Trò Chơi Đang Load
Chương 55: Anh Giai À, Tư Tưởng Này Của Anh Có Hơi Nguy Hiểm
Tạ Tịch phát hiện trong phòng cũng chỉ có cậu và Tam hoàng tử, cho nên lão Tam muốn ly hôn với cậu hả? Nhưng vấn đề ở đây là, bọn họ kết hôn lúc nào! Trong mơ hay ngoài hiện thực bọn họ còn chưa từng tổ chức đám cưới, đừng nói là lão Tam, ngay cả với lão Ngũ cũng chỉ đến giai đoạn bái đường, sau cùng không phải vẫn dừng lại đấy sao? Tại sao trong giấc mơ của Nhị hoàng tử cậu lại thành một người đàn ông đã kết hôn thế này? Nhị hoàng tử quả nhiên không bình thường, những hoàng tử khác đều muốn kết hôn với Tạ Tịch, vị này trực tiếp mơ cậu thành chồng người khác luôn. Không nên gọi anh là lão Nhị, mà phải gọi là kẻ thứ ba! Tạ Tịch hoàn toàn xác định cậu không vào sai cảnh mơ, chưa đề cập tới bảng thông tin, chỉ riêng Tam hoàng tử xốc nổi trong cả hành động lẫn lời nói này đã nói rõ nên rất nhiều vấn đề. "Cậu suốt ngày chỉ biết lải nhải, tôi mua xe thì thế nào? Tôi mua máy bay thì sao? Tôi cá độ bóng đá thì có vấn đề gì hả? Tôi xài tiền của cậu chắc?" Tạ Tịch không phản bác được, lão Tam nói rất có lý, gã ta không xài tiền của cậu thật. "Đã kết hôn với tôi rồi mà còn tính toán chi li như thế, dạy thế nào cũng không xong! Tiền trong nhà tiêu hết rồi hả? Cho cậu mười đôi tay có tiêu mười đời cũng không hết!" Tạ Tịch cân nhắc một chút, thuận theo logic của giấc mơ nói: "Em vì muốn tốt cho anh..." Nước đi này của cậu quả nhiên đúng, Tam hoàng tử càng nổi nóng: "Cậu thì biết cái gì, hết khấu trừ rồi lục soát cũng không ngại mất mặt, cậu có vì tốt cho tôi cũng đừng quản chuyện tôi tiêu tiền!" Tạ Tịch thầm trợn trắng mắt: Khúc mắc của anh không nhỏ nha lão Nhị, bị em trai mắng nhiều lần nên lời thoại cũng thuộc hết rồi đúng không? Tạ Tịch buồn bực không lên tiếng, Tam hoàng tử còn có thể lôi ra chọc ngoáy: "Cũng biết buồn bực hả, tôi kết hôn với cậu chẳng bằng tìm khúc gỗ!" Tạ Tịch: "..." Thứ anh nên tìm không phải khúc gỗ mà là chày gỗ! Tam hoàng tử cáu kỉnh một hồi, rốt cuộc lượn lại vấn đề đầu tiên: "Ly hôn đi, hai ta không thể nào sống chung được!" Tạ Tịch không dám chắc cậu có phải ly hôn hay không... Chớp mắt sau đó, khung cảnh xoay chuyển, cậu và Tam hoàng tử đã ngồi ở trong một phòng họp, trước mặt đặt thỏa thuận ly hôn, bên cạnh có luật sư. Ồ, xem ra có muốn hay không cũng phải ly hôn. Tam hoàng tử hung ác nói: "Cậu không phải rất tiết kiệm sao, không phải cậu chê tiền của tôi bẩn hay sao, vậy thì cẩn thận cầm đống đồng nát của cậu rồi cút đi!" Thỏa thuận ly hôn ghi vô cùng đơn giản và thô bạo, một hàng chữ chiếm hết cả trang A4 – Toàn bộ đều là tài sản trước hôn nhân của Gall. Mặc dù biết là mơ nhưng cũng qua loa quá, lão Nhị à anh rõ ràng là đại thần tài chính của đế quốc đấy, viết một thỏa thuận ly hôn nghiêm chỉnh khó thế hả! Tam hoàng tử ném bút máy lên người cậu: "Ký đi!" Khóe miệng Tạ Tịch giật giật, cầm lấy bút máy ký tên mình. Khung cảnh lại xoay chuyển, Tạ Tịch phát hiện cậu đang thê thảm đứng dưới