Trò Chơi Đang Load
Chương 61: Lấy Đạo Của Người Trả Lại Người
Thanh tiến độ nhiệm vụ chính có năm màu, màu xanh đại biểu cho tiến độ đã hoàn thành của Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, màu đỏ và màu tím chưa đầy lần lượt đại diện cho Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử, giờ lại xuất hiện màu trắng và màu đen. Bởi vì bảng thông tin trong suốt cho nên thanh tiến độ màu trắng rất dễ thấy, không đến mức khó nhìn. Màu trắng là Tứ hoàng tử, vậy màu đen kia chỉ có thể là Đại hoàng tử. Chuyện này rất dễ hiểu, nhưng vì sao tiến độ của Đại hoàng tử lại đột nhiên tăng gần một nửa? Tám phần trăm đã là bỏ ra 50% tình yêu rồi, cậu còn chưa làm gì cả, ngay cả gặp mặt cũng chưa, sao lại yêu đến tận một nửa rồi? Tạ Tịch nhìn chằm chằm thanh tiến độ một lúc lâu, đổi hướng suy nghĩ, có lẽ màu trắng mới là Đại hoàng tử? Lúc cậu thanh lý rác Đại hoàng tử cũng ở đó, tiến độ tăng trước, nhưng ngay sau đó Tứ hoàng tử đi ra nên cậu tưởng lầm thành Tứ hoàng tử? Tiến độ màu đen bỗng nhiên tăng lên 8% là Tứ hoàng tử hả? Cho dù là Tứ hoàng tử, tốc độ tăng này cũng thật khó hiểu, trước đó thờ ơ, sao mới bôi thuốc xong đã đột nhiên tăng mạnh? Nghĩ không ra, nghĩ không ra. Đáng tiếc Bánh Bao Xá Xíu không thể cách cậu quá xa, nếu không cậu muốn để nó đi đến chỗ Đại hoàng tử tìm hiểu một chút. Tạ Tịch muốn nghĩ nhiều cũng không được, sau khi thuốc ngấm hoàn toàn thì cả đầu cậu đều mơ mơ màng màng, kế đó cậu nhắm mắt lại thành thật ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy đã là chạng vạng tối, Tạ Tịch cũng không hoảng, khuôn mặt Colin đã xin nghỉ từ sớm, muốn về nhà ở hai ngày. Cậu thực sự sợ lão Nhị và lão Tam, tạm thời không muốn nhìn thấy hai tên bệnh thần kinh kia. Tạ Tịch hoạt động một chút, kinh ngạc phát hiện miệng vết thương của mình đã lành toàn bộ, trên đuôi cá còn tí dấu vết, chắc là vảy cá phục hồi hơi chậm. Thuốc này thật thần kỳ, Tạ Tịch cảm thấy một số phương diện dưới đáy biển lợi hại hơn đất liền rất nhiều. Cậu vừa ra cửa, một nhân ngư đợi bên ngoài đã cung kính nói: "Điện hạ phân phó, ngài tỉnh rồi có thể trực tiếp rời đi, điện hạ có việc đi ra ngoài, không thể tiễn ngài được." Tạ Tịch vội vàng nói: "Tôi làm phiền điện hạ nhiều rồi, không dám gây phiền phức thêm nữa." Khách sáo một hồi xong, Tạ Tịch rời khỏi cung điện của Tứ điện hạ. Tạ Tịch nhớ đến thanh tiến độ màu đen, cậu trộm đi đến cung điện của Đại hoàng tử, phát hiện vị điện hạ chuyên cần chính sự này đến tối rồi mà chưa trở về, chắc còn đang tăng ca. Thanh tiến độ màu đen thực sự là y sao? Tạ Tịch đợi một hồi lâu mà không bắt gặp y trở về, chỉ có thể tạm như vậy đã. Thời gian cậu "xin phép nghỉ" không dài, phải tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ phụ! Hôm qua có Tứ hoàng tử trợ giúp, Tạ Tịch một hơi góp nhặt 330.000 tấn rác giúp tiến độ nhiệm vụ phụ tăng lên với tốc độ bão tố, đạt mức 33%. Cậu vốn cho rằng đây là một nhiệm vụ khó nhằn, bây giờ xem ra không khó thật, chỉ cần chịu chút vết thương da thịt là có thể nhẹ nhõm hoàn thành! Tạ Tịch giữ vững tinh thần tiếp tục đi tìm rác, cậu đi ngang qua thị trấn lúc trước, trong lòng nhớ tới nhóc nhân ngư kia, muốn đi xem cô bé... Vừa bơi tới biên giới, cậu lại cảm thấy đau nhói và ngứa ngáy. Tạ Tịch phóng tầm mắt quan sát, lòng bỗng nhiên trầm xuống. Hôm qua cậu đã xử lý xong rác, thu hơn 10.000 tấn rác vào cột đạo cụ, nhưng giờ phút này, cùng một nơi lại trở thành biển rác. Bánh Bao Xá Xíu bực bội nói: "Chuyện gì xảy ra vậy? Ba ơi, chúng ta đến sai chỗ à?" Không đến nhầm, nơi này chính là trấn nhỏ kia. Lời của Tứ hoàng tử vang lên trong đầu cậu – Rác có thể thanh lý, nhưng chỉ cần người đất liền còn tồn tại, rác mới rất nhanh sẽ sinh ra. Cho nên đây là rác mới sao? Trong vòng một đêm lại sinh ra nhiều rác như vậy? Đầu Tạ Tịch vang lên ong ong, cậu nghĩ đến vài tỷ nhân khẩu trên đất liền, nghĩ đến số lượng khổng lồ của họ, cho dù mỗi ngày mỗi người chỉ sản sinh ra một ít rác, nhưng nhân với vài tỷ lại là một con số khổng lồ đến đáng sợ. Nếu chỉ xử lý rác thì quả thực sẽ chỉ khiến người đất liền càng táo tợn hơn. Vẫn luôn dung túng sẽ chỉ khiến người ta không ngừng đột phá ranh giới cuối cùng. Tạ Tịch thu gom nơi này, lại đi đến mấy chỗ tối hôm qua. Không có Tứ hoàng tử, tốc độ của cậu rất chậm, vừa bơi vừa thở hồng hộc, may mà cậu nhớ kỹ đường, nếu không còn phiền toái hơn nhiều. Tạ Tịch càng đi càng cảm thấy trái tim băng giá, càng xem càng lĩnh hội được tâm tình kịch liệt của phái Hiếu chiến. Rác được dọn sạch, trong vòng một đêm lại xuất hiện. Tạ Tịch có "kỹ năng thanh lý", mà người đáy biển cần dùng gì để thanh lý? Lúc Tạ Tịch dọn đến chồng rác thứ ba thì giọng nói lạnh lùng của Tứ hoàng tử vang lên sau lưng cậu: "Không phải ta đã bảo ngươi không được sử dụng năng lực này nữa rồi sao." Tạ Tịch quay đầu nhìn về phía Tứ hoàng tử: "Trước đó điện hạ từng dọn rác đúng không?" Chuyện tới nước này làm sao Tạ Tịch còn không hiểu nữa. Tứ hoàng tử sẽ nói như vậy, khẳng định hắn đã sớm trải qua. Rác thải này tổn thương nhiều quốc dân như vậy, hoàng tộc làm sao ngồi yên không quan tâm cho được? Bọn họ khẳng định đã tổ chức thanh lý rác không ngừng, nhưng giống như Tứ hoàng tử nói vậy, dọn dẹp cũng vô dụng, rất nhanh sẽ có rác mới sinh ra, trái lại bởi vì có người dọn thanh lý nên người đất liền càng không lo ngại gì. Tứ hoàng tử cười xùy một tiếng, trong mắt tràn đầy châm chọc. Tạ Tịch lại hỏi: "Ngài vẫn luôn dưỡng bệnh trong cung điện là do dùng thuốc kia đúng không?" Tứ hoàng tử quả thực không có bệnh hay gặp tai nạn gì, nhưng hắn dưỡng bệnh cũng là sự thật. Tạ Tịch có kỹ năng thanh lý mà chớp mắt đã bị ăn mòn đến chằng chịt vết thương, đám người Tứ hoàng tử chỉ có thể dùng biện pháp bình thường đi thanh lý rác, vết thương nhận lại càng lớn, loại thuốc kia có thể chữa trị vết thương nhưng có tác dụng phụ là khiến toàn thân mất hết sức lực, Tứ hoàng tử... Cậu không dám nghĩ tiếp, không dám tưởng tượng vì thanh lý những thứ rác rưởi này mà người đáy biển đã phải trả giá lớn bao nhiêu, thế rồi thật vất vả dọn dẹp, lúc đối mặt với vùng biển lại chất đầy rác, trong lòng họ bắt đầu nảy sinh tuyệt vọng như thế nào. Tứ hoàng tử mặt không đổi sắc nói: "Cho nên ta mới nói, không cần làm chuyện vô ích nữa." Yết hầu Tạ Tịch căng lên, trong miệng toàn là đắng chát. Tứ hoàng tử nhìn Tạ Tịch, thấp giọng nói: "Năng lực của ngươi có chỗ thiếu sót." Tạ Tịch chưa kịp phản ứng, không rõ hắn nói như vậy là có ý gì. Tứ hoàng tử cong khóe môi, nụ cười tàn nhẫn mà cố chấp: "Người đất liền mới là thứ rác lớn nhất, vì sao không thể khiến bọn chúng biến mất hoàn toàn!" Trong lòng Tạ Tịch chấn động mạnh mẽ, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. "Đi thôi." Tứ hoàng tử kéo tay Tạ Tịch lại, "Ta đưa ngươi trở về, không được dùng năng lực này nữa, nó không giúp được ai, trái lại chỉ mang đến phiền phức cho ngươi thôi." Tạ Tịch nghe ra ẩn ý trong lời hắn nói, lồng ngực cậu nóng lên, cậu tóm ngược lại tay Tứ hoàng tử: "Điện hạ có thể dẫn thuộc hạ lên đất liền không?" Tứ hoàng tử giật mình. Tạ Tịch nói: "Thuộc hạ chưa từng lên đất liền, ngài có thể dẫn thuộc hạ đi xem không?" Tứ hoàng tử nhíu chặt lông mày hỏi: "Ngươi muốn làm gì?" Tạ Tịch trầm giọng nói: "Lấy đạo của người trả lại người." Con ngươi Tứ hoàng tử hơi co lại. Hắn không hỏi lại mà nắm chặt tay Tạ Tịch rồi nói: "Trên bờ rất nóng, chịu không nổi thì đứng sát lại gần ta." Dứt lời, hắn dùng tốc độ cực nhanh xông ra ngoài, mang theo Tạ Tịch nổi lên mặt biển. Tạ Tịch dĩ nhiên biết lên bờ có mùi vị gì, có điều cậu sẽ không ở trên bờ lâu, chỉ tạm thời bị nướng một chút cũng không sao. Không bao lâu sau bọn họ liền rời khỏi mặt biển, không khí nóng rực theo khí quản chui vào khiến lồng ngực Tạ Tịch bỏng rát, cậu liếc hắn ra hiệu cho Bánh Bao Xá Xíu. Mặc dù Bánh Bao Xá Xíu không biết ba nó muốn làm gì nhưng nó hiểu ánh mắt này, ý là muốn nó dạo quanh một lượt. Nó bay rất cao, mở to hai mắt nhìn một lát rồi trở về báo cáo: "Ba, trên bờ biển không có ai!" Tạ Tịch nháy mắt, Bánh Bao Xá Xíu liền chui vào cổ áo cậu. Tứ hoàng tử hỏi cậu: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Tạ Tịch đáp: "Thực ra trước đó thuộc hạ lừa ngài, năng lực này của thuộc hạ không phải là tiêu trừ rác mà là thu thập lại." Tứ hoàng tử nhíu mày: "Thu thập? Có ý gì?" Tạ Tịch mở cột đạo cụ ra, nhìn con số 550.000 tấn rác, hít vào một hơi rồi nói: "Chính là như vậy..." Cậu đổ thẳng toàn bộ rác ra, tất cả chồng chất trên đất liền. Cảnh tượng này thực kinh người, vô số rác từ trong chiếc hộp Pandora trào ra, điên cuồng chồng chất trên bờ cát, đầy ắp cả bờ biển. Đất liền không phải dưới nước, những rác thải này chất thành một đống, như một ngọn núi khổng lồ, một ngọn núi rác khiến người ta khiếp sợ! Tứ hoàng tử kinh ngạc nhìn, hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Tạ Tịch nhìn xuống thanh tiến độ nhiệm vụ phụ, quả nhiên lúc cậu lấy toàn bộ rác ra... tiến độ từ 55% rớt xuống 0%. Bận rộn suốt đêm qua và tối nay đều thành công cốc nhưng cậu không hề hối hận chút nào. Tạ Tịch nói: "Luôn thanh lý rác là việc làm vô dụng, vậy vứt trả rác cho bọn họ thì sao?" Dung túng sẽ chỉ khiến tội ác càng lớn hơn, trừng trị thích đáng mới có thể khiến bọn họ thấy rõ bản thân rốt cuộc đã làm gì sai! Bên trong cặp mắt màu xám tĩnh mịch hơn cả phần mộ của Tứ hoàng tử rốt cuộc dấy lên ngọn lửa hi vọng: "Ngươi..." Giọng hắn khẽ run, lại có chút không nói nên lời. Tạ Tịch nói khẽ: "Thuộc hạ hiểu tấm lòng của điện hạ, biết ngài hận ngời đất liền thấu xương, nhưng chiến tranh là giải pháp xấu nhất để giải quyết vấn đề, đến cuối cùng đổi lại chỉ khiến hai bên cùng thiệt hại. Ngài yêu con dân của ngài, chắc chắn không hy vọng họ từ hố lửa này nhảy vào hố lửa khác đúng không." Tứ hoàng tử kinh ngạc nhìn cậu, môi mỏng mím thành một đường thẳng. Tạ Tịch ngửa đầu nhìn hắn: "Thuộc hạ đến giúp ngài được không? Chúng ta trả lại rác, mượn chuyện này tạo dư luận trên đất liền, khiến bọn họ cho rằng mình chọc giận thần linh, họ tự khắc sẽ thu liễm hành vi của mình." Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất Tạ Tịch có thể nghĩ tới. Chiến tranh không giải quyết được vấn đề. Kích thích mâu thuẫn giữa đáy biển và đất liền sẽ chỉ khiến nhân dân hai bên lâm vào cảnh lầm than. Người đáy biển khẳng định từng nghĩ đến biện pháp này, nhưng bọn họ không làm được như Tạ Tịch – dễ dàng thu thập rác, dễ dàng trả lại. Chỉ có loại hành vi trong chớp mắt này mới khó lý giải nhất, cũng chấn động lòng người nhất. Tứ hoàng tử rốt cuộc lấy lại tinh thần, hắn nhíu chặt lông mày, nói khẽ: "Chuyện này... cũng chỉ trị được ngọn mà không tận gốc." Hắn nói miệng như vậy, nhưng thanh tiến độ màu trắng lại tăng một mạch lên 13%. Tạ Tịch nở nụ cười. Tứ hoàng tử nhìn sang hướng khác: "Đi thôi, chốc nữa da ngươi lại bị thương." Không khí trên bờ quả thực là điểm chí mạng với nhân ngư, Tạ Tịch cực kỳ không thoải mái. Tứ hoàng tử nắm chặt tay Tạ Tịch, dẫn cậu về đáy biển. Nước biển vây quanh, cả người Tạ Tịch đều thoải mái dễ chịu, cậu nghe được giọng nói của Tứ hoàng tử vang lên bên tai: "Không cho phép tự mình đi thu thập rác, cũng không cho phép một mình thải rác ra." Tạ Tịch ngửa đầu nhìn hắn. Tứ hoàng tử nói: "Đây là bí mật của chúng ta, không cho phép nói cho người khác biết, biết chưa?" Tạ Tịch mỉm cười: "Điện hạ đang bảo vệ thuộc hạ à?" Lông mi Tứ hoàng tử khẽ run: "Ngươi không hiểu rõ người đất liền, nếu để bọn chúng biết được năng lực của ngươi, ngươi sẽ bị tù chung thân." Một người đất liền như Tạ Tịch dĩ nhiên hiểu đồng bào của mình. Cậu phát hiện những hoàng tử nhân ngư này thật đáng yêu, Tạ Tịch đáp: "Vâng, thuộc hạ nghe theo điện hạ hết." Thanh tiến độ màu trắng vèo một cái tăng lên 16%. Tạ Tịch buồn cười mà không dám cười, cả đám kia, từng người từng người một có phải quá ngây thơ rồi không, chẳng lẽ vị thiết kế tài ba kia thực ra cũng rất ngây thơ? Ừm... Tạ Tịch thu hồi lại ý nghĩ này, cậu từ chối tin tưởng. X là tên biến thái chết tiệt, không sai vào đâu được! - ---— ♥• •♥ —----
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương