Triền Miên Với Họa Sĩ
Chương 97: Thục nữ x Thầy giáo nghi lễ (9)
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Nhưng nghĩ đến có thể như vậy, trong lòng Du Họa lại tràn đầy một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
"Mẹ tin thầy Giản đã dạy những điều nên dạy cho con, con phải biểu hiện thật tốt mới không phụ sự dạy bảo của một vị thầy giáo nghi lễ ưu tú như vậy."
"Dạ, con hiểu rồi mẹ."
Du phu nhân cúi đầu nhìn Du Họa, đôi má đỏ bừng, cho rằng cô thẹn thùng nên bà tỏ vẻ hiểu rõ rồi vỗ vỗ mu bàn tay cô. Du phu nhân để cô tự xem sách, bà rời khỏi còn tri kỷ mà đóng cửa lại giúp cô.
Du Họa đặt sách trêи tủ đầu giường, kéo ngăn kéo và lấy vòng cổ bên trong ra. Cô kéo chăn rồi chui vào trong đó, cầm khăn lụa để sát vào giữa mũi.
Mùi của thầy...
Thiếu nữ tắt đèn, nằm ở trêи giường, cầm khăn lụa bên cạnh gối ngủ, cô từ từ nhắm mắt lại. Trong bóng tối, mùi hương còn sót lại của người đàn ông tựa như đang quanh quẩn trong không khí, như thể anh đang bên cạnh cô vậy.
Du Họa mới vừa tỉnh ngủ đã cảm thấy nôn nóng vì phát hiện Giản Mặc Thư rời khỏi, giờ cũng đã từ từ lắng xuống, hơi thở dần dần chậm lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cảnh trong mơ tiếp nối tình huống lần trước nhưng vẫn chỉ là những đoạn ngắn vụn vặt.
Thiếu niên dẫn cô đến một căn phòng âm u nhỏ hẹp, cởi bộ đồ dính đầy bụi bẩn của cô trong phòng tắm, dùng nước nóng tắm sạch cơ thể cô.
Vết bẩn toàn thân cô đã được chùi sạch, thân thể trắng nõn đặc biệt sáng chói trong căn phòng tối tăm. Thiếu niên đứng sau lưng cô, cơ thể cậu đã có xu hướng trưởng thành, ánh mắt của anh dễ dàng nhìn lướt qua hõm vai rơi nơi non mềm hơi nhô lên trước ngực cô, hai tay không hề khách sáo mà vuốt ve một lúc, sau đó áp sát vào gáy cô rồi ngửi ngửi với vẻ đầy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu.
Làn da ẩm ướt của cô tỏa ra một mùi hương thơm ngát, hoàn toàn khác biệt với xà phòng thấp kém, lợi dụng tất cả mọi cơ hội để bay vào trong mũi của anh.
Thiếu niên nheo mắt lại, dường như hết sức hài lòng với cô gái nhỏ mềm mại, thơm mát như thế. Anh vẫn duy trì tư thế ôm như vậy, cúi đầu ʍút̼ một mảng da thịt trắng nõn kia, hàm răng khẽ cắn một cái: "Bé cưng, em là của anh rồi."
Trời đất quay cuồng một trận, cảnh tượng thay đổi, cô ngồi trêи sofa cũ nát, đưa dây chuyền sapphire đã giấu trong áo ngay lúc chạy trốn người xấu cho anh: "Cái này rất đáng giá, có thể đổi rất nhiều thứ, chúng ta có thể ở nơi tốt hơn, anh cũng không cần nhịn đói để nhường đồ ăn cho em nữa."
Thiếu niên đột nhiên ngẩn người, cậu nhận lấy vòng cổ, nghiêm túc cất kỹ: "Đây chính là đồ vật bé cưng đưa cho anh, anh sẽ không mang đi đổi."
Sau đó, cô bị thiếu niên đẩy ngã, lột sạch quần áo rồi đè dưới thân, bị cậu hôn khắp người, nơi riêng tư huyền bí kia là đối tượng được chăm sóc đặc biệt nhất.
"Em nhớ kỹ, em là của anh, mặc kệ em đi đến nơi đâu, không cần biết là bao lâu, anh đều sẽ đón em về."
Cơ thể trần trụi của thiếu nữ chứa rất nhiều dấu hôn từ đậm tới nhạt, cô không nhịn được mà ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt tà ác kia.
Thầy...!
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, Du Họa kinh ngạc tới mức hốt hoảng.
Không, không đúng, đây chính là thầy lúc còn trẻ.
"Về đến nhà, em phải chăm sóc cơ thể thật tốt, chờ anh tới làm em, hiểu không?"
Thiếu niên ngước mặt lên khiến Du Họa gật đầu một cách cam tâm tình nguyện, có được sự đồng ý của cô, thiếu niên đột nhiên mỉm cười, lập tức hòa thành những tia sáng màu vàng rồi biến mất.
"Thầy ơi!"
Du Họa hoảng sợ, lập tức mở mắt ra, phát hiện bầu trời đã sáng rồi, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu sáng khung cảnh bên trong.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía gối, may mà tướng ngủ cô cũng cũng không tệ lắm, khăn tay hình bông hoa vẫn còn tốt nhưng mà phía ngoài rìa có hơi nhăn.
Du Họa nắm dây chuyền ngay trước mặt, nhớ lại giấc mộng tối hôm qua và lúc trước.
Căn phòng kia... Giống y hệt hình ảnh lóe lên trong đầu cô lúc đầu khi cô bị thầy ɭϊếʍ ở trêи xe ngựa, ngay cả khuôn mặt cô nhìn thấy cũng là...
Kết hợp hai giấc mộng lại với nhau, hình như là có người xấu từng bắt cô đi, sau khi cô tự trốn được thì đã gặp thầy, được thầy ấy mang về nhà...
Thiếu nữ buồn rầu mà chà chà cái gối: Nếu như cô đã trải qua toàn bộ mọi việc, chuyện lớn như thế, tại sao cô không nhớ rõ chứ?
Nhưng mà...
Du Họa ngồi dậy từ trêи giường, cô xốc chăn và váy ngủ lên, lộ ra dấu hôn khắp nơi trêи thân thể, y hệt như trong mơ.
Cô cong đầu gối lên rồi nhìn vào hoa huy*t giữa hai chân, hai mảnh thịt trai dưới cửa huyệt vẫn chưa khép lại hoàn toàn, lại còn hơi hở ra một khe thịt. Cô thử dùng tay sờ vào khối thịt tròn nhỏ xinh đang lồi lên kia, đầu ngón tay hơi đè hoa châu mẫn cảm, toàn thân Du Họa lập tức tun lên, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Toàn bộ hoa huy*t đều hiện lên màu đỏ tươi hệt như một quả đào chín mọng, đủ để chứng minh người đàn ông hôm qua trong cơ thể cô thỏa mãn tới mức nào.
Thiếu nữ đỏ mặt, âm thầm cầu nguyện với dây chuyền sapphire: Tuy cô không còn kí ức lúc đó nhưng cô thật sự ngoan ngoãn chờ thầy tới làm cho nên thầy phải tới đón cô, thực hiện nguyện vọng của cô nha...
Chớp mắt đã tới đêm tiệc rượu đó.
Du Họa bị một nhóm hầu gái do Du phu nhân dẫn đến dày vò một hồi lâu, lại còn đặc biệt mang theo rất nhiều hoa hồng tươi vừa mới được hái trong hoa viên, tốn công tốn sức để cho cô ngâm mình bằng những cánh hoa. Sau khi làm đủ thứ việc xong, Du Họa mới có thể được giải thoát, vào phòng thay đồ mặc lễ phục.
"Tiểu thư, đừng quên cái này."
Hầu gái đưa một cái mặt nạ tinh xảo đến.
Lông vũ vừa cứng vừa dài được sắp xếp một cách trật tự tại khóe mắt bên phải, hoa văn lông vũ xung quanh đôi mắt của chiếc mặt nạ bạc được vẽ tỉ mĩ, ở ngay đỉnh sống mũi có một con thiên nga trắng cong cổ lại thành hình bán nguyệt, nó được làm bằng thủy tinh trong suốt như thể đang vươn cánh muốn bay.
Du Họa vừa nhìn đã thích ngay: "Rất đẹp."
Hầu gái đeo mặt nạ giúp cô: "Tiểu thư đeo mặt nạ thiên nga trắng, không chừng có thể gặp và ghép đôi với thiên nga đen trong vũ hội đó."
Du Họa chớp mắt mấy cái, không nghe rõ những lời nói bất thình lình của hầu gái: "Cái gì?"
Hầu gái chỉ mỉm cười: "Đến lúc đó ngài sẽ hiểu."
Buổi tiệc được chia làm hai sân, một sân dành cho các quý tộc tương đối lớn tuổi giao tiếp với nhau, cái còn lại là vũ hội hóa trang dành cho nam nữ trẻ tuổi. Sau khi Quốc Vương nói vài câu may mắn tượng trưng để chúc mừng ngày hội xong thì có ý bảo mọi người được phép bắt đầu vui vẻ hết mình.
Khi Du phu nhân tách khỏi Du Họa thì bà vô cùng lo lắng, luôn mãi dặn dò cô nhất định phải cẩn thận quan sát rồi phải chọn bạn nhảy một cách cẩn thận. Du Họa gật đầu, nhỏ giọng trấn an Du phu nhân, cuối cùng mẹ cô cũng đi tới một phòng khiêu vũ khác với ánh mắt lưu luyến không nỡ.
Tất cả mọi người trêи vũ hội đều đeo mặt nạ, ai cũng không nhận ra ai, Du Họa không có hứng thú làm quen với những người khác, dù sao lòng cô bây giờ đã chưa đầy hình ảnh của thầy, tới tham gia tiệc rượu chỉ vì để mẹ mình yên tâm.
Đám nam nữ chung quanh đã bắt đầu nói chuyện với nhau, thậm chí còn bắt đầu bắt cặp khiêu vũ, Du Họa tính tìm một góc để đứng, cô tránh khỏi đám đông, đi vòng qua đám người rồi tìm một góc kín đáo. Trêи đường có không ít chàng trai đến gần, lúc này những nghi lễ mà cô học đã phát huy tác dụng, cô từ chối người đến một cách vừa khéo léo lại vừa không bất lịch sự, khiến người ta không thể nào soi mói được chút sai lầm.
Du Họa thoát khỏi đám người, đang muốn tùy tiện chọn một ban công để nghỉ tạm, thế nhưng vừa liếc mắt đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất.
"Thầy!" Cô xông tới và ôm người nọ từ phía sau lưng.
Ly rượu vang đỏ trong tay người đàn ông nghiêng một cái, suýt nữa thì tràn ra khỏi ly.
Anh quay đầu, giọng nói vẫn trầm thấp như trước đây: "Sao lại có một cô bé ở đây? Có phải em nhận nhầm người không?"
Du Họa phồng má, nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ thiên nga đen không khác của cô là bao ở trêи mặt anh: "Là thầy!"
Người đàn ông cười rộ lên: "Bé cưng nhận sai rồi, bây giờ tôi không phải là người thầy nào cả. Tôi tới đây vì muốn trở thành chồng của một cô gái nào đấy, nếu mục đích của em giống với tôi..."
Anh bẹo đôi má đang phồng lên của cô: "Tôi cảm thấy tôi là ứng cử viên vô cùng phù hợp với em, em cảm thấy thế nào?"
- ------------
Giản Mặc Thư: Không cần em cảm thấy được, tôi thấy được là được.
Nhưng nghĩ đến có thể như vậy, trong lòng Du Họa lại tràn đầy một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
"Mẹ tin thầy Giản đã dạy những điều nên dạy cho con, con phải biểu hiện thật tốt mới không phụ sự dạy bảo của một vị thầy giáo nghi lễ ưu tú như vậy."
"Dạ, con hiểu rồi mẹ."
Du phu nhân cúi đầu nhìn Du Họa, đôi má đỏ bừng, cho rằng cô thẹn thùng nên bà tỏ vẻ hiểu rõ rồi vỗ vỗ mu bàn tay cô. Du phu nhân để cô tự xem sách, bà rời khỏi còn tri kỷ mà đóng cửa lại giúp cô.
Du Họa đặt sách trêи tủ đầu giường, kéo ngăn kéo và lấy vòng cổ bên trong ra. Cô kéo chăn rồi chui vào trong đó, cầm khăn lụa để sát vào giữa mũi.
Mùi của thầy...
Thiếu nữ tắt đèn, nằm ở trêи giường, cầm khăn lụa bên cạnh gối ngủ, cô từ từ nhắm mắt lại. Trong bóng tối, mùi hương còn sót lại của người đàn ông tựa như đang quanh quẩn trong không khí, như thể anh đang bên cạnh cô vậy.
Du Họa mới vừa tỉnh ngủ đã cảm thấy nôn nóng vì phát hiện Giản Mặc Thư rời khỏi, giờ cũng đã từ từ lắng xuống, hơi thở dần dần chậm lại, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cảnh trong mơ tiếp nối tình huống lần trước nhưng vẫn chỉ là những đoạn ngắn vụn vặt.
Thiếu niên dẫn cô đến một căn phòng âm u nhỏ hẹp, cởi bộ đồ dính đầy bụi bẩn của cô trong phòng tắm, dùng nước nóng tắm sạch cơ thể cô.
Vết bẩn toàn thân cô đã được chùi sạch, thân thể trắng nõn đặc biệt sáng chói trong căn phòng tối tăm. Thiếu niên đứng sau lưng cô, cơ thể cậu đã có xu hướng trưởng thành, ánh mắt của anh dễ dàng nhìn lướt qua hõm vai rơi nơi non mềm hơi nhô lên trước ngực cô, hai tay không hề khách sáo mà vuốt ve một lúc, sau đó áp sát vào gáy cô rồi ngửi ngửi với vẻ đầy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu.
Làn da ẩm ướt của cô tỏa ra một mùi hương thơm ngát, hoàn toàn khác biệt với xà phòng thấp kém, lợi dụng tất cả mọi cơ hội để bay vào trong mũi của anh.
Thiếu niên nheo mắt lại, dường như hết sức hài lòng với cô gái nhỏ mềm mại, thơm mát như thế. Anh vẫn duy trì tư thế ôm như vậy, cúi đầu ʍút̼ một mảng da thịt trắng nõn kia, hàm răng khẽ cắn một cái: "Bé cưng, em là của anh rồi."
Trời đất quay cuồng một trận, cảnh tượng thay đổi, cô ngồi trêи sofa cũ nát, đưa dây chuyền sapphire đã giấu trong áo ngay lúc chạy trốn người xấu cho anh: "Cái này rất đáng giá, có thể đổi rất nhiều thứ, chúng ta có thể ở nơi tốt hơn, anh cũng không cần nhịn đói để nhường đồ ăn cho em nữa."
Thiếu niên đột nhiên ngẩn người, cậu nhận lấy vòng cổ, nghiêm túc cất kỹ: "Đây chính là đồ vật bé cưng đưa cho anh, anh sẽ không mang đi đổi."
Sau đó, cô bị thiếu niên đẩy ngã, lột sạch quần áo rồi đè dưới thân, bị cậu hôn khắp người, nơi riêng tư huyền bí kia là đối tượng được chăm sóc đặc biệt nhất.
"Em nhớ kỹ, em là của anh, mặc kệ em đi đến nơi đâu, không cần biết là bao lâu, anh đều sẽ đón em về."
Cơ thể trần trụi của thiếu nữ chứa rất nhiều dấu hôn từ đậm tới nhạt, cô không nhịn được mà ngẩng đầu, lập tức đối diện với ánh mắt tà ác kia.
Thầy...!
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, Du Họa kinh ngạc tới mức hốt hoảng.
Không, không đúng, đây chính là thầy lúc còn trẻ.
"Về đến nhà, em phải chăm sóc cơ thể thật tốt, chờ anh tới làm em, hiểu không?"
Thiếu niên ngước mặt lên khiến Du Họa gật đầu một cách cam tâm tình nguyện, có được sự đồng ý của cô, thiếu niên đột nhiên mỉm cười, lập tức hòa thành những tia sáng màu vàng rồi biến mất.
"Thầy ơi!"
Du Họa hoảng sợ, lập tức mở mắt ra, phát hiện bầu trời đã sáng rồi, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu sáng khung cảnh bên trong.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía gối, may mà tướng ngủ cô cũng cũng không tệ lắm, khăn tay hình bông hoa vẫn còn tốt nhưng mà phía ngoài rìa có hơi nhăn.
Du Họa nắm dây chuyền ngay trước mặt, nhớ lại giấc mộng tối hôm qua và lúc trước.
Căn phòng kia... Giống y hệt hình ảnh lóe lên trong đầu cô lúc đầu khi cô bị thầy ɭϊếʍ ở trêи xe ngựa, ngay cả khuôn mặt cô nhìn thấy cũng là...
Kết hợp hai giấc mộng lại với nhau, hình như là có người xấu từng bắt cô đi, sau khi cô tự trốn được thì đã gặp thầy, được thầy ấy mang về nhà...
Thiếu nữ buồn rầu mà chà chà cái gối: Nếu như cô đã trải qua toàn bộ mọi việc, chuyện lớn như thế, tại sao cô không nhớ rõ chứ?
Nhưng mà...
Du Họa ngồi dậy từ trêи giường, cô xốc chăn và váy ngủ lên, lộ ra dấu hôn khắp nơi trêи thân thể, y hệt như trong mơ.
Cô cong đầu gối lên rồi nhìn vào hoa huy*t giữa hai chân, hai mảnh thịt trai dưới cửa huyệt vẫn chưa khép lại hoàn toàn, lại còn hơi hở ra một khe thịt. Cô thử dùng tay sờ vào khối thịt tròn nhỏ xinh đang lồi lên kia, đầu ngón tay hơi đè hoa châu mẫn cảm, toàn thân Du Họa lập tức tun lên, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Toàn bộ hoa huy*t đều hiện lên màu đỏ tươi hệt như một quả đào chín mọng, đủ để chứng minh người đàn ông hôm qua trong cơ thể cô thỏa mãn tới mức nào.
Thiếu nữ đỏ mặt, âm thầm cầu nguyện với dây chuyền sapphire: Tuy cô không còn kí ức lúc đó nhưng cô thật sự ngoan ngoãn chờ thầy tới làm cho nên thầy phải tới đón cô, thực hiện nguyện vọng của cô nha...
Chớp mắt đã tới đêm tiệc rượu đó.
Du Họa bị một nhóm hầu gái do Du phu nhân dẫn đến dày vò một hồi lâu, lại còn đặc biệt mang theo rất nhiều hoa hồng tươi vừa mới được hái trong hoa viên, tốn công tốn sức để cho cô ngâm mình bằng những cánh hoa. Sau khi làm đủ thứ việc xong, Du Họa mới có thể được giải thoát, vào phòng thay đồ mặc lễ phục.
"Tiểu thư, đừng quên cái này."
Hầu gái đưa một cái mặt nạ tinh xảo đến.