con mưa rào tầm tã. Nhìn bộ dạng này, cậu và lão Tam đã ly hôn thành công đúng không? Ừm, hay nên nói là cậu bị lão Tam đá ra khỏi nhà mà không được phân chia tí tài sản nào? Ở trong mắt Nhị hoàng tử, kết cục của cậu và lão Tam sẽ như thế hả? Tạ Tịch thật muốn cảm ơn gã, cậu chưa từng hẹn hò, cũng chưa từng cưới ai, thế mà lại được trải nghiệm mùi vị ly hôn. Hiểu biết của những hoàng tử này đối với đất liền rõ ràng đều thiếu tính thực tiễn, người đáy biển thân thuộc với nước nhất nên căn bản không hiểu được cảm giác đứng dưới mưa là như thế nào. Trong sách nói khi gặp mưa người đất liền sẽ bật ô, người đáy biển đều sửng sốt. "Tại sao phải bật ô, nước xối lên người không phải là khoảng thời gian hưởng thụ nhất sao?" "Thấy bảo là cho lãng mạn." "Trời mưa bật ô che rất lãng mạn hả?" "Ừa, rất lãng mạn, nhất là khi trời đổ mưa, con trai bật ô che cho con gái được coi là một trong những khung cảnh lãng mạn nhất." "Người đất liền thật kỳ quái." Tạ Tịch – người đất liền – càng cảm thấy bọn họ kỳ quái hơn! Hiểu biết về đất liền của Nhị hoàng tử sâu hơn Tam hoàng tử một chút, từ cấu tạo căn nhà trước đó liền nhìn ra, nhưng đối với loại hiện tượng như mưa này, một người đáy biển như gã vẫn không cách nào trải nghiệm được. Cho nên Tạ Tịch dầm mưa mà không thấy ướt sũng khó chịu, hơn nữa còn có cảm giác vui vẻ khoan khoái như khi đứng trong rừng rậm vào sáng sớm. Kể ra, đối với người đáy biển mà nói, gặp mưa trên đất liền quả thực cảm giác rất dễ chịu. Tạ Tịch – nhóc đáng thương mới bị đá ra khỏi nhà mà không được chia tí tài sản nào – thực sự không có thê thảm lắm, cậu dầm mưa mà như tắm suối nước nóng, thoải mái dễ chịu. Lúc này, chủ nhân của giấc mơ rốt cuộc cũng lên sàn. Một đôi giày da đen bóng xuất hiện trong tầm mắt Tạ Tịch, cậu ngẩng đầu lên, thấy được người đàn ông tóc bạc đang cầm dù che mưa. Màu tóc này đối với người bình thường rất khó phối hợp nhưng ở trên người Aix lại tạo cảm giác bổ sung lẫn nhau. Gã trời sinh ưu nhã quý khí, mặc âu phục thẳng thớm cũng chẳng có tí cảm giác lệch tông nào, tựa như người bước ra từ trong tranh vậy. Tạ Tịch thấy liền giật mình, giấc mơ này có trải qua lọc kính đúng không, Nhị hoàng tử trông dễ nhìn như vậy hả? "Sao em lại đứng một mình ở đây, thằng ba đâu?" Aix dịu giọng hỏi cậu. Tạ Tịch hiểu rồi, hóa ra trong mơ hai người này vẫn là anh em ruột! Tạ Tịch vừa bị "vứt bỏ", chán nản đáp: "Bọn em ly hôn rồi." Aix sững sờ, trong giọng nói hàm chứa sự tức giận: "Chuyện gì xảy ra vậy? Gall lại quậy cái gì?" Tạ Tịch cũng muốn biết hai anh em này đang quậy cái gì! Tạ Tịch không cần mở miệng, chỉ đứng một mình như vậy đã trông đáng thương cô độc lắm rồi. Aix nhíu mi, nói với cậu: "Đừng dầm mưa ở đây, coi chừng bị cảm lạnh, em lên xe của anh đi đã." Tạ Tịch gật đầu nói: "Cám ơn anh." Aix bảo: "Khách sáo với anh làm gì, chúng ta là người một nhà..." Gã ngừng lại, nghĩ tới chuyện Tạ Tịch và Gall đã ly hôn, không nói tiếp được nữa. Tạ Tịch lên xe của Aix, gã đưa cho cậu một cái khăn lông, Tạ Tịch qua loa lau nước trên người. Aix nói: "Anh dẫn em đi tìm nó, không thể để nó càn quấy như vậy." Tạ Tịch lắc đầu nói: "Em không muốn gặp anh ta." Trong mắt Aix lóe lên sự đau lòng, giọng điệu của gã chậm dần: "Hai đứa mới kết hôn một tháng sao đã ầm ĩ thành như vậy?" Hóa ra chỉ mới một tháng... Anh cũng ác với em trai anh thật đấy. Tạ Tịch vừa muốn mở miệng, liền cảm giác chóp mũi hơi ngứa, cậu hắt hơi một cái. Aix lập tức hỏi: "Có phải cảm lạnh rồi không?" Tạ Tịch xoa xoa chóp mũi đáp: "Không sao đâu ạ." "Dầm mưa lâu như vậy sao không có việc gì được chứ?" Aix ngừng lại chút rồi nói, "Anh đưa em về nhà." Tạ Tịch lập tức ngăn lại: "Em không muốn về, em và anh ta đã không còn bất cứ quan hệ nào rồi!" Aix dịu giọng nói: "Được rồi, không quay về nữa, em đến nhà anh trước nhé, thay bộ quần áo khô ráo đã." Tạ Tịch hơi do dự, không chắc lắm một người đàn ông mới ly hôn như cậu đến nhà anh vợ thay quần áo có thích hợp hay không nữa. Aix liền nói tiếp: "Anh nhớ em là người vùng khác, ở đây không có bạn bè nào đúng không?" Tạ Tịch đã hiểu, chuyến này không đi không được. Cậu khổ sở đáp: "Làm phiền anh ạ." Aix khẽ thở dài: "Không có việc gì, cho dù hai đứa đã ly hôn, em vẫn có thể gọi anh là anh trai." Khóe miệng Tạ Tịch giật giật, cậu không gọi được. Anh trai cái ** mẹ anh ấy, có anh trai nhà nào lại đi mơ giấc mơ vô sỉ như vậy! Aix dẫn cậu về nhà, tính keo kiệt của lão Nhị đã ăn sâu vào xương tủy, cả trong mơ cũng không buông tha cho mình. Chung cư gã ở trái lại cũng không nhỏ, hơn 200m2,trang trí cũng không tệ lắm, chỉ là so với biệt thự của em trai gã thì quả thực là vô cùng đơn giản. Aix nói: "Vào đây, trong phòng ấm áp." Tạ Tịch bước vào, bởi vì chân ướt nên cậu cẩn thận không giẫm lên tấm thảm chùi chân trắng tinh trước cửa. Một cử chỉ vô ý nhỏ nhặn lại giúp Tạ Tịch thấy được thanh tiến độ màu tím dưới góc phải nhấp nháy. Ai mà ngờ một người phong lưu và phóng khoáng, vạn người mê như Nhị hoảng tử lại có khẩu vị thế này chứ! Aix nói: "Đừng chú ý những chuyện cỏn con kia, em vào tắm rửa trước đi, anh đi kiếm quần áo cho em thay." Thật sự không cần chú ý thì anh cũng đừng để tăng thanh tiến độ, cái đồ nói một đằng làm một nẻo. Hiện giờ Tạ Tịch cũng cảm thấy cả người ướt sũng rất khó chịu, cậu đáp: "Cảm ơn anh." Rồi tiến vào phòng tắm. Tạ Tịch vừa tắm vừa nghĩ – tình tiết này rất quen đúng không? Đổi lại giới tính thì rõ ràng là một người đàn ông mới ly hôn được chị dâu cũ dắt về nhà, còn tắm rửa trong nhà của chị dâu cũ? Ừm... Tạ Tịch lầm bầm nói: "X quả nhiên là một tên cực kỳ biến thái." Giang lão Tà thình lình trúng đạn. Tạ Tịch tắm rửa xong cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cậu nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói của Aix: "Anh để quần áo ở cạnh cửa nhé, có thể hơi rộng một chút, em cứ mặc tạm trước nhé." Tạ Tịch nhỏ giọng nói cảm ơn, mở cửa cầm quần áo vào. Aix tránh vào trong phòng bếp, Tạ Tịch lại cảm thấy là lạ, cậu cầm quần áo vào phòng tắm bắt đầu mặc. Đây là một bộ áo sơ mi và quần tây đơn giản, chỉ là size quá lớn, cái nào cũng rộng... Tạ Tịch không cảm thấy cậu thấp hơn nhóm hồn ý bao nhiêu nhưng trong giấc mơ của bọn họ chẳng hiểu sao cậu đều lùn đi một đoạn. Cậu rõ ràng cao 1m8, sao trong mắt bọn họ liền thành 1m7? Mười centimet kia đâu rồi, làm phiền trả lại cho cậu được không! Aix ít nhất cũng cao 1m9, bộ quần áo này mặc trên người Tạ Tịch cao 1m7 (có khi vẫn chưa tới) sao có thể không rộng được chứ? Áo sơ mi thì không vấn đề, còn quần thì làm sao bây giờ? Ống quần có thể xắn lên, còn cạp quần thì làm thế nào? Cả cái thắt lưng cũng không cho cậu? Tạ Tịch hết cách, chỉ có thể cố mặc vào rồi đi ra. Aix bưng cho cậu một ly sữa bò nóng: "Xin lỗi em, không có quần áo mới cho em, bộ này anh đã từng mặc nhưng giặt rất..." Gã còn chưa nói xong đã ngây ngẩn cả người. Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn gã, bất đắc dĩ hỏi: "Anh có thắt lưng không?" Aix vội vàng đảo mắt sang chỗ khác, đặt sữa bò xuống bên cạnh rồi nói: "Để anh đi tìm thử xem." Tạ Tịch nói: "Làm phiền anh ạ." Cậu không nghĩ quá nhiều, chẳng qua chỉ cảm thấy mình mặc như vậy rất buồn cười, phỏng chừng Aix đang chê cười cậu. Rất nhanh Aix đã trở lại, tay cầm theo một chiếc thắt lưng da màu nâu. Tạ Tịch nhận lấy, cố gắng thắt đai lưng. Khổ nỗi thắt lưng thực sự không khớp, áo sơ mi Tạ Tịch mặc lại quá dài, cậu vất vả lắm mới nhét được vào quần thì cái quần lại liều mạng tụt xuống, làm đi làm lại khiến cậu buồn bực không chịu nổi. Tạ Tịch hơi hoài nghi bản thân, cậu ngốc đến thế sao, ngốc đến mức ngay cả quần áo cũng mặc không nổi? Hay là... Tạ Tịch tỉnh táo lại, do Aix không muốn cậu mặc quần áo tử tế đúng không? "Chị dâu" à, mời em rể đã ly hôn về nhà thì thôi đi, còn không cho nó mặc quần áo tử tế, tư tưởng này của "chị" rất nguy điểm đó. Tạ Tịch chợt nảy ra một ý, cậu dứt khoát nói: "Anh có thể giúp em chút không?" Tim Aix giật thót một cái. Tạ Tịch nhìn gã, bất đắc dĩ nói: "Làm kiểu gì cũng thắt không xong." Hầu kết Aix bỗng chuyển động, giọng nói của gã hơi khàn: "Để anh giúp em." Gã tới gần Tạ Tịch, ngón tay thon dài khẽ run sau đó trở lại bình thường, gã cẩn thận xỏ thắt lưng qua từng đỉa quần... Phần eo thon gọn lộ ra, tròng mắt Aix co rụt lại. Tạ Tịch nói: "Cảm ơn anh." Aix hoàn hồn, vừa định giúp cậu đóng lại thắt lưng thì phát hiện... Tạ Tịch hơi sửng sốt: "Lỗ trên thắt lưng không đủ." Chiếc thắt lưng này rõ ràng là của Aix, vòng eo của gã và Tạ Tịch chênh lệch rất nhiều, trên thắt lưng không có lỗ nào vừa với bụng của cậu. Vậy phải làm sao bây giờ? Vất vả lắm mới cài được thắt lưng mà lại không dùng được. Aix ngừng một chút rồi mới nói: "Trong phòng rất nóng, không thì... " Tạ Tịch không khỏi nghĩ lệch đi – Chẳng lẽ để cậu mặc nguyên áo sơ mi? May mà Aix vẫn còn muốn sống: "...Để anh đi mua quần áo vừa người cho em." - ---— ♥• •♥ —----
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương