dâu không, gửi mẹ xem xem!”
Giọng mẹ Giản tràn đầy hưng phấn, còn có một loại cảm giác xúc động vì cuối cùng cũng “gả” được con trai mình đi.
Bố Giản ngồi kế bên chịu hết nổi, thúc thúc cánh tay mẹ Giản, nhỏ giọng khuyên: “Không phải tuần sau là có thể gặp rồi sao, làm gì mà gấp vậy, cẩn thận dọa con gái nhà người ta.”
Mẹ Giản bấm giữ rồi trừng mắt: “Tôi có thể không gấp sao! Đây là lần đầu tiên con trai ông kết bạn với con gái đó, làm bố mẹ như chúng ta không thể không giúp một tay! Nếu mà để con bé chạy mất, đợi nó tìm được người tiếp theo nói không chừng tôi đã nằm dưới mồ rồi----”
“Nói bậy!” Mặt bố Giản nghiêm túc lại: “Hừ hừ hừ---”
“...” Tuy mẹ Giản không nói gì nhưng vẫn phối hợp hừ hừ hai tiếng, quay đầu sang lại hối thúc Giản Mặc Thư phía đầu dây bên kia.
Không gấp là không thể nào được.
Từ nhỏ đến lớn, Giản Mặc Thư đều không biểu hiện sự hứng thú quá nhiều với người khác giới, một lòng cắm đầu vào nghệ thuật, rõ ràng là có một gương mặt mang gen trội nhưng lại độc thân mười mấy năm.
Mấy năm trước mẹ Giản còn tích cực bày ra vài cuộc xem mắt, vậy mà lần nào gợi chuyện ra với Giản Mặc Thư cũng bị anh “trả hàng” về hết, nói trước ba mươi tuổi hoàn toàn không có khả năng, còn bảo mẹ Giản đừng phí công, sau đó mẹ Giản cũng thờ ơ luôn.
Thế nên hơn một tháng trước, tài xế mách nhỏ với bọn họ Giản Mặc Thư đưa một cô gái từ căn hộ về Viện mỹ thuật Giang Thành, mẹ Giản cũng không quan tâm mấy, còn cười con trai mình tuổi này chắc cũng có thể làm chú của con gái nhà người ta rồi.
Hoàn toàn không thể ngờ rằng cây vạn tuế mình nuôi nấng hai mười tám năm thật sự đã nở hoa rồi*, lại còn đột ngột hệt như gió xuân trong đêm, thế này mới chưa được bao lâu mà đã có thể dẫn người ta vào nhà rồi!
*Thường nói vạn tuế nở hoa: ý chỉ chuyện hiếm khi xảy ra.
“Ảnh!”
“...Được, chút nữa gửi cho mẹ, con cúp trước đây.”
Mẹ Giản hỏi đến ảnh, Giản Mặc Thư mới phát hiện anh gần như vẫn chưa lưu lại một tấm ảnh đứng đắn nào của Du Hoạ, ngược lại có vài tấm không đàng hoàng thì để làm tài liệu vẽ hoặc làm mấy chuyện gì khác khi Du Hoạ ra ngoài, giống như hình nền điện thoại anh đặt hôm qua.
“Bây giờ mình chụp một tấm?” Giản Mặc Thư cúi đầu nhìn cô.
Du Hoạ cũng nghe thấy mẹ Giản muốn xem hình của cô trong điện thoại, bất giác ngồi thẳng người, hai tay đặt lên đầu gối, quy tắc hệt như một đứa bé.
Thấy cô thế này, Giản Mặc Thư cười mở camera lên, xoa xoa đầu cô: “Cười?”
Hai giây sau, cằm Du Hoạ chạm vào tay của Giản Mặc Thư, nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại anh, cô thề đây là tấm ảnh xấu nhất trước giờ của cô, cũng không phải nói Giản Mặc Thư chụp không tốt, chỉ là biểu cảm của cô đúng là có chút...xấu.
Rõ ràng vô cùng căng thẳng, hàm dưới căng cứng, cơ mặt co lại, vậy mà vẫn cố gắng nhoẻn miệng nặn ra một nụ cười, hoàn toàn thể hiện được cái gì gọi là cười còn khó coi hơn khóc.
“Nhanh...xoá đi!” Du Hoạ đánh vào cánh tay anh.
Dưới ánh mắt long lanh chăm chú của Du Hoạ, Giản Mặc Thư nhanh nhẹn bấm xoá ảnh.
Thế nhưng sau đó biểu cảm trêи mặt Du Hoạ vẫn cực kỳ không tự nhiên, vốn còn rất bình thường, vậy mà hễ nhìn vào ống kính thì nhanh chóng cứng đờ, cơ thể căng thẳng đến mức Giản Mặc Thư còn tưởng dưới tay mình không còn là cô bạn gái thơm thơm mềm mềm của anh nữa mà là một tấm thép.
Đúng là hết cách.
Giản Mặc Thư bỏ điện thoại xuống, đưa tay xoa mặt cô vài cái, ánh mắt tỉ mỉ quét qua gương mặt cô, dừng lại trêи đôi môi hồng, cuối cùng nâng cằm cô lên rồi cúi đầu đặt môi mình lên.
Bờ môi ấm nóng dây dưa lẫn nhau, lời bí mật của tình nhân như đang im lặng truyền ra từ môi răng, tất cả mọi sự bất an và căng thẳng gần như đã dần mất đi trong sự quấn quít ướt át của môi và lưỡi. Nhìn vào phòng vẽ tranh, có một đường viền vàng mơ hồ bao bọc lấy hai người đang ôm nhau, hệt như có thứ gì đó ấm áp đang hòa vào sâu bên trong cơ thể.
“Đừng lo.” Giản Mặc Thư ngậm lấy môi cô, mơ hồ an ủi nói: “Có anh đây.”
Dũng khí hệt như một quả bong bóng đang phồng lên nhanh chóng, thế nhưng không thể che miệng lại nên cũng thoát khí rồi xẹp xuống.
Du Hoạ hối hận rất nhanh.
Sống trong một gia đình đơn thân nuôi dưỡng đã lâu, ngoài việc giao lưu ít ỏi với giáo viên nữ lớn tuổi trong trường thì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm tiếp xúc với nữ trưởng bối*, chắc lúc gặp bác gái ngay cả chuyện cũng không biết tìm chủ đề đâu ra mà nói, chào hỏi xong thì không nói được gì nữa.
*Trưởng bối: bề trêи, bậc cha chú
Huống
chi, đó lại là mẹ của Giản Mặc Thư…
Nói một cách công bằng thì khoảng cách giữa cô và thầy Mặc Thư cũng khá lớn, một người là sinh viên đại học nghèo nàn đến giờ vẫn còn nợ nần chút đỉnh, một người là hoạ sĩ có sự nghiệp đàng hoàng, lúc ban đầu cô dùng thân phận là một người mẫu khoả thân để xuất hiện bên cạnh thầy Mặc Thư, sự tiếp xúc qua lại của hai người căn bản đều được bồi đắp bởi phim người lớn, nhỡ bác gái mà hỏi đến chuyện yêu đương của bọn họ thì phải giải thích thế nào đây?
Lỡ như bác gái không thích cô, vậy phải làm sao…?
Ngay lập tức, đầu Du Hoạ rối tung hết cả lên.
Thế nhưng cô nhìn Giản Mặc Thư nói qua nói lại với mẹ Giản trong điện thoại rồi sắp xếp xong thời gian, cô hé hé miệng, cuối cùng vẫn không nuốt lời.
“Con trai ơi! Có ảnh của con dâu không, gửi mẹ xem xem!”
Giọng mẹ Giản tràn đầy hưng phấn, còn có một loại cảm giác xúc động vì cuối cùng cũng “gả” được con trai mình đi.
Bố Giản ngồi kế bên chịu hết nổi, thúc thúc cánh tay mẹ Giản, nhỏ giọng khuyên: “Không phải tuần sau là có thể gặp rồi sao, làm gì mà gấp vậy, cẩn thận dọa con gái nhà người ta.”
Mẹ Giản bấm giữ rồi trừng mắt: “Tôi có thể không gấp sao! Đây là lần đầu tiên con trai ông kết bạn với con gái đó, làm bố mẹ như chúng ta không thể không giúp một tay! Nếu mà để con bé chạy mất, đợi nó tìm được người tiếp theo nói không chừng tôi đã nằm dưới mồ rồi----”
“Nói bậy!” Mặt bố Giản nghiêm túc lại: “Hừ hừ hừ---”
“...” Tuy mẹ Giản không nói gì nhưng vẫn phối hợp hừ hừ hai tiếng, quay đầu sang lại hối thúc Giản Mặc Thư phía đầu dây bên kia.
Không gấp là không thể nào được.
Từ nhỏ đến lớn, Giản Mặc Thư đều không biểu hiện sự hứng thú quá nhiều với người khác giới, một lòng cắm đầu vào nghệ thuật, rõ ràng là có một gương mặt mang gen trội nhưng lại độc thân mười mấy năm.
Mấy năm trước mẹ Giản còn tích cực bày ra vài cuộc xem mắt, vậy mà lần nào gợi chuyện ra với Giản Mặc Thư cũng bị anh “trả hàng” về hết, nói trước ba mươi tuổi hoàn toàn không có khả năng, còn bảo mẹ Giản đừng phí công, sau đó mẹ Giản cũng thờ ơ luôn.
Thế nên hơn một tháng trước, tài xế mách nhỏ với bọn họ Giản Mặc Thư đưa một cô gái từ căn hộ về Viện mỹ thuật Giang Thành, mẹ Giản cũng không quan tâm mấy, còn cười con trai mình tuổi này chắc cũng có thể làm chú của con gái nhà người ta rồi.
Hoàn toàn không thể ngờ rằng cây vạn tuế mình nuôi nấng hai mười tám năm thật sự đã nở hoa rồi*, lại còn đột ngột hệt như gió xuân trong đêm, thế này mới chưa được bao lâu mà đã có thể dẫn người ta vào nhà rồi!
*Thường nói vạn tuế nở hoa: ý chỉ chuyện hiếm khi xảy ra.
“Ảnh!”
“...Được, chút nữa gửi cho mẹ, con cúp trước đây.”
Mẹ Giản hỏi đến ảnh, Giản Mặc Thư mới phát hiện anh gần như vẫn chưa lưu lại một tấm ảnh đứng đắn nào của Du Hoạ, ngược lại có vài tấm không đàng hoàng thì để làm tài liệu vẽ hoặc làm mấy chuyện gì khác khi Du Hoạ ra ngoài, giống như hình nền điện thoại anh đặt hôm qua.
“Bây giờ mình chụp một tấm?” Giản Mặc Thư cúi đầu nhìn cô.
Du Hoạ cũng nghe thấy mẹ Giản muốn xem hình của cô trong điện thoại, bất giác ngồi thẳng người, hai tay đặt lên đầu gối, quy tắc hệt như một đứa bé.
Thấy cô thế này, Giản Mặc Thư cười mở camera lên, xoa xoa đầu cô: “Cười?”
Hai giây sau, cằm Du Hoạ chạm vào tay của Giản Mặc Thư, nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại anh, cô thề đây là tấm ảnh xấu nhất trước giờ của cô, cũng không phải nói Giản Mặc Thư chụp không tốt, chỉ là biểu cảm của cô đúng là có chút...xấu.
Rõ ràng vô cùng căng thẳng, hàm dưới căng cứng, cơ mặt co lại, vậy mà vẫn cố gắng nhoẻn miệng nặn ra một nụ cười, hoàn toàn thể hiện được cái gì gọi là cười còn khó coi hơn khóc.
“Nhanh...xoá đi!” Du Hoạ đánh vào cánh tay anh.
Dưới ánh mắt long lanh chăm chú của Du Hoạ, Giản Mặc Thư nhanh nhẹn bấm xoá ảnh.
Thế nhưng sau đó biểu cảm trêи mặt Du Hoạ vẫn cực kỳ không tự nhiên, vốn còn rất bình thường, vậy mà hễ nhìn vào ống kính thì nhanh chóng cứng đờ, cơ thể căng thẳng đến mức Giản Mặc Thư còn tưởng dưới tay mình không còn là cô bạn gái thơm thơm mềm mềm của anh nữa mà là một tấm thép.
Đúng là hết cách.
Giản Mặc Thư bỏ điện thoại xuống, đưa tay xoa mặt cô vài cái, ánh mắt tỉ mỉ quét qua gương mặt cô, dừng lại trêи đôi môi hồng, cuối cùng nâng cằm cô lên rồi cúi đầu đặt môi mình lên.
Bờ môi ấm nóng dây dưa lẫn nhau, lời bí mật của tình nhân như đang im lặng truyền ra từ môi răng, tất cả mọi sự bất an và căng thẳng gần như đã dần mất đi trong sự quấn quít ướt át của môi và lưỡi. Nhìn vào phòng vẽ tranh, có một đường viền vàng mơ hồ bao bọc lấy hai người đang ôm nhau, hệt như có thứ gì đó ấm áp đang hòa vào sâu bên trong cơ thể.
“Đừng lo.” Giản Mặc Thư ngậm lấy môi cô, mơ hồ an ủi nói: “Có anh đây.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương