Trò Chơi Kịch Bản Sát Nhân Của Quốc Vương

Chương 17: Trấn Trường Mệnh (17)



Edit: cơm trắng chan cà phê

【 Một người chơi đã nhấn nút bắt đầu bỏ phiếu chọn thủ phạm 】

【 Nhắc nhở một lần nữa: Hơn 3 người chơi cùng nhấn nút, hệ thống sẽ bắt đầu quá trình bỏ phiếu 】

Ở quảng trường trung tâm, tất cả người chơi đều nhận được thông báo như vậy.

Hành động của Thời Tung vô cùng đột ngột, nhưng nghĩ kĩ lại thì đúng là hợp lý. Sau vài giây ngơ ngác, những người chơi còn lại đều dời mắt khỏi Thời Tung, bắt đầu tập trung vào việc phân tích vụ án.

Tả Tam Khưu lại nhìn Thời Tung thêm một lúc nữa.

Sau khi vào trò chơi, cậu phát hiện cậu hoàn toàn không biết gì về Thời Tung.

Trước đây, cậu luôn cảm thấy Thời Tung là một người trầm ổn, luôn đối xử với người khác một cách dịu dàng, chu đáo, tính cách cũng rất thân thiện, dễ gần.

Bây giờ cậu mới nhận ra những điều đó có lẽ chỉ là một phần ngụy trang mà thôi.

Ở bên ngoài, anh luôn nhẹ nhàng như một cơn gió mát, nhưng ngay sau đó, anh cũng có thể âm thầm đâm một dao vào người khác.

Dù thế nào đi nữa, Thời Tung có thể nhẫn nhịn được thì sẽ nhẫn nhịn, anh chưa bao giờ bị cảm xúc chi phối hành động.

Vì sao anh lại làm như vậy?

Trong lòng có nghi ngoặc, Tả Tam Khưu lại thấy Thời Tung đã ngồi xuống, hai người vô tình nhìn qua nhau, ánh mắt anh tràn ngập sự chán nản, có vẻ như cũng cảm thấy vừa rồi mình có hơi quá kích động.

Nhưng anh chỉ buồn rầu trong giây lát, chớp mắt đã khôi phục bình tĩnh.

Ha... Được rồi, được rồi.

Tả Tam Khưu nghĩ thầm. Bị kéo vào một trò chơi đáng sợ như thế này, sống chết đã liền kề ngay trước mắt, một người chơi ngu ngốc lại luôn không ngừng bác bỏ, nghi ngờ mình thì ai mà không bực bội cơ chứ?

Hơn nữa, chỉ mới có một mình Thời Tung nhất nút đỏ, hệ thống vẫn chưa bắt đầu quá trình bỏ phiếu, vẫn không có ảnh hưởng quá lớn...

Tả Tam Khưu không nghĩ nữa, tiếp tục tập trung vào vụ án.

Cậu hai Lý im lặng một lát, sau đó tươi cười nhìn Thời Tung: "Cô trông cô kìa, đừng có xúc động như thế..."

"Thật ra tôi cảm thấy dùng điểm từ trò chơi để đổi lấy cơ hội được trường sinh bất tử, cải lão hoàn đồng là một thứ không đáng tin. Người thiết kế trò chơi kéo chúng ta vào trò chơi là vì muốn tặng tình yêu ấm áp cho chúng ta sao? Ai là kẻ ngốc mới tin."

Nhưng dù vậy vẫn có thể lấy điểm để đổi lấy đạo cụ bạo vệ mạng mình. Khương Uyển Nhi, cô thật sự không muốn lấy một chút điểm nào sao? Tôi không tin."

Nói đến đây, đôi mắt ti hí của cậu hai Lý híp mắt, giọng điệu biến đổi: "Cho nên tôi cho rằng cô đang cố ý diễn trò như vậy. Cô muốn dùng phương thức khiến người khác nghĩ cô tức hộc máu để nghĩ rằng cô không phải là hung thủ."

Thời Tung bình tĩnh nhìn cậu hai Lý, giống như là lười quan tâm đến đối phương.

Nhưng ngay lúc này, anh chợt chú ý thấy cậu hai Lý tuy đang nói với mình nhưng ánh mắt đôi khi sẽ khẽ liếc sang Vương Chí Ân.

Thời Tung liền nhận ra kế hoạch của cậu hai Lý.

Người này luôn khép tội cho anh, luôn nhằm vào anh, có lẽ không phải vì anh ta là đồng lõa của Trần Lập, cũng không phải vì anh ta là hung thủ.

Anh ta đang thử người chơi khác ——

Trong mắt cậu hai Lý, ai ngốc nghếch nghe theo lời anh ta chê trách Khương Uyển Nhi, người đó là người có hiềm nghi lớn nhất.

Thời Tung lựa chọn ngó lơ, không nói một lời.

Cậu hai Lý tiếp tục nói: "Trò chơi không có giới hạn thời gian, cứ tiếp tục kéo dài, chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm. Chi bằng bây giờ mỗi người đều tự nói ai là hung thủ đi, được không?"

"Tôi vẫn cho rằng Khương Uyển Nhỉ là hung thủ."

"Hung thủ đã hạ độc nạn nhân ở Động Thiên Phúc trong khoảng thời gian từ 3 giờ 20 phút sáng đến 6 giờ rưỡi sáng. Từ khách sạn đi đến Động Thiên Phúc rất gần, chắc chắn cũng phải đi qua con phố buôn bán. Trên đường đi có người chơi mạt chược, uống rượu thâu đêm. Vì sao không một ai nhìn thấy hung thủ?"

"Từ đầu đến cuối đều không có chứng nhân nhìn thấy gì. Chỉ có thể là vì hung thủ là quỷ."

Nói xong, cậu hai Lý nhìn những người chơi còn lại, quan sát phản ứng của họ.

Người đầu tiên đồng ý với hắn là cô Tư Lý.

Cô bé nói: "Đồng ý. Khương Uyển Nhi là nhân vật trung tâm của nội dung cốt truyện. Ban đầu cô ấy là nạn nhân sẽ chết, bây giờ cô ấy đã thoát khỏi tình cảnh đó."

"Xét từ góc độ thiết kế trò chơi, giả thuyết nạn nhân ban đầu thay đổi, kéo người khác thế mạng cho mình là có khả năng. Từ đó nạn nhân cũng có thể thay đổi thành hung thủ."

Đôi mắt cô Tư Lý trở nên thâm thúy, biểu tình lãnh đạm, vẫn là bộ dạng lạnh lùng, chững chạc không đúng tuổi.

Thời Tung nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô bé, không nói gì.

Sau đó là Vương Chí Ân lên tiếng.

Người này khá kiệm lời, luôn nhíu chặt mày. Cùng lúc đó, hai tay hắn cũng sẽ nắm chặt vạt áo, giống như đang băn khoăn, rối rắm gì đó.

Sau khi nghe thấy câu trả lời của cô Tư Lý, hắn lặng lẽ thở ra một hơi, hai hàng mày cau chặt cũng buông lỏng, hai vai cũng không còn căng chặt nữa.

Hắn nhìn cậu hai Lý, nói: "Đồng ý. Là Khương Uyển Nhi! Không thể sai được!"

Người tiếp theo nói là cậu cả nhà họ Lý.

Hắn kinh ngạc trước suy nghĩ của cậu hai Lý và cô Tư Lý, muốn phản bác, nhưng lại chưa thể nghĩ ra vấn đề ở đâu.

Nhìn trái nhìn phải, hắn chỉ có thể nói: "Theo tôi thấy, tỉ lệ Khương Uyển Nhi là hung thủ... khoảng 50%. Bây giờ tôi không chắc chắn được. Tôi cảm thấy mọi người vẫn chưa phân tích rõ được vụ án."

Ngoại trừ cậu cả Lý và Thời Tung, ba người còn lại đều cho rằng Khương Uyển Nhi là hung thủ, Tả Tam Khưu thì ngơ ngác.

Cậu nhìn những người còn lại với vẻ không thể tin nổi: "Cái quỷ gì vậy? Khương Uyển Nhi là người đầu tiên có thể loại bỏ hiềm nghi. Cô ấy đã giải thích rõ ràng rồi. Ngược lại, ba "người chồng trước" các anh, chúng tôi hoàn toàn không biết giữa các anh và trưởng lão Cung có vấn đề gì khác hay không!"

"Tôi cũng không hiểu vì sao mấy người cứ nhất quyết nhằm vào Khương Uyển Nhi?"

"Nội dung cốt truyện này khá phức tạp, còn có cả yếu tố giả tưởng, nhưng bản thân vụ án này vẫn là một vụ án trinh thám bình thường."

"Tôi đồng ý với lời của cậu cả Lý, chúng ta có thể bàn về thủ pháp gây án của hung thủ trước đã được không?"

Tạm dừng một lát, Tả Tam Khưu suy xét từ góc độ nạn nhân trưởng lão Cung, tổng kết lại quá trình điều tra của mình ——

Khoảng 12 giờ 5 phút, trưởng lão Cung rời khỏi nhà họ Trương.

12 giờ 45 phút, ông ta đi đến quảng trường trung tâm, không thấy Khương Uyển Nhi đến điểm hẹn.

Một lúc sau, ông ta quay về Động Thiên Phúc nghỉ ngơi, khoảng 1 giờ 50 phút, ông ta gặp lại A Hoa chạy trốn từ nhà họ Trương, yêu cầu cô giúp mình tìm Khương Uyển Nhi.

2 giờ rưỡi sáng, Khương Uyển Nhi và Trương Dã vào khách sạn. Trên phố buôn bán có nhiều người làm chứng.

A Hoa nghe ngóng được chuyện này, quay về Động Thiên Phúc báo cáo với chủ nhân. Cô không nhìn thấy trưởng lão Cung nên để lại một tờ giấy nhắn trong phòng khách.

Trưởng lão Cung không có ở phòng khách là vì có khả năng ông ta đang ở trong một phòng khác, cũng có khả năng ông ta quá nôn nóng nên sau khi giao nhiệm vụ cho A Hoa, ông ta lại tự mình ra ngoài, muốn tìm được Khương Uyển Nhi trong thời gian sớm nhất.

Sau đó, trưởng lão Cung bị Trương Dã đánh vào đầu ở trên phố buôn bán.

3 giờ 20 phút sáng, người dân gần đó dìu ông ta về Động Thiên Phúc.

Từ 3 giờ 20 phút sáng đến 6 giờ rưỡi sáng, ông ta rời giường, uống ly nước lê chưng đường phèn có thuốc độc. Muốn tiếp tục tìm Khương Uyển Nhi, ông ta lại rời khỏi phòng khách, đi đến cửa ra vào, cuối cùng ngã xuống đất.

Tả Tam Khưu loại trừ bản thân và Thời Tung là thủ phạm, tiếp tục loại trừ cô Tư Lý không đủ thời gian gây án. Cậu cũng cảm thấy trạng thái của cậu cả Lý khá bình thường. Vì vậy hung thủ chỉ có thể là một trong hai người là cậu hai Lý luôn công kích Khương Uyển Nhi và Vương Chí Ân luôn ngây ngô hùa theo.

Tả Tam Khưu trình bày xong suy nghĩ của mình, không ngờ Thời Tung lại lên tiếng.

"Nạn nhân tử vong như thế nào cũng cần phải thảo luận thêm. Tôi không hoàn toàn tán thành với cách phân tích của cậu hai Lý."

"Trong miệng nạn nhân có máu, là vì xuất huyết dạ dày, tôi đồng ý với điều này."

"Nhưng trên đầu mũi tên không có quá nhiều máu, từ đó suy ra nạn nhân không phải chết vì trúng tên mà vì trúng độc sao? Tôi không đồng ý."

"Chúng ta không phải pháp y, không thể giải phẫu nạn nhân, chỉ dựa vào lượng máu để suy đoán như vậy là không ổn thỏa."

"Theo hướng phân tích của mọi người cho đến bây giờ, trưởng lão Cung rời khỏi giường giữa đêm khuya, ra khỏi cửa, giữa đường đi đột nhiên trúng độc tử vong."

"Tôi chỉ hỏi mọi người câu, nếu ông ta trúng độc, ngã xuống đất, vậy thì làm sao lại trúng tên?"

Cũng đúng. Còn có mũi tên!

Tả Tam Khưu nhíu mày ——

Nếu nạn nhân đã trúng độc tử vong, người muốn giết ông ta có cần phải bắn mũi tên đó ra hay không?

Thời Tung lại nói: "Đương nhiên, cũng có khả năng hung thủ ngồi xổm trên tường bắn tên vào trưởng lão Cung đã nằm ngã trên mặt đất là vì không biết ông ta đang hôn mê hay tử vong, cho nên bắn tên trước để phòng ngừa."

"Không nên quên một điều rằng chúng ta đã quan sát hướng mũi tên ở sau lưng nạn nhân. Mũi tên nghiêng về trước ở sau phần lưng."

Lấy giấy bút ra vẽ nhanh vài đường, Thời Tung dùng tay chỉ vào vài chỗ, nói với mọi người: "Điểm A là góc tường chúng ta tìm thấy dấu chân, điểm A là vị trí trúng tên sau lưng của nạn nhân."

"Nếu người chết trúng tên sau khi đã ngã xuống đất vì trúng độc thì mũi tên từ điểm A đến điểm B sẽ có độ nghiêng lớn hơn. Nhưng mũi tên trên lưng nạn nhân lại có độ nghiêng ít. Chứng tỏ khi nạn nhân trúng tên là lúc đang đứng."

"Cho nên tôi cho rằng nạn nhân chết vì trúng tên, không phải trúng độc."

Tạm dừng một chút, Thời Tung lại nói tiếp: "Trưởng lão Cung cũng có thể trúng độc, bởi lẽ nạn nhân có hiện tượng nôn ra máu. Nhưng ông ta có thể nôn ra máu vào thời điểm đó, và vẫn chưa tắt thở hoàn toàn."

"Thật ra nếu người nấp trên tường không bắn mũi tên kia thì khoảng một phút sau, trưởng lão Cung mới chết vì độc phát tán."

"Tiếc rằng có lẽ nấp trong bóng tối nên không thấy rõ sắc mặt của trưởng lão Cung, cũng không thấy ông ta phun máu mà chỉ thấy trưởng lão Cung bước đi hơi lảo đảo nên hung thủ mới bắn tên để giết chết hẳn."

"Giữa mũi tên và thuốc độc chỉ chênh lệch nhau một khắc. Nhưng một khắc đó cũng có thể quyết định —— mũi tên là thứ lấy mạng trưởng lão Cung trước."

Nói đến đây, Thời Tung im lặng.

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức tượng, không quan sát biểu tình của những người chơi còn lại, nhàn nhạt nói tiếp: "Ngoài ra còn có thể thông qua hành vi của nạn nhân để phân tích vụ án. Giống như lúc trước tôi đã nói ——"

"Lần đầu tiên nạn nhân ra ngoài là vì tờ giấy nhắn của A Hoa, ông ta muốn đến khách sạn tìm Khương Uyển Nhi."

"Nhưng lần thứ hai ra ngoài có phải vẫn là nguyên nhân đó không? Không hẳn."

"Hệ thống cố ý sắp đặt một tờ giấy nhắn như vậy là để đánh lạc hướng chúng ta."

"Trưởng lão Cung tỉnh lại sau cơn mê có lẽ vẫn còn váng vất? Vì sao ông ta lại không nằm nghỉ ngơi thêm một chút mà lại nhất định phải ra ngoài? Có thể là vì ông ta và hung thủ có cuộc hẹn quan trọng."

"Mọi người nghĩ lại xem, người bắn tên ngồi xổm trên tường, với tiền đề là ngồi trên tường để mai phục, thì người này biết trưởng lão Cung ra ngoài. Nhưng làm sao người này lại biết ông ta sẽ ra ngoài lần thứ hai?"

"Người này không thể biết được, trước đó trưởng lão Cung đã ra ngoài tìm Khương Uyển Nhi một lần. Người này mai phục ở đó là vì hai người đã hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó."

"Trưởng lão Cung tỉnh dậy, nhớ đến cuộc hẹn nên mới đi ra ngoài. Có thể khiến một người lớn tuổi còn đang choáng đầu phải ra ngoài lúc nửa đêm thì hẳn là đó là một cuộc hẹn quan trọng."

"Tôi cho rằng chỉ có người nào đó có tiếng nói trong ba gia tộc lớn mới có thể khiến trưởng lão Cung phải làm như vậy."

"Cho nên có thể loại trừ cô bé nhỏ tuổi; Trương Dã chưa khôi phục kí ức, vẫn nghĩ mình còn 20 tuổi cũng có thể loại trừ; tôi cũng tự loại trừ chính mình; vậy thì hung thủ chỉ có thể là một trong ba người cậu cả, cậu hai Lý, Vương Chí Ân."

"Ba người đã khôi phục kí ức, sắp 35 tuổi, chuẩn bị tiếp nhận chức vụ tộc trưởng. Chỉ có họ mới có thể lấy danh nghĩa đại sự của cả gia tộc hẹn trưởng lão Cung ra ngoài lúc nửa đêm."

"Một trong "ba người chồng trước" này của tôi chỉ có một mình Vương Chí Ân là có tài bắn cung ——"

Thời Tung nhìn Vương Chí Ân ở đối diện: "Hung thủ là ai, không cần nói cũng biết."

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mây đen kéo đến, che lấp mặt trời, không gian chợt tối sầm, khiến gương mặt của Thời Tung như một bóng ma.

Lúc này, anh cảm giác được một ánh mắt đang nhìn về phía mình.

Anh lỡ đãng nghiêng đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm của đối phương.

Những người chơi khác đều nhìn về phía Vương Chí Ân, Thời Tung lại nhàn nhạt cười với người nọ, làm khẩu hình miệng ——

"Anh Diệp, không cần cảm ơn."

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Thời: Giúp hung thủ thoát án cũng khá vui đó

Vậy thì mọi người chắc chắn đã biết hung thủ là ai rồi đúng không

Toàn bộ nội dung cốt truyện phó bản, nội dung của vụ án, vì sao Thời Tung lại làm như vậy sẽ được giải thích rõ ở chương sau nha~

06.9.23

học full ngày đuối quá à orz
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...