Lông vũ vừa cứng vừa dài được sắp xếp một cách trật tự tại khóe mắt bên phải, hoa văn lông vũ xung quanh đôi mắt của chiếc mặt nạ bạc được vẽ tỉ mĩ, ở ngay đỉnh sống mũi có một con thiên nga trắng cong cổ lại thành hình bán nguyệt, nó được làm bằng thủy tinh trong suốt như thể đang vươn cánh muốn bay.
Du Họa vừa nhìn đã thích ngay: "Rất đẹp."
Hầu gái đeo mặt nạ giúp cô: "Tiểu thư đeo mặt nạ thiên nga trắng, không chừng có thể gặp và ghép đôi với thiên nga đen trong vũ hội đó."
Du Họa chớp mắt mấy cái, không nghe rõ những lời nói bất thình lình của hầu gái: "Cái gì?"
Hầu gái chỉ mỉm cười: "Đến lúc đó ngài sẽ hiểu."
Buổi tiệc được chia làm hai sân, một sân dành cho các quý tộc tương đối lớn tuổi giao tiếp với nhau, cái còn lại là vũ hội hóa trang dành cho nam nữ trẻ tuổi. Sau khi Quốc Vương nói vài câu may mắn tượng trưng để chúc mừng ngày hội xong thì có ý bảo mọi người được phép bắt đầu vui vẻ hết mình.
Khi Du phu nhân tách khỏi Du Họa thì bà vô cùng lo lắng, luôn mãi dặn dò cô nhất định phải cẩn thận quan sát rồi phải chọn bạn nhảy một cách cẩn thận. Du Họa gật đầu, nhỏ giọng trấn an Du phu nhân, cuối cùng mẹ cô cũng đi tới một phòng khiêu vũ khác với ánh mắt lưu luyến không nỡ.
Tất cả mọi người trêи vũ hội đều đeo mặt nạ, ai cũng không nhận ra ai, Du Họa không có hứng thú làm quen với những người khác, dù sao lòng cô bây giờ đã chưa đầy hình ảnh của thầy, tới tham gia tiệc rượu chỉ vì để mẹ mình yên tâm.
Đám nam nữ chung quanh đã bắt đầu nói chuyện với nhau, thậm chí còn bắt đầu bắt cặp khiêu vũ, Du Họa tính tìm một góc để đứng, cô tránh khỏi đám đông, đi vòng qua đám người rồi tìm một góc kín đáo. Trêи đường có không ít chàng trai đến gần, lúc này những nghi lễ mà cô học đã phát huy tác dụng, cô từ chối người đến một cách vừa khéo léo lại vừa không bất lịch sự, khiến người ta không thể nào soi mói được chút sai lầm.
Du Họa thoát khỏi đám người, đang muốn tùy tiện chọn một ban công để nghỉ tạm, thế nhưng vừa liếc mắt đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất.
"Thầy!" Cô xông tới và ôm người nọ từ phía sau lưng.
Ly rượu vang đỏ trong tay người đàn ông nghiêng một cái, suýt nữa thì tràn ra khỏi ly.
Anh quay đầu, giọng nói vẫn trầm thấp như trước đây: "Sao lại có một cô bé ở đây? Có phải em nhận nhầm người không?"
Du Họa phồng má, nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ thiên nga đen không khác của cô là bao ở trêи mặt anh: "Là thầy!"
Người đàn ông cười rộ lên: "Bé cưng nhận sai rồi, bây giờ tôi không phải là người thầy nào cả. Tôi tới đây vì muốn trở thành chồng của một cô gái nào đấy, nếu mục đích của em giống với tôi..."
Anh bẹo đôi má đang phồng lên của cô: "Tôi cảm thấy tôi là ứng cử viên vô cùng phù hợp với em, em cảm thấy thế nào?"
- ------------
Giản Mặc Thư: Không cần em cảm thấy được, tôi thấy được là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương